Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 358

Editor: Puck

Lần đầu tiên gặp mặt, đi thẳng tới trước mặt anh gọi tên anh, đi theo anh liều mạng đua xe?

Lần thứ hai gặp mặt, nhảy với anh, hôn cuồng nhiệt với anh, bị anh bỏ lại nghĩa trang lại biến mất không giải thích được?

Cô nguyền rủa anh, nếu như lại xuất hiện trước mặt cô sẽ thiến anh, để cho anh thành thái giám? Anh chợt cười một tiếng, cô cho rằng anh không nghe thấy sao? Nghĩa trang ban đêm yên lặng khác thường, bất kỳ một chút xíu động tĩnh nhỏ nào cũng có thể nghe thấy, huống chi cô còn dốc sức hét lên!

Chỉ có điều, bọn họ sẽ có lần gặp mặt thứ ba sao? Mục đích chủ động đến gần anh của cô là gì?

Ban đầu, anh cho rằng cô đều giống như những người phụ nữ sắc sảo muốn lên giường của anh, tham lam của cải của anh, nhưng mà, khí chất của cô không giống.

Màu xanh lam mặc lên người cô, khiến mới nhìn cô giống như yêu tinh, giống như đóa hồng xanh lam, sinh động mà quyến rũ, cô gái như vậy, tuyệt đối không phải là vật phàm tục;

Hơn nữa, bối cảnh sau lưng cô cũng nói cô không cần bán mình đổi lấy tiền bạc, con gái cục trưởng cảnh sát, vợ chưa cưới của bác sỹ phẫu thuật, nhà chồng còn là công ty số một Tống thị.

Tuy rằng anh không rõ về công ty nơi này lắm, nhưng mà nghe Lãnh Ngạn nói, có thể so sánh với Lãnh Ngạn chỉ có Cầu Thế, Doãn thị và Tống thị, chỉ có điều, phạm vi kinh doanh không giống, bình thường không quan hệ gì.

Như thế xem ra, đơn giản quy chụp Hạ Thiên là người tham hư vinh, là sai lầm. Vậy cô là gì? Chẳng lẽ bởi vì yêu anh? Chính anh cũng cảm thấy buồn cười, hai người chưa từng gặp mặt, “Yêu” như thế nào?

Cục trưởng cảnh sát? Chẳng lẽ vì Thực Ngọc? Anh nhíu chặt chân mày.

“Tổng giám đốc, đến giờ họp hội đồng quản trị!” Thư ký gọi điện thoại tới, cẩn thận nhắc nhở từng ly từng tí.

“Được, đã biết!” Anh cười thầm, tổng giám đốc? Không ngờ anh lại về mở công ty, đây là quyết định của lão đại, muốn học người ta rửa tiền, mở công ty điện ảnh.

Đóng phim? Diễn viên? Lão đại hiểu rõ anh! Đây không phải là vườn đào của Tôn Ngộ Không sao? Ha ha ha!

“Thiên Thiên, cậu thật sự định đi tham dự cuộc thi công ty điện ảnh sao? Cậu không sợ anh Sính nhà cậu mắng sao? Nhưng mà anh ấy không tán thành đó!” Bạn tốt đi cùng với Hạ Thiên xuất hiện ở công ty điện ảnh Lôi thị, dáng vẻ dáo dác, hình như sợ bị Thư Sính phát hiện.

Hạ Thiên, lúc này một bộ đồ bà cô nhà quê rộng thùng thình, mượn của dì giúp việc nhà họ Thư, trên đầu bọc một chiếc khăn nhung, trên mặt bôi đen, vẽ vài nếp nhăn, hay hơn chính là, hai cái răng cửa cũng “Vẽ” mất...”

Gào! Cô học múa ra, hóa trang cũng là một tay tài giỏi!

Lại nói, ăn mặc như vậy chỉ vì che giấu tai mắt người, Thư Sính cũng không cho phép cô ra khỏi cửa!

Nhưng mà, sau khi đến Lôi thị, nhìn các cô gái trang điểm lộng lẫy đầy sảnh, cô táo bạo đưa ra ý tưởng, không bằng cứ như vậy tham gia phỏng vấn đi, nói không chừng có thể thắng vì bất ngờ!

Cô nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hai chiếc răng cửa “Rơi mất”, “Suỵt! Bát Đan! Cậu không nói, tớ không nói, ai biết tớ tham gia thi?”

Bát Đan = bát đản *! Cô toàn gọi bạn tốt của cô như vậy!

(*) Bát đan 笨单 (có nghĩa là Đan ngốc) và bát đản 笨蛋 (có nghĩa là ngu ngốc) có cách đọc tương tự nhau [bèndān] và [bèndàn]

Đan Đan không phục chép miệng, “Nhưng mà, sớm muộn gì anh ấy cũng biết! Nếu như nổi danh, thành ngôi sao lớn, anh ấy sẽ không biết sao?

“Trời ạ, đến lúc đó lại nói sau! Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng!” Cô đột nhiên phát hiện Đan Đan còn có thể mưu tính sâu xa, nhưng cho tới bây giờ cô còn chưa từng nghĩ tới chuyện sau này!

Làm minh tinh là ước mơ của cô, coi như Thư Sính không tán thành, cô cũng sẽ cố gắng đi thực hiện, Hạ Thiên cô không phải là đồ vô dụng!

Hai người vừa đi giật lùi, chuẩn bị tìm nơi thích hợp, ngồi xuống có người gọi Hạ Thiên lấy số báo danh.

Số 715? Hạ Thiên giật mình, số này không tệ! Sinh nhật của cô chính là ngày 15 tháng 7! Con số may mắn của cô! Cô nhảy cẫng lên, cầm thẻ số báo danh hôn một cái!

Không ngờ, hả hê quên nhìn, lúc rơi xuống đất hình như đã dẫm phải thứ gì đó, bằng cảm giác ở chân giống như là chân người nào đó...

Không cần nói, nhất định là chân Bát Đan!

Cô cười to, “Bát Đan! Cút ngay! Chân của cậu làm trở ngại chân tớ rơi xuống đất!”

Vừa dứt lời, nụ cười của cô đông cứng trên mặt, Bát Đan đang tự nhiên đi phía trước cô, vậy cô đạp trúng chính là...

Cô nghẹn họng nhìn trân trối, chậm rãi xoay người...

“Thái giám!” Cô há mồm mắng to!

Lại là Lôi Đình Ân! Đi mòn giày sắt tìm không thấy!

Cô đã thề với nhân dân toàn thế giới, không, là đã thề với quỷ dân toàn thế giới, chỉ cần để cho cô gặp lại lần nữa, cô nhất định phải để cho anh ta đời đời kiếp kiếp thành thái giám!

Lôi Đình Ân bị cô gào to làm chấn động khựng lại, nhìn kỹ, nhận ra khuôn mặt nhỏ nhắn, hai mắt linh động dưới cách ăn mặc này.

Đây là ăn mặc kiểu gì? Tới thi nữ diễn viên sao? Chỉ bằng cách ăn mặc đã mong chiến thắng vì bất ngờ?

Anh cười thầm, cố ý làm bộ như không biết, “Bác gái, tới quét dọn vệ sinh sao? Bộ phận vệ sinh ở lầu một, cám ơn!”

Bác gái? Quét dọn vệ sinh? Bộ phận vệ sinh? Buồn cười!

Cô vừa định nổi giận, đột nhiên nhớ tới trang phục kỳ quái của mình, lập tức hạ thấp, điểu này không thể oán trách anh, ai bảo kỹ thuật hóa trang hạng nhất của cô chứ?

Nhịn! Nhịn! Nhịn! Trên đầu chữ nhịn có một cây đao, mặc dù cô tức giận đến lỗ mũi xì khói, ý hận ngất trời, nhưng cô vẫn ép buộc mình bình tĩnh lại, nhe răng cười một tiếng, không, nói xác thực, là lộ ra răng cửa trống rỗng cười một tiếng, “Thái giám tiên sinh, mời đi cho!”

Thái giám? Khí lạnh dâng trào trong lòng anh, lại nói thật sự coi anh là thái giám sao?

Cười xấu xa một tiếng, “Bác gái! Có muốn thử xem tôi có phải là thái giám thật không? Tôi chính là già trẻ ăn sạch đó!” Nụ cười chế nhạo trên mặt lộ ra tà ác và vô sỉ vô tận.

Hạ Thiên không cách nào chịu đựng tiếp được nữa, sao trên thế giới lại có người đàn ông ma quỷ vô liêm sỉ như vậy! Anh rốt cuộc là ma quỷ hay là đàn ông?

Mắt thấy khuôn mặt được xưng tụng là anh tuấn lắc lư trước mặt, cô giận từ trong lòng, vừa vặn có một bác gái vệ sinh đi qua bên cạnh mình, xách một thùng nước dơ.

Cô đưa tay, chặn lại thùng nước dơ trong tay bác gái vệ sinh.

Chỉ nghe rào một tiếng, nước đục như hoa bay đầy trời dính toàn bộ lên người Lôi Đình Ân, nhưng “Hoa bay” này có mùi hôi hun người...
Bình Luận (0)
Comment