Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 332

“Độc tài như vậy hả?” Lần nữa giả bộ đáng thương.

“Không phải độc tài! Là trung thành! Bảo bối, em là nữ vương của anh, nam sủng của em chỉ có thể là một mình anh!” Lãnh Ngạn thay đổi giọng nói quyến rũ.

Duy Nhất không cách nào chống lại được giọng nói của anh, nữ vương à? Sử dụng cách nói của anh, từ này thật dễ nghe, xương cốt cô trong giọng nói của anh cũng mềm nhũn rồi.

“Có thật không? Vậy... Nam sủng của em, bụng em rất đói, anh lấy đồ ăn cho em!”

“Tuân lệnh! Nữ vương của anh!” Anh đứng dậy rời đi.

Duy Nhất nhìn bóng lưng của anh âm thầm hả hê, gào! Cô còn chưa ngốc đến mức muốn cố ý nhổ lông trên thân con cọp, chỉ có điều, phụ nữ thông minh không thể quá láu lỉnh, quá láu lỉnh sẽ biến thành ba lòng rồi, để ở đâu cũng yên tâm, đàn ông sẽ không coi bạn là nghiêm trọng, tùy lúc cho anh ấy chút ý thức nguy cơ, có thể hưởng thụ đối đãi của nữ hoàng, ừ, nam sủng, tên này rất có ý tứ...

Lãnh Ngạn nhanh chóng bưng bữa sáng, cẩn thận cho cô uống sữa tươi, tiện thể phát huy giọng nói quyến rũ của mình, “Bảo bối, nam sủng anh đây có đạt tiêu chuẩn không?”

“Ừhm!” Cô vội vàng nuốt sữa đầy miệng xuống.

“Vậy... Từ nay về sau không cho phép nhìn nhiều người đàn ông khác, không cho phép nói chuyện với đàn ông xa lạ!” Anh lại gần bên tai cô, tiện thể liếm vành tai cô.

“Ừmh...” Cô khẽ run rẩy, đã sớm không phân rõ đông tây nam bắc.

“Bảo bối, không khí buổi sáng tốt như vậy, chúng ta vận động một chút nhé? Anh sẽ rất nhẹ nhàng, không chạm tới cục cưng!” Anh đã nhiều lần đề cập tới yêu cầu này, đều bị cô từ chối, lấy lý do cục cưng quá nhỏ.”

“Cái này...” Giọng nói mơ hồ không rõ rồi.

“Bảo bối... Nữ vương bệ hạ, anh sẽ để cho em hài lòng...”

Ôm lấy thân thể mềm mại trong ngực, anh cũng mỉm cười, nam sủng? Nữ vương? Danh từ mới rất có ý tứ, chỉ cần cô ngoan ngoãn, anh cũng không ngại mang danh hiệu này! Định bay ra khỏi lòng bàn tay của anh? Đừng quên ai mới là Như Lai! Đầu heo nhỏ, nhất định thuần thục để cho em đi vào khuôn khổ!

(Lời tác giả: OMG, hai vợ chồng son đấu trí đấu dũng, rốt cuộc ai mới là người thắng?)

Mà lúc này trong phòng ăn, mọi người vẫn còn tiếp tục thảo luận vấn đề khó khăn của Rusa.

“Rusa, rốt cuộc cô muốn chúng tôi giúp cô như thế nào? Cô không nói rõ ràng, sao chúng tôi hiểu?” Doãn Tiêu Trác rất nóng lòng.

Sắc mặt Rusa ửng hồng, ánh mắt quét qua một vòng trên mặt mỗi người, “Là như vậy, tôi là thánh nữ trong tộc, khi thừa kế chức vị tộc trưởng phải là xử nữ...”

Chỗ này cô dùng tiếng Anh nói, Doãn Tiêu Trác lập tức tiếp lời, “Nếu không phải? Có phải không thể thừa kế không?”

“Phải... Đúng vậy!” Rusa bình thường có vẻ cay cú lớn mật, lúc này ngược lại hoàn toàn là vẻ cô gái nhỏ, mắt lại không ngừng nghiêng nhìn Doãn Tử Nhiên.

Doãn Tiêu Trác hiểu ngầm trong lòng, cười như trộm, “Tử Nhiên, chuyện này chỉ có chú có thể giúp...”

“Xin lỗi, tôi nghe không hiểu!” Doãn Tử Nhiên nghiêm mặt.

“Nhóc thúi! Ở nước Mỹ đọc sách lâu như vậy, tới nói không hiểu tiếng Anh? Chú lừa ai đó?” Doãn Tiêu Trác tức giận trong lòng, nhóc này giả làm núi băng từ khi nào? Lúc đầu nhìn thích Duy Nhất lại khí thế ngất trời.

“Anh nghe hiểu? Vậy anh giúp cô ta!” Doãn Tử Nhiên lạnh lùng phản bác, rất có thế đóng giả núi băng.

“Chú...” Anh liếc nhìn Tư Lam, thằng nhóc chết tiệt này, lại muốn anh giúp Rusa phá thân, bị Tư Lam nghe hiểu, không đập chết anh mới lạ.

“Trong lòng không muốn!” Doãn Tử Nhiên ném chén trong tay, rồi chạy lấy người.

“Đợi một chút!” Rusa cảm thấy uất ức, cô tràn ngập nhiệt tình lại đổi lấy lạnh lùng như vậy, nói thế nào cô cũng đạt đến một nhành hoa, người theo đuổi cô không ít, nhưng cô lại có ý với khối đá Doãn Tử Nhiên này, hơn nữa, cô cũng không phải người dễ dàng buông tha!

“Thật ra thì cũng không nhất định phải như vậy! Chỉ cần có giấy đăng ký kết hôn là được! Coi như tôi mướn anh về làm chú rể đi, đi công chứng kết hôn, chờ qua cửa ải này, chúng ta sẽ ly hôn. Chỉ cần mẹ thấy tôi kết hôn, cũng sẽ không ép tôi nữa, cũng sẽ không kiểm tra xem tôi còn là xử nữ không.”

Đầu óc Doãn Tiêu Trác xoay chuyển cực nhanh, ý nghĩ này không tệ, rấtphổ biến chơi quá hóa thật, Lãnh Ngạn và Duy Nhất không phải là ví dụ tốt nhất sao? Nghe nói tiểu thuyết bây giờ cũng rất lưu hành việc này...

“Haizzz! Việc này không thành vấn đề!” Nhanh chóng đồng ý thay Doãn Tử Nhiên, “Tử Nhiên, nếu chú không giúp người ta thì không được? Dù nói thế nào, cô ấy đã từng cứu Phỉ Nhi, chúng ta có ân phải báo.”

Doãn Tử Nhiên xoay người, “Nhưng vì sao lại là tôi? Mấy người muốn có ân phải báo thì đi báo đi!”

“Chú cho rằng tụi anh có thể kết hôn một lần nữa sao?” Anh rất kiêu ngạo khoác vai Tư Lam, biểu hiện thân phận của anh là danh hoa đã có chủ.

“Không phải còn Lãnh Dực độc thân sao? Còn có Cầu Chí Dương! Người được cứu chính là em gái anh ấy, anh ấy nên đi là hơn!”

Lời này vừa nói ra, Lãnh Dực và Phỉ Nhi đồng thời phun cháo trong miệng ra ngoài.

Doãn Tử Nhiên lườm bọn họ một cái, “Kích động như thế làm gì? Thật là!” Nói xong để lại cho Rusa một bóng lưng lạnh lùng, rồi chơi biến mất.

Rusa dậm chân, quả thật vô cùng xấu hổ, khối đá này, trước mặt mọi người lại không nể mặt cô, cũng quá bất chấp ga lăng rồi! Thua thiệt cô còn cố ý chọn lúc có tất cả mọi người, cô cho rằng, chỉ cần là quý ông hơi đúng mực, cũng sẽ không để cho cô khó chịu trước mặt mọi người, khối đá cứng này, quá đáng ghét đi!

Doãn Tiêu Trác khẽ mỉm cười, an ủi cô, “Rusa, việc cấp bách, tụi anh sẽ giúp em! Chỉ có điều...” Anh dừng lại một chút, mục tiêu chuyển sang Lãnh Dực và Phỉ Nhi, “Tôi nói hai người, lại xảy ra chuyện gì đây?”

“Ăn bữa sáng của anh đi, lắm mồm!” Lãnh Dực và Phỉ Nhi trăm miệng một lời.

“Ơ, tâm hữu linh tê nhất điểm thông à?” Nếu như anh đoán không sai, hai người này nhất định có vấn đề.
Bình Luận (0)
Comment