Gió buổi tối nhè nhẹ, cửa kính trên ban công chưa kéo lại, gió làm dao động rèm cửa sổ.
Một góc ngoài phòng khách, bài trí một kệ sách nhỏ, bên trên sắp đủ các loại hình sách, tạp chí thời trang, báo chí tài chính, đầu tư quản lý tài sản, tiểu thuyết cổ điển, tâm lý học...
Tập Vị Nam tiện tay giở ra xem, đôi mắt lướt qua tầng tầng sách, ánh mắt đột nhiên bị thu hút bởi một quyển sách phác họa.
Cô còn có cả sách phát họa?
Cánh môi nhếch lên, trong mắt truyền đến những ánh nhìn ấm áp.
Anh lật ra một mục...
Mục đầu tiên, là hoa đào đỏ màu lửa, tô màu lên cơ sở phát thảo sẵn, bảng màu nắm bắt rất tốt, không có chi tiết khó nào mà cô căn bản vẽ không ra.
Đáy mắt ánh lên nụ cười, ngón tay thon dài lại lật sang một mục...
Mục thứ hai, là một trang mỹ nữ cổ điển, y phục rườm rà, màu sắc phối hợp rất sống động.
Trong quyển tập tô này của Diệp Bạc Hâm, nhân vật, phong cảnh, thực vật, đều phác họa ra, cô rất thích vẽ màu, các bức tranh không giống nhau được đánh dấu thời gian, phong cách vẽ từ non nớt chuyển hướng đến trưởng thành, một quyển sách dày, ghi dấu lại thế giới trong đôi mắt cô từ nhỏ đên lớn.
Dưới nét bút phác họa của Diệp Bạc Hâm, Tập Vị Nam thấy được từng li từng tí sự trưởng thành của cô, anh thậm chí còn có chút đáng tiếc, không đến kịp để tham gia vào quá khứ cùng cô.
Tập Vị Nam không ngờ được, bản thân có một ngày... lại có thể xem một quyển tranh phác họa thú vị đến thế.
Gần về cuối tập tranh, bàn tay Tập Vị Nam đang lật lật bỗng dừng lại.
Trên quyển tập vẽ của Diệp Bạc Hâm, có một trang rất giống vẽ chân dung anh...
Cô vẽ rất giống, gần như giống y đúc, phong vận, ánh mắt ấy... đường nét ngũ quan... sinh động như thật...
Khiến người khác có một loại ảo giác, trước mắt không phải là tranh mà là một người, đôi mắt sâu thẳm ấy bừng bừng hiện lên trang giấy...
Chỉ là... anh trong bức chân dung rất trẻ trung non nớt, khuôn mặt lộ ra nết cứng rắn và ngạo mạn, màu sắc tươi sáng trong đôi mắt khinh miệt bị giam lại...
Bối cảnh của bức tranh là rừng cây tối như mực, sau người có một vầng trăng sáng vằng vặc, ánh trăng chiếu rọi lên mặt anh, phác họa ra những đường nét cường tráng, hai tay anh mang súng lục, trên bộ đồ ngụy trang vẫn còn đẫm giọt nước, trong con ngươi hình như phản chiếu cái gì đó...
Tập Vị Nam có chút ngẩn ngơ, ngón tay cầm chặt vào quyển tập...
Cảnh rất quen thuộc, nhưng anh mãi không nhớ ra được.
Tập Vị Nam bất giác nhìn xuống dưới góc phải có một dòng bỏ trống, cô không nhớ thời gian vẽ tranh, vì sao, tất cả tranh đều nhớ thời gian, vì sao độc nhất bức này lại không có?
Lúc gặp cô, khi ấy anh đã 23 tuổi, trong mắt anh lúc đó đã cởi bỏ vẻ kiểu ngạo không ai bì nổi, thu hẹp đến thấp nhất, nhưng anh trong bức tranh này lại không giống 23 tuổi, hình như sớm hơn nữa, lẽ nào sớm hơn lúc đó nữa, cô đã từng gặp anh?
Nỗi băn khoăn quanh quẩn trong lòng Tập Vị Nam, trong đôi mắt khó hiểu... ánh lên nụ cười, có chút mùi vị bí hiểm.
"Xem gì đấy?"
Từ cửa truyền tới âm thanh, Tập Vị Nam còn đang trầm ngâm.
Diệp Bạc Hâm thấy anh xem thứ gì mà rất chú tâm, liền đi về phía anh, hỏi một câu.
Tập Vị Nam cũng không che giấu, nhìn cô một cái đầy bí hiểm, cười nhẹ, "Không ngờ em còn biết vẽ tranh."
Diệp Bạc Hâm liếc mắt, lập tức hiểu ra, "Ừ, hồi nhỏ từng học qua vì yêu thích, mặc dù không có thiên bẩm gì cả, nhưng luôn kiên trì, chẳng qua mấy năm nay rất ít khi đụng đến nữa."
Cô cười nhẹ, vẫn đứng bên cạnh anh, lật ra một mục, "Những bức này đa số đều là vẽ từ rất lâu rồi, cách vẽ rất ngây thơ, lúc trước em có một nguyện vọng, chính là đem quyển tập vẽ đi du lịch, đi đến nơi nào thì vẽ nơi đó lại, đem phong cảnh khắp nơi đều vẽ lại."
Cuộc sống rất bận bộn, cô thỉnh thoảng tranh thủ đi du lịch, cũng được mãn nguyện vừa đi vừa vẽ, từ lúc vào trường quân đội, cô không còn thời gian để du lịch, sau này xảy ra chuyện, cô từ bỏ việc vẽ, cũng không còn tâm trí nào đi vẽ tranh.
"Sau này rảnh anh sẽ đi cùng em, em thích đi du lịch ở đâu anh đưa em đi, nhưng mà... em cũng biết thân phận của anh, ra nước ngoài rất phiền toái..." anh áy náy nhìn cô.
"Được, đây là anh nói nhé." từ từ, khóe môi Diệp Bạc Hâm nhoẻn một nụ cười.
Tập Vị Nam ánh mắt chuyển động, nghe cô nói về câu chuyện đằng sau mỗi bức tranh, giọng cô nhẹ nhàng thanh nhã, trên người thoang thoảng mùi hương, rất thơm, anh dường như say đắm rồi.
Lúc lật đến bức chân dung của Tập Vị Nam, Diệp Bạc Hâm hơi sững lại, đôi mắt trong veo từ tập tranh chuyển qua, nhìn thẳng vào Tập Vị Nam...
Mà trên mặt anh không hề có chút ngạc nhiên, chứng tỏ anh đã xem qua rồi.
"Còn trang này, có câu chuyện gì nào?" đường nét ngũ quan anh lạnh lùng và cương nghị, mà vẫn mang nụ cười nhẹ, nhưng trong đôi mắt đầy màu sắc tò mò.
Diệp Bạc Hâm cuối mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve những đường nét của người đàn ông trong bức vẽ.
Bức tranh này đã cũng cô trải qua hơn một ngàn ngày đêm, trong những năm tháng nhớ nhung điên dại, bức tranh này chính là nơi gửi gắm tinh thần của cô.
Năm đó 15 tuổi sau khi được cứu từ chỗ bọn buôn người, cô vì mất nước nghiêm trọng mà ngất đi, nhưng lúc tỉnh lại đã không thấy bóng dáng anh đâu nữa, cảnh sát điều tra vụ án này đã giữ kín như bưng.
Nỗi nhớ từng chút từng chút trỗi dậy, cô điên dại vẽ tranh, trên quyển tập vẽ đầy chân dung của anh, nhưng cô không vừa ý bức nào, không biết đã xé bao nhiêu trang giấy rồi, lúc ấy vừa đúng dịp nghỉ hè sau khi thi xong, cô ở trong nhà, cả ngày không ngừng vẽ, cô sợ thời gian lâu cô sẽ quên mất bóng hình anh, sau vô số lần thất bại, bức tranh này cuối cùng cũng ra đời.
Tất cả thâm tình, ý niệm đều được cô phác họa ra, người tinh mắt vừa nhìn đã nhận ra ngay, bức tranh này người vẽ đã bỏ ra biết bao tâm huyết.
"Quen thuộc không?" Diệp Bạc Hâm không trả lời mà hỏi lại.
Thấy anh chau mày, anh đã quên sạch chuyện ấy rồi, tận đáy lòng có chút phiền muộn, thì ra ba năm ấy toàn là một mình cô yêu đơn phương, anh thì tốt rồi, ngoảnh người đã quên hết sạch sẽ.
Thử nghĩ cô lúc đầu không bảo Hứa Như Sơ đi điều tra, không vào trường quân đội, bọn họ cả đời này có lẽ đã chỉ có duyên gặp mặt một lần mà thôi, mà cô chỉ có thể suốt đời sống trong nuối tiếc.
Người này quả thực là lòng dạ sắt đá, lạnh lùng hờ hững, không có ơn cứu mạng, không có ba năm yêu đơn phương, cô nghĩ mình có thể sẽ không đi theo đuổi một người lạnh lùng cay nghiệt, thậm chí sẽ không cố hết sức, gặp trắc trở có thể đã từ bỏ rồi, sau này sẽ không có nhiều vướng mắc như vậy, cũng sẽ không có hạnh phúc ngày hôm nay.
Đời người nhiều thay đổi, từng mắc xích mắc lại với nhau, nhưng hễ một mắc bị hỏng, kết cục sẽ biến đổi khác đi, vận mệnh của rất nhiều người cũng sẽ thay đổi.
"Không có chuyện gì cả." Diệp Bạc Hâm hơi giận, chỉ nghĩ tới ba năm ấy bản thân giống như một kẻ ngốc, nhưng anh một chút ấn tượng với cô cũng chẳng có, cơn giận tích tụ trong lòng được dịp bùng phát lên.
Cô đẩy tay anh ra, đóng tập tranh lại.
Đang yên đang lành, sao lại phát cáu rồi?
Cô không phải là người dễ nổi giận, nhất định là anh nói sai ở đâu rồi, căn nguyên hẳn là từ bức tranh mà ra.
Khoảnh khắc Tập Vị Nam suy nghĩ lí do, bên ngoài truyền đến tiếng chiếc Lamborghini của Tô Uyển dừng dưới lầu.
"Mẹ em về rồi, em xuống dưới nói chuyện với mẹ, anh ngồi đây một lúc trước, máy tính ở đằng kia, không cài mật khẩu, thấy chán thì cứ mở ra chơi." Diệp Bạc Hâm từ ban công đi lại, dặn dò một câu rồi từ trong túi xách rút ra một tờ báo, rời khỏi phòng khách.
Tô Uyển đưa xe vào gara, rút chìa khóa, quay người bước vào nhà.
Khi Diệp Bạc Hâm xuống lầu, vừa đúng lúc nhìn thấy túi của bà ấy đặt trên sofa, mệt mỏi rã rời ấn ấn thái dương.
Nhìn thấy cô, nhưng Tô Uyển mặt không cảm xúc, "Chịu quay về rồi à?"
Trước kia nói với bà ấy thế nào? Sẽ suy nghĩ việc rời xa Tập Vị Nam, kết quả chưa tới hai ngày đã quay lại rồi, đứa con gái này nói trắng ra là muốn làm bà ấy tức chết mà.
Diệp Bạc Hâm cười nịnh nọt, đứng sau người Tô Uyển, giơ tay massage vai cho bà ấy.
Tô Uyển dễ chịu nhắm mắt lại, bộn rộn cả một ngày, thể xác tinh thần đều rã rời, cũng lười cãi nhau với cô.
"Mẹ, mẹ chú ý sức khỏe, bệnh mới vừa khỏi, đừng lại dày vò cơ thể. Công việc mãi mãi không hết bận được, biết là sự nghiệp của mẹ to lớn, nhưng cũng không thể không chăm lo sức khỏe..."
Diệp Bạc Hâm lải nhải bên tai bà ấy.
Tô Uyển lạnh tanh, "Nếu con đau lòng vì ta, sớm đã quay về giúp đỡ cho ta rồi."
Diệp Bạc Hâm khựng lại, cuối người áp sát vào tai Tô Uyển, giọng ngọt ngào mềm mại, "Mẹ, lần này con rất nghe lời, đơn xin từ chức con đã nộp rồi, đợi con bàn giao xong công việc bên ấy sẽ đi theo mẹ học tập, tới lúc ấy mẹ đừng ghét bỏ con chân tay vụng về là được rồi."
Tô Uyển đột ngột mở to mắt ra, "Con nói thật không?"
"Còn thật hơn cả ngọc trai." Diệp Bạc Hâm giơ ba ngón tay lên.
Tô Uyển trừng mắt nhìn cô một hồi lâu, chốc chốc cười lạnh tanh, "Nếu con vì muốn ta chấp nhận tên nhóc Tập Vị Nam mà quay về giúp ta, ta nói cho con biết, miễn bàn! Con thích làm việc ở đâu thì cứ làm việc ở đấy, ta bận đến chết cũng không liên quan đến con."
Tô Uyển ném ra mấy lời này, tức giận đập tay cô ra.
Như không lại tỏ ra nịnh bợ, đúng là chẳng có gì tốt đẹp.
Diệp Bạc Hâm hớt miệng, "Mẹ, mẹ không được nghĩ con như vậy, con thừa nhận chuyện này là con buông thả, nhưng... với chuyện muốn đến công ty giúp đỡ mẹ hoàn toàn không mâu thuẫn gì với nhau."
Tô Uyển bưng ly trà lên, nhấp một ngụm, thần sắc nhạt nhẽo.
Diệp Bạc Hâm than một tiếng, ôm cổ Tô Uyển, mẹ con hai người rất lâu không gần gũi vậy rồi, Tô Uyển sững người, sắc mặt dịu lại.
"Mẹ, tạm thời đừng nói mấy thứ khác, con muốn hỏi mẹ, mẹ và Lạc Ngạn Trình có phải thật sự ở bên nhau rồi?"
Tô Uyển hạ giọng khiển trách, "Nói bậy bạ gì đấy? Ta đã tới tuổi này rồi, bây giờ tất cả tâm ý đều đặt vào sự nghiệp và hai đứa bướng bỉnh tụi con, làm gì còn tâm trạng đi yêu đương? Hơn nữa, Lạc Ngạn Trình là loại đức hạnh gì, ta mắt có kém cũng không thể nhìn ông ta lọt mắt được."
Phản ứng của Tô Uyển quá khích rồi, Diệp Bạc Hâm lén thở dài.
"Vậy mẹ tự xem đi." Diệp Bạc Hâm lạnh lùng lôi tờ báo từ trong túi ra.
"Cái gì? Hồ đồ, chuyện căn bản không phải như vậy, mấy tên chó nói năng vô căn cứ." Vừa nhìn lướt qua, Tô Uyển mặt liền biến sắc.
Chẳng trách hai ngày nay luôn cảm thấy người trong công ty ánh mắt kì quái, thì thầm to nhỏ sau lưng, Tô Uyển bận đến mức chóng mặt đau đầu, tự nhiên không còn thời gian đi dò đoán đã xảy ra chuyện gì.
Lạc Ngạn Trình! Tên khốn nạn này lại hại cô rồi, lần này đẩy cô tới búa rìu dư luận.
"Được rồi, mẹ đừng giận, không phải thì là không phải." Diệp Bạc Hâm thấy bà ấy tức đến run rẩy ngón tay, tờ báo bị bà ấy xé nát, đập trên bàn trà, đột nhiên thấy hối hận vì đã nói với Tô Uyển rồi, đoán chừng bà vẫn chưa phát hiện ra, cũng có thể... Tô Uyển bận như thế, sao lại có thời gian đi chú ý tới báo giải trí chứ.
"Uống ngụm trà cho đỡ giận " Diệp Bạc Hâm tự tay rót trà, bê lên cạnh tay Tô Uyển.
Tô Uyển đón lấy ly trà, nhưng chưa uống liền, cầm trong tay lắc nhẹ, mắt liếc nhìn Diệp Bạc Hâm, "vừa quyết định đến công ty giúp ta, lại vừa quan tâm đến đời sống tình cảm của ta, con rảnh đến thế à? Nói đi, rốt cuộc con muốn nói gì?"