Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 365

Editor: Puck

Cô len lén quan sát Thư Sính, cô như vậy, anh còn cần cô không? Không biết vì sao, trong lòng lại mơ hồ mong đợi anh không cần mình...

Trên mặt Thư Sính vĩnh viễn treo nụ cười, kiên nhẫn nghe cô nói xong, sau đó ôm cô vào lòng, “Bảo bối, anh đều biết những việc này! Nhưng mà, có thể nghe chính miệng em nói cho anh biết, anh rất vui vẻ! Chứng minh em chính là bảo bối ngoan của anh!”

Bảo bối? Anh luôn gọi cô là bảo bối, anh gọi nghe cảm động cỡ nào, chân thành hơn dáng vẻ lưu manh của Lôi Đình Ân khi nói ra hai chữ này nhiều...

“Anh biết rồi? Sao anh biết? Anh không mắng em sao?” Hạ Thiên ngẩng đầu lên, trong mắt đầy kinh ngạc, người trước sau như một nghiêm túc hà khắc như anh mà tha thứ như vậy?

“Bảo bối, anh mắng em lúc nào?” Thư Sính giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô.

Không sai! Mặc dù trên người Thư Sính có bệnh nghề nghiệp nghiêm khắc cẩn thận của bác sỹ, nhưng cho tới nay cũng không mắng cô. Cô lúc trước, sở dĩ sợ anh, hoàn toàn tự cho mình áp lực, sợ anh thất vọng với mình, sợ anh không thích mình...

“Bảo bối, anh yêu em, nhiều hơn em yêu anh, em biết không?” Thư Sính nâng mặt cô lên, ấn xuống một cái hôn lên môi cô, “Chỉ vì em, cái gì anh cũng bằng lòng làm! Cho dù... Đánh đổi mạng sống giá cao!”

“Anh Sính...” Toàn thân Hạ Thiên khẽ run, yếu ớt gọi anh một tiếng, lời của anh khiến cho cô có cảm giác u ám.

Thư Sính cười một tiếng, cởi dây an toàn ra cho cô, “Xuống xe đi, anh đã hẹn bác sỹ phòng xét nghiệm sáng nay kiểm tra lại cho em, người ta đợi đã lâu rồi!”

Bệnh viện, dưới sự hướng dẫn của Thư Sính, Hạ Thiên làm một đống lớn kiểm tra.

“Tất cả đều tốt. Nhịp tim bình thường, chức năng tim cũng hoàn toàn bình thường, khôi phục rất nhanh! Bác sỹ Thư, người nhà mình có khác! Chăm sóc hết sức chu đáo!” Bác sỹ khoa xét nghiệm đưa báo cáo cho anh, “Tự anh xem đi, anh là bác sỹ lâm sàng, còn có quyền uy hơn tôi.”

Thư Sính nhận lấy báo cáo, nhìn kỹ từng cái, trên mặt nở nụ cười, nói với Hạ Thiên, “Thiên Thiên, em ngồi đây một lát, anh và anh xét nghiệp ra ngoài một chút, đừng chạy loạn lung tung đấy!”

Trong phòng kín phòng xét nghiệm bên cạnh, hai chân mày Thư Sính nhíu chặt, “Lục Lâm, Thiên Thiên thật sự tất cả bình thường sao?”

“Đúng, nhìn từ các hạng mục chỉ tiêu, khôi phục vô cùng tốt! Quả thật tốt quá mức! Em cho rằng anh chăm sóc có công!” Lục Lâm khoa xét nghiệm nhìn kỹ báo cáo một lần nữa.

Thư Sính gật đầu, “Không sai, chỉ tiêu sinh lý đều bình thường, nhưng mà tôi phát hiện một chút khác thường.”

“Khác thường gì?” Lục Lâm cười cười, “Anh và mẹ anh đều là chuyên gia khoa tim mạch, có gì khác thường về nói với bà ấy một chút!”

“Không! Tôi không muốn nói chuyện này với mẹ tôi! Lục Lâm, chúng ta là bạn bè tốt nhất, trình độ ở đây cũng không thấp, cậu có lưu ý sau phẫu thuật, có hậu di chứng phẫu thuật không?” Thư Sính nhíu mày suy tư.

“Hậu di chứng?” Lục Lâm cười, “Anh là bác sỹ! Không phải trong sách đều viết về hậu di chứng sao? Rất nhiều nghiên cứ luận văn cũng từng trình bày, trở về lật tài liệu!”

“Tôi không chỉ cái này! Tôi còn cần kiểm tra tài liệu sao?” Thư Sính rất cáu với việc nói không ra trọng điểm, nhưng lại không dám lộ nghi ngờ trong lòng ra.

“Lão đại! Vậy anh nói gì? Anh nói rõ ra cho em biết? Anh bắt em đoán mò à? Em không phải con giun đũa trong bụng anh!” Lục Lâm hơi mắc nghẹn.

Thư Sính kiềm chế cơn giận, nói, “Tôi phát hiện Thiên Thiên có chút thay đổi!”

“Thay đổi gì?”

“Ngày trước cô ấy vẫn là một cô gái ngoan ngoãn, khiêu vũ, đánh đàn, vẽ tranh, chỉ cần là tôi thích, cô ấy đều cố gắng đi học, tôi là tất cả thế giới của cô ấy, nhưng gần đây, tôi phát hiện cô ấy thay đổi, làm ra rất nhiều chuyện khác người!”

“Ví dụ như?” Lời này khiến Lục Lâm hứng thú.

“Ví dụ như màu sắc yêu thích, khẩu vị đồ ăn thay đổi, còn thường làm ra chuyện hoàn toàn không hợp với cô gái ngoan, thậm chí đối lập với ý nguyện của tôi, tệ nhất chính là...” Anh dừng lại một chút, rất không tình nguyện thừa nhận, “Tránh né tôi thân thiết.”

“Hả? Chẳng lẽ thật sự có chuyện như vậy?” Lục Lâm rơi vào trầm tư.

“Cậu đã từng gặp ca bệnh nào như vậy?” Thư Sính kinh sợ hỏi.

“Không, chưa từng thấy, nhưng mà nghe nói qua, tình huống như thế quá hiếm thấy, nhưng mà không có nghĩa không có khả năng xảy ra! Lần trước có một báo cáo y học nói lên, có bệnh nhân sau khi phẫu thuật xảy ra khác thường trong lòng! Chỉ có điều, em cho rằng cái này không quan trọng, chỉ cần khỏe mạnh là được!” Lục Lâm đẩy mắt kiếng.

“Không, chuyện này là quá mức khác thường với tôi!” Thư Sính rất kích động, “Tôi không thể chấp nhận được việc người trong lòng cô ấy không phải tôi, bây giờ trong lòng tôi rất loạn, có lúc cảm thấy cô ấy phản bội tôi, có lúc lại cảm thấy cô ấy đã không phải là Thiên Thiên rồi, chỉ có điều vẫn là thân xác Thiên Thiên thôi!”

“Đừng suy nghĩ lung tung, sau phẫu thuật bệnh nhân cần chính là an ủi và trấn an, anh nên quan tâm cô ấy nhiều hơn, từ từ sẽ tốt!” Lục Lâm an ủi.

Thư Sính khổ sở nhíu mày, “Chỉ có thể như vậy thôi! Một bước tôi cũng sẽ không để cô ấy rời khỏi tôi!”

Phòng làm việc khoa xét nghiệm, Hạ Thiên lật báo, chờ Thư Sính.

Thư Sính xuất hiện ngoài cửa thì vừa đúng lúc Hạ Thiên quay đầu ra nhìn anh, tóc đen thẳng tắp, nụ cười khéo léo, cũng như trước đây, chỉ có điều bộ váy trên người, nhìn trong mắt anh thấy không quá thoải mái.

Đè toàn bộ lo lắng vừa rồi xuống, trên mặt anh lộ ra nụ cười ôn hòa, đi tới bên cạnh cô, vuốt tóc cô, “Bảo bối, đói không? Chúng ta đi ăn gì đó.”

Cô lắc lắc đầu, “Không muốn ăn, anh đi ngủ đi!” Cô luôn cảm thấy đau lòng anh.

“Không có việc gì, hôm nay anh nghỉ ngơi, có thể đi cùng em, nào, ăn xong muốn làm gì?” Anh thân thiết ngồi bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực.

Cô vẫn lắc đầu, “Em không biết!”

“Anh đi dạo phố với em! Đi dạo một ngày! Sau đó cùng nhau ăn cơm tối!” Ánh mắt anh nhìn cô ấp áp như ánh mặt trời mùa hè.

Hạ Thiên hoảng hốt, ngày trước dù chết anh cũng không muốn đi dạo phố với cô, mỗi lần đều kín đáo đưa cho cô một chiếc thẻ, để cho cho tùy tiện quẹt, tuy nhiên cố tình không muốn đi cùng cô.

Đại thiếu gia Tống thị đi dạo phố, chuyện hơi mất mặt, nhưng hôm nay...

Hạ Thiên như tượng gỗ được anh nửa ôm đi ra ngoài.

Kiên nhẫn đi dạo suốt một ngày với Hạ Tiên, sau khi đảm nhận mẫu thiết kế, công nhân bốc vác, tài xế kiêm chờ người, Thư Sính nhìn cô mặc lễ phục lộ vai màu xanh nhạt, than thở, “Lúc này mới giống công chúa nhỏ của anh, dịu dàng, điềm tĩnh, thật đẹp!”
Bình Luận (0)
Comment