Ông Xã, Nắm Tay Em Đi Anh

Chương 17

Vù vù!!

Ngồi trong mô hình công viên xanh nhân tạo, đón gió lồng lộng thổi từ tứ phía. Tôi đá đá chân vung vẩy, mỉm cười tựa như cô gái đôi mươi ngây thơ ngẩng đầu nhìn mây bay.

Đây là chỗ nào thế nhỉ?

Khụ, nguyên nhân thứ hai sau nguyên nhân thứ nhất là lười biếng, khiến tôi luôn ru rú ở nhà đã xuất hiện. Khóc. Tôi là bị mù đường nha!

Cắn xuống một phần trên thanh sô cô la, tôi gác tay lên chân, chống cằm. Hơi mơ màng nhớ lại quá khứ, cũng là nguyên nhân khiến tôi bị mù đường.

Tôi có một người anh trai hơn mình tám tuổi, anh học giỏi, đẹp trai và là một người đầy tham vọng. So với tôi thì anh khác một trời một vực, anh tỏa sáng như sao Ban Mai còn tôi thì chìm nghỉm chìm nghim. Có đôi khi tôi còn nghĩ, ba má tôi là bắt cóc con nhà người ta về nuôi, không thì sao mà anh khác chúng tôi dữ vậy.

(Ông Phương cáu với bà Phương:"Tôi đã nói với bà là năm xưa đẻ trứng hộp vịt lộn còn tốt hơn là đẻ đứa con này rồi mà! Xem, cách mà nó trắng trợn khinh thường chúng ta kìa!"

Bà Phương nghiêm mặt, cầm tay ông Phương dắt ông đi lạy Phật:"Cũng ông. Ai bảo ông năm xưa mạnh miệng nói cưới được tôi sẽ đi chùa lạy Phật làm chi? Kết quả là uống cho say vào rồi lăn đùng ra ngủ." Này là quả báo nhãn tiền nha!

Ông Phương câm nín, rốt cuộc đã hiểu thế nào là "Cái miệng hại cái thân" T^T~

Gia Hân:"..Ba, má! Đừng nhảy loạn vào hồi ức của con chớ!")

Khụ khụ ~

Từ bé, tôi đã luôn đi theo sau anh, hệt như một cái đuôi nhỏ, anh đi đến đâu là tôi đi đến đó. Bạn bè anh cũng tốt tính, mỗi lần thấy anh đến đều dự sẵn kẹo trong túi, tôi vừa ló mặt ra là nhét ngay hai viên vào miệng, có vẻ rất thích thú với việc đút cho tôi ăn. Tôi cười tủm tỉm, phối hợp há to miệng, táp được cái gì là táp tất, bộ dạng vui vẻ chọc cười người xung quanh.

Anh trai tôi dù ôn nhu, nhưng khi cần nghiêm khắc thì cũng rất nghiêm khắc. Giờ giấc ăn ngủ của tôi so với ba má còn muốn quản chặt hơn, ba má tôi cũng yên tâm mà giao tôi cho anh.

Tôi quấn anh còn hơn là bạch tuột quấn, đeo chân anh còn hơn là đỉa đeo. Anh không phiền nhưng bạn gái anh thì phiền, đợi đến lúc anh không chú ý, chị liền xách tôi lên mắng tôi một trận té tát. Tôi sợ muốn chết, thế là xa lánh anh.

Đợi đến một ngày anh thấy thấy thái độ tôi không đúng liền đi vặn hỏi, kết cục có thể dự đoán trước, anh đương nhiên chia tay với chị bạn gái kia.

Tối đó, tôi trộm sang nhà hàng xóm bứt bông.

Tung bông, tung bông. Ha ha, cuối cùng thì cũng chia tay rồi!!

Thời thơ ấu tôi rất hạnh phúc nha, trong mắt tôi, anh trai còn hơn cả thế giới. Nhìn những đứa trẻ cùng lớp đưa ánh mắt hâm mộ nhìn anh trai đạp xe đến đón tôi, tôi không khỏi tự hào chết đi được.

Anh trai tôi là nhất, ai cũng không sánh bằng.

Năm cuối cấp hai của anh, khi đó tôi bảy tuổi còn anh thì mười lăm. Vì thành tích nổi trội ở trường, anh được tài trợ một xuất học bổng loại ưu ra nước ngoài du học.

Thầy cô vui, bạn bè vui, không ngớt những lời hân hoan ca tụng. Nhưng đó chỉ là bên ngoài thôi, ba má và tôi tuyệt một chút cũng không vui mừng, vì điều đó có nghĩa là anh sẽ rời đi chúng tôi.

Nhưng bất chấp có nhớ thương con đến mấy, vì tương lai của anh, ba má vẫn để anh đi. Ngày hôm đó, tôi đã khóc suốt.

Sáng hôm bên trường cử người đến đón anh ra sân bay, anh trai nắm tay tôi, bảo muốn đưa tôi đi ăn kem. Tôi còn nhớ lúc đó nha, tôi làm mình làm mẩy, một câu cũng không nói chuyện với anh. Nhưng đó chỉ là lúc đầu thôi, lúc sau thì tôi bị những lời ôn nhu hứa hẹn của anh, dỗ cho ngoan ngoãn vâng lời.

Anh dắt tay tôi đi qua mấy con đường, mua cho tôi kẹp tóc và vô số thức ăn vặt. Tôi hớn hở nắm tay anh cười đến tít mắt, chia cho anh một nửa cây kẹo bông gòn của tôi.

Sau đó, chúng tôi dừng chân ở một xe kem bên đường.

Anh trai bảo tôi chọn kem rồi quay đi nghe điện thoại, lúc đó tôi mê chơi nên cũng không nghĩ nhiều. Chỉ thấy giọng anh hối hả, một lúc sau thì trở nên gấp gáp.

Thấy anh vậy, tôi cũng không dám nhiều lời. Anh bảo tôi ngồi trên băng ghế đợi anh, anh có việc đi rồi sẽ trở lại ngay.

Tôi gật đầu vâng dạ, ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế ăn hết cây kem đợi anh về, hoàn toàn quên mất việc hôm nay anh phải đi nước ngoài, và có lẽ anh cũng vậy, quên mất rằng tôi vẫn đang chờ anh.

Tôi vẫn ở đó chờ anh, mãi cho đến lúc mắt nhoè đi khi thấy ba má từ đằng xa vội vàng chạy đến. Trời đã tối rồi.

Bác sĩ nói, việc tôi bị mù đường là một loại bệnh tâm lí, tôi cảm thấy sợ hãi khi bị bỏ lại một mình. Một năm, hai năm. Đến một lúc nào đó, nó sẽ tự biến mất. Hoặc sẽ như một cái ghim ở đó, tôi vĩnh viễn vẫn là một đứa nhóc bảy tuổi dõi theo bóng lưng anh trai rời đi.

Kể từ ngày đó, tôi không đi đâu nữa.

"Chị kia, đang trong giờ làm việc mà chị dám ăn vụng sao? Tôi nhất định phải báo lại với cấp trên của chị."

Tôi hết hồn, giật phắng người, hai tay bất giác giơ cao lên đầu.. cùng với thanh sô cô la vừa bị cắn hết phân nửa.

"Oaa, oan uổng quá! Này là tôi đang bổ sung năng lượng để làm việc chứ không phải là ăn vụng gì đâu! Hai cái này thoạt nhìn giống nhau về hình thức, nhưng về ngữ nghĩa, về ngữ nghĩa vẫn là khác nhau đó!"

Ô ô, ngày hôm nay rốt cuộc là ngày hoàng đạo gì tai bay vạ gió đầy trời? Đã lén lén lút lút rình canh không có ai mới dám ăn vậy mà.. Hic, biết thế sáng nay ra cửa đã không đá lông nheo với con mèo nhà hàng xóm rồi!

"Phụtt!! Ha ha hahh!!!"

Hể? Chủ nhân của giọng cười này sao mà nghe quen quá? Sẽ không phải là...?

Tôi nghiêng đầu hơi quay ra sau, quả nhiên không phụ sự kì vọng của tôi, cậu em chồng nào đó mà ai-cũng-biết-là-ai kia, đang ôm bụng cười đến vô cùng mất hình tượng.

Tôi bĩu môi, đồng thời cũng thở phào một hơi. Làm tôi sợ hết hồn hà!

"Sao cậu lại ở đây?" Thiệt ra là tôi muốn hỏi, "Sao cậu biết là tôi mà chọc hay thế?"

Cậu hơi dừng cười, quẹt mắt:"Chị nói thử xem?"

Tôi trợn mắt. Tôi mà biết được thì chắc đã đổi sang nghề coi bói rồi. Nhưng mà tốt quá, cậu ở đây thì sẽ có người dắt tôi đi xuống.

Nghĩ còn phải nhờ vả cậu, nên tôi xuất hết khí khái nhẹ nhàng từ tốn ra mà nói năng với cậu, còn phối theo một nụ cười mà tôi tự nhận là vô cùng đẹp mắt.

"Sao chị biết nha, em đi đây đó vi vu chị biết đâu mà lần. Sẵn em ở đây rồi, hay chị em mình cùng ra thang máy trò chuyện đi, giờ chị mới nhớ ra chị vẫn chưa lau chùi ở đó."

Hơ hơ, với lí do hoàn hảo đến từng milimet này, cậu nhất định phải đưa tôi đi thôi. Ờ mà sao cậu nhìn tôi chăm chú thế, vẻ mặt giống như đang phân tích hiện vật kia là sao?

"Chị dâu, bộ mặt chị bị chuột rút sao hả?"

"..."

Giờ thì chuột rút mặt tôi thật, biết ngay là không thể nói chuyện đàng hoàng được mà.

"Không có, em dẫn chị ra thang máy đi!" Đứng nói chuyện với cậu một hồi chắc tôi nhập viện vì lên tăng xông quá!

"Vì sao?"

Còn hỏi vì sao nữa?

"Đương nhiên là vì chị mù đường rồi!"

Sực nhận ra mình vừa nói gì, lại ngước lên thấy vẻ mặt gian tà của cậu, tôi mém tí nữa thì cắn trúng lưỡi. Ngày hôm nay, đúng là bị sao quả tạ chiếu thật rồi!

Ôi, cái bí mật mà chỉ có ba má biết, bạn bè biết, hàng xóm biết, duy chỉ có nhà chồng chưa biết kia! Rốt cuộc thì cũng bị cậu biết rồi!

Em chồng à, đời này chị chỉ nhờ em đúng một việc. Cái bí mật này của chị, em hãy sống để bụng chết mang theo nhé! Đừng hạ điểm của chị trong mắt ba mẹ chồng nữa, hu hu!!

Tôi rưng rưng mắt nhìn cậu, không hiểu sao lại cảm thấy uỷ khuất vô cùng, nước mắt không kiềm được cứ thế tuôn ra. Tôi khóc.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi nói tôi khóc, nhưng lần này là tôi khóc thiệt á.

Cậu thấy tôi đột nhiên đứng khóc tỉnh bơ như thế, không khỏi lộ ra vẻ mặt bối rối, tay chân quýnh quáng không biết nên dỗ từ đâu.

Thấy cậu có lòng, tôi đây cũng không ngần ngại. Lao thẳng vào lòng cậu xì mũi một phát, còn không quên cọ mặt vào lau lau.

Cậu có chút dỡ khóc dỡ cười nhìn tôi, nhưng không như bình thường buông lời chòng ghẹo, mà nâng tay lau đi khoé mắt ướt át của tôi.

"Đừng khóc, em đưa chị đi ăn nhé?"

Dường như ở trong tiềm thức của cậu, chỉ cần được ăn ngon là tôi sẽ vui vẻ trở lại. Khụ, mà công nhận là đúng thế thật!

"Nhưng chị vẫn chưa hết giờ làm việc." Tôi đưa tay dụi mắt.

Tính từ thời điểm tôi ra khỏi phòng anh cho đến khi bị lạc tới giờ, chắc chỉ khoảng mười giờ thôi, cách giờ cơm trưa tầm một tiếng nữa lận.

Cậu cười, kéo tay tôi ra giúp tôi lau lau mắt.

"Không sao, em gọi cho anh Điền Dư báo với anh ấy một tiếng là được. Về phần anh hai em, chị cũng không cần phải lo lắng. Công ty nhiều việc như thế, anh ấy sẽ không hơi đâu mà đi quản việc thất thoát một người."

"Thật không? Có chắc ăn không?" Sao nghe sặc mùi dụ dỗ con nhà lành quá?

"Em nói được là được mà, quan trọng là chị có muốn đi cùng em hay không thôi?"

Cúi đầu nghĩ nghĩ. Lời đề nghị rất hấp dẫn nha, tôi hiện tại cũng đang bị áp lực tâm lý, ra ngoài xả stress xíu chắc là không sao đâu ha?

Cậu thấy tôi cứ mãi do dự như thế, liền híp mắt, quyết định tung đòn sát thủ.

"Chị dâu, em biết một quán bán xườn chua ngọt rất ngon, đảm bảo ăn xong ở quán còn muốn mua mang về."

"Được, chị đi cùng em!"

Tôi đã từng nói qua, tôi là tù binh của món sườn chua ngọt chưa nhỉ? Chỉ cần có sườn chua ngọt, tất cả những món ngon khác đều là mây bay, tôi thậm chí có thể ăn suốt như thế trong vòng một tháng. Bất quá, làm sao mà cậu biết được món ăn ưa thích của tôi vậy nhỉ?

Mặc kệ nghi vấn của tôi, cậu vui vẻ kéo tay tôi đi.

"Vậy thì còn chờ gì nữa, mau đi thôi."

"Ừm!"

Tôi cũng cười vui vẻ, hớn hở tung tăng theo cùng cậu. Chỉ cần có thể qua được ngày hôm nay, bảo tôi làm gì tôi cũng làm.

Lúc xuống ga-ra xe, đều làm tôi kinh ngạc nhất chính là..

"Em đi mô tô sao?"

Oa, thật là đỏng đảnh nha.. Í nhầm, phải là thật là bảnh mới đúng!

Cậu buồn cười nhìn tôi đưa tay sờ sờ, rất có dáng đứng người mẫu khoác tay lên đầu xe.

"Chị thích không, này là em mới tậu đó! Hàng ngoại nhập, trên thế giới chỉ có 50 chiếc thôi!"

"Thật vậy sao? Thích thật!"

Ôi, không biết chừng nào tôi mới mua được một chiếc như này.. dù rằng tôi không biết chạy xe! T^T~

Cậu cười, đội cái nón bảo hiểm vào đầu tôi, xoay người ngồi lên xe, còn rất khí phách móc móc ngón cái ra sau.

"Chị lên đi, em chở chị đi một vòng hóng gió thử tốc độ nào!"

"Không!"

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cậu, tôi đoán đây là lần đầu cậu bị từ chối. Nhưng..

"Chị vẫn còn yêu đời lắm, vẫn còn muốn làm sâu gạo thêm vài chục năm nữa. Em chạy từ từ thì chị còn lên, chứ em chơi thả ga không phanh thì.. Xin cáo lỗi, chị già rồi, hay bị yếu tim lắm!"

Sự thật chính là, tôi không muốn cùng cậu đua xe sứt môi. Chúng ta hãy là một công dân tốt, biết tuân thủ luật lệ an toàn giao thông.

Cậu tròn mắt nhìn tôi, tôi cũng thể hiện sự kiên quyết của mình bằng cách trợn tròn mắt nhìn lại cậu. Gì chứ vấn đề này thì tôi không nhượng bộ đâu nha!

Đưa mắt nhìn nhau chăm chú một hồi lâu, lâu đến mức một bên mắt của tôi bắt sập xuống vì chống cự không nổi. Lỡ rồi thì đành bất chấp luôn vậy, tôi cũng không quản nó kì cục thế nào, đưa hai tay vạch mí mắt lên.

Hic, cậu nên vì sự kiên trì của tôi mà chớp mắt cái đi, tôi mệt đến sắp rụng lông mi rồi nè!

May mà trời cao thương tình, cảm động với sự nổ lực của tôi. Môi của cậu bắt đầu run run, rồi thì cậu phá lên cười không ngừng được. Tôi thì được như nguyện buông tay, giải phóng cặp mắt đã xả thân chiến đấu oanh liệt của mình.

Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó, tôi bưng mặt. Ôi ôi, rát quá đi thôi!

Cậu cười đến nghiêng ngả ngả nghiêng, đến khi thấy được ánh mắt ai oán của tôi mới nuốt nghẹn cơn cười, vỗ tay ra sau xe nói.

"Được rồi, chị lên xe đi! Em hứa là sẽ chạy từ từ!"

Thiệt không, sao nhìn mặt nghi ngờ quá?

Cậu cũng nhìn ra nghi vấn của tôi, ánh mắt như hàm chứa í cười, vờ quay đi, nói.

"Chị không tin thì thôi vậy, một mình em đi ăn sườn chua ngọt cũng không sao. Chậc, tiếc thật, em còn định đưa chị đi ăn ở vài nơi nữa, nhưng chị đã không muốn thì.." Ác nhất là cậu bỏ lửng câu cuối.

Hic, cái này trăm phần trăm là dụ con nít, nhưng càng đau lòng hơn khi tôi không cưỡng lại được sự dụ dỗ ngon lành này. Còn chưa để cậu nói hết câu, tôi đã một phát phóng lên xe cậu ngồi.

"Ôm chắc vào!"

Chỉ một câu vỏn vẹn như thế, cậu rồ ga chạy đi. Tôi giật mình bám chặt vào người cậu, sống chết ôm khư khư.

Hi hi, sắp được ăn sườn chua ngọt rồi!

Mải vui vì sắp được ăn ngon, khiến tôi quên mất một chuyện quan trọng. Tôi đã để điện thoại của mình trong ngăn kéo vật dụng.
Bình Luận (0)
Comment