Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời

Chương 139

Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời
Chương 139 - Mẹ Nó! Khẩu Vị Nặng Biến Thái!
https: //gacsach.com

"Tôi lại cảm thấy rất thích hợp với cô. Cùng với khí chất của cô rất phù hợp." Khuôn mặt Hoắc Bắc Cảng đột nhiên âm hiểm, thanh âm có chút cảm giác thú vị.

"..." Mẹ nó! Khẩu vị nặng biến thái!

Mộ Sơ Tình muốn đổi đôi giày cũng không được, Hoắc Bắc Cảng cũng không biết là có khẩu vị gì, thích mỗi đôi giày này, liền mua cho Mộ Sơ Tình.

Mộ Sơ Tình đã biết, rốt cuộc biết tâm cơ của Hoắc Bắc Cảng, vì cái gì đột nhiên mua giày cho cô.

Đây là trả thù, đơn giản chính là trả thù mà.

Hắn mua giày cho cô xấu như thế, muốn làm cay mắt cô.

Bằng không làm gì hắn đột nhiên mua giày cho cô, không phải trả thù thì là cái gì?

Quả là người đàn ông âm hiểm độc ác!

Mộ Sơ Tình nhớ kỹ người đàn ông này, thật là biết người biết mặt khó biết lòng, hoá ra... Hoắc Bắc Cảng thế nhưng tâm tính biến thái như thế.

Mộ Sơ Tình xem như đã biết.

Hoắc Bắc Cảng giúp Mộ Sơ Tình lấy hoá đơn xong, nhìn thấy Mộ Sơ Tình nhìn chằm chằm hắn, thấy trong ánh mắt là vẻ độc ác, như là hận không thể đem hắn nhai nuốt vào trong bụng...

Hắn... Lại làm sai?

Có ý gì đây? Rốt cuộc là có ý gì? Vì cái gì phụ nữ lại khó chiều như thế, tại sao hắn làm cái gì ở trong mắt Mộ Sơ Tình cũng đều là sai!

Mộ Sơ Tình không thể khen hắn một chút sao?

Hoắc Bắc Cảng càng nghĩ càng giận.

Mộ Sơ Tình so với hắn còn muốn tức giận hơn, hai người tính tiền xong, cô liền đi nhanh ra khỏi cửa hàng.

Hoắc Bắc Cảng hoang mang gãi đầu, chỉ có thể đi theo Mộ Sơ Tình ra ngoài.

Phía sau lại là một đám phụ nữ oa oa oa thét chói tai!

"A a a a! Tôi thật sự đã bị tổng giám đốc làm chết mê, tổng giám đốc làm thế nào có thể mê người như thế. Rất khí phách, rất sủng người phụ nữ kia!"

"Đúng vậy, tôi cũng bị tổng giám đốc mê hoặc cho đứng không vững luôn rồi, tôi sợ tôi nhịn không được té ngã ra đó. Trời cao thiếu tôi một người tổng giám đốc như vậy a! Tổng giám đốc như vậy, làm ơn hãy tới đây một người đi, không đúng, tới đây cho tôi một tá!"

"Tôi muốn mời một lão pháp sư, đem linh hồn tôi chuyển qua người phụ nữ kia, tôi thật sự rất hâm mộ ghen tị, hận người phụ nữ kia có thể được tổng giám đốc sủng nịch như vậy, rất hạnh phúc mà. Tổng giám đốc đúng là menly quá mà."

Mộ Sơ Tình nghe được đám phụ nữ đó cất tiếng kêu rên, không cầm được, vì bọn họ mà bi ai ba phút.

Nghe được thật làm nam sinh trầm mặc, nữ sinh rơi lệ mà.

Người tốt như thế, làm sao có thể tuổi còn trẻ mà mắt đã mù rồi? Thật là không có mắt nhìn...

...

Hoắc Bắc Cảng về tới chỗ để xe bên kia, chân dài chính là có ưu thế, đi đường đều nhanh hơn người khác nhiều, Mộ Sơ Tình theo sát bước chân, đi theo Hoắc Bắc Cảng.

Hiện tại giờ này rất khó bắt xe, hơn nữa trạm xe bus cách chỗ này quá xa, còn phải qua mấy con đường, Mộ Sơ Tình cũng lười đi bộ, dù sao cô và Hoắc Bắc Cảng giống nhau đều là đi về nhà, liền đi nhờ xe hắn.

Chính là Hoắc Bắc Cảng lại đứng ở chỗ ghế phụ Mộ Sơ Tình ngồi, không cho Mộ Sơ Tình vào xe.

Mộ Sơ Tình cảm thấy không thể hiểu được, Hoắc Bắc Cảng đột nhiên duỗi tay, giọng nói ngang ngược bá đạo không cho phép cự tuyệt, phân phó Mộ Sơ Tình: "Đưa di động cho tôi."

Mộ Sơ Tình càng không thể hiểu được, lại không biết hắn muốn làm gì, chỉ có thể lấy điện thoại ra, đưa cho Hoắc Bắc Cảng.

Hoắc Bắc Cảng đoạt lấy di động của Mộ Sơ Tình, mở ra vừa thấy điện thoại có cài mật mã.

"Mật mã là bao nhiêu?"

"120505, sinh nhật Tiểu Bao." Mộ Sơ Tình nói thầm một câu.

Hoắc Bắc Cảng mở khóa, sau đó liền đi xem danh bạ của Mộ Sơ Tình.

Không có sổ đen, bởi vì hắn có gọi điện qua, nhưng mà cô lại không nghe máy, một cuộc cũng không nghe máy.

Bình Luận (0)
Comment