Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 238

Duy Nhất mặc áo cưới đứng trước gương sợ hãi kêu lên.

Lãnh Ngạn không rõ nguyên nhân, cho rằng cô không thoải mái, bị sợ đến lập tức đỡ cô, “Có khỏe không?”

“Khỏe gì chứ! Anh nhìn em anh nhìn xem, áo cưới lấy số đo trước kia của em? Bây giờ áo cưới đưa đến bó quá chặt rồi!” Duy Nhất xách theo áo cưới oán trách.

Lãnh Ngạn vội vàng kéo khóa kéo sau lưng áo cưới, “Này cởi nhanh, mang về sửa, đừng bó chặt bụng!”

“Lãnh, Ngạn!” Duy Nhất đi ra khỏi một đống lụa trắng nhìn anh chằm chằm.

“Sao vậy?” Giờ phút này anh hơi ngốc, không hiểu vì sao Duy Nhất mất hứng.

Duy Nhất mím môi, đột nhiên bổ nhào vào trong ngực anh khóc, “Em không muốn trở nên béo! Tại sao sinh cục cưng thì nhất định sẽ béo lên?”

Lãnh Ngạn dở khóc dở cười, Duy Nhất của anh, vĩnh viễn là đứa bé!

“Được, được, bảo bối, sau khi sinh xong bé cưng sẽ khôi phục!” Anh dịu dàng uyển chuyển dụ dỗ cô.

“Nhỡ không thể khôi phục thì sao? Rất nhiều người không thể khôi phục? Anh nhìn má Tằng xem, vẫn mập!” Cô dứt khoát rúc vào trong lòng anh.

“Không thể khôi phục cũng không sao! Anh vẫn yêu em!” Lãnh Ngạn cầm chăn đắp lên người cô, mặc dù trong nhà ấm áp, nhưng dù sao cũng trong mùa đông, cô không biết bản thân chui ra từ trong áo cưới vẫn không mặc quần áo sao?

“Vẫn chưa được!” Cô mím môi hạ quyết tâm, “Bắt đầu từ ngày mai em muốn nhịn ăn!”

Nhịn ăn? Vậy cũng không được! “Hãy nghe anh nói, bảo bối, nên suy nghĩ vì cục cưng, em không ăn con cũng sẽ đói bụng!”

Cũng đúng! Duy Nhất thở dài, làm như vậy quá ích kỷ, nhưng mà, nếu sau này mập giống như má Tằng, cô làm sao bây giờ?

Lãnh Ngạn vỗ mặt cô, cười lấy lòng, “Đừng kéo mặt, coi như vì anh, vì anh? Được không?”

Lúc này Duy Nhất mới coi như nghĩ thông suốt, được rồi, được rồi, coi như vì anh, vì anh không phải cái gì cũng được sao? Yêu anh, thì sinh đứa bé cho anh, có người đã nói vậy.

“Thế này mới ngoan!” Lãnh Ngạn hài lòng nhìn cô cười, “Thử áo cưới của mình, nên đi tham gia hôn lễ Mỹ Mỹ!”

Duy Nhất tuyệt đối oán độc trợn mắt liếc Lãnh Ngạn, bây giờ Mỹ Mỹ đang kết hôn trước cô, vốn tính mời cô làm phù dâu, nhưng Lãnh Ngạn kiên quyết không cho phép, lý do hôn lễ nhiều người hỗn loạn, lỡ chen lấn đến cục cưng thì làm thế nào?

Tuy nói vậy, nhưng cuộc sống của cô chỉ có một cơ hội duy nhất làm dâu phụ đó!

Hôn lễ của Mỹ Mỹ rất đơn giản, nhưng Duy Nhất thích không khí trang nghiêm nơi giáo đường, thích câu hỏi của cha xứ, cho dù nghèo khó phú quý, bệnh tật khốn khổ, đều không tách không rời sao? Mỗi lần nhìn ngắm hôn lễ, khi cô dâu chú rể đáp Yes, cô đều kích động hoan hô, đưa tới vô số ánh mắt.

Khi Duy Nhất và Lãnh Ngạn mặc lễ phục xứng đôi xuất hiện tại giáo đường, đã có rất nhiều khách tới, anh em nhà họ Doãn, đồng nghiệp cũ ở tập đoàn Doãn thị, đương nhiên là có Dịch Hàn, cô rất kỳ quái là Địch Khắc kết hôn, sao Dịch Hàn không làm phù rể.

Cô sợ chen lấn đến cục cưng, chẳng lẽ Dịch Hàn còn sợ chen lấn sao?

Khách lục tục vào bàn, hôn lễ bắt đầu đúng lúc, trình tự giống nhau, câu hỏi giống nhau, lúc Duy Nhất nghe Mỹ Mỹ trả lời, chần chừ một chút mới nói “Yes”.

Dừng lại không rõ ràng này có lẽ người khác không phát hiện, nhưng Duy Nhất là một cô dâu rất nhạy cảm, nếu như đổi lại là cô, cô nhất định sẽ tuyên thệ vang dội không chút do dự!

Cho nên, sau khi nghi thức ở giáo đường kết thúc, thừa dịp tất cả mọi người chụp hình, Duy Nhất kéo Mỹ Mỹ đến, nhỏ giọng hỏi, “Mỹ Mỹ, sao cậu lại kết hôn vội vàng vậy? Giống như có gì không đúng?”

Mỹ Mỹ cười với Duy Nhất, hơi miễn cưỡng, “Không có gì! Cậu đa nghi! Tớ đi sang chụp hình, cậu cũng đi đi!”

Duy Nhất níu lại bạn mình không tha, “Không được! Tớ hiểu rõ cậu! Cậu nói rõ ràng cho tớ! Nếu không tớ không thả cho cậu đi!”

Mỹ Mỹ nhíu mày, nói khẽ, “Tớ mang thai, có đứa nhỏ của Địch Khắc.”

Duy Nhất hơi sững sờ, buông lỏng tay ra, “Nhưng mà, cậu yêu anh ta sao? Anh ta yêu cậu sao?”

Ở nơi xa, Địch Khắc ngoắc tay, “Darling, mau đến đây!”

Mỹ Mỹ vội vã bỏ lại một câu, “Duy Nhất, đừng lo lắng cho tớ, tớ yêu anh ấy, rất thích!”

Nhìn theo bóng lưng Mỹ Mỹ, Duy Nhất có một cảm giác nói không nên lời, chỉ cảm thấy ê ẩm, yên lặng đi tới bên cạnh Lãnh Ngạn, dựa vào anh, không biết trong đầu đang nghĩ cái gì.

Doãn Tiêu Trác và Doãn Tử Nhiên tới nói giỡn, “Duy Nhất, em xem Mỹ Mỹ đã vượt qua em! Nếu em không kết hôn, chờ lúc kết hôn mà nhìn rõ ràng một trái cầu thì sẽ mất thể diện!”

Đây chính là nỗi đau của Duy Nhất, sáng sớm nay còn vì chuyện này mà gào khóc với Lãnh Ngạn, Lãnh Ngạn nhìn mặt nói chuyện, phòng ngừa chu đáo, giành nói trước Duy Nhất đang tức giận, “Mang theo trái cầu của tôi ai dám cười?”

“Lãnh, Ngạn!” Hai quả đấm của Duy Nhất nắm chặt, “Em không kết hôn!”

“Bảo bối, như vậy sao được? Phụ nữ anh đã dùng người khác không dám muốn, em đã có thể không ai thèm lấy rồi!” Lãnh Ngạn vuốt tóc cô.

Duy Nhất giẫm mạnh một cước lên giày da sáng bóng của anh, thở phì phò kéo Doãn Tử Nhiên lưu lại ảnh kỷ niệm với Mỹ Mỹ.

Lãnh Ngạn nhìn cô mỉm cười, điện thoại di động rung.

Gọi điện thoại tới lại là bác sỹ Trần bị Duy Nhất sa thải, giọng nói đè rất thấp, “Thiếu gia, nói chuyện có được không?”

“Có chuyện gì cứ nói đi!” Ánh mắt Lãnh Ngạn vẫn còn trên người Duy Nhất, lười biếng hỏi.

“Thiếu gia... Tôi... Bây giờ tôi thật sự rất thảm.”

“Hả?” Ánh mắt Lãnh Ngạn lóe lên, anh đã sớm ngờ tới, nhất định là thiếu tiền!

“Thiếu gia, trên tay tôi có phần tài liệu, cậu nhất định sẽ cảm thấy hứng thú, cho tôi cái giá, sổ sách từ nay về sau tôi giao lại cho cậu.”
Bình Luận (0)
Comment