Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 362

Editor: Puck

“Bà ngoại, đâu phải! Ngài quá khách khí!” Hạ Thiên hơi ngượng ngùng.

Bà ngoại nhìn ra phía sau cô, đột nhiên nói, “Gọi bạn trai cháu vào cùng đi! Để cho người ta đứng ngoài cửa cũng không tốt lắm!”

Hạ Thiên quay đầu lại, Lôi Đình Ân cười như không cười nhướn nhướn mày về phía cô, cô nhíu mày, giải thích, “Bà ngoại, anh ta không phải là bạn trai cháu!”

“Bà biết rõ! Bà biết rõ!” Bà ngoại tỏ vẻ thấy nhiều không trách, “Bây giờ còn chưa phải, sau này sẽ là đúng rồi! Còn có thể là ông xã! Mau vào đi, chàng trai!”

Tướng vợ chồng? Mặt Hạ Thiên xạm lại...

Lôi Đình Ân lại đáp một tiếng, đi theo bà ngoại vào nhà, Đan Đan đi sau lưng bọn họ, ghé vào bên tai Hạ Thiên nói, “Thiên Thiên, để tớ xem hai người có thật sự làm trò!”

“Nói bậy! Tớ hận anh ta còn chưa kịp!” Hạ Thiên hận không thể trừng bạn xấu kia.

“Thiên Thiên, có câu gọi là không phải oan gia không đụng đầu. Biết không? Hơn nữa, bà ngoại tớ đang làm gì, cậu quên sao? Tuyệt đối vừa nhìn sẽ chính xác!”

Thật sao? Tự dưng, trái tim Hạ Thiên lại nhảy loạn một nhịp, tại sao lại như vậy?

Hạ Thiên rất hâm mộ người một nhà Đan Đan ở chung một chỗ, ông bà nội, ông bà ngoại, cha mẹ, chú thím, chen lấn đầy một phòng.

Hôm nay là sinh nhật bảy mươi tuổi của bà nội Đan Đan, theo tập tục nông thôn, trong sân nhỏ của mình bày chừng mười cái bàn, mời cả hàng xóm, tình cảnh náo nhiệt đó, ạ Thiên chưa từng thấy ở bất kỳ bữa tiệc nào.

Nụ cười chất phác nhất, lời chúc phúc chân thành nhất, chiêu đãi nhiệt tình nhất, không có bào ngư vây cá, đồ ăn cũng không tiêu độc, nhưng đầy sức cuốn hút hơn bất kỳ bữa tiệc nào cô đã tham gia.

Đan Đan sắp xếp cho cô và Lôi Đình Ân ngồi ở bàn tiệc người nhà, người nhà Đan Đan nhìn thấy bọn họ thì len lén cười.

Lôi Đình Ân khẽ mỉm cười, nảy ra ý hay, gắp một phao câu gà vào trong chén Hạ Thiên, cố ý mờ ám nói, “Bà xã, đồ em thích ăn nhất, anh cướp trước cho em!”

Hạ Thiên hận đến trong lòng bốc hỏa, nhìn nụ cười thân thiện đầy bàn, cô cũng không thẻ gắp phao câu gà về lại dưới con mắt mọi người, càng không thể tranh thủ thời gian vứt bỏ, hình như mọi người cũng chờ cô ăn hết phao câu gà như thế nào.

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm phao câu gà, đã có thể tưởng tượng nụ cười trên mặt Lôi Đình Ân hả hê như thế nào.

Hừ! Ma cao một thước đạo cao một trượng!

Cô kiềm chế lửa giận không ngừng tăng cao của mình, gắp phao câu gà lên, đưa đến bên miệng anh, đồng thời dùng nụ cười ngọt ngào nhất đời này, nũng nịu nói, “Ông xã! Em không thích ăn da, anh cắn da trước giúp em, được không?”

Hừ! Muốn chết, cũng kéo theo anh ta làm đệm lưng!

Khuôn mặt màu đồng của Lôi Đình Ân dần chuyển tím, trong đôi mắt rõ ràng viết hai chữ to: Cô được!

Cô khẽ híp mắt, nhếch khóe miệng đang định gây hấn, đấu với bà cô đây? Anh còn tu luyện chưa đến nơi đến chốn!

“Được! Bà xã yêu quý!” Nụ cười của Lôi Đình Ân giống như khắc trên mặt. Từng câu từng chữ, cắn răng nghiến lợi, vừa nín thở cắn da, vừa nhìn cô chằm chằm, trong lòng thầm nghĩ, đây chính là thừa nhận mình là bà xã của anh rồi, được, từ từ chơi!

“A! Ông xã! Anh nói phao câu gà nhỏ như vậy, sao bánh có thể đi ra đây? Anh vừa cắn lên vị trí kia sao?” Cô trợn tròn mắt tỏ vẻ vô tội.

Lôi Đình Ân thật sự không chịu được, trợn trắng mắt, đẩy cô ra bỏ chạy đến trong phòng tắm nôn mửa như điên

Hạ Thiên vội vàng cười theo, “Các cô chú, anh ấy không thoải mái, chau đi xem, mọi người từ từ ăn!”

Hoan hô, cuối cùng thoát một kiếp!

Cô tựa vào tường phòng tắm, huýt gió, thổi bài gì? Dĩ nhiên là “Họa tâm”!

“Ngừng! Đừng huýt nữa!” Lôi Đình Ân nghe khúc nhạc này lại cau mày phiền lòng, hơn nữa cảm giác nôn mửa do phao câu gà mang đến còn nhộn nhạo, anh vừa mở cửa phòng tắm ra lập tức phun.

Không vui sao? Hừ! Cô cứ huýt! Cô ngẩng mặt cao hơn về phía anh, đôi môi vểnh cao hơn.

Trước mặt Lôi Đình Ân bỗng dưng xuất hiện Mặt Toa bĩu môi, váy màu xanh dương, khuôn mặt nhỏ trắng nõn vô cùng mịn màng, cái miệng nhỏ mềm mại dẩu lên, giống như chờ anh hôn môi...

“Mặc Toa...” Anh đột nhiên khẽ kêu lên.

Mặc Toa? Hạ Thiên ngẩn ra, không sai! Anh ở trong mộng của cô cũng nói không thành tiếng ra cái tên này, Mặc, Toa! Chính là cái tên này!

“Ai là Mặc Toa? Anh nhận lầm người!” Tên này hiển nhiên là tên con gái, nhìn cô lại nghĩ đến người con gái khác, anh có ý gì? Quá coi rẻ cô!

Lôi Đình Ân bị cô gào, mát mẻ tới, hối tiếc vì ảo giác của mình, cô gái hùng hổ này sao có thể so sánh với công chúa của anh?

Chỉ có điều, đôi môi của cô mềm mại, ngược lại khiến cho anh rất muốn nếm thử mùi vị của cô lần nữa, coi như trừng phạt cô đi! Không phải cô nói cô là bà xã của anh sao? Được lắm, kể từ sau khi Mặc Toa mất, Lôi Đình Ân anh không phải quân tử!

Tự dưng, nhớ lại lần trước cảm giác ôm hôn cô ở nhà họ Thư, rất ngọt ngào, rất thơm ngát, cũng rất ấm áp, anh liếm liếm môi mình, cười xấu xa.

Một giây kế tiếp, anh dễ dàng túm lấy hông cô, môi nhanh chóng bao trùm lên môi cô, ngọt ngào đánh úp tới, nụ hôn mang theo mùi hoa cỏ nông thôn thoang thoảng, khiến cho anh nhớ lại rất nhiều...

Xuất hiện nhiều nhất trong đầu vẫn là Mặc Toa, đi bộ đường xa cùng Mặc Toa, cùng chơi đùa trên bãi cỏ, sau khi dính mùi thơm ngát của hoa cỏ khắp người thì thưởng thức mùi vị lẫn nhau, tốt đẹp đó, là điều anh trọn đời không quê, anh cũng không tìm được trên người bất kỳ người phụ nữ nào, hôm nay, lại cùng Hạ Thiên ôn lại...

Anh đang trằn trọc xâm nhập môi cô, không kiềm chế được mà say mê, lại muốn dục vọng nhiều hơn...

Mặc dù không phải là lần đầu tiên bị anh hôn, nhưng Hạ Thiên vẫn bàng hoàng với nụ hôn bất ngờ của anh. Cô bàng hoàng chính là, nụ hôn lúc này hoàn toàn không giống nụ hôn ở party, mặc dù nhiêt liệt, dày đặc, nhưng lại thiếu mộng ảo không chân thật.

Cô lại tìm thấy cảm giác quen thuộc trong nụ hôn của anh, giống như anh đã hôn cô cả đời, quen thuộc mà cạy hàm răng của cô ra, mà cô, lại quen thuộc mà đáp lại anh, ăn ý như vậy, say mê như vậy, ngay cả khi cùng Thư Sính, cũng không có cảm giác không chê vào đâu được như thế...
Bình Luận (0)
Comment