Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 222

Sáng sớm, rời giường vào thời gian Duy Nhất náo loạn lúc trước, rửa mặt xong, mặc bộ đồ thể thao Duy Nhất mua cho anh, gọi một tiếng, “Only, chạy bộ thôi!”

Only sẽ rất ngoan ngoãn vui mừng nhảy quanh chân anh, trên bờ cát bên bờ biển, bên cạnh dấu chân anh, lưu lại dấu hoa mai lộn xộn lung tung. Khi mặt trời hoàn toàn hiện lên trên mặt biển, anh sẽ kêu to về phía mặt trời, “Duy Nhất, xin lỗi! Xin lỗi!”

Sau đó, mang theo Only về nhà, theo sách dạy nấu ăn cô dán lên tủ lạnh chuẩn bị bữa sáng vì mình, không quên chuẩn bị một phần cho Only.

Only vẫn muốn cướp thịt bò của anh, vẫn đập bể ly thủy tinh, đưa mắt nhìn mảnh vụn thủy tinh trên đất, nhìn nụ cười của mình in trên miếng thủy tinh tán loạn, vỡ thành từng bóng dáng nhỏ…

Nhưng anh vẫn cười, giống như lúc trước vậy, cười khẽ, nói cho Duy Nhất, “Duy Nhất, anh rất ngoan, một tuần lễ anh chạy bộ với Only mười lần, trong đó có ba buổi sáng dậy muộn không chạy; lúc Only uống sữa tươi, anh và nó uống chung, nhưng nó không nghe lời, muốn cướp trong ly của anh, kết quả làm vỡ năm cái ly; buổi tối anh ăn cháo mè, Only ăn thức ăn của chó, nó có ý kiến, anh không thể làm gì khác hơn là biến thức ăn của chó thành cháo… Ngày hôm qua anh và Only kiểm tra cân nặng, Only nặng thêm 0,6 cân, anh nặng thêm sáu cân; anh có biểu hiện tốt hơn Only, nó len lén chạy ra ngoài tìm em gái chó xinh đẹp, mà anh không có…. Như vậy, còn không có phần thưởng sao?...”

Nói xong, nước mắt ngập tràn hốc mắt, giọng nói cũng biến thành nghẹn ngào, tất cả đều giống như ngày trước, ngay cả lời kịch cũng giống, nhưng mà, chỉ có điều không còn người nghe anh nói như vậy rồi…

Lúc này, Only sẽ ăng ẳng die.enda.anle.equ.ydonn chạy tới vây lấy tay anh, anh ôm Only, ngồi cạnh cửa, ngóng về bình minh nơi mặt biển xa xăm, “Only, mẹ ở chỗ rất xa, nhưng mà, cha tin tưởng mẹ nhất định sẽ tha thứ, một ngày nào đó sẽ tha thứ cho cha, cho nên, chúng ta phải biểu hiện cẩn thận, mẹ nhìn thấy được…”

“Ơ! Đây là tranh gì vậy? Người đàn ông và chó?” Một tiếng cười không biết là châm chọc hay hài hước truyền đến.

Lãnh Ngạn đặt Only xuống, người phụ nữ đi qua hàng rào là Cầu Phỉ Nhi.

Anh không để ý tới, vỗ vỗ đầu Only, “Only, cha đi công ty, con phải ngoan ngoãn!” Sau đó quét mảnh thủy tinh rớt, khóa cửa, lên xe, hoàn toàn coi Cầu Phỉ Nhi không tồn tại.

“Này! Lãnh Ngạn, anh đứng lại!” Cầu Phỉ Nhi gọi anh lại.

Lãnh Ngạn mắt điếc tai ngơ, cho xe chạy, chậm rãi lái ra vườn hoa.

Cầu Phỉ Nhi chạy lên trước, dùng thân thể chặn trước xe, “Anh đứng lại đó cho em! Lãnh Ngạn!”

Lãnh Ngạn quay cửa xe xuống, ánh mắt như băng, “Rốt cuộc em muốn làm gì?”

“Em… Anh không thể cho em một cơ hội sao?” Cầu Phỉ Nhilấy hết dũng khí.

Lãnh Ngạn nhìn cô, băng giá die enda anlee quu ydonn trong mắt đủ để đông cứng toàn bộ dũng khí người, Cầu Phỉ Nhi sắp khóc lên, “Tại sao? Em không bằng cô ấy chỗnào? Chúng ta còn cùng nhau lớn lên! Cô ấy không đẹp bằng em, không có tiền như nhà em, trình độ học vấn cũng không cao hơn em, ngay cả quần áo mặc cũng không có phẩm chất như em!”

Ánh mắt Lãnh Ngạn dừng trên người cô, băng đá dần hòa tan trong hai đầm sâu rộng, “Không sai, cái gì cô ấy cũng không bằng em, nhưng cô ấy là Duy Nhất, trên thế giới chỉ có một Duy Nhất, là Duy Nhất mà bất kỳ ai cũng không thể thay thế được trong lòng tôi!”

Cầu Phỉ Nhi xấu hổ và tức giận đan xen, níu lấy tay áo Lãnh Ngạn, “Anh xuống xe cho em! Xuống!”

Lãnh Ngạn bị cô làm cho tâm phiền ý loạn, mở cửa xuống xe, “Rốt cuộc em muốn làm gì?”

Cầu Phỉ Nhi bị anh quát, nước mắt lăn xuống, “Em hỏi anh rốt cuộc muốn làm gì mới đúng! Duy Nhất cô ấy chết rồi! Chết rồi! Chẳng lẽ anh định cả đời dựa vào ký ức về một người chết mà sống qua ngày sao?”

“Bốp” một tiếng, trên mặt Cầu Phỉ Nhi bị Lãnh Ngạn tát một bạt tai mạnh, “Tôi nói cho cô biết! Đây là lần đầu tiên tôi đánh phụ nữ, hạng đàn bà như Tĩnh Lam tôi còn không đánh! Nhớ, Duy Nhất không chết! Đối với tôi mà nói, cô ấy vĩnh viễn không chết!” Nói xong, không muốn nán lại giây phút nào với cô ta, lên xe mà đi như bão táp, Cầu Phỉ Nhi che mặt, nhìn xe đi mất, nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi…

Trong xe, Lãnh Ngạn lái xe lên tốc độ cao nhất, cảm giác cực hạn khiến anh buông lỏng nội tâm đè nén, anh từng lần lượt tự nói với mình, Duy Nhất vẫn chưa chết, cô vẫn cười trong ngực anh, nhảy bên cạnh anh, ôm cổ anh làm nũng…

Đột nhiên, điện thoại di động của anh vang lên, thoáng bình phục tâm tình của mình, anh nhận điện thoại, “Alo, Lãnh Ngạn đây. Ai vậy?”

“Là tôi!” Doãn Tiêu Trác ở đó phát biểu bất mãn, “Không nhìn ra số của tôi?”

“Chuyện gì?” Anh vốn không nhìn số gọi đến…

“Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu? Tìm cậu uống rượu không được?” Doãn Tiêu Trác cực kỳ mất hứng.

“Tôi không uống rượu!” Anh nhớ, Duy Nhất dieendaanleequuydonn không muốn anh uống rượu, không cho phép anh uống thuốc ngủ, muốn nuôi dưỡng thành tập quán sinh hoạt tốt đẹp, anh muốn cố gắng đi làm, như vậy, có phải nhiều thêm một phần hy vọng khiến Duy Nhất trên thiên đường tha thứ cho anh?

Doãn Tiêu Trác thở dài, “Được rồi, được rồi, là tôi chưa nói! Tôi gọi cậu đi xem công trình! Chính là cải tạo khu nhà cũ của Duy Nhất, đã nghiệm thu hơn một tháng! Hai chúng ta còn chưa đi xem! Cậu nhanh lên một chút, tới công ty đón tôi, tôi lười lái xe!”

Khi Lãnh Ngạn và Doãn Tiêu Trác lái xe chầm chậm rẽ vào khu căn hộ dơ dáybẩn thỉu trước kia thì bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ, biến hóa này thật sự quá lớn!

Doãn Tử Nhiên lại biến nơi này thành vương quốc thần thoại, tất cả các phòng đều có sắc thái phim hoạt hình, màu đỏ vàng xanh sáng, quả thật chính là khu vui chơi thiếu nhi sao! Bất tri bất giác xe đã chạy đến địa chỉ lồng chim bồ câu cũ của Duy Nhất, hôm nay được một căn biệt thự nhỏ thay thế, vách tường màu trắng, nóc nhà màu đỏ, đáng yêu khác thường.

Trong lòng Lãnh Ngạn lay động tình cảm dịu dàng khác, ánh mắt bị nó khóa lại thật chặt, đột nhiên bị một cặp búp bê nhỏ trên cửa sổ hấp dẫn…
Bình Luận (0)
Comment