Tất cả đều kết thúc, Dương An tự mình phế hai tay của Mộ Linh Dược, cũng tự tay kết thúc tánh mạng của Lý Qua . . .
"Tại sao? Anh thẳng tay giết chết tôi được rồi, tôi mới là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, tại sao lại giết anh ấy?" Mộ Linh Dược khóc, nhìn người lao động nhập cư cùng với người bị ôm vào trong ngực tuy sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn bình yên vô sự, Tiêu Tiểu Bảo, nằm trên băng ca được đẩy ra, ,"Dương An, tại sao anh lại làm như vậy? Tôi hận anh, tôi hận anh, nếu bây giờ anh không giết tôi thì sớm muộn gì có một ngày tôi sẽ giết anh!"
Dương An đứng im, nét mặt không chút thay đổi, tùy ý để hai tay dính đầy máu của Mộ Linh Dược vô lực đặt trên đùi hắn, máu tươi nhuộm đỏ quần tây trắng tinh của hắn, xinh đẹp mị hoặc.
"Ba!" Tiêu Tiểu Bảo bị người ta ôm, từ xa giơ hai tay ra kêu Thượng Quan Ngưng.
Gương mặt Thượng Quan Ngưng đang âm trầm nhưng khi nhìn thấy cậu bé lập tức mỉm cười dịu dàng, đưa tay ôm cậu bé vào trong ngực mình, "Bảo, để con phải chịu khổ! Thật xin lỗi!"
Tiêu Tiểu Bảo lắc đầu một cái, "Ba, con không sợ, con biết người nhất định trở lại cứu con. Ô! Ba, ba bị thương?"
"Chỉ là vết thương nhỏ!" Thượng Quan Ngưng khẽ nói, đã dùng băng gạc cầm máu rồi. "Để ba dẫn con đi xem mẹ!"
"Dạ!" Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, sau đó để Thượng Quan Ngưng ôm cậu đi về phía đỗ xe bên kia. Mấy người canh giữ chung quanh đó, nhìn thấy bọn họ đi tới vội vàng mở cửa ra.
"Hiệu trưởng!" Cuối cùng ẩn nhẫn đã đến cực hạn, Tiêu Hòa Nhã nhảy xuống xe vội vàng vọt vào trong ngực Thượng Quan Ngưng.
Thượng Quan Ngưng thở dài, cánh tay không bị thương thì ôm Tiểu Bảo, còn cánh tay bị thương ôm chặt eo cô.
"Tốt rồi, không việc gì nữa rồi!" Thượng Quan Ngưng khó có khi nói chuyện dịu dàng. Mọi chuyện che gió che mưa, hóa giải tất cả vấn đề khó khăn cho cô, anh vốn phải làm, chỉ cần cô đứng sau lưng anh là được rồi!
"Mẹ, con vẫn khỏe mạnh!" Tiêu Tiểu Bảo đưa bàn tay nhỏ bé ra, nhẹ nhàng che trên đầu cô, giọng nói mềm mềm dẻo dẻo hệt như kẹo đường. Dường như muốn dốc hết dịu dàng cả một đời ra vậy.
Một hình ảnh đơn giản bình thường đến vậy, làm kinh hãi không chỉ là mấy người thuộc hạ của Thượng Quan Ngưng đã quen với dáng vẻ lãnh khốc vô tình của anh, mà ngay cả Dương An cũng bị kinh hãi theo cùng với tiếng khóc không kềm chế được của Mộ Linh Dược. Cô ta thầm gào thét, Mộ Linh Dược, rốt cuộc mày đang làm những gì? Mày chấp mê những thứ gì? Mày hại nhà họ Mộ táng gia bại sản, mày hại ba mày chết cũng không yên, mày còn hại cả những người đối xử tốt với mày. Không có hai tay thì tính gì được? Khi chết cũng phải xuống mười tám tầng địa ngục.
"Được rồi, Tiểu Nhã, em và Tiểu Bảo đi đến bệnh viện kiểm tra, sẵn tiện ghé qua thăm người cứu Tiểu Bảo bị thương xem có nghiêm trọng không, chúng ta phải cám ơn người đó!" Thượng Quan Ngưng nói với Tiêu Hòa Nhã nghiêm túc mà ôn hòa.
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, cô cũng không thấy rõ dáng dấp người cứu Tiểu Bảo như thế nào, từ rất xa nhìn thoáng qua người nằm trên băng ca, hình như là một người công nhân, nhưng nói gì thì nói, người đó đã cứu cục cưng của cô, cô nên cám ơn người ta thật tốt, nhưng. . . . . ."Vậy còn anh? Anh còn phải làm gì? Anh cũng bị thương, cùng em đến bệnh viện nhé?"
"Anh không sao, lát nữa anh sẽ qua đó sau!" Thượng Quan Ngưng vỗ vỗ vai của cô nói.
Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, sau đó ôm lấy Tiểu Bảo từ trong ngực của anh ra đặt vào trong xe, "Bảo, con nên ngoan ngoãn ngồi im đấy, mẹ kêu Nhị sư huynh đưa con đến bệnh viện trước kiểm tra một chút, mẹ và ba con sẽ tới đấy sau!"
"Được rồi ạ!" Tiêu Tiểu Bảo gật đầu một cái. Cũng không phải không thể lý giải cách nhìn của mẹ cậu, nhưng cũng không thể nói thẳng ra cậu không hề sợ dù là một chút cái loại máu tanh đó, nhưng chiều theo ý mẹ, bây giờ cậu phải làm ra vẻ bị kinh sợ, nếu không e là mẹ cậu bị dọa sợ chết khiếp mất.
Đưa Tiểu Bảo lên xe, rồi quay qua dặn dò Đại Nhị mấy câu, lúc này cô mới chạy tới phía Thượng Quan Ngưng, nhưng lại quên mất bây giờ mình còn đang mặc áo cưới, làn váy dài kéo lê trên mặt đất, đột nhiên không biết bị thứ gì kéo một cái, cô lảo đảo chịu lại không được té xuống đất.
Tiêu Hòa Nhã thầm nghĩ lần này xong rồi, còn không nhất định thế nào cũng mất mặt. Dĩ nhiên mất mặt là chuyện kế tiếp thôi, còn đầu tiên là té xuống không biết đau như thế nào đấy!
Nhắm mắt lại, nhưng mãi vẫn không thấy mình té xuống như dự kiến. Thì ra trước khi cô ngã xuống có một cánh tay đưa ra kéo cô ôm vào trong ngực của mình.
Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu lên, nhìn thấy khóe miệng Thượng Quan Ngưng không tự chủ co rút lại, lúc này mới giật mình, tay của mình vô ý ngẫu nhiên nắm vào vết thương của anh, bị cô dùng sức nắm lấy, vết thương vốn vất vả mới ngưng chảy máu bây giờ lại bắt đầu sôi trào, thấm đỏ cả băng gạc dính vào tay cô.
"Hiệu trưởng. . . . . . Hiệu trưởng, chúng ta đi bệnh viện đi, có được hay không!" Tiêu Hòa Nhã sốt ruột, nước mắt rất không dễ dàng dừng lại bắt đầu tiếp tục rớt xuống.
Thượng Quan Ngưng thở dài, hơi thở nhẹ đến mức không thể cảm nhận, một tay kéo cô vào trong ngực mình, trên khuôn mặt trắng nõn nước mắt càng tuôn ra mãnh liệt, anh giơ tay lau nước mắt cho cô "Anh đã nói là không sao mà, được rồi bây giờ đến bệnh viện ngay lập tức!" Nói xong, kéo cô đi thẳng đến trước mặt của Dương An.
"Dương đại thiếu, anh còn nhớ rõ giao dịch của chúng ta ban đầu là thế nào không?" Thượng Quan Ngưng hỏi, ánh mắt trầm tĩnh.
"Đây là sơ sót của tôi, kính xin ngài Thượng Quan giơ cao đánh khẽ!" Dương An cúi đầu, lần đầu tiên hắn cúi đầu nhận lỗi với người cùng tuổi với mình, chung quy hắn không thể nhìn cô ta chết trước mặt mình, là duyên cũng được là kiếp cũng được có lẽ ngay từ lúc thấy người này ông Trời đã định sẵn. Hắn biết Thượng Quan Ngưng sẽ không dễ dàng thả cô ta qua cửa, coi như hắn phế tay của cô ta đi nữa thì cô ta nhất định không có cơ hội sống sót, thậm chí, cả nhà họ Dương cũng sẽ như nhà họ Mộ sụp đổ trong nháy mắt. Cuối cùng hắn cũng tùy hứng một lần.
"Hừ!" Thượng Quan Ngưng khẽ hừ một tiếng, "Dương đại thiếu, lúc trước tôi làm một khoản mua bán lổ vốn, đối với nhà họ Mộ tôi đã thu tay lại, tôi cũng không muốn thù lao của anh, yêu cầu duy nhất của tôi chính là cô ta không được đặt chân đến thành phố Hoa. Anh. . . . . ."
"Sẽ không bao giờ xảy ra chuyện thế nữa!" Dương An sửng sốt, một lát sau nói như chém đinh chặt sắt.
"Tôi không cần anh cầu xin, Dương An, anh tính gì đây, tại sao thay tôi quyết định, Thượng Quan Ngưng, anh muốn giết cứ giết, cần gì ở đây giả mù sa mưa!"
"Cô không sợ cô tùy hứng cũng hủy luôn cả Dương đại thiếu sao? Cô còn sống đến bây giờ nên cảm thấy may mắn, bởi vì tôi muốn tính sổ với Dương đại thiếu!" Thượng Quan Ngưng từ trên cao nhìn xuống liếc xéo cô ta, không mang theo một tia tình cảm nói.
"Ha ha ha. . . . . . Dương An là gì của tôi? Tôi cần gì sợ? Tôi còn có gì phải sợ! Thượng Quan Ngưng, anh đã ép tôi chỉ còn một thân một mình, sao còn nói ra những lời buồn cười như thế!" Mộ Linh Dược cười nhìn về phía mọi người, không để cho mình có cảm xúc khác biệt, mặc dù gương mặt Dương An đột nhiên trở nên trắng bệch, trên mặt cô ta vẫn giữ nguyên nét giễu cợt: "Thượng Quan Ngưng, tôi gieo gió gặt bão, bây giờ anh không giết tôi cuối cùng có một ngày anh vẫn là người mà tôi muốn giết! Con của anh, người phụ nữ của anh, tất cả những gì thuộc về anh tôi sẽ không bỏ qua! Tôi. . . . . ."
"Bốp!" Khi người khác còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Hòa Nhã đứng kế bên người Thượng Quan Ngưng giận dữ tát vào mặt cô ta. "Mộ Linh Dược, cô thích hiệu trưởng ư? Theo như lời cô nói là cô rất thích hiệu trưởng sao?"
"Cô. . . . . ." Mộ Linh Dược chưa kịp tức giận bởi cái tát kia lại bị Tiêu Hòa Nhã vứt ra một câu hỏi khó. Cô thích anh ta sao? Cô ta lại đi hỏi mình vấn đề ngu ngốc như vậy, nếu như không thích cô cần gì. . . . . .
"Là yêu sao? Hay là bởi vì không chiếm được nên mới chấp nhất như thế?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, "Tôi cũng thích hiệu trưởng, đã sáu năm, nhìn anh ấy nhăn mi nhíu mày thì trong tim tôi đau đớn, mặc dù cũng có lúc chọc giận anh ấy, nhưng tôi cũng biết chuyện nào có thể đùa chuyện nào không,” Tiêu Hòa Nhã thích anh nhưng chỉ thích một cách dè dặt, mặc dù cái gì cũng không biết làm, nhưng sâu trong nội tâm luôn muốn hiệu trưởng nhà cô tốt nhất, cũng có thể đạt được tốt nhất, mặc dù cô không được tốt như vậy, cô nói tiếp: “Nhưng sao cô nhẫn tâm gây chuyện khiến hiệu trưởng khó xử như vậy? Đây coi như là thích anh ấy sao?"
Tiêu Hòa Nhã nói, trong lòng uất ức, nước mắt cũng rơi theo, dường như cực kỳ đau lòng cho Thượng Quan Ngưng. Nhìn hiệu trưởng bị thương mà cô ta còn có thể nói ra được như vậy? Thích một người, coi như cô chưa từng nói tiếng yêu, từ nhỏ đến lớn chỉ biết thích hiệu trưởng, người như cô cũng biết thích một người chính là muốn cho người kia được tốt, không phải sao?
Cô thích hiệu trưởng, mặc dù có hồ đồ lờ mờ bao nhiêu cô cũng cảm nhận được sự quan tâm của hiệu trưởng dành cho mình. Đây là chuyện sau này hãy nói, nếu như hiệu trưởng thật sự không thích, thậm chí chán ghét cô, như vậy thì coi như không muốn cô cũng không buộc hiệu trưởng phải ở cùng với mình, có lẽ người khác sẽ cảm thấy đó là bởi vì hiện tại cô đã nắm trong tay, muốn thì sẽ có được, cho nên mới nói nhẹ nhàng như thế, nếu mọi chuyện ập lên đầu mình chưa chắc cô có thể nói được làm được. Cô cũng biết, có lẽ cô sẽ không làm được nhẹ nhõm như vậy nhưng vẫn sẽ buộc mình phải làm, lúc trước cô buông tay vì danh dự hiệu trưởng của anh, sau này cô sẽ không vì những thứ lý do vô dụng này, trừ phi hiệu trưởng thật sự không muốn buông tay, rất ưa thích người trong lòng, nếu thế thì cô sẽ không từ bỏ.