“Diệp Bạc Hâm, cô quá đáng lắm rồi đó, tôi và cô nước sông không phạm nước giếng, cô làm gì mà lúc nào cũng làm khó tôi?” Hạ Băng quay người gào lên, lớp trang điểm tinh tế không che đi được khuôn mặt méo mó của cô.
Hạ Băng không phải là quá đẹp, nhưng dung mạo cô ôn nhu nhẹ nhàng, làm người khác cảm thấy thoả mái, không giống Tô Uyển, mặc dù là đại mỹ nhân tuyệt đẹp, nhưng cô mạnh mẽ và kiên quyết, đôi mắt sắc nét, khí phách mạnh mẽ, đứng trước mặt cô, thường thì mọi người lờ đi vẻ đẹp của cô, mà bị choáng váng bởi khí phách của cô.
Diệp Viễn Đông và Tô Uyển li hôn cũng là dự đoán từ trước, Diệp Viễn Đông quá hèn nhát, căn bản khống chế không được Tô Uyển.
“yo, xem mẹ kế nói kìa, tôi làm khó bà lúc nào chứ? suy cho cùng tiền bà phung phí là tiền của Diệp gia, tôi cũng có một phần, số tiền này đi đâu rồi, tôi cũng nên biết rơi đi đâu mà.” Diệp Bạc Hâm biểu cảm khoa trương, nhưng lời cô nói có đạo lý nhất định, Hạ Băng cơ bản không thể phản bác.
Hạ Băng run rẩy vì tức giận, Diệp Bạc Hâm lười biếng đổi mọit tay lên chống cằm, “Mẹ kế, đừng trách tôi không nhắc nhở bà, Diệp gia không giống như trước, bây giờ đã xuống dốc tới mức phải bán con gái, bà cũng nên suy nghĩ cho mình, tiết kiệm chút tiền, nếu không ngày nào đó ông già kia đem bà bán đi rồi, để xem bà khóc lóc với ai, có một chút tiền bên mình, cũng có thể chuộc thân nha.”
“Mẹ kế, bà nói tôi nói có đúng không?”
Diệp Bạc Hâm cười mà như không, làm cho người khác không nhìn ra rốt cuộc cô nói thật hay là nói đùa.
Hạ Băng có thể trèo lên giường Diệp Viễn Đông, còn khiến Diệp Viễn Đông cưới cô, cô vẫn còn thủ đoạn nhất định.
Cô mặc dù tức giận, nhưng bộ não cũng quay lại, nghe thấy Diệp Bạc Hâm lỡ lời.Diệp Viễn Đông để Diệp Bạc Hâm và Hạ Dã Nhuận kết hôn, cứu vớt tập đoàn Diệp Thị, chẳng phải là bán con gái sao?
Lúc cô ở ngoài cùng những người khác đánh mạt chược, không nhiều cũng ít nghe được tin tức xấu của Diệp Thị, nhưng nghiêm trọng tới thế sao?
Hạ Băng hơi lo lắng, nhưng rất nhanh cô tự thuyết phục bản thân.
Diệp Thị cũng là doanh nghiệp danh tiếng, làm sao có thể nói sụp đổ là sụp đổ, chắc chắn là Diệp Bạc Hâm hù doạ cô.
“Cô trước tiên hãy lo cho cô đi, chồng chưa cưới của cô ở bên ngoài cùng phụ nữ khác làm loạn, thường lên đầu mặt báo, cùng mẹ cô giống nhau, đến đàn ông cũng giữ không được, còn ở đây mơ làm đại thiếu phu nhân của Hạ gia, cũng không biết Hạ gia ngày nào đó liền hủy hôn ước.”
Hạ Băng cười trên nỗi đau của người khác, hướng về Diệp Bạc Hâm hừ nhẹ một tiếng, quay người bước đi trên đôi giày cao gót.
Diệp Bạc Hâm cạn lời trợn mắt trắng, kẻ thứ ba thì mãi mãi không thể hiểu được, có một số người đàn ông không phải họ không giữ được, mà là không thích giữ.
Tính cách của cô cũng giống Tô Uyển, thà tốt hơn ẩu, người đàn ông không sạch sẽ, bọn họ cũng không thích giữ.
“Mẹ kế, khoé mắt bà nhiều nếp nhăn rồi, đừng lúc nào cũng tức giận, phát hoả rất dễ rối loạn nội tiết tố, bước vào tiền mãn kinh sớm, cẩn thận ông già đuổi bà ra khỏi nhà.” Diệp Bạc Hâm hướng về bóng lưng Hạ Băng hét lên.
Trên lầu truyền tới âm thanh đóng cửa " cạch", Diệp Bạc Hâm tự mãn, quả nhiên tâm trạng không tốt thì nên trút hết ra, bây giờ thật thoả mái.
“Con nha, vừa về nhà liền làm người ta tức gần chết, miệng mồm lanh lợi, nói chuyện không khuan dung.” dì Thẩm đem một dĩa trái cây tới, trong giọng nói không giấu đi sự nuông chiều.
Diệp Bạc Hâm quay về hướng cô cười để lộ hàm răng, lấy một miếng dưa hấu bỏ vào miệng, “woa... ngon quá, thời tiết này nên ăn dưa hấu lạnh.”
“Nghe nới ngày tháng năm ăn dưa hấu lạnh càng hợp.” Diệp Bạc Hâm còn sửa lại từ quảng cáo, pha trò khiến dì Thẩm mặt mày tươi cười.
Hơn 6giờ tối mà Diệp Thanh Vũ và Diệp Viễn Đông vẫn chưa quay về, dì Thẩm ở trong bếp nấu canh, Diệp Bạc Hâm buổi trưa không ăn gì, đói đến mức ngực sát vào lưng, tống vào bụng rất nhiều trái cây và bánh lót bụng.
Cô không muốn chờ hai người kia, đi vào nhà bếp đứng sau lưng dì Thẩm ăn vụng, kết quả dì Thẩm phát hiện ra, cho rằng cô thèm ăn, đuổi cô ra ngoài, tiện tay đóng cửa bếp lại.