Chương 194: Đừng động vào cô ấy
Tên cầm đầu đau đón lăn lộn trên đất, tôn nghiêm đàn ông đã bị cắt đứt rồi, toàn bộ đều là máu.
Đám bắt cóc còn lại đều bị dọa cho toàn thân run rẩy, liều mạng trốn ra ngoài.
Chu Hoàng Anh vẫn bĩnh tĩnh như cũ, cứ như thứ anh mới cắt chỉ là một con súc sinh mà thôi, anh âm trầm hỏi: “Vừa nấy còn có ai động vào cô ấy?”
Giờ đám bắt cóc đã nhận rõ rằng bản thân mình đã chọc nhầm vào nhân vật lớn, bọn chúng liên lục xua tay phủ nhận nói: “Không..chúng tôi không động vào cô ta nữa!”
Khí thế tàn bạo trên người Chu Hoàng Anh càng tăng cao hơn, anh nhấn từng chữ: “Vậy thì..giết hết!”
Nói xong, anh vung tay quét dao, đám bắt cóc đó ngay cả cơ hội bỏ chạy cũng không có, trực tiếp mất mạng.
Lúc giết người, ngay cả mắt anh cũng không chớp một cái, Lâm Ngọc Huy ở một bên nhìn thấy trong lòng liền run rẩy khiếp sợ, đồng thời mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng.
Chuyện ngày hôm nay đều do cậu mà ra, vậy nên chắc anh cũng sẽ không tha cho cậu đâu…
Nhưng thôi kệ, bây giờ cậu đã hoàn toàn hối hận rồi, chỉ cần chị bình an, thì cho dù cậu có bị Chu Hoàng Anh giết, cậu cũng cam tâm tình nguyện.
“Hoàng Anh…”
Lâm Ngọc Linh năm trên mặt đất chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng Chu Hoàng Anh, cô không xác định mà yếu ớt kêu một tiếng.
Nghe thấy tiếng cô, trong ánh mắt lạnh lùng của Chu Hoàng Anh mới nổi lên một xíu dao động, anh chạy về phía cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Tìm thấy được an ủi, nước mắt Lâm Ngọc Linh liền mãnh liệt tuôn ra: “Thật sự là anh… anh đến rồi, thì ra em thật sự không năm mơ..”
“Ừm, đừng sợ, có anh ở đây” Chu Hoàng Anh vỗ vỗ vai cô, an ủi cô như dỗ dành một đứa trẻ.
“Cứu… em trai em..” Trong miệng Lâm Ngọc Linh nhẹ nhàng nỉ non ra mấy chữ, sau đó không chịu nổi thân thể suy yếu, trực tiếp ngất đi trong lòng Chu Hoàng Anh.
“Linh?”
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô gái, tim Chu Hoàng Anh cứ như bị một đôi tay bóp chặt, nói không ra được là đau đớn hay căng thẳng.
Anh ôm cô đứng dậy khỏi mặt đất, cùng lúc đó cửa bên ngoài cũng bị đẩy ra, Annie dẫn theo cảnh sát mau chóng chạy vào.
Nhìn thấy thi thể trên mặt đất, cảnh sát vốn rất tức giận nhưng sau khi nhìn thấy Chu Hoàng Anh thì liền lập tức kính sợ hô lên: “Ngài Thủ Trưởng!”
Annie có hơi sững người, chị nôn nóng sốt ruột vội chạy qua đây, sợ con nhóc Ngọc Linh này sẽ xảy ra chuyện, nhưng sao mới chớp mắt mà đám bắt cóc này đều bị đánh bại rồi, ngay cả ngài Thủ Trưởng danh tiếng hiển hách cũng xuất hiện luôn.
Sau đó, Annie liền nhìn thấy Lâm Ngọc Linh được Chu Hoàng Anh ôm trong ngực, chị vội vàng bước lên trước gọi: “Linh, em sao thế?”
Ai ngờ còn chưa lại gần được người, Chu Hoàng Anh liền nghiêng người tách chị ra, sắc mặt anh lạnh lẽo, uy hiếp thốt ra ba chữ: “Đừng động vào cô ấy”
Anh giống như một con chim ưng bảo vệ kín kẽ cho Lâm Ngọc Linh.
Ngay cả loại phụ nữ từng trải sự đời như Annie, đứng trước khí thế mạnh mẽ của Chu Hoàng Anh cũng hoàn toàn không chịu nối một đòn.
“Còn sót lại giao cho các anh xử lý, một khi có chút lười biếng, tôi là người đầu tiên không tha cho các anh” Anh lạnh lùng phân phó cho cảnh sát sau đó liền ôm Lâm Ngọc Linh rời đi.
May mà Chu Hoàng Anh thông minh, anh không quên giữ lại tên cầm đầu làm nhân chứng, như vậy tiện hơn rất nhiều cho việc điều tra của cảnh sát.
Lâm Ngọc Huy được cởi trói, trên người tràn đầy vết thương nhưng cậu không thèm nghỉ ngơi, trực tiếp đuổi theo Chu Hoàng Anh và Lâm Ngọc Linh.
Lúc Chung Thành đuổi tới thì cảnh sát cũng đã xử lý xong thi thể ri Annie giúp đỡ ghi chép, quần áo Chung Thành cực kỳ lộn xôn, nhìn bộ dáng mồ hôi nhễ nhại này của anh ta thì biết ngay là mới một đường chạy tới.
“Ngọc… Ngọc Linh đâu?” Chung Thành thở hồng hộc hỏi.
“Đồ ngốc, em đến trễ rồi!” Annie hận sắt không thành thép mà trừng anh ta một cái: “Cái tên cứng đầu này, lúc chị gọi em, em không biết nghĩ cách sao.”
Chung Thành tràn đầy hối hận: “Em không ngờ được trên đường sẽ kẹt xe, cũng sợ Linh sẽ gặp nguy hiểm, nên đành trực tiếp vứt xe trên đường cao tốc chạy bộ tới đây, sao rồi, cô ấy thế nào rồi?”