Ông Xã Là Trung Khuyển

Chương 77

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

"Duyệt Duyệt à, anh Gia Thịnh của con có thể sẽ không ở nhà, gần đây dì cũng có chút việc, chỉ có thể đưa con về nhà thôi."

Nhan Duyệt trợn tròn mắt, thấy Lưu Linh cười dịu dàng, cũng không dám phản đối gì.

Ngây ngô ngơ ngác bị tài xế chở về nhà, trong nhà loạn thành một đoàn, như bị người lật lên.

"Sao vậy ạ?" Nhan Duyệt nhìn Lưu Lan đang ngồi trên ghế sa lon.

"Tại sao con về rồi? Chưa có tiến triển gì với Diệp Gia Thịnh à?" Bà ta bình thản ngẩng đầu nhìn cô ta.

Nhan Duyệt cúi đầu, có vẻ tịch mịch.

Lưu Lan cười xùy: "Con và ba con thật không có tiền đồ hệt như nhau."

"Mẹ! Lòng con đang rất mệt mỏi, tại sao mẹ còn châm chọc con?"

"Sao? Mình không có bản lĩnh còn trở về nổi nóng với mẹ? Mẹ cho con biết Nhan Duyệt, nếu con không có bản lĩnh thì chỉ có thể đi theo ba con sống cuộc sống khổ cực thôi."

Nhan Duyệt sửng sốt: "Có ý gì?"

Lưu Lan cười lạnh.

Buổi tối Nhan Duyệt đã hiểu rõ Lưu Lan có ý gì.

Chuyện Xương Thịnh huyên náo quá lớn, lại bị các doanh nghiệp bên trong ra tay chèn ép, hoàn toàn phá sản.

Nhan Trung Vi nợ nần chồng chất, lại chỉ biết say rượu, bán sạch mấy thứ còn dư lại của Xương Thịnh, vừa trả xong sổ sách, nhà họ Nhan chẳng còn gì nữa.

Ban ngày Nhan Trung Vi uống rượu, trở về thì nổi nóng, Lưu Lan nói chuyện cứ âm dương quái khí [1], Lưu Linh có đến một lần, sau đó không đến nữa.

[1] âm dương quái khí: Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.

Nhan Duyệt mờ mịt nhìn bên ngoài, đây rốt cuộc là thế nào?

...

Trận phong ba này chính thức trở lại bình thường thì đã đến tháng tư, Trịnh thị lại khuếch trương tuyển thêm một số lượng lớn nhân viên, cuối cùng mỗi ngày Trịnh Thâm có thể dành thời gian để đưa đón Miêu Miêu.

Mặc dù... cô vẫn bày tỏ nếu bận rộn có thể không cần đến đón.

Tinh Không quả thật dần dần đi vào quỹ đạo, khi Miêu Miêu lên lớp, đều có thể chú ý thấy có học sinh đang lướt app Tinh Không.

Thậm chí còn có người trắng trợn đeo mắt kiếng đi dạo Tinh Không, Hạ Uyển Lâm nói, nữ sinh ở ký túc xá đeo mắt kiếng đi dạo Tinh Không là chuyện rất bình thường.

Sau đó tình cờ nghe nói, có một khóa học về quản lý kinh tế ở trường, thầy giáo sẽ dùng Tinh Không làm ví dụ, trong lời nói rất tán thưởng.

Miêu Miêu kinh ngạc, ngay sau đó không khỏi cảm thấy tự hào, cô tận mắt chứng kiến Trịnh Thâm tạo ra Tinh Không, đáng kiêu ngạo từng bước một.

Tháng tư tiết trời ấm lại, từ từ cởi bỏ lớp quần áo dày, lớp bọn họ đột nhiên có một người vô cùng nổi bật.

Đầu năm còn hơi mập, bất chợt đã cực gầy, vốn mặc quần áo dày nên không nhận ra. Gần đây đã đổi sang áo mỏng hơn, Diệp Minh mặc một cái áo màu đen đơn giản, phối với quần jean, ngược lại khiến rất nhiều ánh mắt sáng lên.

"Miêu Miêu!"

"Hả?" Cô ngẩng đầu từ quyển sách, nhìn theo ngón tay Hạ Uyển Lâm, quả thật hơi kinh ngạc.

Nhưng vì bản thân cũng từng trải qua quá trình này, ngược lại bình tĩnh rất nhanh.

"Diệp Minh giảm cân thành công rồi."

Hạ Uyển Lâm nghe vậy liếc cô: "Tớ không mù! A, thật đẹp trai quá đi à!"

Miêu Miêu: "..."

Hạ Uyển Lâm đột nhiên nghiêng đầu, ôm lấy tay Miêu Miêu, cúi đầu cọ vai cô.

"Sao thế hả?" Cô nghi ngờ nhìn về phía cô gái đang ôm vai mình.

Đối phương tiếp tục vừa chiếm tiện nghi vừa nói nhỏ: "Miêu Miêu ~ tớ muốn theo đuổi Diệp Minh cậu có để ý không?"

Miêu Miêu đầu tiên là kinh ngạc vì cô ấy muốn theo đuổi Diệp Minh, ngay sau đó vui lên: "Tớ để ý cái gì?"

Hạ Uyển Lâm chớp mắt, nhớ đến cô vẫn không biết Diệp Minh thích cô!

"Chụt!" Chu môi hôn mạnh Miêu Miêu, tiện nghi chiếm đủ rồi, lúc này mới nhếch miệng cười.

"Không có gì! Tớ phải cưa đổ tên kia mới được!"

"Cố gắng lên ~" Miêu Miêu nở nụ cười, quay đầu lại liếc nhìn Diệp Minh.

Ừ... Gầy xuống cậu ấy quả thật rất đẹp trai, có nét giống Diệp Gia Thịnh rồi đấy!

Buổi chiều học xong, lúc kết thúc đã sáu giờ, Miêu Miêu đi ra cổng trường học, đã nhìn thấy Trịnh Thâm đứng ở cửa, vừa thấy cô lập tức tiến lên.

"Đói bụng không?"

Miêu Miêu gật đầu: "Đói!"

Bàn tay to xoa đầu cô, một tay kia ôm cô vào lòng.

"Đi thôi, làm món sườn xào chua ngọt mà em thích!"

Miêu Miêu mỉm cười, rúc vào lòng anh.

Có anh ấy ở bên cạnh, thật tốt.

...

Từ tháng tư thơm mát, đi qua mùa hè chói chang, rồi khi trận tuyết đầu của thành phố Bắc Kinh rơi xuống, Miêu Miêu mới kinh ngạc phát hiện, cô và Trịnh Thâm đã rời khỏi Thang gia thôn đã gần hai năm rồi!

Tháng mười hai sẽ tròn hai năm.

Hơn nửa năm nay đã thay đổi rất nhiều, cũng có rất nhiều thứ vẫn như ban đầu.

"Miêu Miêu! Tớ bỏ cuộc, bỏ cuộc rồi! Cậu ta không hiểu phong tình, thẳng nam ung thư giai đoạn cuối!" Hạ Uyển Lâm khóc lóc kể lể ở đầu bên kia điện thoại.

Miêu Miêu tương đối bình tĩnh, dù sao hơn nửa năm này chuyện như vậy đã xảy ra nhiều lần lắm rồi.

"Diệp Minh thế nào?"

"Tớ mới vừa gọi điện thoại cho cậu ta, cậu ta không nói câu nào! Sau đó tớ nói vậy tớ cúp đây, cậu ta nói được!!! Cậu ta nói là được đấy! A a a! Không thể nhẫn nhịn nữa rồi!"

Miêu Miêu bình tĩnh đè chân: "Ờ... Vậy cậu đừng theo đuổi nữa ~ "

Bên kia lập tức im lặng, ngay sau đó gầm lên giận dữ.

"Bà đây không tin không thắng được cậu ta, tớ cúp đây."

"Cậu làm gì?"

"Gọi điện thoại cho Diệp Minh!"

Miêu Miêu cười, hai người này cũng thật có đủ ý vị, đứng lên, dọn dẹp một chút, hôm nay Trịnh Thâm tăng ca, cô đi ngủ trước.

...

"Miêu Miêu, anh ra ngoài nha." Trịnh Thâm vừa đổi giày vừa nói.

"Anh lại đi đâu thế?"

"Đến công ty tăng ca."

Miêu Miêu cau mày, gần đây Trịnh Thâm luôn tăng ca, đi sớm về trễ, thần thần bí bí.

"Đi đi."

Trịnh Thâm quay đầu lại hôn cô, vẻ mặt nghiêm túc lộ ra nụ cười, cười hì hì ra cửa.

Hơn nửa năm nay khí thế của người lãnh đạo càng ngày càng rõ, có lúc chỉ ngồi một chỗ lẳng lặng nhìn người khác, cũng sẽ khiến sống lưng người ta lạnh toát.

Nhưng cô không sợ, dù sao người này ở trước mặt cô, hệt như ban đầu, không biết xấu hổ không biết ngượng ngùng.

Miêu Miêu lắc đầu, bất đắc dĩ, xoay người tiếp tục đi rửa mặt.

Mà Trịnh Thâm ra khỏi cửa nhưng không đến công ty, mà lái xe đi hướng ngược lại, miệng ngâm nga, tâm trạng rất tốt.

Qua hai ngày nghỉ lại trở về trường đi học, đến năm thứ hai đại học rõ ràng bận rộn không ít, Miêu Miêu mặc áo khoác dày, bây giờ lớp bọn họ có rất nhiều tiết, thí nghiệm cũng không ít.

Làm xong thí nghiệm cũng sắp bảy giờ, Miêu Miêu vội vàng cầm áo khoác lên chạy ra bên ngoài, ở ngoài từng bông tuyết trắng xóa đang bay, trời đã tối rồi.

"Đàn chị!"

Lúc đi ngang qua sân thể dục thì nghe có tiếng gọi, dừng lại, quay đầu, một nam sinh xa lạ.

"Cậu là?"

Đối phương đỏ mặt, gãi đầu: "Em học khoa hóa lớp 1, em... em..."

Miêu Miêu thấy gương mặt thanh tú của đối phương đỏ lên, lắp bắp nói: "Đàn chị. . . Cho em xin xin xin weibo đi!"

Miêu Miêu đang muốn từ chối, chú ý đến cách đó không xa vây quanh sân cỏ có một vòng người đang ngồi.

Trò đại mạo hiểm?

Năm nhất, là khoảng thời gian tốt nhất để chơi, mặc dù Miêu Miêu sẽ không tham dự, nhưng cũng sẽ không để ý.

Chẳng qua bây giờ tình hình này, thật ra khiến cô hơi lúng túng, từ chối cũng không phải, không từ chối lại càng không tốt.

"Miêu Miêu, sách của cậu." Cách đó không xa Từ Úc An quơ quơ sách trên tay.

"A, được rồi, chị còn có việc, đi trước." Lễ phép cười, nhanh chóng xoay người đi.

Đối phương vội vàng gật đầu, nghĩ cô có việc, không giữ lại.

Cùng Từ Úc An sóng vai đi hai bước, mới thở ra một hơi, cô không giỏi ứng phó với hoàn cảnh thế này.

"Cảm ơn."

"Không có gì." Người bên cạnh thấp giọng nói.

Miêu Miêu nắm thật chặt áo khoác, nhìn về phía cậu trai chỉ mặc mỏng manh: "Cậu không lạnh sao?"

"Không lạnh."

Lại im lặng, cách cổng trường học càng ngày càng gần, bên ngoài có một người đàn ông cao lớn đang đứng dưới ánh đèn, đầu vai như đã đọng tuyết, Miêu Miêu dừng một lát: "Tớ đi trước nha ~ "

Không đợi Từ Úc An đáp lại, đã chạy đến chỗ người đàn ông kia, tuyết trên người đối phương run lên, giang hai tay ra.

Từ Úc An nhìn cô gái nhào vào lòng người kia, người đàn ông ôm cô gái một lát, mới bọc cô vào lòng.

Rồi sau đó đối phương như nhận ra được tầm mắt của cậu, lạnh lùng nhìn lại, hơi có ý cảnh cáo.

Chờ bóng lưng hai người biến mất trong màn đêm, qua thật lâu, Từ Úc An mới nói khẽ:

"Ừ... Cậu đi đi."

...

"Cậu nói xem Diệp Minh này rốt cuộc trưởng thành thế nào vậy chứ?" Cô gái bên cạnh thở phì phò.

"Cậu ấy lại chọc giận gì cậu rồi hả?"

Hạ Uyển Lâm nghẹn thật lâu, mới khạc ra một câu quen thuộc: "Không hiểu phong tình, thẳng nam ung thư giai đoạn cuối!"

"Được rồi, đừng cảm thán nữa, không phải cậu thích tính tính này của cậu ấy sao, mau nghe giảng đi."

Hạ Uyển Lâm nhanh chóng lắc đầu: "Bốn giờ nam thần của tớ tranh tài, tớ phải xem!"

"Nam thần của cậu?"

Mấy cô gái bên cạnh Hạ Uyển Lâm giận dữ: "Cái rắm! Đó là chồng tớ! Không được giành!"

Miêu Miêu: "..."

"Các cậu đang nói ai vậy?"

Hạ Uyển Lâm ung dung nhìn cô: "Trong mắt cậu chỉ có người đàn ông của cậu, đâu có những nam thần khác!"

Ngược lại Tô San khá hưng phấn, nghiêng đầu vội vàng phổ cập kiến thức: "Cậu không xem tin tức sao? Nam thần bóng rổ, Đoàn Trạch! Năm nay mới hai mươi tuổi, vừa vào đội dự bị NBA, lợi hại không? Weibo của chồng tớ hot lắm đấy, vô cùng đẹp trai!"

Đoàn Trạch?

Là Đoàn Trạch mà cô biết à?

Đám con gái chụm đầu lại với nhau, đây là môn học tự chọn, thầy cũng không quản, đám người hứng thú bừng bừng ngồi xem.

Miêu Miêu nhìn sang, hơi sửng sốt.

Thật sự là cậu ấy?

Lúc Miêu Miêu nhìn thì cậu ta vừa nhảy lên, sống lưng thẳng băng, như một con báo săn. Cô không hiểu bóng rổ, nhưng vẫn biết lúc cậu ném vào rổ, tất cả mọi người đều hoan hô.

Lắc đầu, tiếp tục nhìn bảng.

Đoàn Trạch gì đó cô không thèm để ý, ngược lại Trịnh Thâm, khiến cô hơi hoài nghi.

Tháng giêng chính là sinh nhật cô, là sinh nhật tuổi hai mươi mà Trịnh Thâm tâm tâm niệm niệm, có thể lĩnh chứng rồi... Vậy mà gần đây anh cứ đi sớm về trễ, luôn tăng ca, dường như quên mất việc này rồi.

Lúc trước Trịnh thị đang trong giai đoạn quyết định, anh cũng rút thời gian tới đón cô, gần đây thì càng ngày càng thường xuyên mất tích, gọi điện thoại thì cứ ấp úng.

Trịnh thị hiện giờ là công ty đứng đầu trong ngành, đôi lúc cô cũng thấy có tin về anh trên weibo.

Anh có một weibo, không ít fan hâm mộ.

Thỉnh thoảng có người đưa đẩy với anh, còn có người bình luận ở dưới: Đây chính là kim cương vương lão ngũ bậc nhất.

Có cô nói, đàn ông thế này có được đã đáng giá, đừng nói chi anh ấy có tiền như vậy.

Miêu Miêu nổi giận, thêm một buổi chiều Trịnh Thâm lại mất tích một cách khó hiểu, tâm trạng đã đến giới hạn.

Thật sự đàn ông có tiền sẽ trở nên xấu xa?

Nhưng đó là Trịnh Thâm mà!

Cô đã trải qua mọi thứ với anh, điều đó khiến cô không thể tin được giả thiết này.

Đang xuất thần, bất chợt đụng vào một người khác.

"Xin lỗi, thật xin lỗi." Vội vàng cúi đầu nói xin lỗi.
Bình Luận (0)
Comment