Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 39

Chưa có ai vì cô mà liều mạng làm việc này, mỗi năm tới sinh nhật cô đều cùng cô qua sinh nhật, mặc kệ gió mưa, có những lúc mệt mỏi rã rời, đến quân phục còn không kịp thay, từ thân tình yếu ớt nhỏ cô bị cảm động rồi, đây cũng là cô vứt bỏ nguyên tắc, cho dù Tập Vị Nam cưỡng ép cô phát sinh quan hệ, cô đối với anh nhiều nhất là phát cáu, nhưng không có chán ghét, càng không suy nghĩ muốn li hôn.

“Nếu như ghét bỏ thân phận quân nhân của anh, em đã không cầu hôn với anh rồi.” Diệp Bạc Hâm nhỏ tiếng lẩm bẩm, xoa xoa hai gò má nóng hầm hập.

“Cái gì?” Tập Vị Nam không nghe rõ, ngẩng đầu lên nhìn cô.

Mượn tia sáng lờ mờ, Diệp Bạc Hâm nhìn thấy nét mặt mệt mỏi của anh, hốc mắt trùng xuống, vành mắt tím bầm, trong nhãn cầu dính đầy những tơ máu.

Cô quên mất bản thân còn đang giận, vô cùng ngạc nhiên đưa tay nâng khuôn mặt anh lên, “Chuyện gì vậy?quán đội ngược đãi anh sao, bao lâu rồi không để anh ngủ rồi, sao lại mệt thành bộ dạng giống quỷ này?”

Cô biết quân nhân khổ, cũng biết anh rất bận, nhưng không nghĩ tới anh đường đường là thượng tá, còn bị hành hạ thành bộ dạng này, không phải là anh đi hành hạ người khác sao?

Nửa tháng nay không thể nghỉ ngơi tốt, đêm qua lại mất ngủ, tinh thần sắp sụp đổ tới nơi, có thể không mệt sao?

Tập Vị Nam kéo khoé miệng, bao phủ đôi tay mềm mại của cô, di chuyển tới nên môi cô nhẹ nhàng hôn một cái.

“Không sao, nghỉ ngơi một đêm sẽ tốt thôi.”

Nghĩ tới ngày kia phải tiến hành diễn tập khép kín, cắt đứt mọi phương thức liên lạc với bên ngoài, nửa tháng không nhìn thấy cô, Tập Vị Nam liền cảm thấy trong lòng giống như có cái gì xáo trộn, ngứa ngáy không chịu được.

Còn chưa chia tay đã thấy nhớ nhung rồi, ánh mắt Tập Vị Nam càng sâu hơn, buông lỏng kích động của bản thân, ngập ngừng hôn lên môi cô.

Xét theo bài học hôm qua, hôm nay anh không dám quá suồng sã, vốn nghĩ chỉ lướt qua rồi dừng lại, nhưng vừa hít vào hơi thở của cô, anh liền khống chế không được máu huyết sôi sục, giống như bị nghiện mùi hương này.

Nụ hôn giữa nam nữ trưởng thành không giống như thanh vị của thời đại học sinh, lúc đó vừa mới chớm yêu, còn không dám tiếp xúc thăm dò sâu, nhưng sau khi cơ thể họ trưởng thành hơn, cho dù một cái hôn đơn giản cũng có thể kích thích hoóc môn, giống như ngọn lửa bùng cháy, khó bỏ khó phân.

Hơn nữa hai người bọn họ có quyến luyến sâu lắng, quen thuộc thân thể của hai bên.

Nhìn thấy cô không từ chối, trong lòng anh phơi phới, đôi tay run rẩy quyến luyến trên cổ thanh mảnh của cô.

Những cảm xúc lạ khiến cô không chịu được lên tiếng rên rỉ, chân tay cô mềm nhũn vô lực, bị ép buộc tiếp nhận nhiệt tình của anh.

Một tay Tập Vị Nam thuận theo lưng cô trượt xuống, chầm chậm di chuyển, nhưng lại giống như mang theo điện, khiến cô cảm thấy hồi hộp chưa từng có trước đây.

Dưới tay dùng lực chuyển động, đem cô kéo qua, ngồi vắt ngang trên đùi anh.

Diệp Bạc Hâm lô lúng túng mở đôi mắt dịu dàng lên, đôi tay gượng gạo không biết từ lúc nào đặt ở đâu.

Tập Vị Nam thấp giọng mỉm cười, âm thanh mập mờ lan toả khắp mọi ngóc ngách trong chiếc xe nhỏ hẹp.

Hai gò má của Diệp Bạc Hâm càng ngày càng đỏ, đôi tay nắm chặt đặt lên đùi anh, có cái gì đó như muốn mượn lực ngoi lên, bên tai lại truyền tới tiếng gầm gừ trầm thấp ấp úng của anh, thở hổn hển, giống như thống khổ, ại giống như vui vẻ.

Cô khó chịu với âm thanh mà anh phát ra, Tập Vị Nam lại đặt lên sườn tai cô mơ hồ nói: “Em yêu, còn không buông tay nó sẽ tàn phế mất, hạnh phúc nửa đời sau của em dựa vào nó đấy.”

Diệp Bạc Hâm ngây người một lúc mới phản ứng lại, cô giống như bị giật điện buông tay ra.

Tập Vị Nam lại xấu xa bắt lấy vóng dáng mềm mại của cô, nắm lấy tay cô từ bụng dưới đang căng chặt của anh, chậm rãi di chuyển xuống dưới eo, cố định ở đó, vốn dĩ muốn trêu chọc cô một chút, không ngờ quân địch không đầu hành, bản thân anh lại bị kích thích một trận.

Vòng eo là nơi nhạy cảm của đàn ông, đôi tay mềm mại ngăn cách bởi lớp quần áo, lại khiến toàn thân anh căng chặt, máu huyết lưu động thần tốc, hơi thở của anh dần dần trở nên nặng nề, làm tan rã sức tự chủ mà anh luôn lấy làm tự hào.
Bình Luận (0)
Comment