Diệp Bạc Hâm sau đó còn nói rất nhiều, những bí mật giấu sâu trong đáy lòng đều là Tập Vị Nam chưa từng biết đến.
Lúc anh từ trong hoan hỉ vẫn chưa bước ra, Diệp Bạc Hâm ánh mắt xa xăm, nhàn nhạt nói: "Anh có biết lúc đầu em nghe thấy anh và Bạch Sở Khả xảy ra quan hệ, em có bao nhiêu hận không? Lúc đó em không có cách nào tha thứ cho anh, thậm chí nhìn thấy anh cũng không có cách nào bình tĩnh, nhưng lại không chỉ vì em ghét bỏ anh."
" Thực ra lúc em còn nhỏ, em đã nhìn thấy bố em và mẹ kế lén lút tư tình, lúc đó mẹ em vừa sinh em trai, còn em tuổi còn nhỏ, em không biết bọn họ quần áo không chỉnh tề ở trên giường triền miên là đang làm gì, lúc đó em chính là cảm thấy rất buồn nôn"
" Nhưng sau đó em dần dần hiểu chuyện rồi, biết bố em làm chuyện có lỗi với mẹ, em ghét mẹ kế, nhưng sợ cái nhà này tan vỡ, vì vậy không dám nói cho mẹ biết, cho tới khi mẹ kế uy hiếp em, bà ta sau lưng nói với em, bà ta và bố em rất thương yêu nhau, giữa bọn họ còn có một đứa con, đứa trẻ đó còn lớn hơn em, là mẹ em ngăn cản gia đình bọn họ, không phải bà ta phá hoại tình cảm bố mẹ em..."
Nói tới chuyện trước kia, Diệp Bạc Hâm ngữ khí lạnh lẽo, sơ lược mang mỉa mai.
Cô nhàn nhạt đóng mí mắt lại, "Từ đó chuyện này để lại ám ảnh trong lòng em, sau đó chuyện bố ở bên ngoài nuôi dưỡng tình nhân bị lộ ra, mẹ và bố ly hôn, những năm đó em vẫn luôn hối hận lúc đầu không đem chuyện bố vụng trộm nói với mẹ, mà còn lựa chọn che giấu, hy vọng bọn họ có thể coi trọng tình cũ mà làm lành, thì ra em vẫn luôn sai, tình cảm của bọn họ sớm đã rạn nứt, em muốn gàn gắn một gia đình sớm đã không phải là gia đình rồi... "_
" Lúc đầu em nghe nói chuyện anh và Bạch Sở Khả, em đầu tiên nghĩ tới là anh phản bội tình cảm chúng ta, trong lòng em không thể chịu được, càng huống hồ chuyện bố và mẹ kế lén lút tư tình đã thành ám ảnh rất lớn, em rất chống cự anh, thậm chí không tin tưởng anh. Ám ảnh trong lòng lúc nhỏ để lại quá lớn, cho nên em xáo trộn, em không có cách nào chấp nhận anh phản bội em..."
" Xin lỗi..." giọng khàn đặc trên đỉnh đầu vang lên, anh ngoài xin lỗi, không biết nên nói gì, có những việc là anh sơ ý mới xảy ra, chưa bao giờ nghĩ thì ra trong lòng cô chịu dày vò như vậy, ngoài vết thương anh mang tới, anh còn để cô nhớ tới chuyện đau khổ trước kia.
" Nhưng mà sau đó em không có giận anh nữa." Diệp Bạc Hâm nhàn nhạt cong môi, "Đến khoảnh khắc xảy ra chuyện, em mới hối hận không có quý trọng tình cảm của anh và em."
Tập Vị Nam, cảm ơn anh không ghét bỏ em... Sau này, chỉ cần anh không phụ em, em sẽ tin anh, đi cùng anh...
Năm năm, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng đủ để kiệt quệ tình cảm mãnh liệt của một người, phai mờ đi một đoạn tình cảm, còn anh từ đầu tới cuối thủ ở nơi cũ đợi em...
...
Ngày hôm sau.
Tập Vị Nam ở nhà hàng Bắc Hồ Cửu Hiệu đặt trước bàn mười hai giờ trưa.
Sau đó đưa Diệp Bạc Hâm về Tô Trạch.
Chiếc xe dừng ở ngoài Tô Trạch, Tập Vị Nam giúp cô kéo lại áo choàng bị gió thổi bay, cúi đầu, ngón tay xoa xoa má cô, "Không cần anh đưa vào sao?"
" Không cần đâu, anh mau về đi, lát nữa muộn đấy, bị bố mẹ anh phàn nàn, em không muốn còn chưa gặp bố anh đã để lại ấn tượng không tốt đâu." Diệp Bạc Hâm giữ chặt áo choàng, đẩy Tập Vị Nam rời đi.
Chưa gặp bố của Tập Vị Nam, nhưng nghĩ tới khuôn mặt lạnh băng và ánh mắt mỉa mai của bà nội anh, trong lòng cô vẫn là khó xử.
Nhưng con dâu trước sau gì cũng phải gặp bố mẹ chồng, hy vọng bố anh không quá nghiêm khắc.
" Yên tâm đi, bố anh không phải là loại người thô bạo không nói đạo lý, nhìn thấy ông em sẽ biết." Trong mắt Tập Vị Nam là ý cười ý vị sâu xa.
Đợi bóng ảnh cô biến mất trước cỏng biệt thự chạm khắc hoa văn, anh mới lái xe rời đi.
Vì cuộc gặp buổi trưa, Tô Uyển dành thời gian một ngày, sáng sớm chạy bộ quay về, tắm rửa, sau đó ra sau hoa viên chăm sóc hoa cỏ.
Mười giờ cô từ sau nhà đi vào, Diệp Bạc Hâm đúng lúc vào cửa.
" Mẹ, dậy sớm như vậy?" Diệp Bạc Hâm nịnh hót cười, bước lên trước ôm lấy cánh tay cô.
Tô Uyển nhìn cô một cái, không biết làm sao, "Đi, lên lầu giúp ta chọn quần áo."
Tô Uyển là nữ tinh anh bước đi trước thời thượng của Thương giới, quần áo trong tủ quần áo đều là mốt mới trong năm nay, có vài thứ là số lượng có hạn, có vài thứ là đặc biệt đặt.
Diệp Bạc Hâm âm thầm líu lưỡi, chọn ra một chiếc váy dài màu ngọc lam, khăn choàng mù tím nhạt cho Tô Uyển ướm thử...
Không thể phủ nhận, ánh mắt cô rất tốt, màu ngọc lam làm tôn lên màu da của Tô Uyển, lại hiện ra trang trọng, lại không làm cho không khí trầm lặng.
Tô Uyển thay xong quần áo bước ra, đối diện với gương đeo đồ trang sức, nhưng thấy Diệp Bạc Hâm ngồi trên sofa cúi đầu chơi điện thoại, lông mày ưu khí không kìm được chau lại.
" Diệp Bạc Hâm! Con định mặc một thân đồ giá rẻ như vậy đi gặp bố mẹ chồng sao?" Tô Uyển ghét bỏ kéo quần áo cô, mặc dù không phải là thương hiệu xa xỉ gì, nhưng chất liệu vải thượng thừa, Diệp Bạc Hâm nhìn một cái, áo sơ mi màu kem, váy ôm chân màu rượu vang, rất tốt mà...
" Đi, thay bộ quần áo rẻ tiền trên người con đi cho ta, mặc như vậy, cùng con ra ngoài không phải mất mặt đi sao!" Tô Uyển đẩy Diệp Bạc Hâm đi ra bên ngoài, "Sinh nhật năm nay của con, không phải ta tặng con một bộ váy dài Prada màu trắng sao? Đi thay nó đi."
Diệp Bạc Hâm cạn lời, cô vốn dĩ đã căng thẳng, bị Tô Uyển làm như vậy, cô càng căng thẳng hơn.
Lúc thay quần áo đi xuống lầu, Tô Uyển lại đưa cho cô một đôi khuyên tai, giày kêu cô mặc vào, "Tập gia có thể không so với Tô gia, hình tượng đại biểu cho mặt mũi bọn họ, con nếu đã gả cho Tập Vị Nam, liền không thể khiến cậu ấy mất mặt, bị người khác phàn nàn, bình thường ăn mặc trang điểm chú ý một chút, mẹ không nghĩ họ vì chuyện nhỏ này mà chỉ trích con..."
Nghe cô dạy bảo, Diệp Bạc Hâm âm thầm trợn trắng mắt.
Trái tim yêu cái đẹp cũng có, áo quần đẹp tinh tế cô cũng thích, ai không thích hàng hiệu chứ? Nhưng cô trước đây lúc đi làm, mỗi tháng đều cầm vài ngàn tệ tiền lương, nhưng mặc quần áo trên vạn tệ đi làm, cái này không phải rất kỳ quái sao?
" Tô tổng, đồ đều chuẩn bị xong rồi." dì Thanh xách vài hộp quà màu đỏ từ phía sau bước vào.
Tô Uyển bỗng nhiên đứng dậy đánh giá cô, thấy cô thay xong một thân váy thân hình cao thẳng, khí chất ưu tú cao quý, lúc này mới hài lòng gật đầu.
" Ừm, dì đưa ra xe trước đi."
" Mẹ, đồ gì vậy?" Diệp Bạc Hâm mặc giày cao gót, đứng lên, ánh mắt rơi trên tay dì Thanh.
" Chuẩn bị quà cho bố mẹ chồng con!" Tô Uyển âm thầm nhíu mày, "Con không phải cho rằng chúng ta đi hai tay không đi hẹp người ta chứ, cái gì cũng không chuẩn bị sao?"
Được rồi, là cô suy nghĩ không chu đáo, tối qua uống qua nhiều rượu, sáng nay tỉnh lại đầu vẫn đau ong ong, còn nghe Tập Vị Nam gọi điện thoại đặt nhà hàng, cô mới nhớ ra hôm nay phải đi gặp bố mẹ anh.
...
Tập gia lão trạch.
Giang Nhan sai người chuẩn bị quà, lúc này mới lên lầu thay quần áo.
Chồng cô Tập Hoa Minh sớm đã thay một bộ vét, ngồi trong phòng khách đọc báo, tuổi đã năm mươi, thân hình lại giữ gìn rất tốt, trên mặt có vài nếp nhăn, lại không làm giảm khí chất của ông, từ đường nét tuấn tú sâu sắc mơ hồ thấy lúc còn trẻ ông cũng là người đàn ông phong thế trác yêu.
" Bố..." Tập Vị Nam rất lâu rồi không gặp bố, anh đặt xuống bước chân nhẹ, thân thái đứng thẳng trước mặt Tập Hoa Minh.
Tập Hoa Minh dường như không nghe thấy, tiếp tục đọc báo, đến mí mắt cũng không nâng lên một chút, trong phòng khách yên lặng chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng lật tờ báo, thời gian từng phút từng giây trôi qua, Tập Hoa Minh trầm tĩnh như núi Thái Sơn.
Tập Vị Nam biết, bố anh là đang vô thanh giáo huấn anh, phạt đứng...
Anh là xuất thân quân nhân, đương nhiên không sợ đứng quân thế, nhưng mà... thời gian không còn sớm rồi, từ lão trạch tới trên đường lớn Bắc Hồ mất một tiếng đồng hồ, bây giờ vũng mười một giờ rồi...
Tính cách bố anh nho nhã ấm áp, cùng với lạnh nhạt của anh, lạnh lùng của anh trai hoàn toàn không giống, ông giống như một người lớn trải nghiệm phong phú, đối với hậu bối dẫn dắt từng bước, ít khi phát nộ, anh trải qua thời niên thiếu gặp rắc rối không ngừng, không phục quản giáo, bố anh cũng chưa từng động thủ đánh anh, trong lòng anh, địa vị bố anh rất cao.
Lúc ông rất tức giận, cũng chỉ lạnh mặt, phạt quỳ phạt đứng, phạt bản thân anh úp mặt vào từng suy ngẫm.
Làn này anh không để gia đình biết đã quyết định chung thân đại sự, trong quan niệm truyền thống của bố anh, đây là phản nghịch, cũng là bất hiếu, vì vậy để anh vào cửa bố anh cũng không ngẩng đầu nhìn anh, lần này ông thật sự tức giận rồi.
Giang Nhan xuống lầu, nhìn thấy hai bố con một đứng một ngồi, nhất thời liền sáng tỏ xảy ra chuyện gì rồi.
Nhưng mà hiện trường này rất nhiều năm chưa nhìn thấy rồi, một là A Nam mấy năm nay không làm chuyện gì sai, hai là chồng cô cũng ít khi ở nhà, rất hiếm khi hôm nay tụ tập một nơi, nếu không phải đi gặp nhà thông gia, gọi thêm A Cận thì hoàn mỹ rồi.
" Được rồi, đừng đứng ngốc ở đó nữa, thời gian cũng không sớm nữa, nên xuất phát rồi." Giang Nhan lúc trước tức giận không nhẹ, nhưng nhìn thấy con trai, tức giận cũng tiêu tan hết hơn nửa rồi, đứng ra phá hiện trường.
Tập Hoa Minh không nói một tiếng, Tập Vị Nam y như cũ không động, không phải sợ bố, mà là trong xương cốt tôn trọng bố, vì vậy bố anh không buông lời anh liền không động.
" Hoa Minh." Giang Nhan lấy đi tờ báo trong tay Tập Hoa Minh, "Anh đây là làm cái gì? Nếu như em nhớ không nhầm, hai bố con anh đã một năm không gặp rồi? Vừa gặp mặt liền chỉnh như thù nhân vậy, có ý nghĩa không?"
" A Nam, con nói con cũng thật là, chuyện kết hôn là von không đúng, con không biết nói với mẹ và bố con một tiếng sao? Chúng ta sẽ ngăn cản con sao?" Giang Nhan dạy Tập Vị Nam hai câu, Tập Hoa Minh mới nâng mắt nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Tập Vị Nam, "Cùng ta lên lầu một chuyến."
Tập Hoa Minh khoanh tay lên lầu, Giang Nhan trừng mắt, "Hoa Minh!"
Tập Vị Nam sống lưng vẫn thẳng y như cũ, chuyển mắt nhìn Giang Nhan, dùng giọng điệu cười thân mật nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con da thô thịt dày, chịu đánh được!"
Lúc nhỏ lão thái gia và lão phu nhân đánh anh không ít, miệng roi thô, một roi đánh xuống, da lở thịt nát, anh đều có thể chịu không kêu, nho nhã có phong độ như bố anh lại làm sao động thủ đánh người? Anh chẳng qua là tự hô hào an ủi mẹ.
Từ khi biết Tập Vị Nam giấu người trong nhà kết hôn, thái độ của Tập Hoa Minh liền không rõ ràng, lông mày vẫn luôn nhíu chặt, Giang Nhan biết Tập Hoa Minh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tập Vị Nam, bây giờ nghe anh nói một câu như vậy, cả người đều bất an.
" Mẹ nói con nghe, bố con nếu như thật sự động thủ với con, con đừng đứng ngốc để ông ấy đánh con, hiểu không?" Giang Nhan lo lắng kéo tay áo Tập Vị Nam, "Con bây giờ cũng là người có vợ rồi, coi như con không vì bản thân mà suy nghĩ, con cũng phải nghĩ cho vợ con, nó nếu biết con bị thương rồi, trong lòng buồn bao nhiêu?"
Tập Vị Nam nhẹ cười, "Mẹ, con biết rồi. "