Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 297

Giáo đường

Từ vườn hoa đến bên trong giáo đường, dọc đường đều là vòng hoa bách hợp khổng lồ, bách hợp bách hợp, trăm năm hòa hợp, đây là yêu cầu duy nhất cho hôn lễ của Duy Nhất.

Nghệ sỹ dương cầm tấu lên khúc quân hành hôn lễ, trong tiếng nhạc, Duy Nhất khoác cánh tay cha, đi lên thảm, đầu thảm bên kia, là định mệnh cả đời cô.

Anh bệnh nặng, một bộ Tuxedo trắng tinh, trước ngực cài hoa bách hợp, ngoái đầu nhìn lại, khóe môi tái nhợt mỉm cười mông lung đối diện với hai mắt cô.

Ngạn của cô, vẫn luôn đẹp trai giống như hoàng tử, mặc dù lễ phục đã lộ vẻ rộng rãi, mặc dù trên mặt có vẻ bệnh nhàn nhạt, nhưng ai cũng không cách nào so sánh được với thần thái phấn khởi nơi chân mày, thiên hạ của cô, chỉ có anh độc nhất vô nhị.

Mà cô, mặc áo cưới điểm lông cáo tuyết trắng, từ mùa đông đặt đến mùa xuân, vì dáng người tiều tụy, hôm nay cuối cùng có cơ hội mặc lên, lại rộng rãi, không hề vừa người, lông cáo cũng không thích hợp với thời tiết đang ấm dần.

Doãn Tiêu Trác từng nói mua một cái khác, nhưng Duy Nhất kiên quyết hủy bỏ.

Một người, cả đời chỉ có thể gả cho một người, cũng chỉ có thể mua áo cưới một lần.

Cô, cuộc đời này, sẽ không bao giờ mặc áo cưới thêm một lần nữa.

“Tiểu Ngạn, cha giao Duy Nhất cho con, cả đời này, con phải chăm sóc tốt cho con bé.”

Không ngờ đã đi tới trước mặt anh, cha trịnh trọng đưa tay Duy Nhất giao vào trong tay Lãnh Ngạn, sức đầu dieendaanleequuydonn ngón tay của anh vẫn truyền từ đầu ngón tay cô vào trong lòng, ở dưới ánh mắt như nước, ấm áp bắt đầu lan ra.

Đứng trước cha xứ, chỉ nhìn thấy ánh sáng thánh thiện trên áo thánh của cha xứ.

“Tiểu thư Nhiễm Duy Nhất, con có đồng ý nguyện ký kết hôn ước với người đàn ông này trở thành chồng của con? Cho dù bệnh tật hay khỏe mạnh, hoặc mọi lý do khác? Cũng yêu cậu ấy, chăm sóc cậu ấy, tôn trọng cậu ấy, tiếp nhận cậu ấy, vĩnh viễn hết lòng không đổi cho đến hết sinh mạng?”

Thân thể cô khẽ run, giờ phút này, cuối cùng cô đã chờ đến được! Chuyện cũ thiên hồi bách chuyển *, con đường phía trước mênh mông vô định, lệ đọng lại trong khóe mắt, cũng không dám chảy xuống, mà vô cùng kiên định tuyên bố không oán không hối của mình: “Con nguyện ý!”

(*) thiên hồi bách chuyển: 千回百转 tâm tư rối bời, thay đổi liên tục

“Lãnh Ngạn tiên sinh, con có nguyện ý ký kết hôn ước với người phụ nữ này trở thành vợ con? Cho dù bệnh tật hay khỏe mạnh, hoặc mọi lý do khác, cũng yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, tiếp nhận cô ấy, vĩnh viễn hết lòng không đổi cho đến hết sinh mạng?”

Không chút do dự, bàn tay nắm chặt tay nhỏ bé của cô, giọng trầm thấp đầy cảm xúc như ban đầu, “Con nguyện ý.”

Trong nháy mắt, cảm giác thân thuộc xẹt qua lòng Duy Nhất, cuối cùng ở trên hình thức, trên sự thực, ở trước mặt mọi người trong thiên hạ, cô và anh trở thành một thể chân chính.

Chiếc nhẫn này vẫn là một cặp “Only”, sau khi trao đổi, trên mặt thành kính của cha xứ đã mỉm cười, “Nhiễm Duy Nhất tiểu thư, Lãnh Ngạn tiên sinh, ta làm chứng các con thề yêu đối phương, ta cảm thấy die.end/anle/equy3ydonn cực kỳ vui sướng tuyên bố với mọi người đang ngồi các con trở thành vợ chồng, hiện giờ chú rể có thể hôn cô dâu rồi!”

Bốn mắt nhìn nhau, Duy Nhất nhìn anh vẫn là tròng mắt đen sáng trong như đêm, chỗ sâu nhất, khuôn mặt tươi cười của cô loáng thoáng khó phân rõ.

Rũ mắt xuống, chờ đợi nụ hôn của anh, nhưng mà, anh lại đang chần chừ.

Đau đớn trong lòng Duy Nhất gợn sóng, hôm nay anh vẫn tránh cô, giữ một khoảng cách với cô, không phải sợ bệnh viêm gan sao?

Nhón chân lên, giữ chặt cổ anh, hôn lên môi anh, ai nói chỉ có thể chú rể hôn cô dâu? Cái hôn này, kinh ngạc thiên hạ...

Cuối cùng nước mắt của cô vẫn đổ xuống, uốn lượn giữa răng môi dây dưa, là đắng, là chát, chỉ là vị của cuộc sống! Như anh, như cô, nhất định dây dưa chặt chẽ, chặt chẽ không rời.

“Bây giờ kỹ thuật của em rất tốt!” Kết thúc, cô ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ, âm thanh chỉ hai người bọn họ có thể nghe.

Đưa mắt nhìn lúm đồng tiền như hoa của cô, nước mắt anh rưng rưng, giơ tay lên, lau nước mắt dính trên quai hàm cô.

Cô khẽ hốt hoảng, vội vã giải thích, “Em vui mừng! Rất vui mừng mới chảy nước mắt! Là nước mắt hạnh phúc! Ngạn, em thật sự rất hạnh phúc!”

Từ khi anh ngã bệnh, cô chưa bao giờ chảy một giọt nước mắt trước mặt anh. Không phải không muốn, mà là không thể, không chịu, bao nhiêu lần núp trong phòng tắm khóc đến ruột gan đứt từng khúc, đi ra ngoài, vẫn mỉm cười...

Anh vuốt vành tai cô, chỉ một chữ đánh giá, “Ngốc!”

Một chữ, lại phá hủy con đê kiên cường die enda nle equy ydon của anh, một tay vòng qua sau gáy cô, một tay kéo eo cô, ôm sâu vào trong ngực, nước mắt, theo đó chảy xuống...

Hôn lễ này, không một ai ồn ào. Người dự lễ yên lặng như tờ, nhìn màn trình diễn của bọn họ, không khỏi lã chã rơi lệ...

Tối nay, là đêm tân hôn của bọn họ. Không có bữa tiệc, mọi người tự giác để lại thời gian có hạn cho anh và cô.

Xuân về hoa nở, anh ôm cô, “Bà xã, muốn ăn sủi cảo em gói.”

Cô liều mạng gật đầu, sau khi chạy đi phòng bếp lại khóc đau đớn, anh không thể ăn đồ ăn chứa nhiều đồng. Sủi cảo, cô vẫn không cho phép anh ăn...

Đôi cánh tay ôm lấy cô từ phía sau, cô nhếch nhác bị anh thu hết vào mắt.

Quay cô lại, “Đứa ngốc! Muốn khóc thì khóc trong lòng anh, nước mắt của em không chảy trong lòng anh thì chảy ở đâu?”

Ý chí hỏng mất, gào khóc dời núi lấp biển. Trước đó không lâu, anh cũng từng nói như vậy, Duy Nhất, nước mắt của em chỉ có thể chảy trước mặt anh...

Nhưng mà, ngày mai, ngày mai ngày mai, còn có bao nhiêu ngày mai có thể khóc trong lòng anh? Cuối cùng cô phát hiện, Nhiễm Duy Nhất thật ra tuyệt đối không kiên cường!

“Bà xã, ngoan, đừng khóc! Chúng ta cùng làm sủi cảo! Lần này anh nhất định không gian lận, hai chúng ta ai cũng không gian lận, xem ai có thể ăn sủi cảo mứt táo!”

“Ừm!” Cô nức nở, lau nước mắt lên áo khoác của anh, giống như ngày trước.

Anh cười, cưng chiều vô biên trong tròng mắt đen.

“Đi nào! Làm sủi cảo thôi...!” Anh ôm cô lên, đặt cạnh bàn ăn, bản thân tự đi phòng bếp mang một loạt dụng cụ đến, “Bà xã, hôm nay anh tới gói, anh không tin em, em nhất định sẽ ăn gian!”

Duy Nhất ngơ ngẩn, quả thật cô định ăn gian.
Bình Luận (0)
Comment