Bên trong thư phòng, Tiêu Hòa Nhã thấp thỏm không yên, nghĩ thầm người Hiệu trưởng này rốt cuộc sẽ xử lý cô như thế nào?
Két một tiếng, cửa được mở ra lại đóng lại, Tiêu Hòa Nhã sợ đến giật mình. Đoan đoan chánh chánh ngồi ở đó."Hiệu trưởng tốt!"
"Tạm được!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói, sau khi ngồi vào vị trí làm việc của mình, hời hợt liếc nhìn người đối diện, lúc này mới lên tiếng hỏi: "Có biết nhìn sai ở đâu hay không?"
"À?" Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu, nhìn thấy anh lại cúi đầu thấp xuống, suy nghĩ nên trả lời như thế nào, "Em không nên để người ta chụp được hình!" Nghĩ tới nghĩ lui họa hôm nay chính là ở chỗ này, Tiêu Hòa Nhã nhắm mắt nói, thật ra thì chính cô không thấy mình có lỗi gì, dù sao cũng không phải là cô đồng ý cho chụp hình, hơn nữa vì Tiểu Noãn nên cô mới dám xung trận ra trước, coi như Tiểu Bắc bị chụp rồi, dân thành phố nhất định có thể xác nhận được người còn lại chính là Ôn Tiểu Noãn, cho nên cô bị buộc phải trở thành bia đở đạn, người khác không phải đã nói nên chết vì tri kỷ sao? Cô lại không chết, cô chỉ là bị chụp hai tấm hình mà thôi.
"Không có lỗi khác?" Thượng Quan Ngưng nhíu mày, không hài lòng lắm hỏi.
Khác? Tiêu Hòa Nhã khẽ ngẩng đầu thận trọng liếc trộm anh một cái, nhìn mặt anh không chút thay đổi, hình như không có dáng vẻ phát hỏa, cúi đầu rất phấn khích lắc đầu một cái, nhỏ giọng mở miệng nói: "Không có!"
Cô lại dám nói không có? Thượng Quan Ngưng hoàn toàn phục rồi! "Em lắc đầu qua lại rất là dứt khoát ha?"
Tiêu Hòa Nhã tiếp tục gật đầu, cảm thấy con người không thể không khiêm tốn như vậy, cho nên nhỏ giọng mở miệng: "Tạm được!"
Thượng Quan Ngưng hoàn toàn phục rồi. Coi như là được mở mang tầm mắt xem thử người này da mặt rốt cuộc có thể dày bao nhiêu. "Tới đây, cô bé, ngẩng đầu lên cho gia nhìn một chút!" Giọng nói của Thượng Quan Ngưng quái dị phát ra.
Tiêu Hòa Nhã cũng cảm thấy rất quái dị, tại sao nghe được lời này lại thấy giống cảnh tượng một người giàu có đang đùa giỡn với một cô bé, cô ngẩng đầu lên cho gia cười một cái? Không biết nghĩ như thế nào nhưng cô cũng làm như vậy, ngẩng đầu lên thưởng cho anh một nụ cười xinh đẹp rực rỡ như hoa, được gọi là mê hoặc lòng người.
Cứ như thế làm cho Thượng Quang Ngưng ngây ngẩn cả người, được rồi, có chút choáng váng, kiểu phụ nữ gì anh chưa từng thấy qua! Tại sao lại vì một nụ cười của cô mà rối rắm? Nhưng sự thật là như thế. Rất khó thay đổi.
"Hiệu trưởng, cũng gần mười hai giờ rồi, để cho em đi ngủ có được hay không?" Tiêu Hòa Nhã lấy mắt kiếng xuống xoa cặp mắt mệt mỏi, hiệu trưởng trước mắt lập tức lập tức biến thành bóng chồng lên nhau.
"Em. . . . . ." Thượng Quan Ngưng cố gắng nhịn lời vừa tới miệng, nhắm mắt lại phất phất tay, giống như đuổi con ruồi đi nói: "Em đi đi, nhanh đi ngủ đi!"
"Hiệu trưởng gặp lại sau!" Tiêu Hòa Nhã đứng dậy, vung tay nhỏ thông báo, lúc nhìn thấy Thượng Quan Ngưng muốn mắng liền co cẳng bỏ chạy. CMN, nguy hiểm thật! Bộ dạng mới vừa rồi của hiệu trưởng giống như muốn giết người! Thật may là cô đã chạy trốn trước!
Tiêu Hòa Nhã đóng cửa lại, sau đó rón rén đi tới phòng của Tiểu Bảo, vươn tay vừa muốn mở cửa thì sau lưng đột nhiên có thêm một cánh tay ngăn lại, Tiêu Hòa Nhã chậm rãi xoay người, nhìn thấy gương mặt Thượng Quang Ngưng không biểu cảm gìđứng ở sau lưng cô.
"Hiệu trưởng, anh như vậy sẽ dọa em chết mất!" Tiêu Hòa Nhã vỗ trái tim nhỏ bị hoảng sợ của mình cực kỳ nhỏ giọng nói.
"Đi ngủ đi!" Thượng Quan Ngưng nhàn nhạt nói qua."Chớ đánh thức thằng bé!"
"Hiệu trưởng, anh chỉ quan tâm con trai của anh nhưng lại không quan tâm em?" Tiêu Hòa Nhã buồn bã, quan tâm Tiểu Bảo có thể ngủ ngon hay không cũng không quan tâm cô có ngủ được hay không? Người này rõ ràng là. . . . . .
"Anh nhìn em ngủ!" Thượng Quan Ngưng nói, sau đó trực tiếp đưa tay nhấc cô lên đi về phía phòng ngủ của cô.
"Hiệu trưởng Hiệu trưởng, anh bỏ qua một lần đi, em nhất định sẽ yên lặng không làm phiền con trai bảo bối của anh có được hay không?" Tiêu Hòa Nhã bị nhấc lên vẫn không ngừng nhỏ giọng cầu xin.
Thượng Quan Ngưng không để ý tới cô, trực tiếp nhấc cô đặt lên giường đắp chăn, động tác nhất quán không có một chút khuyết điểm nào. Sau đó đặt mông ngồi ở bên cạnh giường."Tốt lắm ngủ đi!"
"Hiệu trưởng, anh không tắt đèn sao?" Tiêu Hòa Nhã nằm ở trên giường vô cùng im lặng hỏi.
"Không cần!" Thượng Quan Ngưng đúng lý hợp tình nói, tắt đèn thì làm sao anh đi ra ngoài được?
"Hiệu trưởng, không tắt đèn em không ngủ được!" Tiêu Hòa Nhã có chút uất ức nói.
"Em nhắm mắt lại là được rồi!" Mặt Thượng Quan Ngưng không biểu cảm nói, sau đó còn cố làm ra vẻ vỗ vỗ chăn của cô."Ngủ đi ngủ đi!"
Tiêu Hòa Nhã cũng coi là được mở mang kiến thức! Em thật sự phục anh rồi! Sau đó nhắm mắt lại ép buộc mình đi ngủ.
Người nào đó vốn cho là mình sẽ không ngủ được, lại không biết chìm vào mộng đẹp từ lúc nào, Thượng Quan Ngưng nhìn cô mang theo dáng vẻ tươi cười ngủ thiếp đi, khóe miệng không tự chủ khẽ nhếch, tâm tình rất tốt đi ra khỏi phòng.
Chỉ là cái tâm tình này chỉ duy trì đến buổi sáng.
"Bốp!"một tiếng, Thượng Quan Ngưng đặt tờ báo lên trên bàn, sắc mặt tái xanh, bốn người Nhất - Nhị - Tam - Tứ ngồi ở trong phòng khách đều không hiểu gì, tại sao xem báo lại sinh ra hỏa khí lớn như vậy, đột nhiên nhớ đến chuyện tối ngày hôm qua, bốn người kinh hãi, chẳng lẽ có tòa soạn báo nào lại can đảm không nghe mệnh lệnh tự tiện đăng tin tức lên báo?
"Lão đại?" Bốn người vội vàng chạy tới, sau đó nhìn qua tấm hình chiếm hơn nửa trang báo, mặt bốn người đồng thời biến sắc, báo Tinh Quang đáng chết!
"Lão đại, chúng ta phải làm sao?" Đại Nhất tức giận mở miệng hỏi.
"Trước thu hồi tất cả các tờ báo!" Thượng Quan Ngưng chịu đựng cơn tức giận nói.
"Tôi sẽ đi ngay bây giờ!" Đại Nhất vội vàng chạy vào phòng bắt đầu ra lệnh. Hy vọng có thể làm kịp, cho người trước đi mua hết những tờ báo này, thật may là, danh tiếng báo Tinh Quang không lớn, thời gian ngắn như vậy cũng sẽ không tạo nên bao nhiêu sóng gió.
" Ngày hôm qua các cậu không có thông báo cho báo Tinh Quang?" Đôi mắt phượng của Thượng Quan Ngưng âm tình bất định hỏi.
“Tất cả các tòa soạn báo ở Hoa thị đều đã thông báo!" Đại Tứ trầm giọng nói.
"Vương Nhân? Đường Lệ Lâm?" Thượng Quan Ngưng liếc mắt nhìn hai cái tên dưới tờ báo, khóe miệng nâng lên nụ cười đùa giỡn, giỏi lắm!" Đại Tam Đại Tứ, các cậu đi phá hủy tòa soạn báo Tinh Quang, Đại Nhị, cậu đi bắt hai người này mang về cho tôi!"
"Dạ!" Ba người nghiêm túc gật đầu, sau đó trực tiếp chia nhau hành động.
"Như thế nào?" Thượng Quan Ngưng nhìn Đại Nhất mới đi ra từ trong phòng hỏi.
"Đại Thiếu Gia xem các tờ báo này trước chúng ta, đã sớm cho người đi thu mua! Số còn lại cũng bị người của chúng ta thu mua, cho dù có lọt ra ngoài cũng không còn mấy tờ!" Đại Nhất mở miệng nói.
Thượng Quan Ngưng gật đầu, ngồi ở bên cạnh Tiêu Tiểu Bảo đang chăm chú nhìn tờ báo, từng chữ từng chữ rất nghiêm túc, cái gì thị trưởng tiểu thư đi đến hộp đêm, nhảy diễm vũ, hành động cử chỉ phóng đãng không câu nệ.
"Thúi lắm!" Tiêu Tiểu Bảo cũng học cha cậu đặt tờ báo lên bàn. Đúng lúc này Tiêu Hòa Nhã từ trên lầu đi xuống, nghe thấy con trai của mình nói ra những lời thô lỗ như thế thiếu chút nữa hụt chân, thật may là gắt gao bắt được cầu thang mới không bị té xuống.
"Em không sao chứ!" Thượng Quan Ngưng vô cùng khẩn trương vội vàng đứng lên, nhìn cô đứng vững lúc này mới an tâm.
"Mẹ?" Tiêu Tiểu Bảo cũng giật mình vì mình mất khống chế, được rồi, cậu chính là không ưa có người khi dễ mẹ cậu.
Tiêu Hòa Nhã khó khăn lắm mới đứng vững, nhìn bọn họ lắc đầu một cái ý bảo mình không có việc gì, lúc này mới chậm rãi đi qua , "Bảo, tại sao con lại phát hỏa như vậy?" Tiêu Hòa Nhã chạy đến trước mặt Tiêu Tiểu Bảo rất là khẩn trương hỏi.
Tiêu Tiểu Bảo không để lại dấu vết lật sang trang báo khác, lúc này mới mỉm cười nhìn cô: "Mẹ, con sai lầm rồi, không nên ăn nói thô tục!"
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, "Phải, không nên ăn nói thô tục, lần sau chú ý là tốt rồi!"
"Ừm!" Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, bộ dạng rất là khéo léo.
Thượng Quan Ngưng nhìn cô chằm chằm, ngày hôm trước còn gọi Tiểu Bảo kia mà, hôm nay đã trực tiếp kêu Bảo, thật đúng là lười đến trình độ hơn người.
"Sao ăn cơm còn đọc báo?" Tiêu Hòa Nhã nói xong liền trực tiếp đưa tay lấy đi.
"Mẹ! Người. . . . . ."
"Bảo ngoan, nhanh ăn cơm! Ăn nhiều một chút mới có thể trắng trẻo mập mạp được, đừng giống như cha con, gầy như cây tăm!" Tiêu Hòa Nhã rất là nghiêm túc dạy dỗ, vừa cầm tờ báo vừa ân cần dạy.
Cô dạy dỗ khiến Tiểu Bảo ngơ ngác sững sờ, khiến Đại Nhất ở một bên đang chuẩn bị uống nước liền bị sặc, khiến cho người bị nhắc đến trong lời dạy dỗ Thượng Quan Ngưng đen mặt ngồi bất động tại chỗ. Anh gầy như cây tăm sao?
"Tiêu Hòa Nhã! Gan của em lớn bao nhiêu?" Thượng Quan Ngưng cắn răng nghiến lợi!
Chậc. . . . . . Tiêu Hòa Nhã hồi hồn, quên mất ở đây vẫn còn một người có liên quan! Cầm tờ báo làm đà điểu!
"Mẹ. . . . . . Mẹ!" Tiêu Tiểu Bảo kêu hai tiếng, bên kia không ai trả lời cậu.
Sau đó là "Bốp!"một tiếng, Tiêu Hòa Nhã gắt gao đập tờ báo lên bàn, "Con mẹ nó chụp hình chị xấu như vậy?" Tiêu Hòa Nhã tức giận không chịu nổi, "Rốt cuộc có biết chụp hình hay không? Trình độ như vậy còn dám đi làm ký giả? Đáng chết, để cho chị đây bắt được xem chị có giết chết hay không!"
"Giáo dục con người bằng hành động gương mẫu dạy bằng lời!" Một bên Thượng Quan Ngưng sau khi khiếp sợ hồi hồn nói, giọng nói rất là bình tĩnh.
Tiêu Hòa Nhã vội vàng che miệng, mới vừa rồi cô còn phải nói Tiểu Bảo không được ăn nói thô tục tại sao mình lại. . . . . . Đều là những ký giả đáng chết này gây họa!
"Mẹ, không có việc gì, nói sai nói sai!" Tiêu Tiểu Bảo giúp Tiêu Hòa Nhã giải vây.
"Bẹp!" Tiêu Hòa Nhã hôn ở trên mặt Tiêu Tiểu Bảo một cái, vẻ mặt tươi cười, sau đó thấy tấm hình mình đang tản bộ trên báo, sắc mặt lại trở nên khó coi, rõ ràng mình đáng yêu xinh đẹp động lòng người như vậy lại dám chụp cô thành con chó! Những người này hủy hoại người khác không biết mệt mỏi sao?
"Đợi đã nào...!" Tiêu Hòa Nhã đột nhiên nhớ đến một chuyện rất là nghiêm trọng, "Các người nói xem bị đăng hình như vậy ở trên báo, về sau khi đi ra ngoài em có phải giả trang hay không? Đám chó săn sẽ chụp ảnh em hay không?" Tiêu Hòa Nhã rất là tò mò hỏi.
"Thôi đi em...em còn tưởng rằng mình là minh tinh như anh cả à?" Thượng Quan Ngưng rất không nể tình đả kích.
Tiêu Hòa Nhã bị thương, đôi tay ôm bả vai Tiêu Tiểu Bảo khóc thút thít, "Hu hu hu. . . . . . Bảo, cha con ghét bỏ mẹ!"
Tiêu Tiểu Bảo rất người lớn vỗ vỗ bả vai cô, âm thanh mềm mềm mại mại nói: "Không có chuyện gì, Bảo không ghét bỏ mẹ, Bảo thích mẹ nhất!"
"Hu hu hu. . . . . . Bảo của mẹ vẫn là đáng yêu nhất! Mẹ yêu con chết mất!" Tiêu Hòa Nhã nói xong lại dùng sức ôm.
Thượng Quan Ngưng bất đắc dĩ, uống một chút sữa tươi. Hai mẹ con này chính là một đôi dở hơi.