Ông Xã Là Trung Khuyển

Chương 63

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

"Không không không không... Không sao cả." Vương Chí lắp bắp, ánh mắt không chuyển nhìn người trước mặt.

Đây không phải đang nằm mơ chứ? Rót nước cũng có thể gặp được em gái xinh đẹp như vậy?!

Trong trí nhớ hồi tiểu học, hoàn toàn chưa hề có ấn tượng gì với nữ sinh. Lúc học trung học đệ nhị cấp học khoa học tự nhiên, cậu chỉ biết học tập, không dám yêu sớm.

Đến lúc đại học khi tha thiết mong muốn được yêu, Vương Chí mới phát hiện... Trong cuộc sống hằng ngày của cậu, hoàn toàn không có con gái!

Cứ vậy, cơ hội tiếp xúc với con gái trong nửa cuộc đời trước của cậu chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, trong lúc bất chợt gặp một cô gái như vậy... Còn khá xinh đẹp... Vương Chí căng thẳng đến phát run.

Miêu Miêu thấy rõ mặt cậu, trí nhớ trong đầu chuyển một chút, đã nhớ đến đây là ai.

"Vương Chí?"

Vương Chí càng kinh ngạc, ánh mắt nháy rồi cứ nháy, vẻ mặt từ từ ửng hồng.

"Em em em... biết anh sao?" Hỏi xong rồi dừng lại, cậu... lại cà lăm rồi.

A! Cô gái xinh đẹp biết cậu! Biết cậu đó!

Miêu Miêu cười khẽ, gật đầu, đôi tay điên cuồng gõ bàn phím kia, quả thật để lại ấn tượng khá sâu sắc cho người khác. Bây giờ cô cũng đang học máy tính, biết thứ đồ chơi này có bao nhiêu khó khăn.

"Anh cứ rót nước trước đi."

"Em em em... trước." Cậu vội vàng phất tay, khẩn trương kinh khủng, muốn thể hiện vẻ phong độ của đàn ông!

Miêu Miêu chỉ đành phải tự đi vào lần nữa, rót nước, lễ phép mỉm cười đi qua từ bên cạnh cậu, một mùi thơm ngát quẩn quanh Vương Chí.

Cậu hồi thần, vội vàng đi vào, nhanh chóng rót nước rồi theo sau. Miêu Miêu đi chậm rãi, vừa lúc nhấn vào nút, chờ thang máy đến.

Cậu cũng đứng bên cạnh, trong đầu lộn xộn, hoàn toàn không biết tiếp lời thế nào!

Muốn tiếp lời, nhưng không biết nói gì, vô cùng sốt ruột, lúc này căm hận bản thân kém cỏi.

Không khí quỷ dị khiến Miêu Miêu hơi không được tự nhiên, suy nghĩ một lát, hỏi cậu: "Công việc ở đây ổn không?"

Điên cuồng gật đầu: "Ổn ổn ổn lắm!"

"Oh, vậy thì tốt." Trời đất chứng giám, đây tuyệt đối là thái độ bà chủ quan tâm nhân viên!

Vương Chí lắp bắp, giơ cái ly của mình hỏi: "Em muốn... uống thêm chút nước không?"

Miêu Miêu: "... Cảm ơn, em rót một ly nước còn chưa uống."

Vương Chí chợt muốn tát mình hai cái, vừa lúc thang máy tới.

Miêu Miêu đi vào, cậu đuổi theo.

Cậu đứng ở cạnh cửa, đưa tay nhấn tầng ba, rốt cuộc tìm được chủ đề: "Em em... Tầng mấy?"

"... Tầng ba."

"Oh oh... Được. . . Thật đúng dịp." Vương Chí cố gắng cười ngượng, trên thực tế trong lòng vô cùng dạt dào.

Cô gái này thật có duyên với cậu! Cũng ở tầng 3! A a a a a! Nhất định là thiên nữ do ông trời ban tặng!

Cậu đã quên, tầng ba trừ phòng họp, bộ phận kỹ thuật, chính là phòng làm việc của ông chủ.

Qua một tầng lầu, nhanh chóng dừng lại, Miêu Miêu đi trước cậu, người phía sau thấy cô đi vào bên trong càng cảm thấy hưng phấn.

A a a a a! Chân mệnh thiên nữ đi về phía phòng làm việc của mình đấy!

Miêu Miêu đi hai bước, đột nhiên dừng lại, cô lại quên rót nước cho anh rồi... Đây đúng thật do cô sai, không thể khiến anh cảm thấy cô không quan tâm đến anh!

Lại xoay người, quay về.

Vương Chí sợ ngây ra, ngu người, bối rối.

Đẩy cửa của phòng kỹ thuật ra, người bên trong đã ra ngoài ăn. Kẻ khác thì bận rộn, Vương Chí đứng ở cửa, bất động thật lâu.

Vậy không phù hợp với kiểu người cuồng công việc nhé? Vì vậy Khổng Liên Thắng hơi ngẩng đầu: "Làm gì mà cứ như gặp quỷ vậy?"

Vương Chí vẫn đang sững sờ, lúc Khổng Liên Thắng nghĩ cậu không trả lời, cậu há miệng: "Dường như em gặp được chân mệnh thiên nữ rồi."

Lúc này tất cả mọi người đều ngẩng đầu, thầm chửi tục, hỏi tới: "Ở đâu?"

"Phòng trà nước tầng dưới... Đến tầng ba, đi ra ngoài rồi lại quay xuống."

"Đi chúng ta đến tầng hai rót nước, thang máy bị lỗi rồi à?"

Tháng máy chạy đến tầng ba thì ngừng lại, cửa chính công ty ở bên kia, thang máy cũng ở bên kia.

"Đừng đùa, người không phải nhân viên công ty chúng ta, sao có thể đi vào? Còn đang rót nước ở tầng hai? Chứng minh rõ rằng..." Tùy Cao Phi nhấn nút, thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, dương dương đắc ý.

"Chứng minh rõ rằng đây là người mới của công ty chúng ta! Cho nên mới không cẩn thận lên tầng ba!"

"Có thể lắm ~ "

"Rất đẹp à?"

Vương Chí liều mạng gật đầu.

Khổng Liên Thắng đứng lên: "Bái bai, tôi muốn đi xuống vô tình gặp mặt đây."

Vương Chí gắt gao kéo anh ta.

"Ha, nhìn dáng vẻ của Vương ca nhà chúng ta này ~ chậc chậc."

"Mùa xuân của A Chí đã tới rồi nhé ~ "

"Vương Chí thật tốt số, thế mà cũng có thể gặp được người trong lòng."

Vương Chí điên cuồng lắc đầu, tiếc nuối nói: "Vẫn chưa biết cô ấy là ai?"

"Aiz, có khi nào cô ấy cũng xem trọng Vương Chí, cho nên mới không cẩn thận lên tầng ba?" Bình tĩnh suy nghĩ, dáng dấp Vương Chí quả thật không đến nỗi, vẻ ngoài không tệ, bên trong cũng rất tốt, tận tâm, đơn giản.

Điều kiện vật chất cũng được, hơn nữa tiền lương thêm tiền thưởng, cao dở lắm [1]!

[1] Nguyên văn 贼高 (trộm cao): có nghĩa là rất cao, đặc biệt cao; đây là cách nói của người Đông Bắc.

Vương Chí căng thẳng thì bắt đầu cà lăm: "Cô cô cô ấy... Nói mình... Đến đến đến tầng ba."

"Ha ha ha! Đó chính là xem trọng cậu! Vương Chí à Vương Chí, không ngờ trong đám lập trình viên độc thân thì người có đầu tiên lại là cậu đấy!" Khổng Liên Thắng trêu chọc cậu khiến đối phương đỏ mặt.

Hướng Đông cũng cười: "Ha ha ha, không chừng cô gái này sẽ lại đến tìm anh đấy!"

Vương Chí mặt đỏ bừng.

Thành thật mà nói, chỉ số IQ của lập trình viên không thấp, tư duy logic càng mạnh đến đáng sợ, đáng tiếc chỉ số cảm xúc... một lời khó nói hết.

Vương Chí đỏ mặt xong, theo bản năng mở cửa, thò đầu ra, ngay sau đó sửng sốt, là thật kìa...

"Cô ấy tới..."

Người bên trong cửa nhảy dựng lên, ý đồ muốn tham gia náo nhiệt.

Mặc dù chỉ số cảm xúc của Vương Chí không cao, nhưng cũng biết, lúc này không thể để bọn ‘ngu’ đó phá hư ‘mùa xuân’ thật vất vả mới đến được của cậu!

Xoay người ra khỏi cửa, kéo cửa lên, đóng chặt chốt phía trên, bùng nổ một sức mạnh trước nay chưa từng có.

Mấy người bên trong kéo không nổi, nên buông tay rồi. Nhưng Vương Chí vẫn giữ thật chặt, sợ bọn họ phá được, còn có một nguyên nhân khác... Cậu khẩn trương!

"Em em em... Chào em."

Miêu Miêu sửng sốt, lại là Vương Chí.

"Chào anh." Mỉm cười, người tài ở công ty anh thật mạnh mẽ, cô có ấn tượng rất tốt.

"Anh anh anh... Em tìm anh à?"

Miêu Miêu đần mặt: "Hả?"

Tầm mắt chú ý đến mảng ướt đẫm trước ngực Vương Chí, hơi ngượng ngùng: "Anh không thay áo à?"

Khổng Liên Thắng hé cửa nghe lén đột nhiên toàn thân chấn động, giọng nói của cô gái này sao quen tai vậy?

Tai Vương Chí càng đỏ: "Không không không, rất nhanh sẽ khô..."

"Thật sự xin lỗi."

"Không có gì không có gì."

Miêu Miêu bưng hai ly nước, đang chuẩn bị nhấc chân đi tiếp, trước mặt có một bàn tay đưa tới, lấy một cái ly trong đó.

Ngẩng đầu, Vương Chí cười khúc khích: "Hi hi hi... Cảm ơn... Cảm ơn."

Miêu Miêu: "..."

"À... Đừng khách sáo." Không thể nói không phải đưa cho cậu ấy được nhỉ.

Bên trong cửa, đột nhiên có ánh sáng chợt lướt qua Khổng Liên Thắng, anh ta điên cuồng kéo cửa.

Vương ca! Vương ca! Đó là bà chủ! Bà chủ!

Trước ‘tình yêu’, Vương Chí gầy yếu bùng nổ sức mạnh kinh người.

Cửa vẫn không nhúc nhích.

"Em... Cố ý rót nước cho anh à?" Cánh tay giữ cửa khiến cậu càng khẩn trương, khó nhọc thốt ra một câu hoàn chỉnh.

Miêu Miêu: "..." Có phải cậu ấy hiểu lầm chuyện gì không vậy???

"Khụ khụ khụ" ba tiếng tiếng ho khan phá vỡ cảm xúc đang dâng lên của Vương Chí, cậu hơi tức giận rồi.

Khổng Liên Thắng liên tiếp ho khan phá nát, anh ta muốn cao giọng kêu một tiếng bà chủ, lại sợ Vương Chí quá kinh hoảng, luống cuống trước mặt bà chủ, đến lúc đó... Vương ca còn có thể sống sót sao?!

"À... Bên trong?"

Vương Chí lắp bắp: "Anh anh anh ấy... Bị cảm..."

Miêu Miêu bừng tỉnh đại ngộ: "Oh, vậy bảo anh ấy chú ý thân thể."

Khổng Liên Thắng bị cảm đần mặt, Hướng Đông nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Bên ngoài... Đó là bà chủ..."

Hướng Đông: "Móa!"

Cậu là người mới, chưa từng gặp bà chủ, từng vội vàng nhìn lướt qua tấm hình trong phòng ông chủ, nhưng đã sớm không nhớ rõ mặt, chỉ nhớ đó là một cô gái rất đẹp.

Nhưng quan trọng nhất chính là! Ông chủ và bà chủ! Khá ân ái! Ông chủ! Là một! Dấm Vương!

Lấy lại tinh thần lập tức muốn cứu vớt Vương Chí: "Vương Chí, mau vào đây, chỉ giúp chỗ này làm sao với?"

Miêu Miêu nghe tiếng, nói: "Đồng nghiệp tìm anh kìa..."

Nước bị Vương Chí lấy mất, cô phải quay lại rót một ly nữa, con đường rót nước hôm nay, thật quá nhiều bất ngờ.

‘Két?’ Lúc này, cửa phòng làm việc của tổng giám đốc mở ra, đợi lâu không thấy cô bạn nhỏ trở về nên tổng giám đốc đại nhân ra ngoài tìm, chú ý thấy hai người đang nói chuyện, tai Vương Chí còn đỏ nữa.

Bên trong cửa...

Khổng Liên Thắng: Hít ——

Tùy Cao Phi: Hít ——

Hướng Đông: Hít ——

Những nhân viên khác: Hít ——

Ngay sau đó trong lòng cùng nhau hô hào: Vương ca xong rồi!

Đồng chí tổng giám đốc bước nhanh đến, khí thế kinh người: "Sao vậy?"

Trái tim Vương Chí hồi hộp, phải biết, cô gái nhỏ này chỉ là một nhân viên bình thường, đột nhiên đi tới lầu ba trọng địa, đây không phải là khúc dạo đầu thất nghiệp sao?

Ổn định tâm trạng, cậu cảm thấy, là đàn ông cậu phải gánh vác hết tất cả!

Vì vậy cậu dũng cảm gánh cái nồi này, nhìn về phía Trịnh Thâm nói: "Ông chủ, em nhờ bạn em... lên đưa nước cho em."

Bên trong cửa, trong lòng mọi người đều lộp bộp, sao lúc này Vương Chí cậu không cà lăm nữa vậy?!

Mấy người bắt đầu suy tư, bọn họ có nên tham dự tang lễ của Vương Chí không đây... Dù sao ông chủ giận dữ, trăm vạn xác chết trôi đấy!

Miêu Miêu ngu người nhìn bọn họ, đột nhiên lấy lại tinh thần... Không lẽ Vương Chí để ý cô rồi?!

Đột nhiên đồng tình nhìn Vương Chí, bình tĩnh mà xem xét thì cậu nhóc này khá đáng yêu, nhưng cô vẫn rất chung thủy với Thâm ca nhà mình.

Chỉ thấy Trịnh Thâm từng bước đến gần, đứng cạnh Miêu Miêu.

Dùng giọng nói chưa từng dịu dàng hơn với Vương Chí: "Cậu nói, cô ấy là bạn cậu, cậu nhờ lên đưa nước?"

Có chút khúc dạo đầu của mây gió vần vũ.

Vương Chí đỏ mặt, trong ánh mắt hai người, chậm rãi gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment