Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 53

Ước chừng nửa giờ sau, Lãnh Ngạn chạy xe tới bệnh viện, bởi vì má Tằng nói cho anh, Duy Nhất đã được tiểu Thôi đưa về nhà rồi, anh liền trực tiếp đi tới phòng bác sỹ.

Chỗ bóng tối, Duy Nhất nhìn thấy anh liền nói thầm xúi quẩy, sao nơi nào cũng có thể gặp anh ta?

Đi đến phòng bác sỹ phải qua chỗ Duy Nhất núp, Lãnh Ngạn không biết Duy Nhất núp trong bóng tối, chỉ lo đi về phía trước.

Vừa đúng lúc một y tá đẩy xe thuốc tới, nhiều người chật chội, liền nghiêng sang hướng Duy Nhất, do bức tường ngăn cản, y tá không thấy Duy Nhất, kết quả chính là bánh xe thuốc đè lên chân Duy Nhất, Duy Nhất đau đến kêu to.

Tiếng gào thét của cô hấp dẫn chú ý của mọi người, dĩ nhiên bao gồm cả Lãnh Ngạn và má Tằng.

Lãnh Ngạn nhìn thấy cô không khỏi hoảng hốt, “Sao em vẫn còn ở đây? Không phải…” Anh ý thức được mình lỡ lời, lập tức đổi đề tài, “Chân em như thế nào?”

Duy Nhất rút chân ra từ dưới xe đẩy, tức giận nói, “Anh nói thế nào? Lại là anh! Nếu không phải anh cản trở xe của y tá, cô ấy sao lại rẽ sang đây? Thật là sao chổi lớn, sao tôi lại xui xẻo như vậy!”

“Xin lỗi!” Anh nói một câu hiền lành.

Má Tằng chạy tới, thấy tình cảnh này cũng giật mình không ít, chỉ vào bọn họ, mắt trừng lớn như chuông đồng, “Các người… biết nhau?”

“Dĩ nhiên là biết! Khắc tinh của tôi đó! Mỗi lần gặp đều có chuyện không tốt!” Duy Nhất nổi giận đùng đùng.

“Nhưng…” Dù thế nào thì má Tằng cũng không thể ngờ hai người đã từng gặp mặt.

“Má Tằng, khi nào anh ấy tới! Chân tôi thật đau!” Duy Nhất nhìn ngón chân mình bị đè đã chảy máu.

“Cậu ấy…” Má Tằng ngước mắt nhìn sắc mặt của Lãnh Ngạn, lại không dám nói, “Thiếu gia cậu ấy… công ty tạm thời có việc, không tới!”

“Không nói sớm! Hại tôi bị tên quỷ này hại thêm một lần!” Duy Nhất khập khiễng đi tới phòng cấp cứu khoa ngoại.

“Thiếu phu nhân, cô có thể đi không?” Má Tằng đuổi theo.

“Má Tằng!” Quát khẽ một tiếng gọi bà lại.

“Thiếu… gia.” Má Tằng chột dạ đứng lại.

“Về sau tôi không muốn chuyện như vậy xảy ra nữa, còn nữa, trò chơi này không dễ chơi, tôi muốn chấm dứt, má nói với Duy Nhất, có thời gian ly hôn đi, chúng ta bồi thường tổn thất cho cô ấy, cô ấy muốn bao nhiêu thì cho bấy nhiêu.”

“Nhưng mà, thiếu gia, thiếu phu nhân cô ấy thật lòng thích cậu, cậu không định…”

“Không muốn! Không có nhưng nhị gì hết!” Anh nhíu mày, vô cùng kiên định.

“Vậy muốn nói tự cậu nói, thiếu phu nhân đáng yêu như vậy, tôi không nói ra lời được!” Má Tằng khẽ lẩm bẩm vài câu, xoay người đi tìm Duy Nhất.

Lãnh Ngạn há miệng, nhưng cái gì cũng không nói ra được. Có lẽ, lần trước khi Duy Nhất nói ly hôn anh nên đồng ý, ít ra khi đó hai bên còn chưa hãm sâu như vậy…
Bình Luận (0)
Comment