Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 209

Diệp Bạc Hâm gần đây làm chuyện gì đều không vừa ý, tính khí cũng biến đổi rất cổ quái, đến Tô Hòa luôn ăn ý với cô cũng đều không dám đụng đến.

Hôm qua, bảng biểu mà cô nộp lên xuất hiện sai sót, số liệu loạn xạ, bị giám đốc Lý giáo huấn cho một hồi, một người bình thường im lặng thừa nhận không lên tiếng, đột nhiên đã tranh cãi lại.

Nhìn chằm chằm vào giám đốc Lý nói, phần số liệu này là Trương Nhiên giao cho cô, cô chỉ là phụ trách nhập vào máy tính, tạo thành bảng biểu, xảy ra sai sót cũng là chỗ Trương Nhiên sai.

Cô đi tới bàn làm việc, cầm trên tay số liệu mà Trương Nhiên giao cho cô, đập xuống mặt bàn của giám đốc Lý, ngẩng cổ đối mặt với ông ta.

"Chứng cứ ở đây, nếu giám đốc không tin, vậy thì cắt chức tôi đi."

Giám đốc Lý nghẹn họng, mấy ngày nay tâm trạng của cô không tốt, ông ta cũng nhìn ra được, nhưng mà là muốn thừa cơ giáo huấn cô một trận.

Ông ta nào dám cắt chức cô? Đến phó tổng của Trác Nam còn nể mặt cô mấy phần.

Quay về lại vị trí, Diệp Bạc Hâm xoa xoa thái dương, hơi nhắm mắt lại.

Nhưng cứ nhắm mắt lại, trong đầu toàn là giọng nói cùng vẻ mặt tươi cười của Tập Vị Nam, sự dịu dàng, sự phẫn nộ, sự nhân nhượng của anh, sự thỉnh thoảng độc tài của anh...

Diệp Bạc Hâm cảm thấy bản thân bị bức đến phát điên rồi, cô mấy ngày qua hồn bay phách lạc đều là vì anh.

Cô lo anh xảy ra chuyện.

Đại đội đặc chủng là nơi nào?

Bọn họ mỗi lần làm nhiệm vụ đều nguy hiểm vô cùng, cược cả mạng sống, cô sợ... sợ anh bị thương, càng sợ anh không quay về được nữa.

"Bạc Hâm, cô không sao chứ? Giám đốc Lý có làm khó cô không?"Tô Hòa đặt một cốc nước ấm cạnh tay cô, cẩn thận dè dặt ưuan sát sắc mặt của cô.

Lúc trước cô vốn theo nguyên tắc hòa thuận tương trợ với đồng nghiệp, mọi chuyện nhịn được đều nhịn, nhưng mấy ngày qua cô giống như con mèo xòe móng vuốt ra, ai đụng đến cô, cô đều cào vào người đó.

"Không sao... "Giọng Diệp Bạc Hâm rất nhẹ, hình như rất mệt mỏi.

Cô bỏ tay xuống, từ từ mở mắt ra.

Nâng cốc nước lên, lại bắt đầu bần thần.

Tô Hòa lắc đầu, ngồi trước mặt cô, ngoài công việc ra, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn cô.

Sắc mặt của cô không tốt lắm, đôi mắt hoe đỏ.

Sau khi tan ca, Diệp Bạc Hâm quay về Tô gia một chuyến, trốn nhiều ngày như thế, đã đến lúc đối mặt rồi.

Nhưng Tô Uyển lại không có ở nhà, dì Thanh nói bà ấy phải đi công tác mấy ngày.

Diệp Bạc Hâm thở nhẹ một hơi.

Cơm tối chỉ có cô và Diệp Thiên Dịch hai người mà thôi, Diệp Thiên Dịch bực dọc nói, mấy ngày nay cô không ở nhà, cậu ấy trở thành chỗ trút giận của Tô Uyển, làm cái gì cũng bị bà ấy la rầy.

"Em gần đây bận rộn chuyện gì?" Diệp Bạc Hâm thờ ơ nhìn cậu ấy một cái.

Diệp Thiên Dịch múc một bát canh đặt bên cạnh tay cô, cười rạng rỡ, "Đang thực tập ở một công ty luật."

"Công ty luật nào mù mắt lại để em đến tjực tập vậy? Cũng không sợ phá sản sao." Diệ Bạc Hâm đầu ngón tay vuốt vuốt thành bát, dùng muỗng múc canh đưa lên miệng.

Vừa nghe câu ấy, Diệp Thiên Dịch không đắc ý nữa.

"Chị, mấy lời này có phải lời nên nói không? Cái gì mà bị mù mắt chứ? em trai của chị dù sao cũng phong lưu phóng khoáng, đẹp trai rạng ngời, đầu óc thông tuệ, sao vào đến miệng chị lại thành ra một chữ cũng không đáng giá như thế? Đầu óc ngu si có thể thi đậu vào khoa luật trường đại học b không?"

"Đừng có cãi lại."

"Hức, nói cho chị biết, luật sư hình sự Ôn Lương Châu tiếng tăm lẫy lừng ở trong nước, chị quen không? Em bây giờ là trợ lý của anh ấy, hồi trước còn cùng anh ấy ra toà án. Ôn luật sư xứng đáng là luật sư cấ cao của công ty Ninh An, lúc ra tòa, lời lẽ hùng hồn, đối đáp lưu loát, đã ung dung lại còn phóng khoáng..."

Diệp Thiên Dịch lảm nhảm bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với luật sư Ôn.

Diệp Bạc Hâm liếc nhìn cậu ấy một cái, gắp miếng thịt gà đưa lên miệng cậu.

"Tiếc là mắt dùng không tốt, mới đi tìm em làm trợ lý..." vừa là ghét bỏ, vừa là chế nhạo.

Diệp Thiên Dịch trừng to mắt, thấy cô tâm trạng hình như không được tốt, biết cô muốn tìm một người để trút giận, bèn nuốt lại mấy lời định phản bác.

...

Ngồi trên lầu một lúc, Diệp Bạc Hâm càng thêm buồn bực, liền tắt máy tính, đi xuống lầu.

Dì Thanh nghe điện thoại ở phòng khách, nghe thấy động tĩnh, ngoảnh đầu vẫy vẫy tay về phía cô.

Dì Thanh bịt loa lại, "Điện thoại của Tư Á, là tìm cô chủ..."

Diệp Bạc Hâm sững người, nhanh chân bước lại.

Cô rất lâu không trò chuyện cùng Thẩm Tư Á rồi, cũng không biết cô ấy ra sao rồi?

Dì Thanh truyền ống nghe cho cô, quay người đi dọn dẹp nhà bếp.

Diệp Bạc Hâm vẫn chưa mở lời, đầu dây bên kia đã đùng đùng nói một tràng.

"Diệp Bạc Hâm, cô gần đây đang làm gì à? Điện thoại tắt nguồn suốt mấy ngày rồi, tôi còn nghĩ rằng cô đã mất tích rồi đấy."

Diệp Bạc Hâm đưa ống nghe ra xa tai một chút, đợi cô ấy nói xong mới hít một hơi nhẹ, lại lần nữa đặt ống nghe sát tai.

Cô ngả người trên ghế sofa, ngón tay vuốt mấy sợi tóc mai.

"Xem cô đùng đùng trung khí như vậy, tôi cũng không cần lo cho cô rồi, bệnh đỡ nhiều rồi phải không? Đầu còn đau không? Giang Diệc Đình có chăm sóc tốt cho cô không đấy?"

"Cô ít lo gần lo xa cho tôi lại đi, đừng có đánh trống lảng, cô làm gì mà tắt máy?"

Diệp Bạc Hâm trở người, nằm trên sofa.

"Điện thoại bị mẫu thân đại nhân tịch thu rồi..."

Thẩm Tư Á lấy một hơi lạnh khí, "Cô đấy, lại làm chuyện gì khiến dì Tô tức giận rồi?"

Diệp Bạc Hâm cãi một tiếng, cười có chút miễn cưỡng, "Còn không phải chuyện cũ của 800 năm trước sao? Chưa kết thúc được, bây giờ đều không lật lại nổi nữa..."

Thẩm Tư Á trầm ngâm giây lát, tiếng cười truyền lại, "Chuyện nào? Chuyện bắp cải của Dì Tô bị heo ủi đó sao?"

Diệp Bạc Hâm khóe miệng giật giật, trở mình ngồi dậy, gào khẽ vào ống nghe, "Cô mới là bắp cãi, biến đi!"

Không thể không nói, Thẩm Tư Á chính là có loại công hiệu ấy, tán gẫu cùng cô ấy, chuyện gì cũng đều có thể lật lại được.

Cô luôn giữ tâm thế trầm lặng, vì sự cười đùa của Thẩm Tư Á, đột nhiên lại thấy sáng tỏ thông suốt rồi.

"Này, đén nhà của tôi đi, tôi đói rồi, dì giúp việc không ở đây, cô đến nấu mì cho tôi ăn đi..." Thẩm Tư Á sau khi cười lớn ha ha xong, liền đổi thành giọng điệu đáng thương.

"Hơ! Thì ra tôi chính là bà dì đi nấu mì, đúng không?" nói xong, Diệp Bạc Hâm mới nhận ra có chỗ không đúng, nhà của cô ấy?"Cô về nhà rồi? Về lúc nào vậy?"

"Là thật là thật, mau đến đây đi, bà dì nấu mì, tôi sắp chết đói rồi." Không đợi Diệp Bạc Hâm đáp lại, Thẩm Tư Á gác điện thoại "rầm" một tiếng.

Diệp Bạc Hâm lên lầu thay quần áo, tay cầm túi xách, tựa vào cửa phòng Diệp Thiên Dịch, giơ tay gõ gõ cửa.

Diệp Thiên Dịch vừa tắm xong, trên người quấn khăn tắm, vừa lau đầu tóc ướt mem, vừa mở cửa ra.

"Trời tối rồi chị đi đâu đấy, hẹn hò à?" cậu ấy nheo mắt, nhìn một lượt Diệp Bạc Hâm, "Hẹn với ai đấy? Không thể nào là anh rể được, bà chị à, em nói cho chị biết, chị không được làm gì không xứng đáng với anh rể đâu đấy, người giống như rồng phượng như anh rể của em, ưúa hời cho chị rồi, chị đừng có hời rồi mà vẫn khoe mẽ, một chân đạp hai thuyền..."

Diệp Bạc Hâm khóe môi mấp máy, dùng tay vỗ lên đầu cậu ấy.

"Nói nhảm gì đấy? Chị ra ngoài một chuyến, tối nay không về đâu.", cô xoay người bước xuống lầu, quay lưng vào cậu ấy, vẫy vẫy tay.

Tối nay không về nữa?

Có chuyện rồi.

Diệp Thiên Dịch đi ra ngoài, nhoài người ra ngoài lan can, "Chị, gan lớn lắm rồi nhỉ? Lần trước mẹ vừa đánh chị, bà ấy vừa đi, chị đã dám qua đêm bên ngoài rồi?"

"vâng, vâng, có chuyện để em méc lại mẹ rồi đấy.", Diệp Bạc hâm không thèm để ý đến, chuyện mấy ngày trước nhốt cô trong phòng ngủ, cô vẫn còn nhớ rõ.

...

Diệp Bạc Hâm trước tiên đi một vòng siêu thị, mua một chút nguyên liệu, rồi bắt xe tới Thẩm gia.

Căn biệt thự to như thế, dì giúp việc lại không ở đấy, chỉ còn mỗi Thẩm Tư Á nằm bò trên ghế sofa, trong biệt thư yên tĩnh đến đáng sợ.

Nghe thấy tiếng chuông cửa, Thẩm Tư Á lau vội khuôn mặt khóc sướt mướt, cố nở nụ cười xinh xắn.

Bỏ chân xuống sàn nhà, đi thẳng về phía cửa.

"Này, bạn thân yêu, cô cuối cùng cũng đến rồi, cô không đến, tôi chắc sắp chết đói rồi..."

Thẩm Tư Á giọng lả lướt khiến Diệp Bạc Hâm nổi cả da gà lên.

Cô giơ đống nguyên liệu trên tay lên, chặn người sắp nhào đến lại.

"Cô đủ rồi đấy, bớt đáng ghét lại đi...

Diệp Bạc Hâm phở phào một hơi, trên đường tới đây cô vẫn lo Thẩm Tư Á ở chỗ Giang Diệc Đình phải chịu kích động, bây giờ xem ra, tình hình cũng không tệ lắm.

"Ya, cô đáng ghét!" Thẩm Tư Á giả bộ đánh cô một cái.

Diệp Bạc Hâm vào bếp, đặt nguyên liệu lên kệ kính, vừa mở tủ lạnh ra, bên trong trống rỗng, cô thở dài một tiếng, quay người nhìn Thẩm Tư Á đang đứng dựa vào cửa.

"Dì giúp việc không biết cô quay về à?"

Thẩm Tư Á mở to đôi mắt vô tội, hai tay chìa ra, "Không biết."

Diệp Bạc Hâm cũng không tiện hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi, vì sao đột nhiên quay về, Thẩm Tư Á nếu muốn nói nhất định đã nói rồi, cô ấy sẽ không lẩn tránh.

Dù là Thẩm Tư Á đã không còn là cô gái bắt đầu chuyện gì cũng chia sẻ với cô nữa, trải qua chuyện của Giang Diệc Đình, cô ấy đã trưởng thành rồi, lại ra nuóec ngoài bốn năm, trong bốn năm đó, cô không còn biết gì về cuộc sống của Thẩm Tư Á.

Giống như chuyện của cô với Tập Vị Nam, cô sẽ không giải bày với Thẩm Tư Á, không phải vì điều gì khác, mà là tình cảm là chuyện của hai người, những người khác đều là người ngoài cuộc, có lúc suy nghĩ của người khác sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của bản thân.

Bản thân khổ là được rồi, không cần khiến người bên cạnh mình cũng phiền não theo.

Diệp Bạc Hâm mang tạp dề vào, rửa chén, vo gạo, rửa rau, cắt thịt...

Một tiếng sau, bê lên bốn món và một món canh.

Thẩm Tư Á thực sự là đói rồi, ăn liền hai bát cơm, Diệp Bạc Hâm đã ăn cơm tối rồi, ngồi bên cạnh nhìn cô ấy ăn, bón món cơ bản đã hết sạch, canh cũng chỉ thừa lại một nửa.

Thẩm Tư Á bỏ đũa xuống, ợ hơi một cái.

Nhìn thấy Diệp Bạc Hâm lơ đãng tay chống cằm, ánh mắt ngẩn ngơ.

"Này, có chuyện gì thế? Suốt buổi tối tâm trạng đều không tập trung." Thẩm Tư Á xua xua tay trước mắt cô.

Diệp Bạc Hâm gạt tay cô ấy ra, động đậy khóe môi, bộ dạng uể oải dựa ra sau, "Đừng quậy nữa, phiền chết đi được."

Làm gì cũng không lấy lại được tinh thần, trong đầu toàn là người ấy.

Diệp Bạc Hâm, mày điên rồi à?

Trước kia cô chưa từng để bất cứ ai, bát cứ chuyện gì ảnh hưởng tới cuộc sống, tâm trạng, nhưng bây giờ, ba chữ Tập Vị Nam đã chiếm toàn bộ tâm trí cô.

Cô thay đổi rồi, vì một người đàn ông, thay đổi rất nhiều, biến thành kiểu người trước kia cô coi thường nhất, giống như rời xa đàn ông là sống không nổi vậy?

Rốt cuộc là khúc mắc nào có vấn đề?

Cô có cuộc sống, sự nghiệp của riêng mình, có phạm vi của riêng mình, cô chưa từng để bản thân ỷ lại vào anh, nhưng mỗi lần không có tin tức nào của anh, cả người đều hòn bay phách lạc, làm gì cũng không để tâm.

"Cô gái, tình hình có gì đó không đúng, nhìn dáng vẻ cô lụy tình như vậy, nói, có phải người ta không cần cô rồi?" Thẩm Tư Á kéo ghế ngồi cạnh cô, ôm lấy vai cô cười hi hi.

Diệp Bạc Hâm mắt tối sầm lại, trừng cô ấy một cái, dựa vào lòng của cô ấy.

"Này, đừng chứ, đừng nói bị cái miệng quạ của tôi nói đúng rồi nhé?" Thẩm Tư Á vén tay áo lên, "Dám ăn hiếp Bạc Hâm của tôi, lão nương này sẽ tiêu diệt hắn."

Diệp Bạc Hâm bị cô ấy chọc cười, liền kéo cô ấy ra khỏi cửa.

"Làm gì đấy? Thực sự phải đi đánh người sao?" Thẩm Tư Á ôm cánh tay của cô, khuôn mặt kinh sợ.

Diệp Bạc Hâm lườm Thẩm Tư Á một cái, "Đánh người cái gì chứ, thân thể này của cô còn đủ nhét kẽ răng cho họ sao?"

"Đi dạo đi!" Diệp Bạc Hâm vỗ vỗ vào mặt Thẩm Tư Á, "Mau đi thay quần áo."

...

Chớp mắt đã hai ngày trôi qua, ngày 28 tháng 8 là thất tịch-lễ tình nhân.

Khắp nơi đều là các cặp tình nhân lạm dụng chó, đồ ăn cho chó rơi vãi lung tung.

Ngồi xe taxi, trên truyền hình đang phát những tiết mục theo chủ đề lễ tình nhân, trên đường, nơi nơi đều nhìn thấy hoa hồng đầy màu sắc, hình trái tim, cổng vòm...

Ngày này, Diệp Bạc Hâm vừa vào công ty, đã cảm thấy bầu không khí khác thường.

Những thành phần trí thức ngày thường yên tĩnh làm việc, hôm nay giống như nổi hiyết gà, mặt phấn khởi, tụ tập ở phòng pha trà tán gẫu, bạn trai của cô nào đó tặng nhẫn kim cương cho cô ấy, chồng của chị nào kia đã đặt bàn ở nhà hàng sang trọng...

Sau cùng vẫn chỉ có Tô Hòa len lén hỏi cô, hôm nay là thất tịch, cô và chồng có kế hoạch gì rồi?

Diệp Bạc Hâm vốn không quan tâm ngày lễ, ngày kỉ niệm gì, bỗng nhiên tỉnh ra, thì ra hôm nay là thất tịch, vì thế mấy nhân viên trẻ tuổi này mới thích thú như vậy.

Chỉ là, cô có thể có kế hoạch gì?

Tập Vị Nam đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, mấy hôm nay cô ngày nào cũng gọi điện cho anh, đáng tiếc luôn trong trạng thái không có ai nghe máy.

Lần trước gọi điện cho bên quân đội, cũng im hơi lặng tiếng.

Nhưng mà nói thật, Diệp Bạc Hâm lớn thế này rồi, vẫn chưa từng có lễ tình nhân.

Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, hôm nay có hay không cũng chẳng sao cả.

Ghê gớm lắm thì tan ca đi tìm Thẩm Tư Á cùng cô ấy đi dạo một hồi.

Diệp Bạc Hâm thở dài một tiếng, lại tập trung tiếp vào công việc.

Gần đến giờ tan ca, một chàng trai của cửa hàng hoa ôm một đóa hoa hồng đỏ rất lớn đứng ở cửa, dây buộc màu xanh dương, giấy bọc màu tím nhạt, kiêu sa lại cao quý, tao nhã lại mê hoặc...

Mấy cô gái trong bộ phận náo loạn cả lên, bỏ gương trang điểm xuống, ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt lại liếc nhìn về phía cửa.

Bạn trai của ai mà thú vị đến vậy, tặng hoa cũng tặng đến tận công ty?

Diệp Bạc Hâm từ phòng trà đi ra, trên tay bê một chiếc cốc, thấy cửa bị một người chặn lại, cô dừng bước chân.

Cậu nhóc mặc đồng phục lên ca màu đỏ, đầu đội mũ đen ôm trong lòng một bó hoa hồng lớn, cô liếc nhìn, khóe miệng từ từ co lại.

Một bó to như vậy, cũng phải hơn 99 bông?

Ân ái vợ chồng mặn nồng đều lan đến tận công ty rồi.
Bình Luận (0)
Comment