Thượng Quan Ngưng quay đầu lại nhìn ông chằm chằm: "Cháu đi toilet có được hay không?" Sau đó mặt không chút thay đổi tiêu sái tiến vào toilet, cạch
một tiếng đóng cửa lại
Lạc Trạch Dương bĩu môi, sau khi mắng một câu tiểu tử chết tiệt liền lắc đầu đi ra ngoài, càng lớn càng không đáng yêu rồi!
Khi Tiêu Hòa Nhã khi tỉnh lại, liền nhìn thấy cả phòng tối đen, một lúc lâu mới nhìn thấy hiệu trưởng nằm úp sấp ở mép giường, "Hiệu trưởng? Hiệu
trưởng?" Tiêu Hòa Nhã nhẹ nhàng gọi anh.
Thượng Quan Ngưng tỉnh lại, thấy cả phòng tối đen trong nháy mắt sững sờ.
Đột nhiên Tiêu Hòa Nhã nhớ đến hiệu trưởng có chứng bệnh quáng gà, biết
trong lòng anh sợ bóng tối, Tiêu Hòa Nhã ngay lập tức cầm lấy hai tay
của anh, run rẩy nói: "Hiệu trưởng, tối quá, em có chút sợ!"
Thượng Quan Ngưng hồi hồn, cầm tay của cô thật chặt, "Chớ sợ chớ sợ, không có chuyện gì, chỉ là không có mở đèn mà thôi!"
Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu nhìn về phía vẻ mặt mờ mịt của anh, tuy trong phòng
tối nhưng sau khi cô thích nghi với bóng tối thì vẫn có thể thấy được,
nhưng anh lại không nhìn thấy cái gì cả, chính vì, chuyện thứ nhất anh
làm chính là trấn an cô như vậy, nên Tiêu Hòa Nhã có chút uất ức, nhớ
tới anh vì cô mà bị thương, nước mắt không hề báo động trước cứ rơi
xuống như vậy.
Chất lỏng âm ấm rơi vào trên tay của anh, Thượng
Quan Ngưng hoảng hốt, vội vàng đưa tay thận trọng sờ về phía mặt của cô, khi sờ đến gương mặt ướt nhẹp thì càng thêm khẩn trương: "Bé con, không sao, em đừng khóc, tôi sẽ mở đèn lên, em không cần sợ!"
Tiêu Hòa Nhã vừa rơi nước mắt vừa bĩu môi, thầm nghĩ nếu thật để cho anh đi mò
mẫm lung tung còn không biết sẽ vỡ thành cái dạng gì nữa! Cô cũng không
muốn nhìn thấy trên mặt của hiệu trưởng có cục xanh cục tím!
"Bé
con, em buông tay ra trước, tôi đi mở đèn!" Thượng Quan Ngưng vừa muốn
đứng dậy, Tiêu Hòa Nhã liền giữ chặt anh, không để cho anh động đậy một
chút nào, Thượng Quan Ngưng liền nhẹ nhàng nói.
Tiêu Hòa Nhã lắc đầu: "Đừng! thầy đi em sẽ sợ, thầy không thể đi!"
Thượng Quan Ngưng chưa từng nghĩ tới sự kiên nhẫn của mình tốt như vậy, nếu
đặt vào trước kia, anh ở trong bóng tối đã sớm giận dữ rồi, hiện tại chỉ có thể nhẹ nhàng dụ dỗ cô: "Tôi không đi, tôi chỉ đi bật đèn!"
"Đừng!" Lần này ngừng khóc, Tiêu Hòa Nhã lại hùng hồn cự tuyệt, hai tay vẫn giữ chặt anh: "Hiệu trưởng, thầy và em nằm xuống đi, thầy và em trò chuyện, em liền không sợ!"
Thượng Quan Ngưng hết chỗ nói rồi, nghĩ thầm cô bé này, em còn có thể hào phóng thêm nữa sao?
"Hiệu trưởng, không phải là thầy sợ cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân chứ?"
Tiêu Hòa Nhã nhìn sắc mặt của anh thì cũng biết anh đang nghĩ cái gì,
ừm, không thể không nói, lúc Tiêu Hòa Nhã đần thì thật là đần, lúc thông minh cũng quả thật rất thông minh! Hắc hắc he he. . . . . .
Mặc
dù cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng Thượng Quan Ngưng vẫn trừng mắt
nhìn chằm chằm nơi phát ra âm thanh, còn không ngừng muốn rút tay của
mình về. Cô là một đứa bé nhưng anh không phải, anh nhất định phải bảo
vệ cô thật tốt, người qua một lần cũng không có nghĩa là không được quý
trọng!
"Yên tâm đi hiệu trưởng!" Tiêu Hòa Nhã nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bả vai của Thượng Quan Ngưng, vô cùng không sao cả nói: "Hiện tại em
cũng là mẹ của một đứa bé rồi! Sẽ xem trọng những nghi thức xã giao này
sao?"
Thượng Quan Ngưng choáng váng, sau đó mang vẻ mặt khinh bỉ nhìn cô chằm chằm, "Em mau ngủ đi, tôi ở bên cạnh nhìn, sẽ không đi!"
Tiêu Hòa Nhã bĩu môi nhất định không nghe anh, "Thầy chắc chắn chứ?"
"Chắc chắn!" Thượng Quan Ngưng nói như đinh đóng cột.
"Không được!" Tiêu Hòa Nhã nóng nảy, "Hiệu trưởng, nếu thầy không nói chuyện với em em sẽ kêu lên!"
"Kêu lên?" Thượng Quan Ngưng nhíu mày, có chút nghi ngờ.
"Em sẽ nói thầy phi lễ với em!" Tiêu Hòa Nhã chẳng hề để ý mà nói, một vẻ mặt như anh nhìn rồi làm đi.
"Em. . . . . ." Thượng Quan Ngưng cắn răng nghiến lợi: "Lời như thế em cũng có thể nói ra khỏi miệng?"
Tiêu Hòa Nhã thưởng cho anh một cái mặt quỷ: "Có cái gì là em không thể nói
chứ? Cái gì gọi là thanh giả tự thanh, cách làm như loại người này hoàn
toàn chính là hành vi tiểu nhân! Có tới hay không?"
"Không tới!" Thượng Quan Ngưng vẫn không động đậy như cũ.
"Cứu mạng với, phi lễ á! Mau tới. . . . . . Ưm ưm ưm. . . . . ."
Mới vừa kêu được một nửa liền bị Thượng Quan Ngưng lấy tay che lại, "Em. . . . . ."
"Hiệu trưởng, em không ngại thầy tối nay cứ che miệng của em như vậy!" Lúc
này Tiêu Hòa Nhã chính là một tên vô lại, xem thầy có thể làm thế nào?
"Em. . . . . . Thật sự là tốt!" Thượng Quan Ngưng giận quá hóa cười. Âm dương quái khí nói.
Và cuối cùng, dĩ nhiên là Tiêu Hòa Nhã thắng, đừng nói Thượng Quan Ngưng
không có cách nào với nhiệt tình vô lại này, coi như không như vậy, có
bao nhiêu chuyện Thượng Quan Ngưng chịu vi phạm đây? Hai năm qua anh
giống như nuôi dưỡng con gái vậy, cái gì cũng có thể cưng chiều, cái gì
cũng có thể đưa ra, không phải là vì cô có thể vui mừng sao?
Sau đó. . . . . .
"A. . . . . ." Sáng sớm y tá đi vào thay thuốc thấy tình cảnh trên giường nhất thời không kiềm chế được la lên!
Sau đó hai người trên giường không chịu nổi tạp âm, vừa ôm chặt nhau hơn vừa kéo chăn đắp lên người.
Y tá bị kinh sợ không nhỏ, một bộ dạng không dám tin, có chút không thể
tin được nhìn tay của mình, lại rước lấy một tiếng hét thảm, "Hu hu hu. . . . . . Mình nên nói thế nào với Viện Trưởng đại nhân đây?" Nhị thiếu
gia cùng cô bé kia gì gì đó sao?