Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 65

“Tổng giám đốc, anh lái nhanh một chút!” Duy Nhất ở trên xe Doãn Tiêu Trác không ngừng thúc giục, cũng chính vào giờ phút này, cô hiểu được Lãnh Dực anh ấy chiếm bao nhiêu sức nặng trong lòng

Rời đi, thì ra là chuyện không phải dễ dàng như vậy…

Dọc đường, Doãn Tiêu Trác cũng lo lắng, có cần nói chân tướng sự thật cho Duy Nhất trước không, nhưng lo lắng sau khi Duy Nhất nghe được sẽ không cách nào tiếp nhận được mà xuống xe, như vậy dù là cơ hội gặp mặt bọn họ cũng không có. Cho nên, cuối cùng vẫn quyết định để cho bọn họ gặp mặt luôn.

Bãi đậu xe ở bệnh viện, Doãn Tiêu Trác gọi Duy Nhất đang vội vã xuống xe, “Duy Nhất, nhớ, cho dù cô thấy gì, cô đều không nên kích động, phải nghe anh ấy giải thích, biết không?”

Duy Nhất gật đầu một cái, “Tôi biết rõ!” Theo ý cô, không phải bị Lãnh Dực bị thương nặng chứ, tàn phế, mặt bị hủy? Cô không hề quan tâm tới những điều này! Cho dù bề ngoài Lãnh Dực như thế nào cô đều có thể tiếp nhận, anh và cô lui tới vốn không phải vì vẻ bề ngoài.

“Đi đi, anh ấy đang ở phòng khách quý khoa ngoại, lên tầng quẹo trái phòng đầu tiên là tới.” Doãn Tiêu Trác dặn dò sau lưng cô, cũng ký thác tất cả hy vọng trên người cô. Duy Nhất, cô sẽ làm cho tôi thất vọng sao?

Anh rất hy vọng Duy Nhất có thể thay đổi cuộc sống của Lãnh Ngạn, có thể khiến cho anh ấy cười.

Anh là anh trai Doãn Tử Nhiên, theo lý nên bênh vực Doãn Tử Nhiên mới phải, nếu như Duy Nhất yêu Doãn Tử Nhiên, vậy anh sẽ không can dự, nhưng biết rõ ràng cô ấy và Lãnh Ngạn mới là cặp đôi yêu nhau, lại dùng cách sống như vậy thậm chí chia tay, thật sự rất đáng tiếc.

“Được!” Duy Nhất gật đầu, trong lòng vừa chờ đợi lại do dự, rốt cuộc được gặp mặt rồi, tim như muốn nhảy ra.

Tay của cô duy trì tư thế gõ cửa ngừng giữa không trung hồi lâu, hít thở thật sâu, rốt cuộc gõ xuống, “Cốc cốc cốc” âm thanh giống như nhịp tim lộn xộn của cô.

“Mời vào.”Giọng nói này, giọng điệu này, sao lại quen thuộc như vậy?

Duy Nhất không thể chờ đợi đẩy cửa ra…

Thời gian đọng lại trong nháy mắt…

Trái tim cô, cũng gần như ngừng đập…

Tại sao nằm trên giường bệnh là anh ta?

Không, nhất định là nghĩ sai rồi, sai rồi…

Anh, cũng ngạc nhiên…

Bốn mắt nhìn nhau, trong phòng bệnh, ngay cả không khí cũng ngừng trôi, tất cả đều yên tĩnh như vậy, yên tĩnh đến mức Duy Nhất có thể nghe thấy nhịp tim đập hỗn loạn của mình…

“Thiếu phu nhân…” Má Tằng khẽ gọi phá vỡ im lặng, đồng thời cũng nhắc nhở Duy Nhất, trước mắt không sai, anh ta chính là thiếu gia, nếu không tại sao má Tằng lại ở đây?

Chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, cuối cùng cô cũng liên hệ được rất nhiều chuyện với nhau, tại sao mỗi lần đều cảm thấy ánh mắt Lãnh Ngạn nhìn mình khác thường? Tại sao trên người anh ta có hơi thở cô quen thuộc? Tại sao giọng nói khi anh ta nói chuyện khiến cho cô cảm thấy quen thuộc? Tất cả bởi vì anh vốn chính là ông xã thần bí của cô – Lãnh Dực.

Lãnh Ngạn? Lãnh Dực? Rốt cuộc có quan hệ gì?

Cô đè nén cảm xúc mênh mông của mình, nhớ lại Doãn Tiêu Trác đã từng dặn dò cô – cho dù nhìn thấy gì cũng không được kích động, phải nghe anh ấy giải thích.

Được! Vậy cô cho anh ấy cơ hội giải thích.

“Nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra!” Cô đã kiềm chế đến cực điểm.

Anh chỉ nhàn nhạt liếc qua ánh mắt của cô, đau thương trong ánh mắt cô cũng làm đau anh thật sâu, quay đầu, không nhìn cô nữa, “Không có gì giải thích, cô thấy chính là sự thật. Duy Nhất, tôi không phải Lãnh Dực.”

“Vậy Lãnh Dực là ai? Anh ấy đang ở đâu? Người kết hôn với tôi là ai?” Duy Nhất không nén nổi sốt ruột hỏi.

“Lãnh Dực là anh tôi, chữ ký trên thỏa thuận kết hôn là của anh ấy, kết hôn với cô chính là tôi, cứ như vậy.” Giọng nói của anh bình tĩnh mà lạnh lùng.

“Có thể cho tôi một lý do không?” Lạnh lùng của anh đâm cô bị thương, đây là giọng nói dịu dàng êm ái của ông xã trong điện thoại sao? Đây là ông xã tỏ tình bằng thú nhồi bông với cô sao?

Anh nhìn chăm chú ra cửa sổ, nhìn không ra biểu cảm gì trên mặt, “Không có lý do gì, chỉ là trò chơi mượn bụng sinh con mà thôi, ai tới cũng vậy!”

“Thiếu gia…” Má Tằng chịu hết nổi xen vào.

“Má Tằng, im miệng!” Anh thô bạo cắt đứt.

Má Tằng muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài.

Đôi môi Duy Nhất khẽ run, khóe môi nhếch lên, mỉm cười vĩnh viễn là vũ khí của cô, “Tôi hiểu, trò chơi mượn bụng sinh con! Tôi hiểu! Gặp lại!”

Bình tĩnh của cô khiến chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc, mỉm cười xoay người, mỉm cười đóng cửa lại, nhẹ nhàng, giống như sợ làm kinh động đến anh.

Nhưng âm thanh nhẹ nhàng đóng cửa lại mãnh liệt chạm tới tim anh, sau khi đau nhức dữ dội, tất cả yên tĩnh lại, dường như cô chưa từng tới.

Thông qua cửa sổ, có thể nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô chạy trong gió, gió thổi vào hốc mắt anh, chua xót mà đau đớn… Duy Nhất, xin lỗi, anh thà coi giữa chúng ta chỉ là trò chơi…

Duy Nhất chạy từ bệnh viện ra, chạy như điên, gió thổi bên tai giống như có thể thổi đi tất cả đau đớn, lời nói vô tình của anh lặp lại bên tai, “Chỉ là trò chơi, chỉ là trò chơi…”

Cô hiểu! Cô rất hiểu! Chỉ có điều, tại sao lại đau thế này?

Rốt cuộc, chạy trốn đến kiệt sức, cô ôm lấy một gốc cây đại thụ ra sức thở, “Duy Nhất, không cho khóc, không cho khóc!” Khi cô ra lệnh cho chính mình, lệ rơi đầy mặt…

Lãnh Dực, kể từ khi gặp gỡ anh, em chảy nước mắt còn nhiều hơn nửa đời trước cộng lại! Không, anh không phải là Lãnh Dực, anh là Lãnh Ngạn…

Nhưng mà rốt cuộc Lãnh Dực là ai? Anh ta ở đâu? Vì sao mình lại kết hôn với anh ta, anh ta lại đồng ý để em trai mình tới thay mặt làm trách nhiệm của một người chồng?

Cô chú ý tới bên cạnh có quán Internet, trong lòng khẽ động, lập tức vọt vòi, tìm tòi cái tên “Lãnh Dực” ở trên mạng.

Kết quả tìm ra một đống lớn tin tức và hình ảnh liên quan đến Lãnh Dực, Duy Nhất không tin nghẹn họng nhìn trân trối, thầm mắng mình ngốc, sao không sớm biết lên mạng tìm kiếm thông tin.

Duy Nhất nhìn thời gian tin tức, tất cả đều là năm năm trước.
Bình Luận (0)
Comment