Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 215

Duy Nhất và Lôi Đình Ân bận rộn trong phòng bếp một buổi chiều, cuối cùng mang cơm tối lên bàn.

Trò chơi của bốn người đàn ông cũng chuẩn bị kết thúc, Duy Nhất quan tâm là kết quả…

“Này, các anh người nào thua?” Cô khẩn trương nhìn chằm chằm vào bài trên bàn.

Doãn Tiêu Trác hả hê cười to, “Đương nhiên là thằng quỷ không may kia!”

Lãnh Ngạn liếc xéo Doãn Tiêu Trác, “Còn chưa tới cuối cùng? Còn nửa giờ nữa, tôi sẽ hóa mục nát thành thần kỳ!”

“Cậu cho rằng cậu có thể sao?” Cầu Chí Dương cũng cười rất hả hê, “Mỗi lần cậu đều nói như vậy, lời kịch kinh điển, kết cục kinh điển, ha ha!”

Cầu Phỉ Nhi đột nhiên hứng thú, “Anh, anh nói mỗi lần Lãnh Ngạn đều trần truồng chạy sao?”

“Không phải mỗi lần! Nếu như nói tụi anh đánh mười lần, hoàn toàn là Lãnh Ngạn thua sáu lần, Tiêu thua ba lần, anh em một lần, mà do hai bọn họ ăn gian mới thua!” Cầu Chí Dương tự hào vì “Chiến công” của mình.

Cầu Phỉ Nhi không hứng thú với trình độ chơi bài của anh trai mình, ngược lại cảm thấy rất hứng thú với đánh cuộc “Trần truồng chạy”,“Nói như vậy tối nay có thể thấy Lãnh Ngạn trần truồng chạy?” Trong mắt cô lóe ánh sáng.

Doãn Tiêu Trác tuyệt đối ác ý quét tới quét lui giữa Lãnh Ngạn và Duy Nhất, “Đúng… Vóc người Lãnh Ngạn là một gậy lớn!”

Duy Nhất thấy ánh mắt Cầu Phỉ Nhi tìm kiếm trên dưới trên người Lãnh Ngạn, trong lòng không có mùi vị gì, tiến lên ngồi bên cạnh Lãnh Ngạn, lặng lẽ trộm một lá bài, nhét vào trong túi áo.

Sau khi đánh xong ván này, Duy Nhất giả bộ lơ đãng phát hiện, “Này, không đúng! Bài này của các anh thiếu một lá!”

“Không thể nào!” Doãn Tiêu Trác trợn to hai mắt.

“Được! Các cậu chơi bẩn!” Lãnh Ngạn die endaa nleeq uuyd onn ném bài lên bàn, “Tới đếm một chút!”

Ba người bắt đầu lập tức đếm bài, đếm tới đếm lui dĩ nhiên thiếu một lá bài.

Duy Nhất đúng lý không tha người, đứng lên nói với ba người Doãn Tiêu Trác: “Các anh bắt nạt Lãnh Ngạn chất phác nhà em! Khó trách mười ván thua sáu, hôm nay để cho em bắt được rồi! Là ai chơi bẩn?”

Ba người hai mặt nhìn nhau, Lãnh Ngạn giơ tay đầu hàng, “Dù thế nào cũng không phải là tôi chứ?”

“Ông xã! Cuối cùng coi như em báo thù cho anh! Đánh cuộc hôm nay không có hiệu lực chứ?” Duy Nhất nháy mắt với Lãnh Ngạn.

Lãnh Ngạn nhìn cô suy nghĩ, “Sao anh lại cảm thấy kỳ lạ?”

Đúng vào lúc này, điện thoại của Cầu Chí Dương vang lên, sau khi anh nhận điện thoại xong lập tức đổi sắc mặt, “Mẹ tôi bị bắt! Tôi phải trở về nhìn một chút!”

“Vì cái gì?” Lãnh Ngạn cũng khẩn trương, khóe mắt khẽ liếc qua Duy Nhất.

“Bây giờ còn chưa rõ ràng lắm, tôi về rồi sẽ gọi điện thoại cho cậu, Phỉ Nhi, đi thôi!” Anh vội vã ra cửa, Cầu Phỉ Nhi cũng vô cùng lo lắng rời đi.

Bọn họ vừa đi, anh em nhà họ Doãn lập tức ngồi cạnh bàn ăn, kêu gọi, “Ăn cơm, ăn cơm!”

Lòng Lãnh Ngạn hơi không yên, Doãn Tiêu Trác khuyên anh, “Cậu đừng lo lắng, bác gái Cầu không có việc gì! Nhiều nhất không tham gia chính trị, ở nhà hưởng phúc, còn tốt chán!”

“Nhưng mà, có thể vì giúp tôi lần này nên mới rơi vào cạm bẫy, tôi rất đau lòng.” Lãnh Ngạn trả lời.

“Không thể nói như vậy, chuyện sớm hay muộn! Cậu chỉ giúp tăng nhanh tốc độ bà ấy bị phát hiện ra thôi!” Doãn Tiêu Trác rót cho anh một ly rượu, “Đừng nghĩ nữa, đã lâu chúng ta không ở chung một chỗ uống rượu, hôm nay uống thêm mấy ly, đừng nói với tôi cậu muốn làm cha, muốn bồi dưỡng mầm mống tốt đẹp, lại không thể uống!”

Lãnh Ngạn cười lắc đầu, “Tôi thật sự không thể uống!”

“Không thể uống thì thôi, ba chúng ta uống đi, anh!” Doãn Tử Nhiên chỉ vào Lôi Đình Ân.

Kết quả ba người này rượu gặp tri kỷ, một bữa cơm ăn mất mấy giờ, sau khi ăn xong, Doãn Tiêu Trác còn nhào lên ghế sa lon, “Lãnh Ngạn, chỗ này của cậu thật thoải mái, tối nay tôi không đi!”

“Vậy chúng ta đều không đi!” Lôi Đình Ân cũng đổ thừa.

Sắc mặt Lãnh Ngạn đen xì, “Này, không phải muốn tôi đuổi mấy người chứ? Biết điều chút được không?”

Doãn Tiêu Trác phất phất tay, “Hai người muốn phát ra bao nhiêu tiếng động cũng được, coi như chúng tôi không tồn tại!”

“Doãn, Tiêu, Trác.” Lãnh Ngạn dieendaanleequuydonn dằn từng chữ tên của anh, mỗi một chữ đều nặn ra từ trong kẽ răng.

Doãn Tiêu Trác nhanh chóng đứng lên, “Ha ha, chọc hai người, chúng ta đi! Có chừng mực, người anh em!” Anh vỗ bả vai Lãnh Ngạn, đi ra phía cửa.

Lôi Đình Ân và Doãn Tử Nhiên cũng đứng dậy lần lượt đi ra, Doãn Tử Nhiên nhìn kỹ Duy Nhất, sau đó nói với Lãnh Ngạn: “Lãnh Ngạn, bây giờ anh tự do, Duy Nhất không có người thân, tôi vẫn luôn giống như anh trai cô ấy, cho nên làm nhà mẹ đẻ của cô ấy, tôi trịnh trọng giao cô ấy cho anh, anh nhất định phải để cô ấy hạnh phúc, nếu không tôi không buông tha cho anh!”

Lãnh Ngạn cầm tay Duy Nhất, cùng Duy Nhất nhìn nhau cười, “Cậu yên tâm tâm đi! Tôi nhất định sẽ như vậy!”

Doãn Tử Nhiên dang hai tay, Duy Nhất ăn ý đến gần anh, sau cái ôm nhẹ, Doãn Tử Nhiên nói chào tạm biệt với bọn họ, “Tôi đi đây! Bye bye!”

“Bye bye!” Duy Nhất vẫy tay, nhìn xe Doãn Tử Nhiên đi xa rồi mới đóng cửa lại.

Vừa mới xoay người đã bị Lãnh Ngạn ôm lấy, lục túi cô, lấy bài ra, anh cười nói, “Thì ra chơi bẩn chính là em!”

Duy Nhất tức giận trợn mắt nhìn anh, “Chẳng lẽ anh rất muốn trần truồng chạy? Chạy mấy lần? Có người phụ nữ nào nhìn thấy? Em nói cho anh biết, có em ở đây, anh đừng mơ tưởng cảnh xuân lộ ra ngoài!”

Lãnh Ngạn ôm ngang cô lên, chạy lên lầu, “Yên tâm, anh chỉ lộ ra cho em xem, sẽ đi ngay bây giờ!”

Nhưng điện thoại của Lãnh Ngạn ở trên ghế sa lon vang lên từng hồi, anh để Duy Nhất xuống, nghe điện thoại, sau khi nghe xong, sắc mặt hơi nặng nề, xoay người, khi đối mặt với Duy Nhất đã khôi phục nụ cười.

“Điện thoại của ai?” Duy Nhất hỏi.

“Cầu Chí Dương.” Anh không để ý đáp.

“À, mẹ của anh ta thế nào?” Mặc dù vẫn không có ấn tượng tốt với nhà họ Cầu, nhưng khoảng thời gian lui tới này cũng giảm bớt chút thành kiến, ít nhất, cái chết của mẹ có liên quan đến Cầu lão gia, không liên quan đến bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment