Ông Xã Lạnh Lùng, Em Yêu Anh!

Chương 12

Bởi vì quá kinh ngạc, An Huyên vội vàng cúi đầu xuống, đưa tay che mặt mà không để ý đến ánh mắt thích thú của Dịch Lăng hướng về mình.

Đứng trên lễ đài, tiếng Anh phát ra từ đôi môi quyến rũ của anh với âm rung rõ ràng, chậm rãi mà hấp dẫn khiến những cô nàng ngoại quốc phía dưới phải trầm trồ hâm mộ.

"Chào các bạn. Đây là lần thứ hai tôi đến Cambrige diễn thuyết. Lần nào cũng vậy, tôi vô cùng hạnh phúc khi nhận được sự chào đón nồng nhiệt từ phía nhà trường cũng như các bạn sinh viên đáng mến ở đây. Tôi xin cảm ơn." - Anh khẽ cuối đầu, nụ cười bên môi ẩn hiện.

Tiếng vỗ tay nồng nhiệt vang lên khắp hội trường. Âm thanh vang vọng như đánh thức An Huyên vẫn còn đang u mê.

Cô khẽ ngẩng đầu nhìn anh. Dịch Lăng - chồng cô vẫn anh tuấn rạng ngời như trước, mới một tháng không gặp mà ở anh đã tăng thêm một phần mị hoặc lòng người.

An Huyên chưa từng nghĩ đến sẽ được gặp anh ở đất nước xa lạ này. Hiện tại, cảm xúc trong lòng cô rất rối bời. Kinh ngạc xen lẫn vui mừng khiến cô không biết nên phản ứng thế nào.

Thì ra thân phận của Dịch Lăng lại còn nhiều bất ngờ đến vậy. Hóa ra anh sở hữu chuỗi bảo tàng nghệ thuật nổi tiếng khắp nước Anh. Vậy mà trước giờ cô chưa từng biết đến. An Huyên chỉ biết Dịch Lăng là ông trùm trong giới khách sạn, ngân hàng, bất động sản. Cô chưa từng nghe nói anh cũng là một trong những người có tiếng trong giới nghệ thuật. Lúc này đây, cô cảm thấy hiểu biết của mình về người đàn ông này quá hạn hẹp. Hay là nên nói, cô chưa từng tìm hiểu kĩ người đàn ông này.

Anh vẫn tiếp tục diễn thuyết phía trên. Vẻ mặt anh bình thản, thuyết giải cho mọi người về những hiểu biết nghệ thuật phương Tây.

Cô không biết buổi diễn thuyết kết thúc từ bao giờ. Các giáo sư, khách quý và sinh viên rời đi từ lúc nào. An Huyên chỉ biết khi cô từ từ đứng dậy, cả hội trường rộng lớn chỉ còn mỗi cô và Dịch Lăng.

Anh vẫn đứng nơi đó chăm chú nhìn cô. Ánh mắt của anh sâu thẳm mê hoặc, hôm nay lại tăng thêm vài phần luyến ái. Khuôn mặt cô khẽ đỏ ửng, ngượng ngùng nhìn anh.

"An Huyên" - Anh gọi cô, giọng nói phá tan sự yên tĩnh của không gian rộng lớn này. Tên cô phát ra từ miệng anh có một chút gì đó da diết và bất đắc dĩ.

"Anh..." - Cô cứ đứng im tại chỗ nhìn anh chậm rãi bước tới gần.

Người đàn ông này xuất hiện trong giấc mơ của cô bao đêm. Người đàn ông này dù rằng cách rất xa nhưng vẫn chiếm lĩnh tâm trí cô. Người đàn ông này cô yêu nhưng lại không nắm bắt được.

Người đàn ông này... Dịch Lăng, em phải làm thế nào đây? Tại sao hôm nay anh lại xuất hiện ở đây? Hàng trăm câu hỏi ngổn ngang làm cô hoang mang.

Tới khi anh đứng trước mặt cô, An Huyên vừa định mở miệng thì một lực kéo lớn kéo cô ngã về phía anh. An Huyên lọt thỏm trong vòng tay rắn chắc của Dịch Lăng. Anh ôm siết cô thật chặt.

Cô gái này thật đáng đánh đòn. Dám bỏ anh đi một tháng trời không lời thăm hỏi. Gặp được rồi anh thề sẽ hung hăng trừng phạt cô - vợ bé nhỏ của anh.

Vợ...

Đúng vậy. Bây giờ, vợ của anh là cô gái nhỏ bé này - An Huyên.

"Dịch Lăng, buông em ra. Đây là trường học." - An Huyên lúng túng đưa tay muốn thoát khỏi vòng ôm của anh mặc dù cô rất mê luyến. Nhưng đây là trường đại học, hàng trăm sinh viên sẽ đi qua đây mỗi ngày, cô sợ bị nhìn thấy.

Vậy mà người đàn ông nào đó không chịu buông tay, còn ôm thật chặt. Anh tham lam hít vào hương thơm tự nhiên trên người cô. Có trời mới biết rằng một tháng này anh nhớ cô đến nhường nào! Anh muốn bay ngay đến bên cô, đưa cô quay trở về bên cạnh mình. Nhưng mà công việc gấp rút hơn.

Nhìn lại An Huyên bướng bỉnh tiếp tục muốn rời khỏi vòng tay anh, Dịch Lăng nhíu mày. An Huyên có vẻ to gan hơn rồi nhỉ? Lần đầu tiên anh thấy cô phản kháng. Đôi mắt Dịch Lăng hứng thú nhìn khuôn mặt xinh đẹp hơi tái xanh của cô.

"Ngoan nào! Để anh ôm một lát nhé!" - Giọng nói anh dịu dàng thủ thỉ bên tai cô, bàn tay ôn nhu vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô.

An Huyên cảm thấy bản thân không còn chút sức lực nào nữa, mặc cho anh ôm cô đứng tại chỗ này. Lần đầu tiên anh dịu dàng với cô như vậy, An Huyên đưa tay siết chặt trái tim đang thổn thức chực nhảy ra khỏi lồng ngực.

Không biết qua bao lâu, Dịch Lăng từ từ buông cô ra. Nhưng cánh tay của anh vẫn vòng qua eo cô, giữ cô bên người.

"Sao anh lại ở nơi này?" - Cố gắng điều hòa hơi thở, An Huyên ngập ngừng hỏi.

"Ừm. Vợ anh bỏ chạy, anh phải tới mang cô ấy về."

Vợ - Đây là lần đầu cô nghe thấy anh thừa nhận cô là vợ của anh. An Huyên kích động, đôi mắt to tròn đỏ hoe, long lanh ánh nước thật quyến rũ.

"Gì thế này? Anh đây còn chưa khóc thì em khóc cái gì?" - Dịch Lăng vừa tức vừa buồn cười xoa xoa gương mặt cô.

"Anh... anh vừa gọi em là gì?" - An Huyên chưa bao giờ biết rằng mình dễ khóc như vậy. Cô nức nở níu lấy vạt áo anh.

"Bà xã! Em là vợ của anh." - Anh nghiêm túc trả lời cô. Đôi mắt anh ngập tràn chân thành và cưng chìu.

An Huyên òa khóc trong lòng anh. Cô mặc kệ bây giờ họ đang đứng ở đâu, cô mặc kệ bộ dạng của cô lúc này khó coi như nào. Cô chỉ biết mình cần giải tỏa. Nước mắt cô lăn dài giàn giụa trên gương mặt xinh đẹp. Bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu thương tâm, bao nhiêu ấm ức gần một năm qua... Cô muốn khóc như vậy đấy.

Dịch Lăng cũng không ngăn cản. Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, ôm chặt lấy đôi vai gầy đang run rẩy. Anh đau lòng hôn lên mắt cô, hôn lên từng giọt nước mắt mặn chát. Tất cả đều tại anh chậm chạp không chịu nhìn nhận sự thật rằng cô gái nhỏ này đã chiếm đóng trái tim anh.

Anh hôn lên đôi môi đỏ hồng đang mím chặt của cô. Anh khẽ khàng cắn mút lấy vị ngọt của cô. An Huyên vì thiếu dưỡng khí mà hé môi thuận lợi để Dịch Lăng đưa chiếc lưỡi vào khoang miệng cô, cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ của cô, cùng nhau mê luyến trong yêu thương dành cho nhau. Lúc Dịch Lăng buông cô ra là lúc cô xụi lơ trong lòng anh, hé miệng thở dốc.

"Huyên Huyên" - Anh si mê gọi tên cô.

"Vâng?"

"Trở về cùng anh nhé!?"

"Em còn chương trình học ở đây."

"Buổi tối rất lạnh..." - An Huyên ngẩn người không hiểu sao anh đột nhiên nói đến một vấn đề không liên quan như vậy.

"..."

"Không có bà xã bên cạnh ôm anh ngủ, anh lạnh chết mất!" - Đôi mắt anh lóe sáng, gian xảo nhìn cô. Bàn tay không an phận khẽ vuốt ve thân thể cô.

"..." - An Huyên không nói nên lời. Ai có thể nói cho cô biết, người đàn ông này trở nên lưu manh từ lúc nào vậy.
Bình Luận (0)
Comment