Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 289

Nhưng mà giờ phút này, cô không thể nào tiếp tục yêu anh được nữa, thậm chí muốn chất vấn, anh đã từng yêu cô chưa? Có câu nói, hổ dữ cũng không nỡ ăn thịt con, chẳng lẽ trong lòng anh, con ác độc hơn cả thú dữ? Vậy tình yêu của anh, nên dùng cái gì để chứng minh? Cô cười khổ, thôi, tất cả hãy để bay theo cơn gió đi! Yêu hay không yêu, còn quan trọng nữa sao? Người này cô sẽ không bao giờ nhớ tới nữa, ngay cả hận, anh cũng không xứng nữa rồi! Coi như trong cuộc đời cô chưa từng bao giờ gặp người như vậy. Tomorrow is another day! (Ngày mai lại là một ngày mới!) Đây là câu ngạn ngữ mà cô rất thích, vào những ngày khó khăn nhất, những lời này đã cho cô một nguồn lực mới! Đúng, ngày mai, chính là một ngày mới, cô tin chắc là như vậy!

*************************************************

Cho dù thế giới này có ít đi người nào, trời đất trăng sao, mỗi ngày đều thay đổi, trái đất cũng vẫn xoay tròn. Nhưng mà nếu như trái tim đã chết, thế giới có còn màu sắc nữa không? Ngôi sao có còn sáng nữa không?

Duy Nhất cho mình thời gian bảy ngày, khôi phục đau đớn sau phẫu thuật. Bảy ngày sau đó, cô mặc bộ quần áo công sở đơn giản đứng trước gương. Trái tim, đã chết lặng, nhưng Duy Nhất vẫn là Duy Nhất, vẫn còn sống, hơn nữa phải sống thật tốt nữa; phải sống, để không phụ lòng mình, không phụ lòng mẹ và bảo bảo ở trên trời. Chỉ cần nhớ tới bảo bảo, trong lòng vẫn đau như cắt da cắt thịt, loại đau đớn này không cách nào chữa khỏi, nhưng mà, cô đã nói rồi, để làm gương cho bảo bảo, cho dù có bao nhiêu khó khăn bao nhiêu đau khổ, đều phải học cách kiên cường. Cô là mẹ cho nên nhất định không được nuốt lời! Bắt buộc mình mỉm cười soi gương, gương mặt thon gầy của cô tái nhợt, trang điểm nhạt một chút, lúc này mỉm cười mới coi được một chút. Hít sâu, một ngày mới, bắt đầu từ bây giờ! Cô phá kén thành bướm, đau, cũng vẫn muốn tiếp tục bay đi! Vả lại, càng xinh đẹp hơn, càng tự do bay đi! Cha con họ Doãn kinh ngạc nhìn soi mói, Duy Nhất đi xuống lầu, mỉm cười: “Ba, anh cả, Tử Nhiên, con đi tới Mực Toa đây!”

“Duy Nhất!” Ông Doãn vội vàng lên tiếng gọi cô lại.

“Sao vậy ạ? Ba?” Duy Nhất quay đầu lại cười. Ông cụ đi lên quan sát cô, “Duy Nhất, con……” Có mấy lời nên nói, không nên nói, cũng không dám nói ra khỏi miệng.

“Ba, con không sao! Mọi người không cần lo lắng! Đúng rồi, Tử Nhiên, em cần một người tài xế, anh tìm cho em đi!” Duy Nhất dùng nụ cười sáng lạn để chứng minh mình thật sự đã khôi phục rồi. Đau lòng là nỗi đau của riêng mình cô, tại sao lại để cho những người bên cạnh mình phải khó chịu theo cô chứ? Thời gian bảy ngày vừa qua, ba và hai người anh trai thay phiên chăm sóc cô, dùng tình thân sưởi ấm cô. Sợ cô nghĩ không thông, nghĩ đủ mọi cách để khiến cô vui vẻ.

Người thân là những người mà lúc cả thế giới đều vứt bỏ bạn, thì sẽ đưa bạn về nhà. Cô hiểu, cô rất cảm kích, trời cao đã cho cô gặp lại người nhà sau hai mươi năm, để cho cô có bọn họ làm bạn trong những năm tháng đen tối nhất trong cuộc đời, nếu không, cô nhất định sẽ không chịu đựng nổi.

Có lúc cô nghĩ, Lãnh Ngạn ngàn sai vạn sai, nhưng có một việc anh đã làm đúng! Đã loại bỏ khoảng cách giữa cô và ông cụ Doãn, sau đó cô nhận được tình cảm bao bọc ấm áp của người ba, tình thương của người cha như núi, rốt cuộc cô cũng hiểu ra. Cho nên cô không thể cho bọn họ có lý do thất vọng, cô sẽ đứng dậy, cho dù trong lòng bị dày vò như địa ngục, cô cũng muốn mỉm cười đón nhận cuộc sống sau này. Bởi vì có người thân làm bạn, sẽ đi càng cẩn thận hơn, ổn định hơn. Cô, phải trưởng thành!

Doãn Tử Nhiên thấy cô như vậy thì mỉm cười cúi thấp đầu. “Tìm cái gì mà tìm! Tạm thời anh sẽ làm tài xế cho em! Đi thôi!” Cũng không đợi Duy Nhất, đi ra khỏi nhà trước, sợ Duy Nhất nhìn thấy anh cũng đỏ bừng hốc mắt. Trên đường, cô vẫn giống như thường ngày nói giỡn, Doãn Tử Nhiên cũng cười gượng với cô, nhưng sau khi cô xuống xe vào Mực Toa, Doãn Tử Nhiên nhìn bóng lưng của cô bước vào cửa xoay, cũng không nhịn được nữa mà cảm thấy buồn bực trong lòng, quay đầu xe, đạp ga hết cỡ…….

Trong mấy ngày này ở đây được Tần Nhiên đem Mực Toa quản lý đâu ra đó, anh ta là người của Lãng Ngạn, tại sao vẫn không rời đi? Duy Nhất không hiểu, cũng không muốn hỏi rõ, tuyệt đối sẽ không nhắc lại hai chữ Lãnh Ngạn này!

Thấy cô tới, Tần Nhiên vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hơn nữa, cũng nhìn ra được, Tần Nhiên cũng tận lực tránh không nhắc tới Lãnh Ngạn, hình như cái gì anh ta cũng biết, nhưng hình như anh ta cái gì cũng không biết……

Giờ tan việc, đón tiếp một vị khách không mời mà tới—— Mỹ Mỹ. Đối với những chuyện Mỹ Mỹ đã làm Duy Nhất hoàn toàn không biết gì, bạn thân lâu ngày không gặp, tự nhiên cảm thấy rất vui mừng. “Mỹ Mỹ! Lâu như vậy không thấy cậu tới? Mình nhớ cậu muốn chết!”

Nhưng mà Mỹ Mỹ cũng không thể nào tỏ ra thân mật như trước được, trong lòng có quỷ, sao có thể không hổ thẹn được? Cho nên hôm nay cô ta tới, là muốn thẳng thắn với Duy Nhất, nếu không, cô ta thật xin lỗi vì ban đầu Lãnh Ngạn đã cho cô năm chữ —— Mãi mãi là bạn tốt.

“Duy Nhất, hôm nay mình tới là có lời muốn nói với cậu, mình muốn xin lỗi cậu, không cầu xin sự tha thứ của cậu, nhưng mình chỉ muốn nói ra cho lòng thoải mái một chút.”

Vì vậy cô đem chuyện Dịch Hàn và Địch Khắc muốn cô ta làm nội gián của Doãn Thị ra nói hết từ đầu tới cuối. “Duy Nhất, lúc ấy mình chỉ nghĩ giữ được Địch Khắc, không hy vọng anh ấy dính líu vào, cho nên một mình nhận hết tất cả tội lỗi, mình biết mình có lỗi với cậu rất nhiều, nhưng mình cũng không còn cách nào khác, Địch Khắc là chồng của mình, là ba của con mình, mình chỉ có thể nói xin lỗi.”

“Dịch Hàn? Địch Khắc?” Cho tới bây giờ Duy Nhất cũng không biết hai người kia có lòng dạ khó dò, Lãnh Ngạn và Tử Nhiên đã nhiều lần cảnh cáo cô không nên tiếp xúc với Dịch Hàn, cô cố tình không nghe, thì ra người thực sự sai là cô!

“Đúng! Mình chỉ biết bọn họ muốn đánh đổ Kỳ Thịnh, cụ thể là có chuyện gì xảy ra thì mình cũng không rõ lắm, hơn nữa là sau này mình mới biết, nếu không mình nhất định sẽ không qua lại với Địch Khắc, nhưng mà, có một số việc không thể làm lại! Duy Nhất, cuối cùng mình cũng có thể nói ra với cậu rồi, trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, mình biết nhất định cậu sẽ không chịu tha thứ cho mình… Mình đi đây!”
Bình Luận (0)
Comment