Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời

Chương 116

Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời
Chương 116 - Hắn Không Cần Tiểu Bao, Còn Có Mẹ Một Năm Qua.
https: //gacsach.com

Mộ Sơ Tình "Phốc" qua, rồi mới duỗi tay, một tát vỗ lên chỗ đũng quần Hoắc Bắc Cảng, đột nhiên cô ra lệnh nơi đó, lớn tiếng kêu nó: "Ngươi xẹp xuống cho ta! Nhanh xẹp xuống! Lập tức xẹp xuống cho ta!"

Hoắc Bắc Cảng: "..." Mẹ nó! Bệnh tâm thần à!

...

Lúc sau Mộ Sơ Tình về đến nhà đã bị Hoắc Tiểu Bao trực tiếp kéo lên phòng.

Hoắc Tiểu Bao đem Mộ Sơ Tình kéo đi qua, liền đem cửa phòng đóng lại, rồi mới làm một khuôn mặt nghiêm trang hỏi cô: "Mộ Sơ Tình, mẹ thành thật nói cho con biết, có phải mẹ cùng Hoắc Bắc Cảng hẹn hò nhau đi ra ngoài chơi súng hay không?"

Mộ Sơ Tình hoảng sợ, thiếu chút nữa bị son môi làm nghẹn chết, "Tiểu Bao, con nói với mẹ, hẹn hò, chơi súng, mấy từ ngữ này ai dạy con? Tại sao con lại biết mấy cái này?"

"Đại Mễ dạy, hắn nói một nam một nữ đi trắng đêm không về, chính là hẹn hò nhau đi chơi súng."

Mộ Sơ Tình lau mồ hôi: "...Tiểu Bao, cái cậu Đại Mễ vừa nhìn đã biết là một đứa bất lương, sau này con không được chơi với loại người này, miễn cho dạy hư con. Mẹ cùng ba con đi ra ngoài, không phải là hẹn hò...chơi súng, không quen biết mới kêu là hẹn hò..., ba mẹ quen biết nhau, cho nên không gọi là hẹn hò... Cái kia."

Hoắc Tiểu Bao vẻ mặt cái hiểu cái không, "Ah, vậy mẹ, hai người đi ra ngoài nã pháo sao?"

"..." Mộ Sơ Tình ngã xuống đất, hộc máu tam thăng, muốn chết! (hộc 3 lít máu)

"Mẹ, chúng ta không thể như vậy, mẹ như vậy là quá tiện nghi cho Hoắc Bắc Cảng, hắn đối với mẹ không tốt, mẹ nếu là cứ như vậy đáp ứng, rồi cùng hắn ở bên nhau, thật quá không có chí khí, chúng ta phải kiêu ngạo một chút, làm Hoắc Bắc Cảng biết không có chúng ta hắn sẽ không được, hắn đối với mẹ xấu như thế, mẹ phải ném cho hắn sắc mặt, cho hắn nhìn thấy chút thái độ, mẹ hiểu không?"

"A? Tiểu Bao, con không thích ba ba sao?" Mộ Sơ Tình tìm được điểm mấu chốt rồi, bắt lấy hai cánh tay Tiểu Bao, sợ hãi hỏi.

Hoắc Tiểu Bao cúi đầu, miệng đô đô, tay nhỏ gắt gao bắt lấy quần áo Mộ Sơ Tình, giọng nói nhàn nhạt, ủy khuất mở miệng: "Không phải Tiểu Bao không thích Hoắc Bắc Cảng, mà là hắn không thích con, hắn không cần Tiểu Bao còn có mẹ một năm qua, hắn là cái người xấu."

Mộ Sơ Tình đem Hoắc Tiểu Bao ôm ở trong lòng ngực, thanh âm nghẹn ngào trong cổ họng, tức khắc không biết phải giải thích như thế nào.

Tâm lý Tiểu Bao lớn trước tuổi, quá cường đại, chỉ số thông minh cũng quá cao, Mộ Sơ Tình sợ nhất là nó hiểu sai.

Cô vuốt đầu Tiểu Bao, giọng nói như mất tiếng mang theo tiếng khóc nức nở, cô xin lỗi: "Tiểu Bao, không phải ba ba con sai... Là Sơ Tình không tốt."

Không phải cô cố tình giấu diếm, thì Tiểu Bao sẽ không có loại cảm giác này đối với Hoắc Bắc Cảng.

Tiểu Bao cho rằng, Hoắc Bắc Cảng chán ghét nó, cho nên mới không cần hai mẹ con bọn họ lâu như vậy, chính là, điều này là do cô làm hại... Đều là cô muốn một mình sinh hạ Tiểu Bao, lại không nói cho Hoắc Bắc Cảng biết, làm hại hắn.

Chính là, lúc đó cô lẻ loi gắng sức một mình, thật sự rất sợ hãi.

Ai có thể biết tâm trạng của cô, lúc đó cô quả thật muốn tan vỡ ra sao?

Thời điểm cô biết mình mang thai, mới chỉ 20 tuổi, mới là sinh viên năm hai đại học, lúc ấy bạn học xung quang còn đang vui đùa ầm ĩ, vừa mới bắt đầu thanh xuân tươi đẹp, bắt đầu với cuộc sống sôi động phấn chấn.

Nhưng còn cô, cô lại mang thai, còn nhỏ tuổi, trong bụng còn có một bảo bảo.

Cô không thân không thích, ai cũng không thể dựa vào, cũng không có bất cứ người thân nào để có thể dựa vào, cô thật sự chỉ có một mình.

Không dám để cho bạn học biết, không dám để cho thầy cô giáo biết, cô không dám để cho những người ở trường biết, cô sợ mọi người, sợ bọn họ sẽ ở sau lưng cô đàm tiếu, nói cô không biết xấu hổ, phạm tiện, còn nhỏ tuổi đã bị người làm lớn bụng.

Bình Luận (0)
Comment