Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 164

Một tuần sau, là thời gian ăn cơm theo hẹn trước của Duy Nhất và Lãnh Ngạn, sau khi hết giờ làm ở công ty, cô quyết định về nhà họ Dung thay bộ quần áo. Đột nhiên cảm thấy có cảm giác giống như hẹn hò, một tuần một lần, mong lại trông, chuẩn bị cẩn thận, mà cảm giác có phải tới quá trễ không? Cô thật sự không muốn mình nghĩ tới cô gái tên Tĩnh Lam đó, nhưng chỉ cần nhớ tới Lãnh Ngạn, trong đầu lại tự nhiên chui vào cái tên Tĩnh Lam…

Đang suy nghĩ, Lãnh Ngạn gọi điện thoại tới, vẫn là tiếng chuông quen thuộc, “Baby, em chính là duy nhất của anh…”

Nhưng mà, càng nghe lại càng nhiều đau buồn hơn, cô là duy nhất của anh sao

Cô điều chỉnh xong tâm tình, dùng giọng nói vô cùng vui vẻ nói, “Chú Lãnh, tuần này tăng thêm bao nhiêu cân?”

“Lát nữa em sẽ biết!” Không biết có phải có ảo giác hay không, giọng của Lãnh Ngạn có mấy phần xảo quyệt.

Cô nhìn đồng hồ, “Giờ em về nhà thay quần áo trước, sau một giờ anh đến đầu phố chỗ khu nhà bồ câu đón em.”

“Được, anh chờ em! Không vội!” Anh cười hì hì trả lời.

Duy Nhất không giải thích được, cái này có gì buồn cười sao? Loáng thoáng nghe thấy bên cạnh có người đang nói chuyện, cô nghi ngờ hỏi, “Anh đang ở chung một chỗ với ai?”

“Không có! À! Có người muốn cùng kiếm cơm ăn, anh không cho!” Lãnh Ngạn cười đến càng thêm thần bí.

Duy Nhất không nghe rõ, “Vậy cứ như thế đi, em sắp về đến nhà!”

Đến gần nhà họ Dung, Duy Nhất đã nghe thấy tiếng cười trong đó, cô không khỏi mỉm cười, Doãn Tiêu Trác và Dung Tư Lam diiendaanlequyyddon đúng là một đôi tuyệt vời, cuộc sống thật đơn giản, ồn ào mỗi ngày, thật tốt!

Giống như ngày thường, đẩy cổng ra, bóng bay màu hồng nhạt đầy sân đập vào mắt trước tiên, Đóa Nhi đang đùa giỡn cùng một người đàn ông trong đám bóng bay…

Người đàn ông này…

My God, cô thiếu chút nữa té xỉu, người đàn ông này lại là Lãnh Ngạn! Hơn nữa còn mặc một bộ đồ màu xanh giản dị, hoàn toàn không có hình tượng đại tổng giám đốc cẩn thận tỉ mỉ núi băng lạnh lùng!

Anh quay đầu lại, thấy cô ngơ ngác nhìn anh, cười đón gió một tiếng, cười khiến Duy Nhất ướt hốc mắt.

Doãn Tiêu Trác vừa đúng lúc bưng món ăn ra ngoài, nhìn thấy Duy Nhất vội vàng chào hỏi, “Duy Nhất, đã trở lại!”

Duy Nhất lập tức sưng mặt lên, “Người nào đó đã đồng ý với em cái gì? Bây giờ nuốt lời!”

Doãn Tiêu Trác lập tức kêu to oan uổng, “Không phải do anh nói! Tuyệt đối không phải do anh nói cho Lãnh Ngạn!”

“Anh chứng minh!” Lãnh Ngạn cười khoác bả vai Doãn Tiêu Trác, “Không phải Tiêu nói, anh chỉ nói với cậu ấy muốn tìm một chỗ ăn cơm với em, cậu ta cung cấp chỗ tốt này thôi!”

Duy Nhất nhìn hai người đàn ông này cợt nhả, cấu kết với nhau làm chuyện xấu, trầm mặt nói, “Chỗ tốt? Là chỗ tốt! Không biết chỗ này có lực hút gì, lại hấp dẫn hai vị đại tổng giám đốc đến rồi!”

Cô cố ý nói lớn tiếng mấy chữ đại tổng giám đốc, cũng nhón chân nhìn vào trong nhà, không biết Dung Tư Lam có nghe thấy không.

“Dừng dừng dừng!” Doãn Tiêu Trác ra hiệu cô, “Anh đầu hàng, ngàn vạn lần đừng nói, anh cung khai, anh nhận sai!”

Đóa Nhi ở bên cạnh bọn họ chạy lên trước kéo tay Duy Nhất, “Chị Duy Nhất, chị không thích nhà em sao? Tại sao lại nói như vậy chứ?”

Duy Nhất ý thức được mình nói sai, cô bé nhạy cảm này có cách nghĩ, cô ngồi chồm hổm xuống hôn lên mặt Đóa Nhi, “Ngoan, Đóa Nhi, chị không có ý này, nhà của Đóa Nhi là nơi ấm áp nhất thế giới!”

Lúc này Đóa Nhi mới cười hài lòng, ôm cổ cô, hôn lại lên mặt cô một cái hôn vang dội, trong đôi mắt lộ ra nét hưng phấn, “Chị, chú Lãnh mới tới hôm nay mua cho em một con búp bê thật to, em rất thích, em đi ôm tới cho chị nhìn!”

“Được! Đi nhanh!” Duy Nhất vỗ mông nhỏ của cô bé, bé con sôi nổi chạy vào nhà.

Doãn Tiêu Trác đột nhiên phá ra cười to, cười đến Lãnh Ngạn và Duy Nhất không giải thích được.

Duy Nhất liếc nhìn trên người mình, dường như không có gì đặc biệt?

“Xưng hô này thật có ý tứ! Chị Duy Nhất, chú Lãnh! Lãnh Ngạn, cậu yêu trẻ con à?” Doãn Tiêu Trác nhìn vẻ mặt nghi ngờ không hiểu của hai người cười lớn giải thích.

Duy Nhất nghe cũng cười nghiêng ngả trước sau, sắc mặt Lãnh Ngạn càng ngày càng khó coi.

“Tôi đi bưng thức ăn!” Doãn Tiêu Trác di.eendaa.nleequu.ydonn co cẳng chạy, lúc này không chạy lấy người là ngu!

Bóng bay hồng nhạt khắp thế giới, chỉ còn lại hai người, Lãnh Ngạn tội nghiệp nhìn Duy Nhất, thốt ra một câu, “Anh thật sự ghen tỵ với Đóa Nhi!”

“Hả? Tại sao?” Duy Nhất nghe không hiểu lời của anh.

“Em vừa về đã hôn con bé… Con bé cũng có thể hôn lại em…” Lãnh Ngạn vừa nói vừa chậm rãi đến gần cô.

Duy Nhất bước nhỏ lui về sau, đỏ mặt, “Anh định làm gì? Không thể!”

“Một tuần lễ anh cùng Only chạy bộ mười lần, trong đó có ba ngày sáng chiều gì cũng chạy; lúc Only uống sữa tươi, anh uống với nó, nhưng nó không nghe lời, muốn cướp trong ly của anh, kết quả làm vỡ năm cái ly; buổi tối anh ăn hạt mè rang, Only ăn thức ăn của chó, nó có ý kiến, anh cũng chỉ có thể biến thức ăn của chó thành bột nhão… Ngầy hôm qua anh và Only cùng kiểm tra cân nặng, Only nặng thêm 0,6 cân, anh nặng thêm sáu cân; anh có biểu hiện tốt hơn Only, nó len lén chạy ra ngoài tìm em gái chó đẹp, mà anh không có… Như vậy còn không có phần thưởng sao?” Lãnh Ngạn chạy tới trước mặt Duy Nhất, quần áo thoải mái màu xanh dương mới toanh tỏa ra mùi hương dễ ngửi.

Duy Nhất hé miệng cười, “Em cũng không ngại anh đi ra ngoài tìm em gái chó đẹp.”

Lãnh Ngạn đã ôm cô vào trong ngực, hơi thở ấm áp nặng nề vây lấy cô, cô khẽ đẩy anh ra, nói thầm, “Đã nói chỉ làm bạn…”

Lời nói còn sót đã Lãnh Ngạn ngăn lại, lực lượng cự tuyệt có vẻ yếu kém như vậy, tay vốn đặt trên ngực anh chuyển sang vòng lấy hông anh…

Chính là cảm giác này, cảm giác giống như muốn hòa tan cô, dây dưa giữa răng môi khiến cho lệ nóng của cô bắt đầu tuôn rơi, có thể không, tham lam một lần, không quan tâm quan niệm thế tục, không để ý đến đau lòng ẩn núp nơi đáy lòng, tập trung tinh thần triền miên một lần?

“Chị! Nhìn búp…” Đóa Nhi ôm búp bê lớn ra ngoài, nhìn thấy cảnh trong sân lập tức bụm miệng. Doãn Tiêu Trác và Dung Tư Lam mỗi người một tay kéo con bé về.

“Suỵt -” Thật là đẹp, thật là đẹp; đừng quấy rầy, đừng quấy rầy…
Bình Luận (0)
Comment