Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời

Chương 176

Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời
Chương 176 - Tiên Tử, Ngươi Quên Mất Rồi Sao?
https: //gacsach.com

Tiến sĩ kêu cô sao?

Mộ Sơ Tình tò mò đi qua, tiến sĩ còn ở đó "Xùy xùy xùy".

Mộ Sơ Tình hảo tâm nhắc nhở ông ta: "Tiến sĩ, ông mắc tiểu đúng không? Ông đi sai chỗ rồi, nơi này không phải WC, WC ở bên kia."

"Aizz da, còn có hai người, ngươi không cần làm bộ không quen biết ta." Tiến sĩ cười tủm tỉm nhìn cô, bộ dáng thật hòa ái.

Mộ Sơ Tình có chút ngớ ngẩn, hai người bọn họ quen biết sao?

Tiến sĩ đem Mộ Sơ Tình đẩy đến vách tường bên cạnh, thái độ tận tình khuyên bảo, biểu tình nghiêm túc nhắc nhở cô, từng câu từng chữ đều rất đau lòng: "Tiên Tử, ngươi nhất định phải khống chế tính tình của mình, tránh đem năng lượng mạnh mẽ của mình bộc lộ ra ngoài, ngươi không cần tức giận, chỉ cần vừa giận, liền sẽ biến thành người mạnh mẽ, mọi đồ vật đều chịu đựng không được ngươi đập! Ngươi quên mất năm đó ven hồ Đại Minh, ah không phải, là chuyện năm đó ngươi đánh nát cái bàn ngọc của Ngọc Đế bị giáng xuống hạ giới rồi sao? Ta đã đem năng lượng của ngươi ẩn tàng rồi, cấp trên người ngươi một năng lượng, sau này chỉ cần lúc ngươi mạnh mẽ, ngươi liền mặc niệm "Ta rất xấu, nhưng ta rất ôn nhu", liền sẽ biến mất cái năng lượng này."

"..." Vì cái gì muốn tôi niệm như thế... Biến thái à?!

Mộ Sơ Tình căn bản là không hiểu được ông tiến sĩ thần kinh này lải nhải như vậy là có ý gì?

Cái gì mà Tiên Tử?

Cái gì mà Ngọc Đế?

Cái bàn ngọc gì?

Cái gì mà mạnh mẽ?

Mộ Sơ Tình còn chưa kịp hỏi ông tiến sĩ, ông ta đột nhiên móc ra trong túi một vật, trộm đưa cho Mộ Sơ Tình: "Tiên Tử à, cái này ngươi cầm đi, có việc gì, mở cái túi gấm này ra, có thể cứu ngươi một mạng."

Mộ Sơ Tình nhận lấy cái túi gấm nhìn một chút, không rõ nguyên do, cô tò mò chớp mắt một chút, "Tiến sĩ, cám ơn ông, nhưng mà tại sao ông lại cho tôi cái túi gấm này."

Tiến sĩ nhìn Mộ Sơ Tình, trong mắt đã hàm chứa nước mắt, có chút thương tâm, ông ta rít gào: "Tiên Tử, ngươi quên mất rồi sao? Ta là Đại Thụ gia gia của ngươi đó."(gia gia có nghĩa là cha/ba đó nha mọi người)

"..." Quên mất!

Mẹ nó! Người này có bệnh!

Mộ Sơ Tình mặt đầy vạch đen, trên trán bay bay mấy con quạ đen.

Tiến sĩ đột nhiên run rẩy thân thể một chút, ông ta cảm giác bản thân muốn biến mất, ông khẩn trương bắt lấy tay Mộ Sơ Tình, khẩu khí trải qua tang thương, thanh âm gần như mất tiếng cùng cô nói: "Tiên Tử, gia gia chỉ có thể cùng ngươi nói một câu, không thể động tình, nhớ lấy, ngàn vạn lần không cần đối với Hoắc Bắc Cảng động tình, hắn là người ngươi kiếp..."

Mộ Sơ Tình thấy bộ dáng tiến sĩ như là bị trúng độc, sốt ruột bắt được ông ta, "Gia gia? Ông xảy ra chuyện gì sao?"

Tiến sĩ vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép, hối hận: "Cùng Thái Bạch Kim Tinh cái lão gia hỏa kia mượn năng lượng, nếu không hiện tại ta đã biến mất trở về bầu trời, mẹ nó! Cái này không đáng tin cậy lão ngây thơ, ta không phải thiếu hắn ba cái thần tiên tệ sao? Thế nhưng trả thù ta như thế! Quả nhiên không thể tham tiện nghi, ta tới gặp ngươi, chọn cái phần ăn tiện nghi nhất, chỉ có một thần tiên tệ mà thôi. Hiện tại năng lượng tiêu hao. A... Ta muốn đi... Ngươi nhớ kỹ, nhất định không cần đối với hắn động tình, không cần quên nhiệm vụ ngươi tới nhân gian... cạc... cạc... cạc... cạc..."

Tiến sĩ tự phát ra một loạt tiếng cạc cạc cạc, sau đó tiến sĩ lại đột nhiên run rẩy thân thể một chút.

Rồi thì Mộ Sơ Tình đã bị động tác khiêu vũ của ông tiến sĩ dọa tới rồi.

Tiến sĩ... Đây là bệnh tâm thần sao?

Trong nháy mắt, tiến sĩ đột nhiên ngừng động tác, nhìn Mộ Sơ Tình trước mặt, ông ta vẻ mặt mê mang, "Hoắc phu nhân, cô làm sao lại ở chỗ này? Không đúng, tôi làm sao lại ở chỗ này?"

Bình Luận (0)
Comment