Mặt Tiêu Hòa Nhã đầy vạch đen, cuối cùng nhắm mắt mở miệng: "Không phải vợ!"
Lần này đến phiên Thượng Quan Ngưng tối mặt, mở đôi mắt phượng của mình
nhìn chằm chằm cái người không biết điều trước mặt, "Dù gì tôi cũng cứu
cô một mạng, cô nhất định phải vong ân phụ nghĩa như vậy sao?" Thượng
Quan Ngưng có chút đáng sợ nhíu mày hỏi.
Tiêu Hòa Nhã nhìn anh
một lát, cuối cùng vẫn kiên định lắc đầu, lại nói cô đã thiếu sót rất
nhiều rồi, thật vất vả mới có một điểm kiêu ngạo làm sao có thể dễ dàng
bỏ qua, "Hiệu Trưởng Đại Nhân, anh có thể dùng chuyện khác để cho em báo ân! Cho dù phải lấy thân báo đáp em cũng không bài xích!"
Lời
này vừa nói ra, lập tức làm người khác phun máu, vẻ mặt Thượng Quan
Ngưng không chịu nổi nhìn Tiêu Hòa Nhã chằm chằm, cuối cùng chậm rãi mở
miệng: "Thật xin lỗi, tôi bài xích, vô cùng bài xích!"
Tiêu Hòa
Nhã sờ sờ lỗ mũi gật đầu: "Được rồi, em cũng không muốn lấy thân báo
đáp, người ta nói rồi, về sau lập gia đình gả vào nhà môn đăng hộ đối là được, quá giàu có cũng không được, sẽ bị người khác áp bức, quá nghèo
nàn cũng không tiện, sẽ bị người khác áp bức! Mới vừa rồi anh nói mình
là nhị công tử của nhà họ Hạ, có lẽ cũng là người rất giàu có!"
"Có lẽ?" Thượng Quan Ngưng rốt cuộc vẫn bị chọc cười, có lẽ? Lúc nào thì
nhà họ Hạ nhỏ bé như vậy rồi, người sống ở thành phố thế nhưng chưa từng nghe nói đến Nhà họ Hạ?
Tiêu Hòa Nhã chờ lâu không thấy đáp lại, lặng lẽ ngẩng đầu thận trọng liếc Hiệu Trưởng Đại Nhân của mình một
cái, sắc mặt rất là rối rắm! Trong lòng Tiêu Hòa Nhã không ngừng xúc
động, nhưng vì tương lai mình học ở học viện Nam Cực, vẫn không nhịn
được mở miệng giải thích: "Cái đó. . . . . . Em không muốn lấy chồng nhà giàu không phải là vì anh, thật, mặc dù dáng dấp rất, nhưng mà. . . . . ."
"Hả?" Thượng Quan Ngưng hí mắt liếc Tiêu Hòa Nhã, cứng rắn làm cho cô nuốt hết lời còn chưa nói vào trong bụng.
Tiêu Hòa Nhã cười gượng, sau đó cúi đầu làm bộ dạng sám hối, thật ra trong
lòng cực kỳ khinh bỉ, vốn là thế này, ai lại muốn gả cho một người đàn
ông hoàn hảo hơn mình, người như thế giữ lại thưởng thức thì được, làm
chồng sẽ không tốt, giống như anh trai của cô thì còn có thể, đẹp trai
nhưng không vượt qua giới hạn của một người đàn ông, nhưng mà người này
lại vượt xa giới hạn của một người đàn ông, nhân yêu(Gay) thì không sai
biệt lắm.
Thượng Quan Ngưng lườm cô một cái, sau đó bất đắc dĩ
lắc đầu, "Rời khỏi nơi này rồi nói sau, nếu ra ngoài bị ký giả nhìn thấy sẽ không tốt!"
Tiêu Hòa Nhã gật đầu: "Đúng đúng, chúng ta đi
nhanh đi!" Nếu như bị ký giả bắt được vậy thì rất khó sống, nghĩ tới đây đôi tay vô cùng tự giác đặt lên cánh tay của Thượng Quan Ngưng.
Thượng Quan Ngưng nhìn chằm chằm đôi tay kia, cứng ngắc hồi lâu rốt cuộc cũng
khôi phục cảm giác, thôi, ôm cũng ôm rồi còn để ý cái này? Vì vậy chỉ
đành mang theo cô gái nhỏ này rời đi.
"Lão đại?" Không biết đi
bao lâu rồi, dù sao Tiêu Hòa Nhã đã kiệt sức đến thiếu chút nữa cả người cũng đặt trên cánh tay của Thượng Quan Ngưng, lúc này sau lưng đột
nhiên truyền đến một tiếng hét kinh ngạc.
Tiêu Hòa Nhã nghĩ, cả
đời này sợ rằng không ai gọi cô là lão đại, cho nên vô cùng tự giác
không đặt tiếng lão đại này trên đầu của mình, vẫn yếu ớt di chuyển từng bước về phía trước. Lại bị người khác đứng bất động cứng rắn kéo trở
lại.
"Này này này. . . . . . Dừng lại làm gì, rất lãng phí hơi
sức!" Tiêu Hòa Nhã có chút ai oán nói. Chỉ là còn chưa oán trách đã bị
một sức mạnh đột nhiên tới hất ra ngã nhào trên đất.
"Cô là ai?
Lại dám dựa trên người lão đại!" Người vừa tới không phải ai khác, chính là trợ lý của Thượng Quan Ngưng, Thủy Khanh Tương, một trong năm cô gái ái mộ Thượng Quan Ngưng. Cho tới bây giờ vẫn đứng từ xa thưởng thức,
làm sao lại cho phép người khác ở khoảng cách gần như vậy làm bẩn thứ mà cô ngưỡng mộ.
Tiêu Hòa Nhã đau đến mức nhe răng trợn mắt, cũng
không biết mắt kính lại rơi ở đâu, hu hu. . . . . . Mẹ nó, có phải muốn
cô lấy một sợi dây chuyền cố định mắt kính hay không, như vậy khi té sẽ
không sao. Còn có phải ác như vậy không? Sao không mượn thêm chút lực
nữa? Để giết người diệt khẩu luôn.
Thủy Khanh Tương vẫn liều mạng nhìn Tiêu Hòa Nhã chằm chằm, Thượng Quan Ngưng là của cô, người khác ai cũng không được phép đụng vào!"Về sau nếu để cho tôi nhìn thấy cô ở bên cạnh lão đại, tôi sẽ cho người ném cô xuống biển làm mồi cho cá!"
Tiêu Hòa Nhã giận dễ sợ, thật vất vả mới tìm được kính đeo lên, lúc này mới
đứng dậy đi về phía người phụ nữ bên cạnh Thượng Quan Ngưng: "Vị bạn học này, lão đại nhà cô là vi khuẩn hay là vi khuẩn nguy hiểm cho nên người khác không thể dựa vào?"
"Cô!" Thủy Khanh Tương tức giận, con bé chết tiệt kia còn dám mạnh miệng? "Cô nghe kỹ cho tôi, lão đại không
phải là những thứ đó. . . ."
"Cút cho tôi!" Đôi môi mỏng vốn khẽ
mở, Thượng Quan Ngưng lạnh lùng mở miệng, âm thanh rất thấp lại ẩn chứa
áp lực vô hạn, khiến Thủy Khanh Tương vốn phách lối không thôi lập tức
mất hết kiêu ngạo.
"Lão đại, em. . . . . ." Thủy Khanh Tương vừa
định phản bác, lại bị một ánh mắt lạnh lẽo của Thượng Quan Ngưng ngăn
lại. Người quen của Thượng Quan Ngưng đều biết, đây chính là dấu hiệu
cho biết Thượng Quan Ngưng muốn nổi giận, người này bình thường không
hay nổi giận, nhưng một khi đã phát hỏa tuyệt đối sẽ hủy thiên diệt
địa(phá hủy toàn bộ mọi thứ).
Trên gương mặt tà tứ của Thượng
Quan Ngưng không hề có một nụ cười, từ từ đi tới trước mặt Thủy Khanh
Tương, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Tôi cho là lần trước tôi đã cảnh
cáo cô. Ai cho phép cô ở trước mặt tôi làm càn như thế?"
"Lão. . . . . . Lão đại, em sai rồi!" Hiện tại Thủy Khanh Tương rốt cuộc biết
mình phạm vào lỗi gì rồi, làm sao cô quên được, lần trước cô cũng tự
tiện động vào người phụ nữ bám trên người anh cho nên anh mới giận tím
mặt, nhưng. . . . . . Hiện tại người phụ nữ này có cái gì tốt? Rõ ràng
là một cô gái xấu xí. Tại sao lại đi tranh với cô?
"Lập tức rời
khỏi Hoa thị cho tôi, nếu như để cho tôi gặp lại cô tại Hoa thị. . . . . ." Thượng Quan Ngưng đưa tay chỉnh chỉnh mắt kính thay Tiêu Hòa Nhã,
lúc này mới tiếp tục nói: "Người bị ném xuống biển làm mồi cho cá chính
là cô!" Câu nói sau cùng đặc biệt vô tình.
Trong nháy mắt sắc mặt Thủy Khanh Tương trở nên trắng bệch, cô không ngờ anh lại vô tình với
cô lại như vậy. Ngẩng đầu nhìn về phía cặp mắt phượng vô tình kia, rốt
cuộc cúi đầu phục tùng mệnh lệnh: "Dạ!"
"Cút!" Mở miệng nói, sau đó cũng không đợi Thủy Khanh Tương có phản ứng, Thượng Quan Ngưng đã kéo tay Tiêu Hòa Nhã rời đi.
Một màn này lọt vào trong mắt Thủy Khanh Tương càng thêm đốt cháy lửa giận trong lòng, hận ý ngày càng tăng thêm.
"Này này. . . . . . Thủy tiểu thư, vẫn nên tranh thủ thời gian rời khỏi Hoa thị đi!"
"Đúng, tính khí lão đại cô cũng biết!"
"Đừng khiến cho lão đại phải ra tay với cô!"
"Đoán chừng giết cô lão đại cũng sẽ không cảm thấy đau lòng!" Đại Tứ Đại Tam
Đại Nhị nói xong, Đại Nhất rất có ý thức trách nhiệm làm phần tổng kết,
lập tức bị người khác nhìn chằm chằm.
Cách đó không xa, Tiêu Hòa
Nhã nhìn người nào đó đang kéo tay mình, nhất thời buồn rầu, chuyện này. . . . . . Có tính là bị ăn đậu hũ hay không?