Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Chương 121.1

Hấp tấp trở lại Thanh Hòa viên. Tiêu Hòa Nhã nhìn mọi người đều ở đây lập tức vui vẻ chào đón, hơn nữa hai mắt liếc nhìn anh cả Tiêu Mặc Tân.

"Chao ôi, sao vậy, hôm nay mắt bị giật à?" Tiêu Mặc Tân đi tới, cực kì quan tâm vỗ vỗ đầu nhỏ của cô hỏi.

"Không có! Em rất khỏe, đã lâu không thấy mọi người nên nhất thời kích động!" Tiêu Hòa Nhã giật hai cái sau đó lập tức lên tinh thần, vẫn cười híp mắt nói.

Tiêu Mặc Vân liếc cô một cái, hình như bộ dạng không quá nhớ nhung: "Tại sao chỉ có một mình em trở lại, Tiểu Bảo đâu? Tại sao không cùng trở về?"

Tiêu Hòa Nhã vốn còn cười hì hì sau khi nhìn thấy ánh mắt của anh hai cô lập tức trở nên suy sụp, ánh mắt kia rõ ràng đang nói, Bảo không trở về thì em về làm gì?

Tiêu Hòa Nhã uất ức, vội vàng chạy tới ôm lấy anh hai của mình, tuy nói ba anh trai đều đối với cô là tốt 100%, nhưng mà lòng của anh hai cô tuyệt đối là tối đa. Có lúc cảm thấy anh hai còn hơn cha!

"Anh ơi Anh. . . . . . Anh không nhớ em sao? Anh có bạn gái sao? Cho nên không thích em nữa phải hay không? Cũng không muốn nhìn thấy em nữa phải hay không? Em không phải vì mọi người mới sang đây sao, tại sao mọi người có thể không muốn nhìn thấy em vậy? Anh ơi Anh. . . . . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Hòa Nhã cũng chôn ở trong ngực Tiêu Mặc Vân, phát huy bản lĩnh dài dòng vô địch của cô, tất yếu là từ trong miệng Tiêu Mặc Vân lấy được một câu thật dễ nghe!

Tiêu Mặc Vân có chút nhức đầu nhìn đỉnh đầu của cô, thật đúng là, rõ ràng đứa bé cũng năm tuổi rồi, lại vẫn còn bộ dạng của một đứa bé.

Một bên Hạ Sơ Tinh kéo Tiêu Mặc Tinh cười hì hì nhìn một màn này. Cô gái này chính là bảo bối của nhà họ Tiêu, người nhà họ Tiêu yêu quý cô có đôi khi cũng khiến mình ghen tỵ, nhưng lại không tự chủ đi theo gia nhập vào đội ngũ cưng chiều cô.

"Tốt lắm tốt lắm, mau vào nhà đi!" Tiêu Mặc Vân cực kì bất đắc dĩ nói.

"Anh, anh nhớ em không? Có phải cũng nghĩ tới em như em nhớ mọi người hay không?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, giống như nếu hôm nay anh không trả lời cô sẽ không vào cửa.

"Nghĩ lại cũng muốn, được rồi chứ?" Tiêu Mặc Vân cố ý làm như không tự nguyện nói.

Nhưng Tiêu Hòa Nhã vẫn cười đến nở hoa, đôi mắt to phía sau mắt kiếng lóe sáng thật là mê người, lúc này mới buông Tiêu Mặc Vân ra chạy đến bên cạnh Tiêu Mặc Tinh Hạ Sơ Tinh đứng một bên cười: "Đến, anh ba ôm!"

Tiêu Mặc Tinh cười gõ đầu của cô một cái lúc này mới để cô ôm cổ mình.

"Chị ba chớ ăn dấm, em cũng sẽ ôm chị một cái!" Tiêu Hòa Nhã nói xong, sau đó cho Hạ Sơ Tinh một cái ôm thật chặt.

Lúc vào nhà, Tiêu Hòa Nhã mới phát hiện cha mình không có ở đây! Lời này vừa nói ra, lập tức bị mọi người cười nhạo.

"Cô bé, dù gì cha cũng thương em...em về đến nhà đã bao lâu, đến bây giờ mới nhớ tới tìm cha?" Hai cánh tay Tiêu Mặc Tân ôm ngực dựa tại cửa ra vào cực kì không thể tin hỏi.

"Tốt lắm tốt lắm, vào nhà đi, cha đã rời khỏi nước, có thể phải mấy ngày mới trở về!" Tiêu Mặc Vân trừng mắt lên góc mắt kiếng lạnh nhạt nói.

Tiêu Hòa Nhã gật đầu, vẫn cảm thấy anh hai rất tốt! Bộ dạng anh đeo mắt kiếng thật lịch sự! Nhưng mà lại chính là một người mặt người dạ thú, không phải, quân tử! Có nhiều loại vương tử!

Thật may là cái mặt người dạ thú đó cũng không có lấy ra, nếu không nhất định sẽ phải lo lắng cho cái mạng nhỏ của cô.

Lúc ăn cơm tối. Tiêu Hòa Nhã cố ý chạy đến ngồi xuống bên cạnh anh cả, bộ dạng cực kì thân mật lấy lòng.

Từ lúc Tiêu Mặc Tân thấy cô đã bắt đầu cảm giác mình đang lâm vào một mối nguy cơ khổng lồ. Trước kia ăn cơm cô đều kề cận chú hai, hôm nay tại sao lại. . . . . . Không có việc gì mà ân cần thì không phải gian trá tức trộm cắp.

"Anh! Nghe nói anh và cái người nào đó tung scandal rất dữ dội! Anh hai, người diễn thị trưởng tiểu thư là ai?" Tiêu Hòa Nhã nói phân nửa với Tiêu Mặc Tân, đột nhiên quên tên người phụ nữ đó, vội vàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Mặc Vân ở phía đối diện, cầu cứu anh.

Tiêu Mặc Vân nhìn cũng không nhìn cô, tiếp tục ưu nhã ăn cơm, cho đến khi mọi người cho là anh sẽ không trả lời mới chậm rãi mở miệng: "Anh đối với loại phim nhàm chán đó không có hứng thú, nữ chính là ai anh cũng không biết!"

Lời này vừa nói ra, không khí trong nháy mắt biến hóa, bầu không khí vốn hoà thuận vui vẻ nhưng bây giờ bị bao phủ bởi một tầng áp suất thấp. Tiêu Hòa Nhã cảm thấy không hay, anh cả vừa vặn chính là nam chính của bộ phim nhàm chán trong miệng anh hai, Tiêu Hòa Nhã thận trọng liếc anh cả một cái, phát hiện sắc mặt anh cả không tốt lắm đang nhìn chằm chằm anh hai.

Anh ba vui vẻ xem diễn trò, đương nhiên là bình chân như vại nhìn, đáng tiếc giờ phút này thần kinh anh hai cũng rất tốt, còn tốt hơn Tiêu Hòa Nhã. Vẫn bưng chén không nhanh không chậm ưu ưu nhã nhã dùng cơm. Thật lâu sau mới phát hiện những người khác vẫn không động đũa, lúc này mới kỳ quái liếc mọi người một cái.

"Tại sao không ăn cơm? Đây chính là do anh làm! Lần này không ăn, lần sau anh sẽ không làm!" Tiêu Mặc Vân lành lạnh nói, sau khi nói xong lại bắt đầu tự nhiên ăn cơm.

"Mau ăn cơm, đói chết!" Tiêu Hòa Nhã vội vàng nói, rất tốt bụng gắp một cái đùi gà đặt vào trong chén anh cả, "Anh cả, mau ăn cơm!"

Cuối cùng Tiêu Mặc Tân cũng bưng chén lên.

"Anh, thật ra thì anh không cần cảm thấy khó chịu, ở trong mắt anh hai, trừ những châu báu kia những vật khác đều rất nhàm chán, anh nghĩ đến tỉ lệ người xem TV là được mà không phải sao? Huống chi phim nhàm chán đó đã nói lên anh còn trẻ, anh còn rất được thần tượng phải hay không?" Tiêu Hòa Nhã rất cẩn thận khuyên giải an ủi, "Đúng rồi anh, chuyện quan trọng anh vẫn chưa trả lời, anh và nữ chính trong thị trưởng tiểu thư có Scandal thật sao? Hay là thật sự có tư tình?"

"Tư tình? Anh và cô ấy có thể có tư tình gì? Bạn bè cũng không tính, chỉ là đồng nghiệp hợp tác qua một giai đoạn thôi!" Nghĩ đến người kia, Tiêu Mặc Tân không khỏi nhíu mày một cái, rõ ràng người kia không làm cho anh vui.

"Vậy lần trước Bảo nói anh và cô ấy cùng nhau ra vào khách sạn bị chụp được! Tựa đề rất kinh hãi!" Tiêu Hòa Nhã hỏi, hiện tại cô phải xác nhận anh của mình có phải cả người sạch sẽ hay không, nếu không cứng rắn giao Tiểu Noãn cho anh không phải sẽ hại Tiểu Noãn người ta sao?

"Lời nói của những đám chó săn cũng có thể tin sao? Trùng hợp cùng tham dự một hoạt động ở quán rượu mà thôi, đúng rồi em hỏi cái này làm gì?" Tiêu Mặc Tân cực kì nghi ngờ hỏi.

"Không có gì?" Tiêu Hòa Nhã cực kì vô tội nói: "Anh là anh em! Anh ba cũng có chị ba em gái anh cũng lập gia đình, anh là anh cả, em có thể không lo lắng thay anh sao? Chẳng lẽ quan tâm một chút cũng không được sao?" Tiêu Hòa Nhã nói, còn không ngừng chớp đôi mắt to.

Ba người kia vốn vẫn đang ăn cơm nhưng cũng nhanh chóng liếc cô một cái, ngay sau đó lại cúi đầu ăn cơm, trong lòng không khỏi suy nghĩ, cô bé này lại bắt đầu giở trò bịp bợm, nhưng mà nếu đối tượng của trò bịp bợm này không phải là mình thì bọn họ cũng chẳng có gì phải lo lắng! Anh cả, tự cầu nhiều phúc! Mọi người đang cầu nguyện trong lòng, sau đó yên tâm thoải mái ăn cơm. Không nói gì chính là anh tự giải quyết đi!

"Yên tâm đi, coi như em đã gả đi anh cũng sẽ không không lấy được vợ! Đàn ông ở tuổi này giống anh mà chưa kết hôn vẫn còn rất nhiều người! Anh hai của em cũng chưa kết hôn, scandal bạn gái cũng không có không phải sao? Em trước tiên nên đi quan tâm anh hai của em!" Tiêu Mặc Tân cực kì thiện lương dẫn chiến hỏa rời xa người của mình.

Tiêu Hòa Nhã suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn phải đáp lại lời của anh, cho nên giặc cùng đường chớ đuổi, là ý này sao? Tiêu Hòa Nhã do dự, dù sao ý tứ chính là không thể ép, đúng rồi, là tức nước vỡ bờ. Tiêu Hòa Nhã gật đầu lia lịa, sau đó bưng chén nhỏ từ từ đến bên cạnh Tiêu Mặc Vân. Mới vừa ngẩng đầu lên còn chưa kịp mở miệng, đã bị người khác cắt đứt.

"Tiểu Nhã, ngoan, ăn nhiều một chút, ăn không nói ngủ không nói! Mau ăn cơm!" Tiêu Mặc Vân thay cô gắp một chút món ăn thả vào trong chén của cô cực kì dịu dàng nói.

Tiêu Hòa Nhã ngẩn ra, sau đó ngoan ngoãn vùi đầu ăn cơm.

Ăn cơm, rửa mặt, lúc này mới nằm lỳ ở trên giường nghĩ tới kế hoạch của mình, cô chỉ có ba ngày, cho nên phải nhanh chóng thực hiện, vật kia cô đã liên lạc qua rồi, ngày mai sẽ có thể đưa tới đây. Chỉ là nếu anh cả biết hậu quả sẽ như thế nào đây? Có thể cầm dao chém cô hay không? Đây là chuyện sau đó, trước làm sao khiến anh cả và Tiểu Noãn ở chung một phòng đây?

Sau đó Tiêu Hòa Nhã gọi điện thoại cho người có thể cung cấp thuốc cho cô. Nhất định phải tìm đường sống trong cõi chết, Tiêu Hòa Nhã nghĩ, nhất định phải làm cho anh cả có tắm nước lạnh cũng dập không được dục vọng do thuốc, cho nên cô nói người kia cho mình loại thuốc tốt nhất, cổ đại gọi là Hợp Hoan Tán, không hợp hoan sẽ chết do... Thuốc.

Lúc ấy người kia cực kì nghi hoặc hỏi cô, "Người đó có thâm thù đại hận với em à, hành hạ người ta như thế!"

Tiêu Hòa Nhã không nói gì với anh, chỉ nói anh chuẩn bị là được.

"Nhưng em ngàn vạn lần đừng nói thuốc là lấy ở chỗ anh, nếu để cho Tiêu Mặc Tinh biết ban đầu là anh khiến em đi gieo họa, anh ba của em sẽ chém anh mất!" Người này không phải là ai khác, chính là bạn học của anh ba Tiêu Mặc Tinh của Tiêu Hòa Nhã, bởi vì khi còn bé đã từng nhéo mặt của Tiêu Hòa Nhã mà gần như bị bắt nạt cả đời. Bởi vì không đồng ý bị bắt nạt anh cũng sẽ bị ba anh Tiêu Hòa Nhã đánh thành đầu heo, cứ thế mãi, anh đối với Tiêu Hòa Nhã gần như không gì là không đồng ý.

"Yên tâm đi, em sẽ không bán đứng anh!" Tiêu Hòa Nhã nói rất chân thành, thuận lợi giải quyết chuyện này, Tiêu Hòa Nhã cảm thấy nên vì mình mà tìm đồng minh, vì vậy ôm gối đầu bắt đầu hành động.
Bình Luận (0)
Comment