Buổi sáng, hai người đang ngủ say sưa thì bị một tiếng la vui sướng đánh thức.
"Mẹ mẹ mẹ. . . . . ." Tiêu Tiểu Bảo từ dưới lầu chạy lên trên lầu, cho đến sau khi mở cửa phòng Tiêu Hòa Nhã ra liền lập tức im lặng. Ngơ ngác sững sờ nhìn hai người trên giường vẫn còn mơ mơ màng màng chưa tỉnh ngủ.
"A. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã phục hồi tinh thần lại, nhanh tay kéo chăn bao lấy chính mình, lại làm cho khu vực quan trọng của Thượng Quan Ngưng vốn còn bị che đậy trong nháy mắt liền hiện ra!
Tiêu Hòa Nhã phù một tiếng bật cười, sắc mặt Tiêu Tiểu Bảo một lát hồng một lát trắng, ngược lại vẻ mặt Thượng Quan Ngưng rất thản nhiên, sau đó mặt không chút thay đổi giành chăn với Tiêu Hòa Nhã.
"Thật biết giả bộ! Lúng túng thì lúng túng thôi! Còn không không biết xấu hổ!" Tiêu Hòa Nhã cười giống như một tên trộm, nhưng mà vẫn còn tốt bụng chia một chút chăn cho anh, sau đó đưa hai cánh tay nhỏ trắng nõn ra với Tiêu Tiểu Bảo, "Bảo, con trở lại rồi, mẹ nhớ con muốn chết, mau tới đây với mẹ nào Bảo Bảo!"
Mặt Tiêu Tiểu Bảo đỏ lên, trực tiếp xoay người đi ra ngoài thuận tiện còn đóng cửa lại.
"Chậc. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã có chút ngây ngô, đứa con nhà mình nhìn thấy mình không kích động ngược lại bỏ chạy? Đây là tình huống gì?
Sau khi nhìn Tiêu Hòa Nhã, Thượng Quan Ngưng trực tiếp lắc đầu, chẳng lẽ cô sẽ không phát hiện khi cô đưa tay muốn ôm Tiểu Bảo thì chăn mỏng vốn đắp ở trước ngực lại rơi xuống sao?
"Đều là tại anh, Tiểu Bảo cũng không cần em, hu hu hu. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã khóc, còn chưa có phát hiện vấn đề nằm ở đâu, thái tử phi thiên tài!
Thượng Quan Ngưng hết chỗ nói, lúc này mới liếc mắt nhìn bộ ngực của cô một chút cũng là nhắc nhở cô!
"Chẳng lẽ không đúng? Nhìn cái gì vậy, mắt anh bị đau à!" Tiêu Hòa Nhã đúng lí hợp tình, sau đó theo ánh mắt của anh nhìn mình một chút, ngu! "Thượng Quan Ngưng, anh chính là tên khốn kiếp!" Tiêu Hòa Nhã vội vàng kéo chăn đắp lên trên người mình, như vậy, lại để cho người bên cạnh nhìn thấy. Lần này mặt càng đỏ!
"Em muốn anh nhìn thì cứ việc nói thẳng, không cần giở thủ đoạn!" Thượng Quan Ngưng rất là thản nhiên nói."Anh đã là người của em rồi, cho em xem thì hai mắt cũng sẽ không mất miếng thịt nào, anh sẽ không tính toán xét nét với em!" Kéo một áo ngủ khác qua mặc ở trên người, ngồi ở trên ghế sofa yên lặng chờ người khác rời giường.
"Anh anh anh. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã chỉ vào anh, nửa ngày nói không ra lời.
Ngoài cửa. Tiêu Tiểu Bảo rất là bất đắc dĩ nghe đoạn đối thoại rất không có dinh dưỡng trong phòng. Đây là cha và mẹ à?
Lúc này Tiêu Mặc Tân đi tới, nhìn Tiêu Tiểu Bảo rất hăng hái hỏi: "Như thế nào? Có phải mẹ con nhận được một một món quà lớn hay không?"
Tiêu Tiểu Bảo suy nghĩ một chút liền lắc đầu một cái, vui mừng không có đoán chừng còn bị kinh sợ. Làm sao cậu biết được mẹ cậu sẽ cùng cha cậu sẽ cuốn ra trải giường!(Nghĩa câu này thì chắc mọi người hiểu hết rồi*cười gian*) Nếu như biết trước cậu chắc chắn sẽ không đi gõ cửa!
"Thế nào không vào được à? Mẹ con còn đang ngủ!" Tiêu Mặc Tân hỏi xong liền muốn tiến lên gõ cửa, giữa ngày hè còn có thể ngủ lâu như vậy không sợ đầu bị choáng váng sao?
Tiêu Tiểu Bảo vội vàng ngăn cản, nhớ tới hai người trong phòng quần áo xốc xếch! Còn phải nhờ cậu che giấu cho bọn họ! Thiệt là!
"Cậu, mẹ đang tắm, chúng ta xuống dưới lầu chờ đi! Mẹ chắc chắn rất đói bụng! Chúng ta nấu cơm cho mẹ ăn có được hay không?" Tiêu Tiểu Bảo nhìn Tiêu Mặc Tân dùng giọng trong trẻo nói.
Tiêu Mặc Tân suy nghĩ một chút cũng phải, "Được, chúng ta đi làm cơm, không biết tối hôm qua bọn họ đã ăn cái gì? Đúng rồi, con nhanh đi vào phòng khách gọi cha con, cậu xuống lầu nấu cơm!"
"A, được!" Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, sau đó liếc cửa phòng một cái lúc này mới chậm rãi đi theo Tiêu Mặc Tân về phía bên kia, phòng khách? Cha anh đang nằm ngủ ở trong phòng của mẹ. Không biết cái tin tức này nếu để cho cậu biết sẽ có phản ứng gì, rốt cuộc là nổi giận với cha hay là mắng mẹ đần hoặc là buộc hai bọn họ kết hôn? Kết hôn, cái ý nghĩ này cũng không tệ, như vậy mẹ cũng không cần lo lắng rồi! Rõ ràng yêu thích như vậy lại một mình chịu đựng, cần gì chứ! Cũng không thấy người kia không phải không thích cô đúng không? Nói không chừng trong lòng người nọ còn vui mừng đến mức nào!
Qua năm phút đồng hồ, Tiêu Tiểu Bảo quay đầu lại gõ cửa lần nữa.
"Mời vào!"
Âm thanh không mặn không nhạt, Tiêu Tiểu Bảo nghe chỉ muốn dùng hai chân đạp cha mấy cái, giống như nơi này không phải là công viên Thanh Hòa, mà là thư phòng của cha, với ý nghĩ như vậy, Tiêu Tiểu Bảo cũng không còn tính toán với cha, dù sao bây giờ cha cũng là người trong lòng của mẹ, hơn nữa không phải thích như vậy, cậu phải vì mẹ mà giữ lại một chút lợi thế. Bất luận như thế nào, người nhà họ Hạ tự nhiên sẽ không để con cháu của mình lưu lạc bên ngoài, coi như mẹ không có một chút phần thắng, cậu cũng sẽ trở thành phần thắng của mẹ cậu.
Trong phòng, Thượng Quan ngồi yên ở trên sofa nhỏ thật là đáng yêu của Tiêu Hòa Nhã, chân trái gác lên đùi phải bộ dạng rất nhàn nhã, chỉ là người tuấn tú thoát tục như vậy lại ngồi ở trên một chiếc ghế sofa nhỏ thì hơi có chút tức cười, nhưng mà bạn học Tiêu Tiểu Bảo chỉ dám nghĩ.
"Cha buổi sáng khỏe!" Tiêu Tiểu Bảo rất lễ phép gật đầu chào hỏi, giống như buổi sáng nhìn thấy người nào đó trần truồng một màn kia chỉ là tình cảnh cậu tưởng tượng.
"Bảo buổi sáng khỏe!" Thượng Quan Ngưng, cũng làm tương tự rất nghiêm túc gật đầu chào hỏi, cái này gọi là giáo dục con người bằng hành động gương mẫu. Kính già yêu trẻ!
Ngẫu nhiên lúc này Tiêu Hòa Nhã từ trong phòng tắm chạy ra, trên người mặc một bộ quần áo ở nhà rất đáng yêu, tay áo, phồng thật to, rất là đáng yêu! Tóc vẫn còn ẩm ướt đang nhỏ nước nhìn Tiêu Tiểu Bảo chạy tới muốn ôm cô.
"Bảo, mẹ nhớ con muốn chết rồi!" Tiêu Hòa Nhã nói xong, tránh khỏi hai cánh tay liền nhào tới, lúc sắp nhào tới, lại bị người ở phía sau lưng bắt được.
"Này, anh làm gì thế!" Tiêu Hòa Nhã không ngừng vẫy chân tay, để bày tỏ sự bất mãn của mình.
Thượng Quan Ngưng đặt cô qua một bên trực tiếp che đầu cô bằng một cái khăn lông lớn, "Nhanh chóng lau tóc cho anh!"
Tiêu Hòa Nhã chu mỏ, bất đắc dĩ đi qua một bên lau tóc. Sau đó vừa lau tóc vừa suy nghĩ, anh tính toán mặc đồ ngủ cả một ngày sao?
Ngay lúc này, Nhất - Nhị - Tam - Tứ đậu xe ở cửa công viên Thanh Hòa, trong tay đang xách theo quần áo mới đi tới. diễn. đàn. Lê. Quý. Đôn
Chỉ chốc lát sau, Thượng Quan Ngưng một thân âu phục xuất hiện tại tầm mắt của mọi người, một thân âu phục màu xám bạc cắt may rất khéo léo, cao quý sang trọng. Giống như hoàng tử, rất là mê người.
Tiêu Hòa Nhã nhìn có chút si ngốc, luôn cảm thấy Thượng Quan Ngưng lúc nào cũng đẹp mắt nhất! Quả thật còn xinh đẹp hơn phụ nữ!
"Cầm đi!" Thượng Quan Ngưng trực tiếp đưa cho cô một tấm thẻ vàng.
Tiêu Hòa Nhã sửng sốt hồi lâu không có phản ứng, "Gì?" Tiêu Hòa Nhã nhận lấy ngơ ngác hỏi.
"Tiền ! Mỗi tháng anh sẽ định kỳ chuyển 10 vạn đồng vào, em thích cái gì thì cứ mua đi!" Thượng Quan Ngưng rất là đại gia nói.
10 vạn đồng? Tiêu Hòa Nhã càng ngây người, 10 vạn đồng? Mặc dù mỗi một tháng Tiêu Hòa Nhã chỉ có 5000 đồng tiền sinh hoạt phí nhưng mà nói ra đây vẫn là một số tiền khổng lồ, thế nhưng thời gian cho là phù hợp sao? Tối qua mới bị ăn sạch sành sanh, hôm nay thì cho cô tiền, chẳng lẽ anh coi cô như người tình rồi hả? Một buổi tối thôi lại nhiều tiền như vậy? Còn mỗi tháng 10 vạn đồng? Chẳng lẽ tính toán mỗi tháng đều phải cho anh ăn một lần? Có phải cách tính toán này quá đáng sợ rồi hay không, coi như cô là một người mẹ chưa lập gia đình thì thế nào? Không tính là Quốc Sắc Thiên Hương, dù gì cũng có khuôn có dạng đúng không? Gả cho người khác cũng không có được nhiều tiền như vậy!
Cấu tạo đầu óc Thượng Quan Ngưng như vậy dĩ nhiên là không nghĩ ra trong đầu cô đang suy nghĩ gì! Cho nên rất là tự nhiên tiến hành đề tài tiếp theo.
Tiêu Hòa Nhã sững sờ nửa ngày, sững sờ nhìn anh lên lầu, người này thật là nhàm chán, đó là gian phòng của cô có được hay không? Choáng nha như vậy rất không khách khí, cho là 10 vạn đồng là có thể mua được tất cả sao? Rõ ràng là. . . . . .
Sau khi cao ngạo một phen, lại chạy nhảy một hồi, rồi giơ tấm thẻ vàng được cho lên cao la hét rất kích động!
"Mình có tiền nhưng mình không biết phải làm gì. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã cầm thẻ vàng lên chỉ kém không có tiếp tục chạy nhảy.
"Dè dặt dè dặt!" Tiêu Tiểu Bảo không nhịn được phất tay ý bảo cô không cần tự làm mình mất mặt như vậy.
"Dè dặt sao! Đi, mẹ dẫn con đi chơi gái!" Nhiều tiền như vậy không tiêu xài hết thì thật phí!
"Tiêu Hòa Nhã, em thật can đảm!" Sau lưng vang lên lời nói tán thưởng, "Chơi gái? Thế nào không định mang theo anh à?"
Âm thanh ma quỷ xuyên qua lỗ tai âm thanh ma quỷ xuyên qua lỗ tai! Tiêu Hòa Nhã gượng cười, "Ha ha ha. . . . . . Chơi gái? Anh nghe lầm, em là một tiểu thư con nhà gia giáo làm sao sẽ làm ra chuyện hoang đường như thế, em là nói mang con trai đi chơi trôi, anh mới vừa nghe lầm! Nghe lầm!"
(Chơi gái trong tiếng Trung đọc là [piáo], còn chơi trôi, cũng gần giống đi đua xe, đọc là [piāoyí])
"Chơi trôi? Anh không có nói qua không cho phép em lái xe sao? Là em mau quên hay là không có để tâm đến lời nói của anh?" Thượng Quan Ngưng đến gần híp mắt liếc cô lành lạnh mở miệng.
"Ha ha ha. . . . . . Không phải là em chơi trôi, mà là để Nhị Sư Huynh chơi trôi!" Tại sao ban đầu lại leo lên giường của anh sinh đứa bé cho anh rồi chiếm phòng của anh luôn vậy? Gây nghiệt trướng!
Tiêu Tiểu Bảo ở một bên cười nhạt, tại sao mẹ luôn để cho cha ăn sạch sành sanh rồi lải nhải như vậy chứ?
"Hiệu trưởng, anh có chuyện thì đi mau lên! Em sẽ sống ở công viên Thanh Hòa, buổi tối lúc anh rãnh rỗi tới đón em là được, được không?" Tiêu Hòa Nhã rất là cung kính mở miệng nói, bộ dáng rất chân chó.
Thượng Quan Ngưng nhàn nhạt liếc cô một cái, lành lạnh mở miệng: "Không được, một lát anh sẽ nói Đại Nhị đưa em trở về!"
"Không cần thì thôi!" Tiêu Hòa Nhã nhào tới, gắt gao bám lấy cánh tay của anh khẩn cầu: "Hiệu trưởng tốt nhất, người tốt nhất thế giới, thật! Hiệu trưởng. . . . . ."
Từ sau lưng truyền đến tiếng cười thật nhỏ, Tiêu Hòa Nhã rất là ai oán quay đầu nhìn bọn họ, bốn người kia cười đến mức bả vai cũng run! Thấy Tiêu Hòa Nhã dùng ánh mắt đáng thương tội nghiệp nhìn mình bốn người lập tức đứng nghiêm.
"Lão đại, anh hãy để cho cô bé sống ở chỗ này đi! Một lát anh tới đón cô ấy trở về!" Đại Nhị rất là tốt bụng mở miệng nói.
Thượng Quan Ngưng ngắm bộ dáng đáng thương của Tiêu Hòa Nhã cuối cùng vẫn không nói chuyện, yên lặng xoay người đi. Coi như là đồng ý! Bốn người khác vội vàng đi theo. Đại Nhị còn làm tư thế thắng lợi với cô. Lúc này mới cười híp mắt đi!
"A!" Tiêu Hòa Nhã kích động, nhảy thật cao.
"Bảo, chúng ta đi dạo phố đi! Hiện tại chúng ta có rất nhiều tiền!" Tiêu Hòa Nhã nói với Tiểu Bảo nhà cô.
Tiểu Bảo gật đầu, "Tốt tốt!". "d.iễn đ.àn L.ê Q.uý Đ.ôn"
"Anh! Anh! Anh đảm đương nhiệm vụ của tài xế cho chúng em có được hay không?" Tiêu Hòa Nhã rống về phía gian phòng của Tiêu Mặc Tân ở trên lầu.
Tiêu Mặc Tân từ trong phòng đi ra, đứng ở cửa cầu thang rất là nghi hoặc nhìn cô: "Em nói cái gì?"
"Đi dạo phố đi dạo phố, anh làm tài xế cho chúng em có được hay không?" Tiêu Hòa Nhã tiếp tục rống.
"Bãn lĩnh của em thật lớn!" Tiêu Mặc Tân lườm cô một cái, mở miệng nói: "Chờ anh một chút! Anh đi cải trang!"
"Tốt!" Tiêu Hòa Nhã bày một thủ thế ok cho anh, lúc này mới nhớ tới mình cũng phải thay quần áo. Vội vàng chạy lên lầu.
Đến phố, Tiêu Hòa Nhã mới biết quyết định của mình có bao nhiêu sai lầm, mặc dù mới bắt đầu mua đồ, quần áo còn chưa mua được thì Tiêu Mặc Tân đã gặp đại nạn!
Cô chính là một người ngu ngốc, choáng nha, còn chưa đi được hai bước đã bị fans của anh cả chôn sống rồi, Tiêu Hòa Nhã mang theo Tiêu Tiểu Bảo thật vất vả chen ra ngoài. Nhìn đại minh tinh Mạc Tân bị vây trong tầng ba. Tiêu Hòa Nhã vô lực lắc đầu một cái, thôi, không cần tài xế đi theo dạo phố."Bảo, chúng ta đi!"
"Mẹ, chúng ta có bị tính là không hào phóng hay không?" Tiêu Tiểu Bảo liếc mắt nhìn Tiêu Mặc Tân bị fans vây quanh xin chữ ký nói.
"Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta không cứu cậu cả được!" Tiêu Hòa Nhã rất là vô tội nói, thật đúng là tử đạo hữu bất tử bần đạo(Bần đạo ở đây là chỉ Tiêu Hòa Nhã, còn đạo hữu là chỉ anh Mạc Tân. Câu này có nghĩa là thà hại người chứ không hại mình) không phải sao? "Chẳng lẽ con muốn bị người ta nói là con riêng của Mạc Tân sau đó cũng bị vây quanh như vậy sao?"
Tiêu Tiểu Bảo lập tức lắc đầu, "Mẹ, gần đây cậu cả đang dính scandal với một nữ minh tinh!"
"Người nào?" Tiêu Hòa Nhã hỏi.
"Chính là nữ chính trong phim Thị Trưởng Tiểu Thư! Hình như gọi là Minh Nguyệt Huyên!" Tiêu Tiểu Bảo nói.
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói với Tiêu Tiểu Bảo, "Con trước trốn trong cửa hàng đó! Mẹ dẫn bọn họ đi, con và cậu tập hợp! Sau đó chúng ta dùng điện thoại liên lạc, được không?"
"Tốt!" Tiêu Tiểu Bảo gật đầu. Sau đó ngoan ngoãn chạy đến tiệm bán quần áo cách bọn họ không xa.
Cho đến khi Tiêu Tiểu Bảo hoàn toàn biến mất ở cửa ra vào, Tiêu Hòa Nhã mới rống to với đám người: "Minh Nguyệt Huyên, cô đừng chạy, cho tôi xin chữ ký!" Tiêu Hòa Nhã vừa cố ý hướng về phía bên kia hô to, vừa từ từ chạy chậm, giống như đuổi theo.
Đoàn người vừa nghe đến tên tuổi Minh Nguyệt Huyên, nhất thời dời tầm mắt, từng người một đuổi theo, chẳng lẽ cái scandal đó là thật, hồ ly tinh đó thật sự đã quyến rũ thần tượng của các cô rồi hả? Choáng nha, không được, nhất định phải bắt cô ta bỏ cái ý niệm này, chỉ thấy sau đó một đội quân fans dưới sự dẫn dắt của Tiêu Hòa Nhã chạy đi đuổi theo Minh Nguyệt Huyên không biết lưu lạc đến nơi nào rồi.
Thật vất vả Tiêu Hòa Nhã mới thoát khỏi đám người, CMN có cần phải khoa trương như vậy không? Sau đó nhìn bốn phía mới phát hiện không biết mình đang ở nơi nào!
Anh cả, một chút nữa anh phải đền đáp em thật tốt...em chỉ vì anh mà tốn rất nhiều công sức! Chỉ là sau đó thì sao? Làm sao cô có thể trở về đây?
"Cô bé, tại sao lại đi loanh quanh ở trước cửa? Đây chính là cao ốc hạng sang, không phải nơi loại người còn là một đứa bé có thể tùy tiện ra vào!" Một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc sạch sẽ gọn gàng đứng ở trước mặt của Tiêu Hòa Nhã lạnh lùng nói.