"Hiệu trưởng!" Tiêu Hòa Nhã vui mừng kêu lên.
Tiêu Mặc Vân ở bên cạnh liếc cô một cái, choáng nha, người không biết còn
tưởng rằng cô nhìn thấy con ruột của mình, có cần phải kích động đến như vậy không?
Tiêu Hòa Nhã cũng không để ý tới anh trai đang không
vui của mình, ôm điện thoại cười hì hì như cũ: "Hiệu trưởng, có phải có
chuyện gì hay không?"
"Anh đang ở trước cửa nhà em, em đi ra đi!" Bên kia hình như nghe được âm thanh vui sướng của Tiêu Hòa Nhã, không
tự chủ được nhếch miệng lên.
"Tốt!" Tiêu Hòa Nhã gật đầu, sau đó để điện thoại xuống mang dép có hình đầu heo đáng yêu chạy ra ngoài cửa.
"Tiêu Hòa Nhã!" Tiêu Mặc Vân không chịu được gọi cô lại.
Tiêu Hòa Nhã dừng bước, rất là nghi hoặc nhìn anh hai của mình: "Có chuyện gì?"
Tiêu Mặc Vân nhìn cô chằm chằm, hi vọng cô có thể tỉnh lại, đáng tiếc người
nào đó vẻ mặt vẫn ngây thơ như cũ, vô cùng vô tội nhìn anh, mặt Tiêu Mặc Vân tối sầm lại lúc này giọng điệu vô cùng không tốt nói: "Em có thể
chú ý hình tượng một chút hay không? Ăn mặc như vậy mà có thể đi ra
ngoài gặp người khác sao?"
Tiêu Hòa Nhã nghe những lời này rất là nghiêm túc kiểm tra chính mình một chút, được rồi, bây giờ cô không chỉ mang dép đầu heo, còn mặc một bộ quần áo ngủ in một cái đầu heo lớn. Bộ dạng như vậy hình như thật sự rất ảnh hưởng đến hình tượng, vì vậy cảm
kích cúi người trước mặt anh trai của mình, lúc này mới chạy thật nhanh
lên lầu. Dù nói thế nào cũng không thể để mất hình tượng.
Chưa
đến một tiếng đồng hồ, Tiêu Hòa Nhã đã chạy xuống, đổi một cái áo len
màu hồng, quần jean xanh còn có một đôi giày thể thao màu trắng, bộ dạng rất là sạch sẽ đáng yêu.
"Anh, em đi ra
ngoài một lát! Tạm biệt Tiểu Bảo!" Thản nhiên cười, lúc này mới vội vã
chạy ra ngoài, lại nói Hiệu trưởng nhà cô tính khí rất là không tốt, nếu mà chờ đến sốt ruột nói không chừng sẽ chạy ngay vào nhà! Làm cô luôn
lo lắng đề phòng cả ngày, nếu không sẽ xảy ra án mạng đấy! Thật ra thì
cũng rất kì quái, Hiệu trưởng ở bên cạnh cô giống như sẽ không quá dễ
dàng khẩn trương.
Ngoài cửa, Thượng Quan Ngưng dựa trên xe nổi
sóng nhìn Tiêu Hòa Nhã vội vã chạy đến, cách ăn mặc của cô trước sau như một, không xa hoa không diễm lệ thế nhưng anh lại rất thích loại cảm
giác tươi mát này. Đúng, tươi mát, một cô gái mới mười bảy tuổi đã sinh
một đứa bé, còn có thể cho anh loại cảm giác này, chính anh cũng cảm
thấy rất kỳ quái.
"Hiệu trưởng!" Tiêu Hòa Nhã thở hổn hển hô.
Thượng Quan Ngưng gõ đầu cô một cái lành lạnh nói: "Anh không có bỏ đi, chạy nhanh như vậy làm gì?"
"Tính tình lúc nắng lúc mưa kia của anh ai có thể đoán được" Tiêu Hòa Nhã vừa thở gấp vừa nói, đôi tay gắt gao lôi kéo cánh tay của Thượng Quan
Ngưng.
Thượng Quan Ngưng nhíu mày lắng nghe lời cô nói, có chút âm dương quái khí(quái gở) hỏi: " Tính tình của anh lúc nắng lúc mưa?"
"Ha ha ha. . . . . ." Ý thức được có chút không ổn, Tiêu Hòa Nhã không
ngừng cười gượng: "Không phải, em nói thời tiết mùa xuân lúc nắng lúc
mưa làm cho người ta không chịu nổi, nếu trời mưa không phải đã lãng phí ngày chủ nhật này rồi sao?"
Thượng Quan Ngưng liếc cô một cái, quyết định để cho cô lừa dối trót lọt, "Được rồi, lên xe đi!"
"Đi đâu vậy?" Tiêu Hòa Nhã mở mắt thật to nhìn Thượng Quan Ngưng chằm chằm, gương mặt không hiểu.
"Lên xe rồi nói!" Thượng Quan Ngưng kéo cô đến cửa xe bên kia mở cửa đẩy cô vào. Sau đó mình mới vòng trở về lên xe.
"À, tại sao hôm nay bốn sư huynh lại không đi theo anh?" Sau khi Tiêu Hòa
Nhã lên xe mới giật mình, trước kia bốn người giống như hình với bóng,
tại sao hôm nay lại không thấy đâu?
"Hôm nay anh dẫn em đi chơi, đưa bọn họ đi theo làm gì?" Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói.
"Chơi? Đi chỗ nào!" Lần này, Tiêu Hòa Nhã vô cùng hứng thú, chỉ cần có hiệu
trưởng đi cùng, đi chỗ nào cũng không thành vấn đề, nhưng mà đi chơi như vậy có hơi kì lạ, nhưng cô an phận gần một năm rồi. Nhiều nhất là tản
bộ còn những cái khác đều không thể làm!
"Đến nơi em sẽ biết!" Thượng Quan Ngưng hời hợt nói, khóe miệng mơ hồ mỉm cười.
"A, khu vui chơi? Hiệu trưởng, anh luôn tốt nhất!" Tiêu Hòa Nhã vừa cười
vừa nhảy bên cạnh Thượng Quan Ngưng, vui mừng hô.
Thượng Quan Ngưng nhàn nhạt cười, sau đó kéo tay Tiêu Hòa Nhã mang cô đi chơi
tất cả các nơi, cái gì cáp treo, vòng xoay ngựa gỗ, thuyền hải tặc, gió
xoáy còn có nhà ma, giống như phát tiết khí thải trong lòng, thời điểm
kích thích sẽ không ngừng hô to. Mà Thượng Quan Ngưng chỉ đứng ở phía
dưới cười cười nhìn cô.
Cuối cùng chơi đến cả người mệt lả. Vô lực dựa trên cánh tay của Thượng Quan Ngưng.
"Hiệu trưởng, tại sao anh không chơi cùng em?" Tiêu Hòa Nhã có chút yếu ớt hỏi.
Thượng Quan Ngưng nhìn Tiêu Hòa Nhã như vậy bất đắc dĩ lắc đầu: "Những thứ này đều là trò chơi trẻ em!"
"Nào có? Anh xem hai người kia đều đã tứ tuần còn đi chơi thuyền hải tặc,
anh mới mấy tuổi chứ!" Tiêu Hòa Nhã không phục nói, "Đúng rồi, Hiệu
trưởng, thời điểm mới vừa vào nhà ma, em không cẩn thận đánh cái con quỷ lưỡi dài đang thắt cổ một trận!" Nói chuyện này, Tiêu Hòa Nhã giống như có chút áy náy, lại nói người ta đóng giả quỷ cũng thật không dể dàng!
Sắc mặt Thượng Quan Ngưng có chút cổ quái,
một bộ dạng muốn cười nhưng lại nhịn không cười, "Tại sao em lại đánh
quỷ như vậy? Như vậy rất không lễ phép?"
Tiêu Hòa Nhã gật đầu,
"Đây chính là điều em rất áy náy, về phần tại sao em muốn đánh anh ta,
có thể là bởi vì anh dùng cái đầu lưỡi giả đó chạm vào mặt của em, rất
ghê tởm, cho nên em không khống chế được đánh anh ta một trận."
Nghe Tiêu Hòa Nhã nói lý do, vốn là vẫn còn cảm thấy có lỗi với con quỷ kia, hiện tại một chút cũng không có, chỉ lạnh lẽo nói một câu đáng đánh,
nếu là anh sợ rằng sẽ đánh cho con quỷ kia không bò dậy nổi mới thôi.
Ừm! Tiêu Hòa Nhã mỉm cười gật đầu, "Hiệu trưởng, chúng ta đi ngồi đu quay
đi!" Nghe nói vào thời điểm đu quay chuyển tới chỗ cao nhất ước nguyện
có thể trở thành sự thực."Hiệu trưởng, chúng ta đi đi!" Ước nguyện của
cô chính là trong cuộc thi lần này nhất định sẽ lọt vào top 100, nhất
định không thể dọn dẹp nhà vệ sinh.
Nhìn vẻ mặt mong đợi của
người nào đó. Mặc dù Thượng Quan Ngưng có chút không đành lòng nhưng vẫn lắc đầu một cái: "Anh ở phía dưới nhìn em, em đi chơi một mình đi!"
"Anh thật sự không đi cùng với em?" Tiêu Hòa Nhã không tin, hỏi lần nữa. Hôm nay cô đều chơi một mình.
Thượng Quan Ngưng tiếp tục lắc đầu, "Em đi chơi đi, anh ở dưới này chờ em!"
"Vậy cũng tốt!" Tiêu Hòa Nhã ủ rũ cúi đầu, sau đó đi từ từ.
Đợi đến thời điểm đu quay lên cao, Tiêu Hòa Nhã nhìn người phía dưới một
chút, oa oa. . . . . . Hiệu trưởng nhà cô biến thành con kiến rồi hả?
Không đúng không đúng. . . . . . Hiện tại quan trọng nhất vẫn là cuộc
thi, đu quay đu quay, tôi muốn lọt vào top 100 của học viện Nam Cực, để
cho nguyện vọng của tôi được thực hiện đi, bằng không tôi sẽ tuyệt giao
với cậu!