Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 68

Một giờ sau, Duy Nhất xuất hiện ở bệnh viện lần nữa, lần này, trong tay cô ôm một bó hoa sơn trà.

Thoải mái mỉm cười đẩy cửa phòng bệnh ra, Duy Nhất xuất hiện trong tầm mắt khiến má Tằng và Lãnh Ngạn ngây người như phỗng

Hoàn toàn không coi ai ra gì cắm hoa vào bình hoa, sau đó đi tới trước giường bệnh, lại gần Lãnh Ngạn, hôn một cái lên mặt hắn, khuôn mặt tươi cười hiện lên, đồng thời giọng nói thanh thúy mà ngọt ngào hỏi, “Ông xã, em tới đây, cảm giác hôm nay như thế nào?”

Không nói tới Lãnh Ngạn khiếp sợ, ngay cả má Tằng cũng bị hành động của Duy Nhất hù dọa, nói năng không rõ, “Thiếu phu nhân… Cô đây là…”

Bà không cách nào tưởng tượng sau khi Duy Nhất biết rõ chân tướng lại có thể đối xử như vậy với Lãnh Ngạn.

Duy Nhất cười nói với má Tằng, “Má Tằng, má đi về đi, lúc tôi không có ở đây má đã vất vả rồi, bây giờ, có tôi ở đây là được!”

“À, ồ! Được, vậy tôi trở về làm thức ăn ngon cho thiếu gia và thiếu phu nhân, buổi tối đưa tới!” Má Tằng vui mừng cặp mắt lóe lệ.

Chẳng mấy chốc trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Duy Nhất và Lãnh Ngạn, Duy Nhất cắm đầu sửa sang lại thứ đồ mà cô yêu thích nhất, sau đó ngồi xuống gọt táo cho Lãnh Ngạn, ánh mắt không chớp không nhìn thẳng anh.

Nhưng từ đầu tới cuối ánh mắt Lãnh Ngạn vẫn quan sát cô, bên ngoài lạnh lùng mà trong lòng đã sôi sùng sục. Vốn vì cô rời đi đau xót mà may mắn, nhưng cô bỗng nhiên trở lại, còn dùng cách thức như vậy xuất hiện trước mắt anh, tâm tình biến hóa trước sau mang tới rung động quả thực gấp mấy lần trải nghiệm nhảy Bungee *.

(*) Nhảy Bungee: là hoạt động nhảy từ một điểm cố định trên cao từ 31 đến 183m, chân người nhảy được giữ bằng một sợi dây co giãn. Cảm giác chỉ kéo dài vài giây nhưng lượng hóc môn endorphin trong cơ thể tiết ra đủ mạnh để bạn có cảm giác cực kỳ phấn khích.

Ngón tay trắng mịn của Duy Nhất linh hoạt chuyển động quả táo, một lát sau, toàn bộ vỏ táo rời ra. Duy Nhất đưa trái táo đã gọt xong tới bên môi anh, “Ông xã, cho anh ăn!”

Lãnh Ngạn chỉ lạnh lùng nhìn cô, trong mắt không có nhiệt độ. Cô chưa từng gọi an là ông xã, kêu như vậy nghe sao tự nhiên, còn có cô cười ngọt ngào là dụ dỗ trí mạng với anh, khoảnh khắc đó, anh rất muốn cắn khuôn mặt ửng hồng của cô chứ không phải trái táo. Nhưng mà, lời trong miệng anh phun ra lại là, “Tôi không muốn ăn, có phải cô uống lộn thuốc không?”

Giọng nói lạnh lẽo vô tình, anh tự khuyên bảo mình, không thể hại Duy Nhất nữa. Duy Nhất lại cắn một miếng, sau đó cố chấp đưa táo đến bên miệng anh, “Nhất định phải ăn! Vì cục cưng!”

Mặt Lãnh Ngạn lập tức biến sắc, “Có ý gì? Cô có em bé?”

Duy Nhất lắc đầu, trợn to hai mắt, “Cũng bởi vì không có mới cho anh ăn! Nếu như có, một mình em ăn là đủ rồi!”

“Tôi không hiểu ý của cô! Không phải cô đã đi rồi sao?” Lãnh Ngạn dứt khoát không nhìn cô nữa, đường cong gò má cứng ngắc lạnh như muốn đóng băng.

Quả nhiên là núi băng! Duy Nhất thầm nghĩ, dù là núi băng, em cũng phải hòa tan anh!

Cô cũng không biết vì sao mình thay đổi trong nháy mắt, khi ở quán cà phê nhìn thấy bóng dáng bất đắc dĩ của Doãn Tiêu Trác, cô đột nhiên tự trách. Doãn Tiêu Trác chỉ là bạn của anh, lại có thể quan tâm Lãnh Ngạn như vậy, mà vào nhiều lúc mấu chốt Lãnh Ngạn đã cho cô sự quan tâm và ấm áp, sau đó lại rúc bản thân và trong kén và đóng chặt lại, anh rất đáng thương.

Nhớ rõ cô và Lãnh Ngạn đang sống chung rất tốt, khi nào thì anh bắt đầu trốn tránh mình đây? Hình như từ sau khi mình mắng anh rất nhiều lần là khắc tinh… Mình thật khờ! Không mở bình thì ai biết trong bình có gì! Khoảnh khắc đó không hiểu vì sao đau lòng, chỉ muốn dung hòa vào tịch mịch của anh, sưởi ấm bất lực của anh…

Lãnh Ngạn thấy cô không nói lời nào, chỉ ngây ngốc mỉm cười, trong lòng càng không có đáy, không biết cô có chủ ý gì, cánh tay nặng nề vung lên, quả táo trên tay cô rơi xuống đất, nhanh như chớp lăn đến góc tường

Duy Nhất cũng không tức giận, nhặt lên ném vào thùng rác, lúc xoay người đối diện với anh thay đổi vẻ mặt, cũng lạnh lẽo giống như anh, “Ngài Lãnh! Ngài yên tâm đi! Tôi trở lại chỉ là muốn tuân thủ ước định giữa hai chúng ta. Nhiễm Duy Nhất tôi không phải là người nói không giữ lời, anh giúp giải quyết vụ án của mẹ tôi, tuy mẹ tôi đã mất, nhưng chuyện anh đồng ý không thất hứa, vậy tôi cũng không thể thất hứa, tôi sẽ giúp anh sinh một đứa bé, mặc kệ anh là Lãnh Dực, hay Lãnh Ngạn, đều không liên quan gì đến tôi, sinh xong đứa bé tôi lấy hai mươi triệu rời đi, dù sao cả đời này tôi cũng không kiếm ra hai mươi triệu, ai lại không cần tiền chứ? Anh nói có đúng không?”

Đáy lòng Lãnh Ngạn hơi run run, cảm giác chua xót lan tràn ra ngoài, “Em nói là, em trở lại chỉ vì sinh đứa nhỏ cho tôi? Chỉ vì hai mươi triệu tiền thù lao?”

“Đúng! Vậy anh cho là tôi vì cái gì? Yêu anh? Muốn trở thành bà xã của Lãnh Ngạn? Yên tâm, tôi không có hứng thú với núi băng! Hơn nữa, trên luật pháp tôi là bà xã của Lãnh Dực, không phải sao?”

Sở dĩ Duy Nhất nói như vậy để bỏ đi băn khoăn của anh, cô không phải bà xã của anh, vậy anh sẽ không tránh mình nữa chứ?

Trong lòng Lãnh Ngạn co lại, hóa ra là thế! Anh vốn cho rằng cô sẽ có chút xíu thương anh, ít nhất bọn họ đã từng có phương thức chung sống đặc biệt như vậy, tình cảm rất hòa hợp, chỉ có điều, có lẽ, như vậy chưa hẳn đã không phải là chuyện xấu…

Ngoài mặt anh vẫn bình tĩnh như nước, “Chính là hai mươi triệu? Em gả cho Doãn Tử Nhiên đâu chỉ cầm có hai mươi triệu, cần gì phải trở lại với núi băng tôi đây?”

“Nhưng mà…” Đột nhiên Duy Nhất thay đổi gương mặt tươi cười, hai cánh tay vòng lên cổ anh, “Chỉ số thông minh của Doãn Tử Nhiên có vấn đề, rất ngốc nghếch, anh biết không? Ngay cả học tiểu học anh ấy cũng ở lại lớp, sao em có thể muốn mầm mống như vậy? Đến lúc sinh bé cưng không phải ngu ngốc siêu cấp sao?”

Lãnh Ngạn thiếu chút nữa phun ra, “Em nói là, em xem trúng tôi chính là vì… Mầm mống?”

Duy Nhất vỗ vỗ gương mặt tuấn tú của anh, “Các phương diện đều có! Lại nói, nhỡ như ngày nào đó anh cầm hiệp nghị đi kiện em, bắt em bồi thường hai mươi triệu, em kêu trời trời cũng không nghe em, cho nên, dù sao phụ nữ cũng muốn sinh con, không bằng tìm một người có trí thông minh cao làm cha cho con! Còn nữa! Em thích… đàn ông khốc một chút!”

Khi Duy Nhất nói câu sau cùng, giữa chân mày mềm mại đủ loại phong tình, khiến Lãnh Ngạn thiếu chút nữa muốn bổ nhào cô, điều kiện đầu tiên là anh có thể cử động, đáng tiếc, chân của anh bó thạch cao, còn bị treo ngược thật cao.
Bình Luận (0)
Comment