Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 143

“Anh sợ sẽ đụng phải em!” Lãnh Ngạn hàm hồ nói xong, gần như một đêm không ngủ, anh cũng hơi nhức đầu.

“Tại sao muốn uống rượu? Không phải chúng ta định sinh cục cưng sao? Không được uống rượu!” Duy Nhất bị mùi rượu khắp người anh phả ra đến nhăn mũi lại.

Lãnh Ngạn day huyệt thái dương, cười như không có việc gì, “Xin lỗi, là anh không tốt, lần sau không uống.”

“Ngạn!” Duy Nhất cảm thấy hôm nay anh rất kỳ lạ, “Tối hôm qua anh tức giận sao? Em không chịu…”

“Sao có thể? Bé ngốc!” Anh xoa tóc cô, “Đứng lên đi, phải đi làm rồi!”

Duy Nhất kinh ngạc nhìn theo anh đi lên tầng trên, thay xong quần áo đi xuống, vào phòng bếp kêu người làm bưng bữa sáng đã chuẩn bị xong vào phòng ăn, sau đó cười gọi Duy Nhất, “Sao còn chưa tới ăn điểm tâm? Chính em kết hợp thực đơn dinh dưỡng!”

Đúng vậy, vì bổ sung dinh dưỡng cho Lãnh Ngạn, cô đã đi tìm bác sỹ Trần, lập một thực đơn, đáng sợ hơn chính là nghiêm khắc dựa theo thực đơn mỗi ngày tiến hành nấu nướng, nhưng hôm nay cô ăn không trôi. Cắn lung tung mấy miếng, rồi lên xe với Lãnh Ngạn, đến công ty làm việc.

Quản lý phòng thiết kế Đinh Mặc Khải rất để ý đến chuyện dự thi của cô, anh hỏi cô tiến triển thế nào, mà một chút đầu mối cô cũng không có, cảm giác rất xấu hổ, ngày nộp bản thảo dự thi càng gần, cô không biết nên làm thế nào. Suốt cả một ngày vẫn không có linh cảm, buổi chiều khi Lãnh Ngạn tới đón cô đi tiệm chụp hình lấy ảnh cưới thì buồn buồn không vui.

Lãnh Ngạn chỉ thỉnh thoảng nhìn cô, cũng không quấy rầy.

Vậy mà, khi xe tới cửa tiệm chụp hình thì Duy Nhất lại phát hiện một chuyện kỳ quái, bóng dáng má Tằng lại có thể chợt lóe trước tiệm chụp hình.

“Má Tằng?!” Duy Nhất không nhịn được gọi ra tiếng.

“Ở đâu?” Lãnh Ngạn lập tức khẩn trương.

Duy Nhất chỉ về đằng trước, “Em vừa mới thấy má Tằng rõ ràng! Không phải anh nói má đi nông thôn rồi sao?”

“Đúng vậy, có thể em nhìn nhầm!” Trong mắt Lãnh Ngạn thoáng vẻ bối rối.

Duy Nhất xuống xe tìm một vòng, quả thật không thấy má Tằng, có lẽ thật sự nhìn nhầm rồi, cô chép miệng, kéo Lãnh Ngạn đi tới tiệm chụp hình.

Ở cửa tiệm chụp hình, ánh mắt Lãnh Ngạn đột nhiên đờ đẫn, tiếp theo đi vào tiệm chụp hình lớn tiếng chỉ trích nhân viên làm việc, “Ai cho phép các người treo ảnh chúng tôi trước cửa tiệm?”

Nhân viên làm việc đã được lãnh giáo tính khí Lãnh Ngạn, rất sợ hãi, “Lãnh tiên sinh, xin lỗi, tôi lập tức lấy xuống, chỉ vì ảnh của ngài và phu nhân thật sự quá hoàn mỹ!”

Duy Nhất cảm thấy Lãnh Ngạn có chút chuyện bé xé ra to, nhưng vừa nghĩ, Lãnh Ngạn vốn là người khiêm tốn, có thể quả thật không thích hợp rêu rao như vậy. Cô khẽ túm lấy quần áo Lãnh Ngạn, nhẹ giọng nói, “Đừng phát hỏa lớn như vậy, chú ý chút hình tượng công chúng!”

Lãnh Ngạn nín nhịn trong chốc lát, nói, “Em đi lấy, anh đi toilet.”

“À!” Duy Nhất trả lời đơn giản một câu, cũng không sinh nghi trong lòng, nhưng đợi khi cô lấy hình xong, Lãnh Ngạn vẫn chưa đi ra, cô không cách nào mang mấy bức hình khổ lớn này ra xe, nhân viên làm việc có lòng giúp đỡ, cô lại không có chìa khóa xe, chờ đến lúc sắp không chịu được, cô đi phòng vệ sinh thúc giục anh, kết quả thấy anh đang gọi điện thoại trong toilet. Bởi vì cách một cánh cửa, nghe không rõ ràng, loáng thoáng nghe anh nhắc tới nhà cũ mấy lần, còn có an ủi…

Cô gõ cửa, “Lãnh Ngạn, nhanh lên một chút! Chúng ta phải về nhà rồi!”

Cửa chợt mở ra, xuất hiện Lãnh Ngạn vẻ mặt tái nhợt, trên mặt anh vẫn là nụ cười như mây bay, ôm bờ vai Duy Nhất, dịu dàng nói, “Đi, về nhà!”

Những lời này, Duy Nhất nghe vào trong tai, lại có ý vị khác…

Ban đêm, Lãnh Ngạn ngồi trên ghế sa lon xem ti vi, Duy Nhất cầm bút máy phác họa trên giấy, nghĩ tới cô so tài cuộc thi thiết kế, Lãnh Ngạn không mở miệng quấy rầy cô.

Thời gian khẽ lướt qua, đêm dần khuya, Lãnh Ngạn đột nhiên đứng dậy tắt TV, tự mình đi vào phòng bếp rót một ly sữa bò, nói một tiếng với Duy Nhất, “Ngủ ngon, bà xã!” Sau đó một mình đi lên phòng ngủ.

Duy Nhất nhìn theo bóng lưng của anh, cảm thấy biểu hiện tối nay của anh thật sự khác thường, anh vốn ngủ trễ không phải luôn quấn quýt lấy mình? Không thể tiếp tục dồn tinh lực vào việc thiết kế, sau khi anh lên tầng trên nửa giờ, cô cũng thu dọn xong đồ đạc, vào phòng.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Lãnh Ngạn khép chặt mắt nằm trên giường, ngủ thiếp đi sao?

Cô rón rén chui vào chăn, dán sát anh. Không phải nói nhất định ôm mình mới có thể ngủ sao? Sao hôm nay lại đi ngủ nhanh như vậy?

“Ngạn, đang ngủ sao?” Duy Nhất thử khẽ gọi anh.

Tối hôm qua khi anh đụng vào cô thì cô chê anh phiền, hôm nay anh không đụng vào cô, trong lòng lại trống rỗng, rất mất mát.

Lãnh Ngạn không trả lời, Duy Nhất dựa vào vai anh, ôm eo anh, kêu lần nữa, “Ngạn!”

Giọng nói lộ ra mấy phần đáng yêu, tối nay lạnh lùng không bình thường, cô tình nguyện muốn Lãnh Ngạn quấn quýt chặt lấy, hàng đêm biến mình thành mệt mỏi rã rời.

Lãnh Ngạn có phản ứng, “Ừ” một tiếng, lại không có tiếp theo.

Duy Nhất hiểu, anh đang giả bộ ngủ…

Xem ra là giận thật! Một đấng mày râu lại nhỏ mọn như vậy sao?

Duy Nhất cũng cảm thấy tức giận, rút tay về nói thầm, “Cái gì cũng không được, không đụng thì k đụng, về sau đừng đụng em!”

Mắt lạnh mở mắt, ngây ngốc nhìn cô, “Anh cho rằng em không thích anh đụng em.”

“Ngạn!” Duy Nhất lại đau lòng, đây là Lãnh Ngạn cô biết sao?

Cô ôm lấy anh, “Ngạn, đừng như vậy, ngày trước lúc em không muốn không phải anh đều dùng sức mạnh sao? Sao bây giờ thay đổi hoàn toàn, em không thích dáng vẻ này của anh, khiến cho em rất sợ!”

Lãnh Ngạn cũng ôm lấy cô, thì thào nói nhỏ, “Duy Nhất, là anh sợ, anh sợ em sẽ chán ghét anh, sẽ rời khỏi anh, cho nên, anh không làm chuyện em không thích, em bắt anh uống sữa anh sẽ uống, buổi tối nếu em muốn thiết kế anh sẽ không quấy rầy em, Duy Nhất, anh thật sự sợ có một ngày em lại không thích anh!”
Bình Luận (0)
Comment