Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Chương 97.3

“Không phải khi còn bé, mà là khi vừa mới sinh ra!” Tiêu Vũ khẽ cười nói, “Vốn dĩ em bé khi mới sinh ra đều có bộ dạng nhăn nhúm, còn bé như vậy thật sự là chưa nói tới xinh đẹp! Giống như......” Đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, nụ cười trên mặt Tiêu Vũ cứng lại, vốn dĩ cũng có một đứa nhỏ như vậy đang ở trong lòng bà chớp mắt đã biến mất không thấy đâu. “A.....” Đột nhiên, Tiêu Vũ giống như bị nổi điên, hai tay gắt gao nắm lấy tóc mình, thét chói tai.

Vẻ mặt Tiêu Hòa Nhã tái nhợt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền muốn bước lên phía trước kéo hai tay của bà: “Cô ơi cô, cô làm sao vậy? Cô đừng làm con sợ nha!”

“A a a.....” Giống như bị mất lí trí, tiếng thét của Tiêu Vũ vẫn không ngừng, đầu tóc chỉnh tề lúc trước đã bị làm cho rối tung lên, thậm chí còn bị bà kéo xuống rất nhiều.

“Cô à, rốt cuộc cô bị làm sao vậy? Cô đừng làm con sợ!” Tiêu Hòa Nhã gắt gao ôm bà, nước mắt thể khống chế mà rơi xuống, rốt cuộc là làm sao vậy, mới lúc nãy còn rất tốt sao đột nhiên lại biến thành như thế này vậy hả?

Đúng lúc này, có mấy người mặc áo khoác trắng chạy vào, “Thưa cô, mời cô tránh ra!” Một người trong số đó nói với Tiêu Hòa Nhã.

Tiêu Hòa Nhã sững sờ, trên mặt còn treo nước mắt, có chút chậm chạp lui về sau một bước. Ngơ ngác nhìn bọn họ vừa tiêm vừa mớm thuốc!

“Sao lại thế này?” Thượng Quan Ngưng đi tới, đi theo phía sau là bốn người Nhất, Nhị, Tam, Tứ, tất cả đều mặc Tây trang thẳng thớm, thật là bộ dạng rất đẹp trai.

Khi Tiêu Hòa Nhã nhìn thấy Thượng Quan Ngưng, không biết vì sao, càng thêm tủi thân, lập tức vọt tới ôm anh, “Hu hu hu.... Hiệu trưởng làm em sợ muốn chết! Hu hu hu... Cô ấy sẽ không có chuyện gì chứ?”

“Không có việc gì, không có việc gì rồi!” Thượng Quan Ngưng ôm cô, nhẹ nhàng vuốt sau lưng, nhỏ giọng an ủi, “Không phải em đang xử lí tên Đại kí giả kia với bạn em sao? Sao lại chạy đến đây rồi hả?”

“Em đi tìm anh!” Tiêu Hòa Nhã ủy khuất hít hít cái mũi, “Lúc đầu em đi tìm anh, nhưng lại không biết anh ở đâu, đi tới đi lui liền tìm không thấy đường nữa rồi!” Càng nói càng tủi thân, nước mắt vừa mới vất vả lắm mới dừng được lại bắt đầu rơi lách cách.

Thượng Quan Ngưng nhíu mày, cũng không nói gì thêm mà chỉ là nhẹ nhàng vỗ bờ vai của cô.

“Hiệu trưởng, anh an ủi nhiều hơn hai câu sẽ chết à!” Tiêu Hòa Nhã hít hít cái mũi, oán giận nói.

Thượng Quan Ngưng không nói gì, bốn người Nhất, Nhị, Tam, Tứ phía sau lưng anh liều mạng nén cười, rốt cuộc còn có người bị bệnh, cười lớn như vậy thật sự không phúc hậu.

Thượng Quan Ngưng quay đầu trừng mắt nhìn bọn họ một cái, một chút tâm tư này của bọn họ anh còn đoán không ra sao? Chỉ là người còn cần an ủi phía trước này nhất quyết không tha. Thượng Quan Ngưng không nói gì, sau đó mở miệng nói với mấy nhân viên đang bận rộn chăm sóc bên cạnh, “Chăm sóc cho tốt, lát nữa báo cáo tình trạng cho tôi!”

“Vâng!” Nhân viên chăm sóc rất cung kính lễ độ với Thượng Quan Ngưng.

Sau đó, Tiêu Hòa Nhã đang chờ đợi an ủi đã bị Thượng Quan Ngưng lôi đi rồi! Tiện đường còn thấy bốn vị sư huynh sau lưng vốn dĩ đang im lặng lại rất khoa trương cười to. Bộ dạng giống như thật sự rất sùng bái cô.

Bốn người Nhất, Nhị, Tam, Tứ thật sự rất sùng bái cô. Không có người nào dám nói chuyện như vậy với lão đại, trong thiên hạ, ngoại trừ người nhà họ Hạ, lão đại của bọn họ vốn không thèm để mắt đến ai. Người khiến cho lão đại chịu thua thì lại càng không có mấy người. Mà Tiêu Hòa Nhã cũng không cần người nào dám để cho lão đại của bọn họ buông vũ khí đầu hàng. Hoàn toàn không có đường sống mà phản công.

“Hiệu trưởng! Tại sao người ấy lại bị nhốt một mình trong đó?” Bên ngoài sân, Tiêu Hòa Nhã rất không hiểu hỏi. Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu vô cùng nghiêm cẩn(nghiêm túc + cẩn thận) nhìn anh: “Hình như cô ấy rất thân thuộc với anh, hẳn là không phải người xấu, khi cô ấy nói chuyện về anh trên mặt rất hiền lành, hình như là rất yêu thương anh!”

“Cô ấy nói gì với em?” Thượng Quan Ngưng hỏi, thật dễ dàng dời đi sự chú ý của cô.

“À!” Tiêu Hòa Nhã cẩn thận liếc mắt nhìn anh một cái, xác định tâm trạng anh không tệ mới mở miệng nói: “Cô ấy nói lúc anh mới sinh ra rất xấu! Ngay cả chú và dì đều ghét bỏ, đến khi được mấy tuổi lại rất kỳ lạ! Cũng đừng ngắt, rõ ràng thích một người nhưng lại nói không thích, còn có bị bắt cóc...”

“Được rồi, em không cần phải nhắc lại nữa!” Thượng Quan Ngưng giơ tay lên, không để cho cô vừa dùng ánh mắt quái dị nhìn anh vừa mở miệng nói.

“Hiệu trưởng, anh...”

“Đúng rồi, em đi tìm anh làm gì?” Thượng Quan Ngưng vội vàng nói sang chuyện khác, hiện tại không muốn nghe chuyện của mình khi còn bé.

“A!” Tiêu Hòa Nhã vỗ tay một cái, hiệu trưởng không hỏi, cô đã có thể bỏ lỡ một việc lớn rồi, “Em muốn đi nhìn người phụ nữ kia?”

“Phụ nữ? Phụ nữ nào?” Thượng Quan Ngưng không hiểu. Thế nào đột nhiên lại nhớ tới muốn đi nhìn phụ nữ?

“Chính là người phụ nữ được mang tới cùng với tên Đại ký giả! Em muốn nhìn thấy cô ta!” Tiêu Hòa Nhã rất là nghiêm túc nói.

“Tại sao lại muốn nhìn cô ta? Có gì đẹp mắt chứ, tôi dẫn em đi ăn cơm!” Thượng Quan Ngưng không nhận thấy người đó có gì đẹp mắt, lôi kéo cô đi thẳng về nhà chính.

“Không được!” Tiêu Hòa Nhã không đi, gắt gao giữ chặt tay anh, “Em nhất định phải nhìn!” Tiêu Hòa Nhã nhất định không đi, anh càng không muốn cho cô nhìn, càng nói rõ trong lòng anh có quỷ. Cho nên cô lqd nhất định phải đi, chẳng lẽ người phụ nữ này chính là kiểu người anh thích? Vậy anh có bị trúng mỹ nhân kế không? Càng nghĩ càng lo lắng, sau đó học theo đứa bé ăn vạ: “Em phải đi, em phải đi, em nhất định phải đi! Hiệu trưởng... Anh hãy dẫn em đi xem đi! Em xin anh mà!”

“Em.......” Lòng dạ của phụ nữ như mò kim đáy biển, Thượng Quan Ngưng hoàn toàn không hiểu nổi rốt cuộc trong lòng cô nhóc này đang suy nghĩ cái gì! Một bà cô già thì có gì đẹp mắt chứ? “Em vẫn còn tức giận chuyện bị người ta đưa lên báo sao? Cái này em hoàn toàn không cần phải lo lắng, tôi......”

“Không được!” Tiêu Hòa Nhã nghĩ xong rồi, vẫn còn chưa tới nơi mà đã bắt đầu biện hộ rồi! Cô nhất định phải nhìn thấy loại phụ nữ anh thích là như thế nào.

“Không đi không được?” Thượng Quan Ngưng muốn xác nhận một chút, anh thế nhưng chưa từng quên bao tử cô nhóc kia không tốt, nhịn ăn một bữa dạ dày liền khó chịu đến đòi mạng, dĩ nhiên cũng không thể bị đói được.

“Nhất định phải đi, không đi không được, chết cũng phải đi! Nếu như anh không dẫn em đi em liền đoạn tuyệt với anh!” Tiêu Hòa Nhã rất là kiên định nói.

“Không nghiêm trọng như vậy!” Thượng Quan Ngưng nhíu mày, “Em muốn đi thì tôi dẫn em đi!” Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Anh sợ gì chứ! Sau đó lôi kéo cô thay đổi phương hướng. Lúc gần đi vẫn còn không quên dặn dò, “Đại Nhất, cậu đi bảo người mang chút đồ ăn đến đây!”

“Vâng!” Đại Nhất gật đầu, xoay người đi về một hướng khác.

Sau đó, Tiêu Hòa Nhã được Thượng Quan Ngưng dẫn đến nhà tù, nhà tù, nhà tù, dĩ nhiên là không khác nhà giam là mấy. Lúc Tiêu Hòa Nhã đi vào nhìn thấy người phụ nữ đó trái tim liền sụp đổ! Vẻ mặt không thể tin nhìn Thượng Quan Ngưng, ngón tay run run chỉ vào Thượng Quan Ngưng mà không nói được câu nào.

Vẻ mặt Thượng Quan Ngưng mê mẩn, chẳng lẽ cô nhóc này có quan hệ gì với cô ta sao? Cho nên mới gắt gao nhìn anh chằm chằm như vậy?

Tiêu Hòa Nhã thật sự không nghĩ tới hiệu trưởng nhà mình lại thích kiểu phụ nữ này, choáng nha, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ trung niên, cho dù có bảo dưỡng tốt bao nhiêu đi nữa thì so với người cô mình mới quen biết và dì Thượng Quan chỉ là cái rắm, cho dù hiệu trưởng có khuynh hướng tình yêu mẹ con cũng không nên yêu như vậy chứ?

“Nhìn xong rồi hả? Vậy thì đi ăn cơm thôi!” Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói

“Em làm gì còn có tậm trạng ăn cơm chứ!” Tiêu Hòa Nhã chỉ thiếu chút nữa là khóc lên.
Bình Luận (0)
Comment