Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 349

Editor: Puck

Nhưng mà, trong đêm nay, cũng có người trằn trọc khó ngủ.

Một căn lầu trúc khác, cửa phòng Doãn Tử Nhiên chưa khóa, chỉ vì người nào đó còn chậm chạp chưa về. Hàng đêm có cô quấy rầy, lúc này yên tĩnh thật sự không quen.

Người phụ nữ chết tiệt, chẳng lẽ quyết định nhảy cửa sổ mái nhà vào? Anh âm thầm chửi bới. Hay là, giận thật rồi? Không bao giờ để ý tới anh nữa? Thôi! Không trở lại thì thôi! Dưới cơn nóng giận, cửa chính nặng nề đóng lại, anh nằm xuống đi ngủ.

Chỉ có điều, một đêm nay, lại mất ngủ, cho đến khi tia sáng mặt trời nơi rừng rậm đầu tiên chiếu vào song cửa sổ, anh vẫn còn lăn lộn qua lại, oán giận giường quá cứng...

Một đêm này, Rusa cả đêm không về.

Ngày hôm sau theo lệ thường đi lầu trúc của Herga ăn điểm tâm, Doãn Tử Nhiên thật sự không nhịn được, hỏi Herga có biết Rusa đi đâu.

Herga lộ vẻ kinh ngạc, “Con bé không phải ở cùng con sao?”

Doãn Tử Nhiên lắc đầu, rất áy náy, “Xin lỗi, chúng con... Cãi nhau, tối hôm qua cô ấy đi không trở lại.”

“Ồ!” Herga như có điều suy nghĩ, “Con bé có thể đi vào rừng rậm rồi, khi còn nhỏ lúc con bé không vui sẽ một mình trốn vào rừng rậm.”

“Vậy con đi tìm cô ấy!” Doãn Tử Nhiên đứng lên.

“Này!” Herga gọi anh lại, “Ăn bữa sáng trước đã! Con bé chạy trong rừng từ nhỏ đến lớn, không có việc gì, sẽ tự về!”

Doãn Tử Nhiên mắt điếc tai ngơ, trong lòng tự dưng có dự cảm không lành.

“Rusa! Rusa!” Anh chạy nhanh vào rừng, vừa gọi, vừa tìm kiếm chung quanh, cũng không phát hiện nguy hiểm đang đến gần.

Thật ra Rusa ngủ trên nhánh cây, bị tiếng kêu của anh làm thức tỉnh, phát hiện anh dựa dưới tàng cây, cũng nhìn thấy một con rắn độc bò trong bụi cỏ, nhanh chóng bò về phía anh...

“Tử Nhiên, cẩn thận!” Cô nhảy khỏi cây, đẩy Doãn Tử Nhiên ra...

Rusa chỉ cảm thấy bắp chân đau xót, không khỏi kêu nhỏ lên, mà cô thấy may mắn, Doãn Tử Nhiên hoàn hảo không bị chút tổn hại gì.

“Rusa!” Doãn Tử Nhiên kinh hãi, vung dao găm trong tay chém rắn thành vài đoạn. Sau đó vén quần Rusa lên, bắp chân đã đen xì một vòng lớn.

“Đừng động!” Doãn Tử Nhiên xé áo sơ mi buộc chặt chân cô, phòng ngừa độc tiếp tục lan tràn, sau đó dùng dao găm rạch vết chữ thập trên vết thương của cô, cúi người hút miệng vết thương, hút một hơi, phun ra một ngụm, cho đến khi máu chuyển thành màu đỏ, mới ôm lấy cô chạy nhanh về.

“Anh thả tôi xuống, tôi tự đi!” Rusa hơi không quen anh như vậy.

“Cô muốn chết sao? Câm miệng cho tôi!” Thái độ của anh vẫn ác liệt trước sau như một.

Rusa há miệng, định cãi cọ, cuối cùng vẫn lựa chọn ngậm miệng, dần chìm vào giấc ngủ.

Trở lại lầu trúc của Tộc trưởng, Herga cũng hoảng hốt, xử lý vết thương cho Rusa, đồng thời ra lệnh cho Địch Khắc tiêm thuốc cho Doãn Tử Nhiên.

“Cô ấy không sao chứ?” Câu đầu tiên của Doãn Tử Nhiên chính là hỏi Rusa.

“Cũng may, không sao, may mà con hút độc ra trước! Cám ơn!” Herga đầy lòng cảm kích.

Doãn Tử Nhiên rất đau lòng, “Không, phải là con cám ơn cô ấy, cô ấy vì cứu con mới bị rắn cắn!”

Herga cười thở dài một hơi, “Theo một câu ngạn ngữ của nước con, chính là, không phải oan gia không đụng đầu! Con bé tỉnh rồi, vào xem một chút đi.”

Nhìn bóng lưng rời đi xa của Herga, Doãn Tử Nhiên tinh tế nghiền ngẫm lời của bà, vị khó tả bò lên não.

Cuối cùng phải rời đi!

Bộ lạc xinh đẹp. Thung lũng xinh đẹp.

Tất cả mọi người đã lên xe, nhưng bởi vì Rusa còn chưa xuất hiện, cho nên đoàn xe còn chưa lên đường.

“Tử Nhiên, rốt cuộc Rusa xảy ra chuyện gì? Theo chúng ta hay ở lại? Dù sao cũng phải ra ngoài nói một câu!” Duy Nhất nhảy xuống xe lên xe của Doãn Tử Nhiên kéo anh xuống.

Doãn Tử Nhiên không biết đã nhìn lại lầu trúc nhỏ trong rừng rậm bao nhiêu lần, cũng không thấy cô gái ầm ầm ĩ ĩ kia xuất hiện, trong lòng cũng nghẹn tức, “Sao anh biết? Không đến thì thôi! Chúng ta lên đường!”

“Anh ấy! Thật sự không biết nói anh như thế nào!” Duy Nhất chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn anh, bản thân chạy về tìm Rusa.

Rốt cuộc tìm thấy Rusa ở bên hồ vẫn luôn nhìn về hướng đi ra, Duy Nhất tiến lên phía trước kéo cô bước đi, “Hai người làm gì vậy! Mau đi! Có chuyện từ từ nói, không nói từ nay về sau không có cơ hội nữa!”

Rusa lại cứng rắn, sao cũng không chịu ra ngoài, Duy Nhất rơi vào đường cùng đành phải nói, “Rusa, hôm nay chết sống gì tôi cũng phải lôi cô ra, hiện giờ tôi là người có bầu, cô cũng biết đứa bé này tới không dễ, nếu như trong quá trình dây dưa có gì ngoài ý muốn, cô phải phụ trách cho tôi!”

“Duy Nhất, cần gì chứ! Tôi không muốn để cho anh ấy ghét tôi!” Rusa ủ rũ cúi mặt.

“Sao anh ấy lại chán ghét cô? Coi như có, có chuyện cũng phải nói rõ ràng ngay mặt! Sợ hãi rụt rè như vậy, đây là Rusa mà tôi biết sao? Cô muốn hiểu rõ ràng, nếu cô không đi nói, sẽ thật sự vô cùng khó gặp lại rồi, đừng hối hận đó!” Duy Nhất tới nắm tay cô kéo đi ra ngoài.

Đầu tiên Rusa sợ thật sự làm bị thương đứa nhỏ của Duy Nhất, thứ hai cũng đang suy tư lời Duy Nhất nói, cho nên giả bộ từ chối theo Duy Nhất đến cửa thung lũng.

Doãn Tử Nhiên nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của cô xuất hiện, một bụng tức xông lên, quát to về phía cô, “Cô cứ chậm chạp từ từ làm gì vậy? Không muốn đến cứ việc nói thẳng, hại mọi người chờ cô!”

“Doãn Tử Nhiên! Anh nói chuyện thật dễ nghe cho em!” Duy Nhất nổi giận, chỉ vào uy hiếp anh.

Rusa bị anh quát, vành mắt lập tức đỏ, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, “Xin lỗi, tôi khiến mọi người thêm nhiều rắc rối, từ nay về sau sẽ không, mọi người đi rồi, tôi sẽ nghĩ mọi cách làm thủ tục ly hôn, đến lúc đó gửi qua cho anh, cám ơn anh chịu giúp tôi.”

Doãn Tử Nhiên hơi sững sờ, “Cô không đi cùng chúng tôi?”

Rusa cười ngượng, nước mắt lăn xuống, “Tôi không đi, tôi đã nói rõ với mẹ, chúng ta giả kết hôn, tôi vẫn là Thánh nữ, tôi sẽ ở lại làm Tộc trưởng, Doãn Tử Nhiên, chúc mọi người thượng lộ bình an, cũng chúc anh... Hạnh phúc, từ nay về sau, sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa, quấn quýt lấy anh, bye bye!”
Bình Luận (0)
Comment