Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 277

Vẫn là nhà hàng “Thủy Tinh” này. Nóc nhà làm bằng thủy tinh, đêm hè rất thoáng đãng, ngửa đầu là có thể thấy rất nhiều sao trên bầu trời. Nhưng hôm nay lại là mùa đông, chỉ có thể nhìn thấy bầu trời đêm đen kịt. Nến được thắp sáng lên, cả phòng ăn chỉ có hai người bọn họ, lúc mới vào, Duy Nhất vui vẻ đi vòng quanh phòng ăn, tất cả mọi thứ đều như mới ngày hôm qua. Trong không khí này, Duy Nhất không cầm lòng nhớ lại những kỷ niệm đã trải qua cùng anh. Ngày đầu tiên khi Tần Nhiên mang theo cô đi vào cửa chính nhà họ Lãnh, đêm tân hôn của cô, sự cố tắt điện thoại, đến chuyện gấu bông, rồi chuyện tờ giấy chuyển nhượng. . . . . .

Từng ly từng tý, hiện ra rõ mồn một trước mắt. Có một bài hát có lời như thế nào nhỉ? Chuyện lãng mạn nhất mà mình có thể nghĩ đến, chính là mình và người ấy có thể cùng nhau từ từ già đi, cùng nhau trải qua từng giây phút vui vẻ, để đến sau này cùng ngồi xích đu từ từ trò chuyện. . . . . .

Hóa ra, kỷ niệm, quả nhiên rất đẹp. . . . . .

“Bà xã, đang suy nghĩ gì vậy?” Lãnh Ngạn đưa một ly nước trái cây tới trước mặt cô. Duy Nhất quay đầu qua: “Em đang nhớ lại chuyện đấu dã thú!”

“Hả?” Anh cười mờ ám: “Anh đẹp trai như vậy? Chỉ sợ dã thú sẽ tranh nhau đưa vào trong miệng!”

“Thôi đi! Đã gặp qua rất nhiều người tự kỷ, nhưng chưa từng thấy ai tự kỷ nhiều như anh vậy!” Cô cười nhấp một nhụm nước trái cây. Lãnh Ngạn nâng chén lên với cô: “Bà xã, chúng ta uống rượu giao bôi đi! Nâng nước trái cây lên.”

Duy Nhất quan sát bốn phía, cau mày dậm chân: “Không được! Có rất nhiều người!”

“Anh muốn như vậy!” Không cho thương lượng.

“Nhất định phải làm sao?” Duy Nhất thử giãy giụa lần cuối.

“Nhất định!” Trên gương mặt tuấn mỹ của anh nở nụ cười cùng uy hiếp.

“Đúng là thua anh luôn!” Duy Nhất bưng ly nước trái cây lên, không biết nên uống thế nào.

“Cô bé ngốc!” Lãnh Ngạn nhẹ nhàng mắng một tiếng, nâng ly vòng qua cổ tay của cô, nắm tay cô vòng lên cổ anh, âm nhạc lượn lờ, hơi thở của đối phương cứ quấn lấy suy nghĩ của nhau, môi chưa chạm ly mà đã say. Chỉ là một ngụm nước trái cây, mà mặt Duy Nhất đã nóng lên, Lãnh Ngạn buông tay thì liền té vào trong ngực của anh.

“Bà xã! Rượu không say mà người tự say! Anh cũng say rồi!” Lãnh Ngạn ôm hông và sờ nhẹ đôi môi của cô: “Ngồi xuống ăn cái gì đi!”

“Được!”

Ngoài dự đoán của cô, phục vụ lại bưng lên một khối bột nhão, một đĩa nhân thịt, còn có một cái đĩa mứt táo.

“Làm cái gì vậy?” Duy Nhất nhìn anh chằm chằm.

“Bà xã!” Một tiếng gọi mê hoặc lòng người, nâng khóe môi lên, trong mắt tràn đầy dịu dàng gần như muốn hòa tan người khác: “Anh muốn ăn sủi cảo em làm.”

Duy Nhất dở khóc dở cười: “Tới nơi này làm sủi cảo ăn sao? Có lầm không vậy? Sau khi kết hôn em sẽ làm cho anh ăn mỗi ngày! Cho anh chán ấy luôn!”

Anh yên lặng nhìn cô, vẻ mặt có chút hoảng hốt: “Bà xã, anh muốn ăn sủi cảo em làm là vì có cảm giác ấm áp của gia đình.”

Duy Nhất chợt không cười được nữa, khi nhìn thấy vẻ mặt của anh, trong lòng cũng ngưng đọng lại giống như vậy, nghẹn ngào khó chịu nhưng lại nói không nên lời: “Được, em gói! Chúng ta cùng nhau gói, như vậy mới có cảm giác gia đình!”

*********************************************************************************

Sau khi ăn sủi cảo xong, ở trong thang máy Lãnh Ngạn ôm cô thật chặt: “Bà xã, cám ơn em!”

Duy Nhất ở trong lòng anh, lại mơ hồ cảm thấy lo lắng, không thể nói rõ lý do, chỉ có thể nắm chặt áo lông của anh, một loại im lặng rất khó chịu. Tại sao? Hay là do trước đêm tân hôn nên sẽ có cảm giác như thế? “Ngạn, em yêu anh!” Chuyện Duy Nhất sáng tỏ chính là cái này.

“Anh biết mà!” Áo len mềm mại vẫn sưởi ấm gò má của cô, anh chỉ nói là anh biết. . . . . .

“Hãy nói anh yêu em đi!” Cô bất mãn cong lên môi. Anh cười yếu ớt, có mấy phần bất đắc dĩ và cưng chiều: “Anh yêu em, bảo bối!”

“Hôn em!” Da mặt lại bắt đầu dày lên, nhắm mắt lại, môi hồng trề ra. Bỗng dưng, một nụ hôn nồng nhiệt ập tới, trong miệng của anh vẫn còn hơi thở của rượu, từng chút từng chút làm cô mê say, nóng bỏng đến hít thở không thông, chặt chẽ như một tấm lưới, vây lấy cô, đầu độc cô, làm cô không có chỗ để trốn, cũng không muốn trốn, có một khoảnh khắc, thậm chí cô đã nghĩ, cho dù cứ như vậy chết chìm ở trong lòng anh, cũng hạnh phúc. . . . . .

“Đinh!” Thang máy rốt cuộc cũng tới nơi, nhưng nụ hôn nóng bỏng vẫn không ngừng lại, cửa thang máy mở ra đập thẳng vào mắt của vệ sĩ, bọn họ không hẹn mà cùng quay đầu đi chỗ khác, rất chuyên nghiệp.

“Bảo bối, kỹ thuật của em vẫn hỏng bét như vậy!” Đầu lưỡi lưu luyến phác họa cánh môi của cô, lại trợt tới bên tai, kích thích này làm cô khẽ run. Nói không ra lời, cô đỏ cả mặt, nắm chặt quần áo của anh, miệng há to thở dốc, chỉ sợ mình sẽ trượt xuống dưới đất.

“Trở về thôi! Khuya lắm rồi! Nhiễm Nhiễm buồn ngủ rồi!” Anh ôm lấy eo của cô đi ra ngoài. Nhiễm Nhiễm? Mặt cô xạm lại, rất quen thuộc? Là ai? Chợt hiểu, thì ra là đứa nhỏ trong bụng. . . . . .

Bọn họ ai cũng không nhìn thấy, trong một nhà hàng khác ở đường cái đối diện, một sát thủ bắn tỉa đang chỉa súng vào đầu Lãnh Ngạn. Nhiệm vụ này, có chút khó khăn, không được làm hại cô gái bên cạnh Lãnh Ngạn . . . . . .

Lãnh Ngạn đi ra, ôm lấy cô gái kia, nhắm bắn nhưng vệ sĩ lại xông lên ngăn trở tầm nhìn. Nhắm bắn lần nữa, nhưng vẫn lặp lại như thế. . . . . .

Mắt thấy Lãnh Ngạn chuẩn bị lên xe, mở cửa xe cho cô gái kia, rồi dìu cô lên xe, tốt, đã không còn ai bên cạnh anh ta nữa rồi! Chuẩn bị bóp cò. . . . . .

Bỗng nhiên, lại truyền đến một tiếng hô to: “Ngạn. . . . . .”

Vệ sĩ lại đồng loạt xông lên một lần nữa, đối diện có một cô gái đang điên cuồng chạy tới, không để ý đến xe cộ vẫn chạy như bay tới, băng ngang qua đường, chạy về phía Lãnh Ngạn. “Phụp!” Tiếng xé gió nhẹ nhàng, hắn đã chờ đúng thời cơ để bắn đạn ra khỏi nòng, máu tươi phun ra. . . . . .
Bình Luận (0)
Comment