Chu Duệ Trạch lạnh nhạt nhìn Nhiếp Nghiêu, làm bầu không khí trở nên áp bức. Nhiếp Nghiêu than một tiếng, nhàm chán nhún vai: “Làm sao cậu cũng không chịu hợp tác một chút?”
Anh lạnh lùng liếc mắt xem thường hỏi: “Cậu rất nhàm chán sao?”
Chu Duệ Trạch thật không hiểu, tính tình của anh và Nhiếp Nghiêu trái ngược như thế, sao có thể chung sống hòa bình nhiều năm nay như vậy?
"Được rồi." Nhiếp Nghiêu đã sớm quen đối với ánh mắt khi dễ đó của Chu Duệ Trạch, không thể làm gì khác hơn đành phải nghiêm túc hỏi: "Cố ấy biết thân phận của cậu rồi hả?"
"Làm sao có thể." Chu Duệ Trạch tùy ý khoát khoát tay, "Không cần ở đây đoán mò, đi làm việc đi."
Hiển nhiên Chu Duệ Trạch không muốn nói chuyện nhiều, Nhiếp Nghiêu cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ cần biết không phải là chuyện xấu gì là được rồi.
Kế tiếp Nhiếp Nghiêu nói một số vấn đề của công ty cần Chu Duệ Trạch giải quyết với anh, vừa mới nói thì đã qua hai tiếng đồng hồ, sau khi Nhiếp Nghiêu ra ngoài, Chu Duệ Trạch tập trung tinh thần xử lý công việc.
Đợi đến giờ tan việc, xoa xoa cái trán, đóng lại phần tài liệu cuối cùng.
Sau đó lấy điện thoại di động ra, thần tốc nhấn điện thoại, nghe bên trong truyền tới tiếng chuông, khóe môi không nhịn được giương lên, điện thoại được nhận, một âm thanh ngọt đến độ phát ngán: "Bà xã. . . . . ."
Bên kia điện thoại Hà Quyên không khỏi rùng mình một cái, nghe âm thanh kích thích này thiếu chút nữa làm cô nôn ra, nhìn Phương Thục Tú cười cười, đứng dậy, đi ra ngoài nghe điện thoại.
Sau khi ra ngoài, chuyện làm đầu tiên chính là hướng về phía điện thoại di động khiển trách một tiếng: "Thật khéo nói chuyện!"
Giọng nói mới vừa rồi kia, thật là vạn năm có một, làm cho cô nổi da gà đầy người, quá lạnh rồi.
"Khụ." Chu Duệ Trạch ho một tiếng, khôi phục giộng nói như bình thường, nhưng người khác vẫn có thể cảm nhận được tâm tình của anh cực tốt, "Vợ à, buổi tối cùng dì đi ăn cơm ở đâu?"
"Không, buổi tối dì nhỏ muốn nghỉ ngơi sớm một chút, em và dì gọi một vài món ăn bên ngoài khi nào đói sẽ ăn." Hà Quyên l.q d rất tự nhiên nói rõ chuyện của cô và Phương Thục Tú với Chu Duệ Trạch, "Buổi tối anh muốn ăn cái gì, em sẽ mang đến cho anh. Em ở cùng dì nhỏ một lát."
"Không có việc gì, chuyện của anh xong rồi. Vừa đúng lúc về nhà nấu cơm, đừng nóng vội, em chờ qua giờ cao điểm rồi hãy về, không nên chen lấn với người ta, đói bụng thì ăn một l.q.d chút gì đi, không được ăn nhiều, về nhà còn ăn cơm." Không có lời ngon tiếng ngọt gì, Chu Duệ Trạch chỉ là tỉ mỉ nhắc nhở những chuyện thường ngày.
"Ừ, anh lái xe cẩn thận một chút." Hà Quyên cười gật đầu, sau khi dặn dò một câu thì cúp điện thoại.
Chu Duệ Trạch cúp điện thoại, liền cầm chìa khóa chạy như bay đến siêu thị, mua một đống đồ về nhà.
Sau khi bận rộn sắp xếp một hồi, lúc này mới hài lòng vỗ vỗ tay, đi vào phòng bếp nấu cơm.
Đợi đến bảy giờ khi Hà Quyên về nhà, liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, cúi đầu nhìn thấy đôi dép lê màu đen, hình như là mới, đôi dép cũ trước kia cũng không còn.
Hơn nữa, lại có một đôi dép thỏ màu hồng, tốt. . . . . . Thật đáng yêu. . . . .
Nhíu mày nghi hoặc, sau khi mang vào thì đi vào nhà, vừa đúng lúc Chu Duệ Trạch bưng món ăn từ phòng bếp ra, bày ra khuôn mặt tươi cười với cô: "Bà xã, đến đây, rửa tay rồi ăn cơm."
"Ừ." Hà Quyên đáp một tiếng, sau đó tinh mắt phát hiện dép dưới chân người nào đó thế nhưng giống với cô như đúc, chỉ là không phải màu hồng mà là màu xanh dương phấn nhạt.
Ánh mắt từ dưới chân Chu Duệ Trạch chuyển tới dưới chân mình, khóe môi Hà Quyên co quắp mấy cái, đây là. . . . . . Không phải như cô nghĩ chứ?
Mấp máy môi, Hà Quyên quyết định phớt lờ chuyện này, cô vào phòng ngủ của mình cũng không cảm thấy l.q.d có gì khác biệt, đi phòng vệ sinh rửa tay, bàn tay với lấy chiếc khăn lông, nhưng không thấy đâu.
Quay đầu nhìn lại, đừng nói khăn lông, ngay cả những đồ vật rửa mặt này nọ thường ngày cũng không thấy.
Nếu cô không biết chuyện gì, thì thật sự phát ngốc rồi.
Xoay người ra cửa, trực tiếp đẩy cửa phòng Chu Duệ Trạch ra, đồ vật bên trong làm Hà Quyên bất đắc dĩ vỗ trán mình một cái.
Anh hành động cũng thật là nhanh, nhanh như vậy mà đã chuẩn bị đầy đủ hết như vậy.
"Bà xã, bà xã à, mau xuống ăn cơm, nếu không sẽ nguội." Trong phòng ăn Chu Duệ Trạch đang gọi, Hà Quyên nhắm hai mắt lại, xoay người đi ra ngoài.
Đến phòng ăn ngồi xuống, nhìn bát đũa trên bàn bất đắc dĩ than nhẹ.
"Bà xã làm sao vậy?" Nghe Hà Quyên thở dài, Chu Duệ Trạch không hiểu hỏi, "Không thích mấy món này sao?"
Hà Quyên dở khóc dở cười ngẩng đầu, hỏi Chu Duệ Trạch: "Hành động của anh có phải quá nhanh rồi hay không?"
Chuyển hết tất cả đồ đạc gì đó của cô vào phòng ngủ của anh còn không tính, đồ trong nhà hoàn toàn bị thay đổi hết, cái gì cũng một đôi một đôi, ngay cả bát đũa ăn cơm cũng là Long Phượng Trình Tường cùng kiểu với chén.
Nhiều đồ như vậy, anh mua được ở đâu vậy hả?
Huống chi, hôm nay anh không phải cũng đi làm sao?
Bị Hà Quyên vạch trần, Chu Duệ Trạch cũng không ngượng ngùng chút nào, vẻ mặt ngược lại như chuyện đương nhiên nói: "Đương nhiên phải nhanh, nếu không bà xã sẽ không quan tâm anh nữa."
"Khi nào thì em không quan tâm anh?" Hà Quyên phát hiện, có nhiều lúc suy nghĩ của cô thật sự là không theo kịp ý nghĩ của Chu Duệ Trạch.
"Nếu không có, bà xã còn ngại gì nữa? Chúng ta vốn chính là vợ chồng, đúng không?" Đôi mắt đen láy của Chu Duệ Trạch nhìn Hà Quyên, đôi mắt nhỏ này, muốn bao nhiêu sáng chói có bấy nhiêu sáng chói, muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội.
Nhìn giống như một chú chó con lớn thành thật, ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn cô, cho dù có nhiều bất mãn hơn nữa, Hà Quyên cũng không nói được gì.
Huống chi, Hà Quyên chỉ là có chút kinh ngạc, ngược lại cũng không thấy có gì kỳ cục, lại bị Chu Duệ Trạch nhìn như vậy, cô còn lời gì có thể nói đây?
Trề miệng một cái, cuối cùng chỉ nói ra hai chữ: "Ăn cơm."
Cầm đôi đũa mới lên, vùi đầu ăn cơm, không để ý tới người nào đó.
Trong lòng Chu Duệ Trạch âm thầm đốt pháo ăn mừng, toàn thắng.
Hài lòng nho nhỏ kia tuyệt đối không để lộ ra, vẻ mặt thành thật gắp thức ăn cho Hà Quyên: "Bà xã, sườn xào chua ngột đây, mau ăn đi."
"Ừ." Hà Quyên vùi đầu ăn cơm, thuận tay gắp món mà Chu Duệ Trạch thích vào trong chén của anh.
"Bà xã, anh dã kêu giá căn nhà cũ của em rồi, chắc không lâu nữa sẽ có tin tức, gần đây thị trường nhà ở cũ rất được ưa chuộng, bán rất chạy. Anh sẽ mua căn phòng kia về, em thấy có được hay không, nếu thích anh sẽ nói chuyện với cậu ấy." Chu Duệ Trạch vừa ăn cơm vừa thảo luận cùng Hà Quyên.
"Cơm nước xong rồi lại nói." Hà Quyên ngẩng đầu nói với Chu Duệ Trạch, "Lúc ăn cơm đừng nghĩ tới những chuyện khác, nếu không sẽ ảnh hưởng đến dạ dày.
Bao tử không tốt, cũng khó điều trị.
Huống chi, cô biết dạ dày Chu Duệ Trạch có lúc sẽ không thoải mái, cũng may không có vấn đề gì lớn, nhưng nếu không chú ý kỷ, thật sự sẽ xảy ra chuyện.
"Ừ." Chu Duệ Trạch nhìn Hà Quyên, lần nữa bày ra khuôn mặt tươi cười sáng chói, chỉ hận chưa làm mù mắt người nhìn.
Hà Quyên bất đắc dĩ lắc đầu, thật là thời gian ở cùng Chu Duệ Trạch càng dài, càng thấy được người này không được bình thường.
Thế nào lại giống như đứa bé vậy?
Nói anh là đứa bé, nhưng lúc làm việc đặc biệt có trách nhiệm.
Nghĩ tới, Hà Quyên không nhịn được nhẹ nhàng cong khóe môi lên, đây là nói tâm tư mỗi người cũng sẽ có lúc giống một đứa bé.
Cho nên, hình thức ở chung của vợ chồng đúng là tốt nhất, khi người nào cần, người kia phải đi dụ dỗ, dụ dỗ dụ dỗ, hai người cũng vui vẻ.
Đây là cuộc sống hôn nhân mà cô đã từng mong muốn, hai người đều suy nghĩ cho nhau, giúp đỡ lẫn nhau.
Cô nghĩ chuyện đó chỉ có trong tiểu thuyết, không nghĩ tới cô thật sự gặp được, cô, đúng là thật may mắn.
Chu Duệ Trạch vừa ăn cơm vừa nhìn mắt cười của Hà Quyên, bộ dáng đó không khỏi làm anh phải suy nghĩ.
Bà xã của anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì mà lại vui vẻ như vậy?
Là đang nghĩ đến anh sao?
Ừ, không đúng, chỉ có thể nghĩ đến anh.
"Đang suy nghĩ gì sao?" Chu Duệ Trạch cố ý hạ thấp giọng, mang theo một tia dẫn dụ.
"Nghĩ tới em thật rất may mắn." Hà Quyên cũng không nói sang chuyện khác, mà thẳng thắn thừa nhận.
"May mắn?" Chu Duệ Trạch không hiểu nhìn Hà Quyên, cái đề tài này có phải có chút trừu tượng quá hay không?
"Ừ, rất may mắn." Hà Quyên cười khẳng định nói, "Từ khi còn nhỏ cha mẹ đã rất thương em, không chỉ có bọn họ, còn có dì nhỏ, bây giờ lại gặp được anh."
Chu Duệ Trạch nhìn ánh sáng trông suốt trong tròng mắt của Hà Quyên, tất cả đều tràn đầy hạnh phúc, ở chỗ sâu nhất trong lòng anh như bị thứ gì đó hung hăng đánh vào thật đau, đau đến mức suýt chút nữa anh muốn ngạc thở.
Như vậy có thể được gọi là may mắn sao?
Từ nhỏ cô được cha mẹ yêu thương, lại đột ngột qua đời. Bởi vì được thương yêu quá nhiều, khi họ mất, mang đến cho Hà Quyên đả kích không thể lớn hơn nữa?
Còn có những năm qua sống chung với Phương Thục Tú, cả ngày phải nhìn sắc mặt của Triệu Quốc Tường, loại cảm giác sống dưới mái nhà của người khác, sẽ được dễ chịu hơn sao?
Còn gặp được anh. . . . . . Trước khi gặp được anh, Hà Quyên đã gặp được những cái gì?
Bên trong những hạnh phúc này, gồm có bao nhiêu vết thương thật sâu?
Hết lần này đến lần khác, Hà Quyên chính là muốn che đậy những vết thương kia, cô chỉ muốn cảm nhận cái gọi là hạnh phúc.
Quyên Tử như vậy, làm cho Chu Duệ Trạch thật đau lòng.
"Anh ăn tôm đi." Giọng nói của Hà Quyên làm cho Chu Duệ Trạch phục hồi tinh thần từ trong suy nghĩ của mình lại, nhìn tôm đã được bóc vỏ trong chén, trong mắt có chút chua xót.
"Ăn thật ngon." Chu Duệ Trạch đè nén cảm xúc không ngừng sôi trào trong lòng mình xuống, cho thịt tôm vào trong miệng, ngửa đầu, cười nói.
Phản ứng như vậy đổi ánh mắt xem thường của Hà Quyên: "Em nói, món ăn là do anh làm, anh đang tự khen chính mình sao?"
Chu Duệ Trạch lập tức nghiêm túc nói: "Tuyệt đối không phải."
Thay đổi vẻ mặt, nhìn về phía Hà Quyên bày ra nụ cười nịnh hót, so với thái giám trong cung thời cổ đại khi gặp hoàng thượng còn khoa trương hơn nhiều: "Cái này không phải do bà xã bóc cho anh sao, cho nên mới ăn ngon như vậy."
Hà Quyên nhịn không được cười lên: "Anh đó, thật không nên đi làm quản lý phụ tá."
"Vậy anh nên làm cái gì?" Chu Duệ Trạch tò mò hỏi.
"Anh nên làm quản lý quan hệ xã hội, miệng lưỡi này, người chết cũng có thể nói thành người sống." Hà Quyên "Khen ngợi" nói: "Miệng lưỡi giống như mật."
Chu Duệ Trạch liếm liếm môi, nghi hoặc nháy mắt: "Không có ngọt nha."
Nói xong đột nhiên đứng dậy, lập tức hôn lên môi Hà Quyên, đầu lưỡi linh hoạt thăm dò, truy đuổi tìm kiếm mục tiêu của anh.
Không thể không nói, tình cảm của Hà Quyên đối với Chu Duệ Trạch rất mâu thuẫn.
Cô có chút ngượng ngùng, nhưng ngược lại cũng có chút mê muội.
Cô thích loại cảm giác mà Chu Duệ Trạch mang đến cho cô, không nén tình cảm nổi nên cũng mở miệng nghênh đón anh.
Lấy được sự đồng ý của cô, anh làm sao có thể buông tha cơ hội này, lập tức tiến quân thần tốc.
Cho đến khi hô hấp của người trong ngực dồn dập, gò má ửng đỏ, lúc này mới lưu luyếnbuông lỏng l.q.d môi cô ra, đôi mắt mê ly, môi sưng đỏ càng thêm ôn nhu mềm mại, làm cho anh nóng lòng mong muốn lập tức đổi trận địa, làm chuyện khác một chút.
Chỉ là, cơm tối còn chưa ăn xong, Chu Duệ Trạch không thể làm gì khác hơn là áp chế dục vọng xuống.
"Anh làm loạn cái gì? Đang ăn cơm đó." Hà Quyên không nhịn được hờn dỗi trợn mắt nhìn Chu Duệ Trạch một cái, nhịp tim đập loạn hoàn toàn không nghe theo khống chế của cô, làm mặt cô nóng hừng hực.
"Anh chỉ là xem một chút có phải vị giác của anh có vấn đề hay không, anh không nếm được vị mật trên môi, để em nếm thử giúp anh một chút." Chu Duệ Trạch nói hết sức l.q.d nghiêm túc, nghiêm túc đến nổi khiến Hà Quyên hận không thể một cái tát giết chết anh.
"Ăn cơm!" Nhiệt độ trên mặt đã biến mất hoàn toàn, Hà quyên ngồi trên ghế hung hăng ăn cơm.
Ở bên cạnh Chu Duệ Trạch cười trộm, nhìn bộ dáng Hà Quyên tức giận thở phì phò ăn cơm, thật là đáng yêu nha.
Anh làm như vậy củng đã có tính toán kỷ, biết Hà quyên thật sự không tức giận.
Anh chỉ không muốn để Hà Quyên phải nhớ lại những hồi ức mà cô gọi là hạnh phúc này, sẽ làm tim anh thật đau.
Ăn cơm xong, Hà Quyên đi rửa chén, lẽ ra Chu Duệ Trạch định làm, lại bị Hà Quyên đẩy ra ngoài: "Anh làm việc bận rộn cả ngày rồi, ra phòng khách nghỉ ngơi đi."
Bị Hà Quyên mạnh mẽ đuổi ra khỏi phòng bếp, Chu Duệ Trạch sờ sờ cằm nói nhỏ : "Bà xã thật sự rất mạnh mẽ nha. . . . . . Anh thích."
Ngồi trong phòng khách dùng dao nhỏ gọt táo, cắt thành từng miếng nhỏ, quýt cũng được bóc vỏ, đúng lúc Hà Quyên làm xong đi ra ngoài.
Vùi vào ngực Chu Duệ Trạch ăn trái cây, Hà quyên nói: "Ngày mai em muốn đi làm, nếu không đi công việc sẽ không còn."
Xin nghĩ phép ở công ty không dễ, có thể nghĩ được vài ngày đã may mắn lắm rồi.
"Ừ, yên tâm đi. Dì nhỏ anh sẽ chăm sóc tốt." Chu Duệ Trạch nói, "Anh còn tính nhiều năm. . . . . ."
"Không có chuyện gì, dì nhỏ rất kiên cường, hơn nữa trước đây dì nhỏ đã lớn lên ở chỗ này." Hà Quyên nói, "Anh còn phải lo chuyện phòng ốc, nên nghỉ ngơi một chút. Kỳ nghỉ đông cũng không còn mấy ngày nữa? Anh phải đi làm cho người ta, đừng vì những chuyện này mà làm ảnh hưởng đến công việc. Nếu dì nhỏ thật sự cần giúp đỡ, em sẽ không đi làm nữa."
Hà Quyên hiểu rõ tâm ý của Chu Duệ Trạch, chỉ là không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của anh.
"Tan việc chúng ta có thể đi thăm dì nhỏ, hoặc là mấy ngày nữa gọi dì nhỏ đến cùng ăn cơm, anh thấy được không?" Hà Quyên hỏi Chu Duệ Trạch, chờ anh đồng ý.
"Thế nào lại không được?" Chu Duệ Trạch cười, bóp nhẹ chóp mũi của Hà Quyên một cái, "Được rồi, xem tivi một lát rồi đi ngủ thôi."
"Ừ." Hà Quyên rất tự nhiên vùi ở trong ngực Chu Duệ Trạch, mùi hương trên người anh làm cho cô cảm thấy an tâm, rất thỏa mãn.
Buổi tối khi rửa mặt, Chu Duệ Trạch cũng không tới quấy rối cô, thay áo ngủ, không biết ngoài phòng khách Chu Duệ Trạch đang bận cái gì, Hà Quyên đã sớm buồn ngủ, bò vào trong chăn nhắm hai mắt lại.
Chăn rất mềm, rất thoải mái, còn có hương thơm tươi mát nhàn nhạt, giống như hương thơm trên người Chu Duệ Trạch.
Sau khi hít một hơi thật sâu, từ từ tiến vào mộng đẹp.
Ở trong phòng khách tùy tiện lật mấy trang tạp chí, Chu Duệ Trạch ngẩng đầu, nhìn đồng hồ cũng không sai biệt lắm, lúc này mới trở lại phòng ngủ, rửa mặt qua loa, rón rén nằm xuống bên cạnh Hà Quyên.
Người bên cạnh cũng không tỉnh, Chu Duệ Trạch cười khẽ, cánh tay dài duỗi tới, ôm cô vào trong ngực, vừa vặn lấp đầy khoảng trống.
Người trong ngực giật giật, cũng không tỉnh lại, chỉ điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn, vẫn ngủ say như cũ, rất dễ nhận thấy, anh ôm người cô, để cô cảm thấy thật an tâm.
Ngày hôm sau, Hà Quyên mang theo tâm tình vui vẻ đi làm, Chu Duệ Trạch ở trong phòng làm việc, nhớ tới một chuyện, công việc ở câu lạc bộ không thích hợp để Hà Quyên tiếp tục làm.
Chuyện này phải nhanh giải quyết mới được.
Sau khi nghĩ xong cách giải quyết, Chu Duệ Trạch mới an tâm làm việc, lúc xế chiều đến chỗ Phương Thục Tú thăm một chút, mang theo một chút thức ăn nhẹ, cùng dì ấy tán gẫu một chút chuyện của Hà Quyên.
Chu Duệ Trạch là một người rất biết nói chuyện, pha trò, rất nhanh có thể lấy được sự đồng tình của Phương Thục Tú, chớp nhoáng đã qua hơn hai giờ đồng hồ, Phương Thục Tú thúc giục anh mau về nhà nghỉ ngơi.
Có người đến nói chuyện phiếm cùng bà đương nhiên rất tốt, nhưng bà cũng không thể làm trễ nãi công việc của người khác không phải sao?
Chu Duệ Trạch cười cười, tạm biệt với Phương Thục Tú, anh nhìn thấy sự hài lòng và chấp nhận trong mắt của Phương Thục Tú.
Dù sao Phương Thục Tú cũng là người thân duy nhất trên đời này của Hà Quyên, tuy anh không quan tâm đến ánh mắt và ý kiến của người khác, nhưng anh không muốn Hà Quyên không nhận được sự chúc phúc của người thân mình.
Cho nên, làm cho Phương Thục Tú chấp nhận anh, mới là chuyện quan trọng nhất.
Thật may mắn, anh và Phương Thục Tú chung sống vồ cùng hòa hợp.
Qua hai ngày sau Chu Duệ Trạch cũng chính thức kết thúc kỳ nghỉ đông bắt đầu "Đi làm", bởi vì Hà Quyên phải giúp đồng nghiệp một buổi, cho nên buổi chiều cô mới đến câu lạc bộ.
Sau khi tiễn Chu Duệ Trạch đi làm, cô bắt đầu dọn dẹp phòng, nghĩ tới sau khi dọn dẹp xong, đến thăm dì nhỏ một chút rồi đi làm.
Vừa mới dọn phòng xong, điện thoại di động liền reo lên.
Vừa nhìn thấy số điện thoại của Chu Duệ Trạch, Hà Quyên cười cười nhận điện thoại: "Thế nào?"
"Bà xã, em đến phòng làm việc của anh tìm trong ngăn kéo xem có tập tài liệu màu đen hay không?" Giọng nói Chu Duệ Trạch lo lắng truyền qua điện thoại.
"Được, để em đi xem, chờ em một chút." Hà quyên vội vàng vào thư phòng mở ngăn kéo ra, "Đây rồi, có một tập tài liệu màu đen, anh quên mang theo sao?"
"Ừ, bà xã, mang đến giúp anh nha." Chu Duệ Trạch nói, "Sau khi em đến thì đi vào từ cửa C, sau đó. . . . . ."
"Được rồi, em sẽ lập tức đến đó." Hà Quyên nghe xong chỉ dẫn liền cúp điện thoại, chạy nhanh xuống lầu, đón taxi chạy thẳng đến công ty Chu Duệ Trạch làm việc.
Sau khi đến, dựa theo chỉ dẫn Chu Duệ Trạch nói, tìm trước tìm sau, không biết có phải bởi vì mọi người đều đang làm việc hay không, mà dọc theo đường đi, cô không gặp được một nhân viên nào.
Tìm được thang máy theo như lời của Chu Duệ Trạch, đi vào, nhìn con số từ từ tăng lên, trong lòng Hà Quyên sinh ra một loại suy nghĩ kỳ quái.
Đa số mà nói, công ty như thế này cũng giống như một tập đoàn lớn, không phải nói chức vị càng cao, thì nơi làm việc sẽ càng cao sao?
Tại sao Chu Duệ Trạch bảo cô đến tầng lầu cao như vậy?
Chẳng lẽ anh là quản lý phụ tá cấp bậc rất cao sao?
Sau khi đến, thang máy đinh một tiếng rồi dừng lại, Hà Quyên vừa đi ra khỏi cửa thang máy liền ngây ngẩn cả người. Không hổ là một tập đoàn lớn nha, các thiết bị được lắp đặt này thật đúng là người có tiền.
Chỉ là. . . . . . Vì sao một người cũng không có?
Theo hành lang, cô dựa theo hướng dẫn Chu Duệ Trạch nói tìm đến, còn chưa đến nơi, đột nhiên nghe được một tiếng quát lớn.
"Cậu không nên tự ý làm càn!" Chu Duệ Trạch giận dữ quát mắng làm cho lòng Hà Quyên căng thẳng, làm sao vậy?
Vừa định bước nhanh qua, lại bị một giọng nói làm cô đứng lại: "Cậu để ý cái gì? Tôi đã nói là tôi không yêu cô ấy. Cho dù tôi kết hôn, chúng tôi cũng chỉ ở chung với nhau thôi."
Nhiếp Nghiêu?
Lại là Nhiếp Nghiêu!
Là người từng làm khó dễ Chu Duệ Trạch!
Chân Hà Quyên nhẹ nhàng bước đến, núp ở khúc quanh nghe lén chuyện bên trong.
"Nhiếp Nghiêu, cậu nói ra mà không biết ngại sao, ai muốn ở chung với cậu? Chúng ta kết thúc, đã sớm kết thúc!" Chu Duệ Trạch giận dữ gầm nhẹ, từ giọng nói của anh có thể nghe được anh đang rất tức giận.
"Làm sao đã kết thúc? Cậu quên lúc đầu chúng ta yêu nhau thế nào sao? Cậu không thể rời bỏ tôi được." Nhiếp Nghiêu thấp giọng dụ dỗ, "Đừng làm ầm ĩ nữa, chuyện kết hôn cũng chỉ là hiểu lầm. . . . . ."
"Hiểu lầm? Cậu cũng đã kết hôn rồi, có cái gì phải hiểu lầm?" Chu Duệ Trạch lạnh lùng cắt đứt lời nói của Nhiếp Nghiêu, "Chúng ta không còn chuyện gì để nói nữa."
"Cậu lại bắt đầu tùy hứng." Nhiếp Nghiêu bất đắc dĩ nói, giống như đang dụ dỗ một đứa bé, "Lúc đầu tôi kết hôn chẳng qua là bởi vì ích lợi hai bên thôi, giữa tôi và cô ấy không có tình cảm, đây l.q.d chẳng qua cũng chỉ là chụp hình cưới thôi. Kết hôn thì kết hôn, cũng không làm ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta."
"Ai muốn đi cùng với cậu? Tôi có bà xã, tôi có người yêu!" Chu Duệ Trạch cáu kỉnh phản bác, "Cậu không nên đến làm nhục tôi, không phải ai cùng đều xấu xa giống như cậu đâu."
"Cậu có vợ? Cậu sẽ yêu cô gái kia sao? Trong lòng cậu vẫn yêu tôi có đúng hay không?" Nhiếp Nghiêu tự tin nói, " Lúc đầu chúng ta. . . . . ."
"Đừng nhắc đến chuyện trước kia, chuyện lúc trước đã qua rồi." Chu Duệ Trạch dùng lực đánh xuống bàn một cái, âm thanh thật lớn truyền đến, "Lúc trước tôi với cậu cũng chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, còn những chuyện khác cái gì cũng không có."
Nghe câu đó, Nhiếp Nghiêu chìm trong yên lặng một hồi lâu, bên trong chỉ còn nghe được tiếng thở dốc nặng nề truyền ra, hiển nhiên, Chu Duệ Trạch giận đến cực điểm.
"Đúng vậy, cho dù bây giờ quan hệ của chúng ta là cấp trên cấp dưới, cậu cũng không thể rời bỏ tôi không phải sao?" Nhiếp Nghiêu nói như vậy có cảm giác giống như vô lại, làm cho người nghe không nhịn được chán ghét.
"Chu Duệ Trạch, nhớ lấy, bây giờ cậu là phụ tá của tôi, phải làm việc thật tốt, nếu không. . . . . . Tôi sẽ làm cho cậu vĩnh viễn không tìm được việc làm cậu tin không?" Nhiếp Nghiêu trực tiếp uy hiếp.
"Còn nữa, đừng quên, chính cậu đã nói, phải ở chỗ này làm việc ít nhất một năm, bây giờ thời gian còn chưa đến." Nhiếp Nghiêu lại ném ra quả bom nặng ký.
Chu Duệ Trạch hừ lạnh: "Yên tâm, tôi luôn luôn giữ lời."
"Bây giờ cậu có thể đi rồi, vợ tôi cũng sắp đến, tôi không muốn để cô ấy nhìn thấy người ác tâm như vậy." Chu Duệ Trạch lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách, ngược lại nhận được tiếng l.q.d cười đùa giỡn của Nhiếp Nghiêu, "Cậu biết tôi thích cậu nhất ở điểm nào không? Chính là bộ dáng xù lông này, thật khiến người ta không nhịn được muốn hung hăng giày xéo một trận."
"Cút!" Chu Duệ Trạch hét lớn một tiếng, Nhiếp Nghiêu cười cười rời đi.
Đợi đến khi Nhiếp Nghiêu đi khỏi tầng lầu này, lúc này Hà Quyên mới chậm rãi từ trong góc đi ra ngoài, ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn phương hướng Nhiếp Nghiêu rời khỏi, sau đó thở ra một hơi thật dài.
Trong lòng đã tính toán kỹ, nếu cô đã biết chuyện này, như vậy cô tuyệt đối không thể làm như không biết.
Nghĩ tới đây, Hà Quyên đi đến phòng làm việc, từ từ đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Chu Duệ Trạch ngồi ở trên ghế, bộ dáng cực kỳ chán nãn, mới vừa trải qua cuộc chiến này làm cho anh hao tổn tinh thần rất nhiều.
Nghe được tiếng động mở cửa, Chu Duệ Trạch lập tức nhìn qua, vừa nhìn thấy Hà Quyên, vẻ chán chường trên mặt lập tức bị quét sạch, khôi phục thái độ bình thường, cười híp mắt nói: "Bà xã, em đến rồi à?"