"Mẹ đã sớm biết?" Thượng Quan Ngưng thu lại vẻ ôn hòa lúc trước, nheo hai mắt lại lạnh lùng hỏi.
"Ha ha ha . . . . . ." Thượng Quan Vân cười gượng không thôi, mình lải nhải thì thôi, sao đằng này còn nói ra chứ? Quan tâm quá sẽ bị loạn, bây giờ bà cũng chỉ có thể tự an ủi chính mình mà thôi, "Biết cái gì?" Tìm
không ra lý do tốt nào, Thượng Quan Vân không thể làm gì khác hơn là giả bộ ngu.
Thượng Quan Ngưng tiếp tục liếc xéo bà, lạnh lùng như sứ giả địa ngục, "Sao mẹ biết Tiêu Hòa Nhã chính là con gái của cậu?" Nếu
mẹ dám nói mẹ đã sớm điều tra ra được, nhất định anh sẽ tuyệt giao với
mẹ!
Da đầu của Thượng Quan Vân tê dại, ác như vậy? Cuối cùng ngắm nhìn con trai của mình tính toán biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, bà
đầu hàng, giơ hai tay lên cao cúi đầu xuống một bộ dạng như đứa trẻ phạm sai lầm: "Con trai à, mẹ sai rồi, chỉ là mấy ngày trước mẹ mới biết,
những gì con làm ngày hôm đó, sau đó mẹ lại thấy được Tiêu Hòa Nhã, thế
mới biết được con bé chính là con của Vô Hiền, thật, bởi vì con mẹ mới
biết được! Còn chuyện mấy ngày này, à. . . . . . Cũng có thể là biết năm ngoái!" Cụ thể thế nào thì hình như bà đã quên!
Vẻ mặt của
Thượng Quan Ngưng càng ngày càng kém, cuối cùng thiếu chút nữa có thể so với bao công, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào phát tác được
với mẹ già của mình. "Tốt, thật tốt, con cho người đi tìm người tìm đến
trời đất mù mịt, mẹ tìm được lại không báo cho con một tiếng! Mẹ thật
đúng là mẹ tốt của con mà!"
"Mẹ không tốt, con mới đúng là con trai tốt của mẹ!" Thượng Quan Vân nói thành khẩn, vẻ mặt sám hối.
"Con mặc kệ mẹ. . . . . ." Thượng Quan Ngưng tức giận nói, sau đó trực tiếp
đứng dậy định đi lên lầu. Lại bị Thượng Quan Vân kéo lại.
Thượng
Quan Vân ôm con trai bảo bối của mình, mềm giọng nói: "Nguyệt Nhi đại
nhân đại lượng, không nên tức giận mẹ ..., chỉ là mẹ nhìn thấy con bé
giống Vô Hiền cho nên mẹ mới nói con bé là con gái của Vô Hiền, hơn nữa
con bé cũng họ Tiêu mẹ mới hơi xác định một chút, nhưng mẹ lại không có
chứng cớ chứng minh, với lại mẹ cũng không biết tin tức của Vô Hiền, mẹ
mới không có nói cho con biết, thật!"
"Thật?" Thượng Quan Ngưng híp mắt quan sát bà.
Thượng Quan Vân rất là nghiêm túc gật đầu một cái: "Thật, thiên chân vạn xác, lừa ai chứ mẹ không thể lừa con được đúng không?"
"Lần này sẽ tin mẹ một lần!" Thượng Quan Ngưng có chút buồn bực nói, sau đó đưa tay vỗ vỗ lên trên người mình: "Mau đứng dậy!"
"Tốt!" Thượng Quan Vân cười híp mắt, rồi mới từ trên người của anh đứng dậy,
"Đúng rồi con trai, mẹ có đan áo len cho con này, màu này con có thích
không?"
Mẹ đan áo len ngoại trừ chồng của mẹ thì ai dám mặc vào
chứ? Thượng Quan Ngưng đứng dậy vô cùng lễ phép nói: "Mẹ, mẹ đan cho ba
đi, nếu không ba sẽ ghen đấy!"
"Sẽ không!" Thượng Quan Vân cười
nói, mặt hiền lành: "Ba con cũng nói, không cần đan áo len cho một mình
ông ấy, mà cũng nên đan áo len cho hai anh em các con một cái!"
Chỉ có thể nói ba cũng quá ác độc đi, chính mình xấu khổ lại không dám nói
thẳng, liền giá họa cho bọn họ, thật là quá không có nhân đạo rồi, "Đúng rồi, mẹ, cậu Vô Hiền trở lại, mẹ nên đan một bộ đưa cho cậu ấy đi, đã
lâu không gặp coi như lễ ra mắt, cậu tốt với mẹ như vậy, mẹ đan cho cậu
ấy một bộ cũng là nên phải không?"
Thượng Quan Vân im lặng suy
nghĩ, đang phỏng đoán cái phương pháp này có khả thi. "Tặng áo len có
phải là quá keo kiệt rồi hay không?"
"Không có!" Thượng Quan
Ngưng lắc đầu, "Sao lại keo kiệt, mẹ là ai, trước kia đều là chỉ tay năm ngón cơm tới há miệng, bây giờ tự mình đan áo len là quý ở tấm lòng
đúng không? Sao cậu Vô Hiền ghét bỏ được!" Thật đúng là tử đạo hữu bất
tử bần đạo*, cậu, vất vả người rồi! Thượng Quan Ngưng sám hối ở trong
lòng.
(*Tử đạo hữu bất tử bần đạo: câu này nghĩa là chết là chết
đạo hữu không phải bần đạo chết; trong đoạn này: bần đạo chính là anh
Ngưng còn đạo hữu chính là cậu anh Ngưng)
"Được, sẽ đan cho cậu con trước, sang năm mẹ sẽ đan cho con một bộ!" Thượng Quan Vân cười hì hì nói.
Thượng Quan Ngưng gật đầu, vẻ mặt mỉm cười trả lời: "Tốt!" Thật may là, Thượng Quan tiểu thư làm việc tương đối chậm, từ mùa xuân bắt đầu đan áo len,
cho đến mùa thu mới có thể hoàn thành, nói cách khác một năm cũng đan
xong một cái áo len, nếu không ba đã khóc ròng rồi!
Vì vậy,
Thượng Quan Vân chết sống cũng không muốn đi gặp Tiêu Vô Hiền ngay bây
giờ, cũng không để Tiêu Vô Hiền tới gặp bà, theo như yêu cầu của bà, là
nhất định phải đợi đến áo len của bà đan xong. Mà Tiêu Vô Hiền bên kia,
bởi vì cơ thể của Tiêu Hòa Nhã vẫn không tốt, liền cũng không tới gặp,
không biết là tìm thêm cớ hay là thế nào, tóm lại. . . . . . Chính là
hai người vẫn chưa gặp được nhau.
Ngược lại Hạ Trạc Dương đã nói
toạc ra một câu, chẳng lẽ hai người này đang đùa cái gì mà gần quê lòng
kinh hãi*? Sau đó Hạ Trạc Dương, quốc vương vĩ đại của Xích Viêm bị
chính vợ thân ái của mình đánh. Thật đúng là ruột thịt về với ruột thịt
cũng không thể sĩ diện mà nói giỡn.
(*Gần quê lòng kinh hãi (Nguyên
văn là cận hương tình canh khiếp): người xa quê lâu ngày khi về lại quê
sẽ cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu)
Chỉ là Tiêu Vô Hiền bên này mặc dù có một chút gần quê lòng sợ hãi, nhưng nguyên nhân chủ yếu là vì con gái bảo bối của mình, con gái nhỏ bé phát sốt liên tục một tháng,
cả người mê man không biết Đông Tây Nam Bắc. Tiêu Mặc Tinh mời tất cả
người có uy tín nhất trong bệnh viện Hạ thị kiểm tra cho cô cũng không
kiểm tra ra vấn đề gì, nhưng cứ ngủ mê man như vậy cũng không phải là
chuyện tốt! Không ai biết trong lòng cô có chuyện gì, bởi vì Lão Viện
Trưởng nói một câu, tâm bệnh cần phải trị bằng tâm dược! Tâm bệnh kia
của cô rốt cuộc là cái gì đây?
Thượng Quan Ngưng ngồi ở bên giường, nhìn sắc mặt đỏ bừng của Tiêu Hòa Nhã trong lòng tức giận không thôi.
"Tiêu Hòa Nhã, rốt cuộc em đang suy nghĩ gì?" Thượng Quan Ngưng trầm giọng hỏi.
Tiêu Hòa Nhã mở mắt, có chút mơ hồ nhìn Thượng Quan Ngưng nhíu chặt lông
mày, mở miệng: "Hiệu Trưởng, sao ngày nào thầy cũng tới vậy! Trong
trường rất bận rộn mà!"
Thượng Quan Ngưng không để ý tới cô, sắc mặt không tốt như cũ, "Nói, rốt cuộc trong lòng em đang suy nghĩ gì?"
"A. . . . . . ." Tiêu Hòa Nhã bị anh hỏi lên như vậy, trố mắt nhìn một
chút, ngay sau đó nở nụ cười nhạt: "Hiệu Trưởng, thầy nói cái gì? Em chỉ phát sốt mà thôi, hai ngày nữa là tốt rồi!"
"Đã kéo dài một
tháng em còn chưa có chuyển biến tốt, em nghĩ sau hai ngày sẽ tốt lên
sao?" Thượng Quan Ngưng không kiềm chế được liền rống lên.
"Ha ha ha. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã tiếp tục cười ngây ngô, trong lòng lại khẽ
phát khổ. Hiệu Trưởng, thầy bây giờ tốt với em như vậy, nếu lúc biết rõ
chân tướng có giết em hay không? Giết cô thì cô cũng không đến nỗi khổ
sở thế này, sợ là đến khi anh biết chân tướng sẽ mang theo vẻ mặt chán
ghét nhìn cô, đến lúc đó cô biết làm thế nào đây?
"Rốt cuộc em có tâm sự gì mà tôi không thể biết sao?" Thượng Quan Ngưng có chút vô lực, hỏi rất nhiều ngày cô đều như vậy.
"Hiệu trưởng!" Tiêu Hòa Nhã yếu ớt kêu lên, thời gian phát sốt kéo dài khiến
cho giọng nói của cô trở nên khàn khàn. Hiệu trưởng của cô thật là đẹp
mắt, ngay cả tức giận cũng mê người như vậy. Hiệu trưởng, sau này thầy
trực tiếp ở nhà đi, đi ra cửa một cái là làm loạn chúng sinh thôi.
Thượng Quan Ngưng lườm cô một cái, cuối cùng đánh không lại vẻ làm nũng hiếm
thấy của cô, ngồi xuống ở bên cạnh cô. Mà lại cố chấp không liếc cô một
cái.
Tiêu Hòa Nhã tiếp tục cười: "Hiệu trưởng, nếu như mà em nói. . . . . . Nếu như mà em biết ba của Tiểu Bảo là ai, nhưng người kia lại không vui mừng khi có sự tồn tại của Tiểu Bảo, em. . . . . ." Lắp ba
lắp bắp nói được phân nửa, cuối cùng bị ánh mắt giết người của người nào đó dọa sợ tới mức nuốt luôn câu nói kế tiếp vào bụng.
p/s:
Chú thích: Cận hương tình canh khiếp được rút ra từ Độ Hán Giang của Tống
Chi Vấn. Tống Chi Vấn quê ở Quắc Châu, bị biếm đi làm quan ở Lĩnh Ngoại
vì tội kết bè đảng với Trương Dịch Chi. Xa nhà, cả năm không tin tức,
lập xuân rồi mới tìm về thăm quê, tới gần làng, lại sợ không dám hỏi
thăm người qua đường (ngộ nhỡ hỏi mà người ta báo tin dữ, tin xấu, thì
biết làm sao)!
Hiện nay thường dùng hai câu thơ: Cận hương tình canh khiếp Bất cảm vấn lai nhân
để hình dung kẻ tha phương xa cách cố hương đã lâu nay được quay về, cảm xúc phức tạp.