Mua đồ ăn trên mạng để gửi cho người ta là tốt nhất, vừa không bại lộ địa chỉ của mình, lại có thể biểu đạt tâm ý.
Trong khi lựa chọn đồ ăn, Đào Diệp cũng không chọn món gì quá quý, mà chỉ chọn những món ăn vặt bình thường đủ ngon miệng thôi.
Tuy bình thường nhưng lại gần gũi với tự nhiên, màu xanh, theo cảm nhận không tệ lắm của chính mình.
Cậu cố ý gọi nhân viên tách ra làm hai phần, như vậy thì tiện cho hai vị sư phụ hơn.
Nơi mua đồ ăn cũng không xa, chuyển phát thường thôi cũng chỉ mất hai ngày là tới trường học của Thạch Cẩn Hành, chú bả vệ đại diện ký nhận chuyển phát.
Nhắn một tin nhắn đến di động của Thạch Cẩn Hành, sau khi anh tan học buổi chiều thì ghé vào lấy.
"Đến nhận chuyển phát à, tên gì?" Chú bảo vệ đối với những sinh viên đến nhận phẩm cũng tập mãi thành quen.
"Thạch Cẩn Hành."
Chú bảo vệ giương mắt nhìn người thanh niên trước mặt, nhịn không được mà nhìn thêm vài lần: "Để chú xem."
Sau khi nhận bưu phẩm, tầm mắt của Thạch Cẩn Hành liếc qua địa chỉ người gửi, địa chỉ trên đó rõ ràng không phải là địa chỉ của đồ đệ.
"Cám ơn đại thúc."
Anh mang thùng bưu phẩm ra khỏi trường, theo lối dẫn đến khu đỗ xe.
Chân trước mới vừa lên xe, sau lưng Đổng Thiếu Khinh đã tới.
Thằng nhóc kia hùng hổ chạy tới nói: "Hôm nay thật là xui xẻo, chơi game cũng bị trộm!"
Chương trình học chiều nay rất nhàm chán, Đổng Thiếu Khinh vừa lên lớp vừa chơi game, đây cũng là việc bình thường, nếu không thì anh sẽ chết già mất.
Anh mở cửa xe, động tác tiêu sái ngồi vào ghế phó lái, mông chưa ngồi nóng đã bị Thạch Cẩn Hành nhét đồ vào mình.
Anh hồ nghi nói: "Cái gì vậy?"
Thạch Cẩn Hành nói: "Đồ đệ cậu gửi đồ ăn đến."
Đổng Thiếu Khinh cứng người khoảng vài giây, vội vã liếc mắt qua dòng địa chỉ, phản ứng hệt như Thạch Cẩn Hành.
"Vậy thì tốt quá, tui đang đói nè." Sau khi cứng người, anh vỗi vã mở thùng ra, lấy một phần đồ ăn rồi nói: "Để xem đồ đệ tui gửi cái gì, nếu không ăn được tối nay tui sẽ tìm nhỏ tính sổ."
"Cảm thấy xấu hổ hả?"
Đổng Thiếu Khinh vừa mở bao bì ra, chưa kịp nhét thức ăn vào miệng đã nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùn qua ảnh ngược phản xạ trên cửa kính.
"Có một chút... Bộ câu không hả?"
Tự nhiên nghe được đồ đệ vốn ngoan ngoãn hát cái loại bài hát thế trước mắt nhiều người vậy, trong lòng anh thật có chút xấu hổ. Thật không biết nói gì với đồ đệ, là trêu chọc đồ đệ, hay giả bộ như chẳng biết đây?
Nếu trực tiếp nói với Tiểu Phiến Đào, thì dựa avfo cái bộ dáng hay xấu hổ của đồ đệ, vậy thì có bùng nổ hay không?
"Tôi sẽ không." Thạch Cẩn Hành có chút cảm xúc khác thường, tựa như lời của Đổng Thiếu Khinh, anh cứ như rối gỗ, bình tĩnh đén mức khiến người ta không cảm thấy thú vị gì.
Đổng Thiếu Khinh nhét thức ăn vào miệng, nhai răng rắc.
"Muốn ăn không?"
Anh mang miếng thức ăn đưa tới trước miệng Thạch Cẩn Hành, người kia liếc anh một cái, rồi lặng lẽ bơ đi tỏ vẻ không ăn.
"Ăn rất ngon, thử chút ha?" Đổng Thiếu Khinh nói.
"Cậu rửa tay chưa?" Trong mắt Thạch Cẩn Hành tràn đầy ghét bỏ.
"Đệt, tay ông đây luôn sạch sẽ." Đổng Thiếu Khinh lại cầm lên đưa, đối phương vừa tránh anh đã bốc lửa, mắng: "Thích thì ăn, không thì vứt."
Trong phút chốc anh đã ăn hết cả một túi đồ ăn vặt, hết sạch một phần, có vẻ như không càn ăn cơm chiều.
"Cám ơn đồ đệ, đồ ăn em gửi ngon lắm, anh ăn hết một nửa luôn nè [ nhe răng ][ nhe răng ][ nhe răng ]"
Sau khi Đào Diệp nhận được tin nhắ, trả lời: "Sư phụ không cần khách khí, thích thì nói, tháng sau em sẽ mua cho anh ăn."
Đổng Thiếu Khinh cầm di động đưa qua khoe với Thạch Cẩn Hành: "Đồ đệ còn nói mua thêm cho tui nữa, ha ha ha ha."
Nhìn anh vui như một đứa con nít, vì mai là cuối tuần nên Thạch Cẩn Hành lái xe chở anh lướt ngang thủ đô, đi về hướng ngoại ô.
"Địa chỉ của em ở đâu? Đưa số di động cho tôi."
Trước đó Thạch Cẩn Hành đã nhắn tin từ vi tính cho Đào Diệp muốn trao đổi số điện thoại.
"Hử?" Tin nhắn rất đột nhiên, Đào Diệp phản ứng không kịp.
"Gửi chút đồ cho em."
"Không cần đâu sư phụ." Đào Diệp gửi đồ cho anh là vì muốn chia sẻ và hồi báo, xuất phát từ tâm lý muốn duy trí mối quan hệ này.
Thạch Cẩn Hành cho cậu càng nhiều, thì sẽ khiến cậu càng chịu không nổi.
"Đưa cho tôi đi, tôi và sư phụ em đi chơi khoảng hai ngày, về gửi qùa cho em." Hiếm khi Thạch Cẩn Hành nói được câu dài vậy, hơn nữa còn tận hai câu: "Sư phụ của em có rất nhiều thứ tốt, tôi sẽ đi đòi cậu ta."
Xem ra Đào Diệp không thể từ chối tiếp được: "Thật sự không cần..." Cậu nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết, đồ của hai vị sư phụ nhất định là món rất xa xỉ và quý báu, tuy rằng không là gì đối với họ cả.
"Khách sáo vậy sao."
"Sư phụ, đừng gửi gì cho em, giờ em không thiếu gì cả, có mấy anh cũng đủ rồi." Đào Diệp do dự thật lâu mới gửi được cái tin mùi mẫn kia qua.
Một phút, hai phút, năm phút... Sao sư phụ lại mất tích luôn rồi.
"..."
Đào Diệp đợi cả đêm, cối cùng cũng không nhận được hồi âm của Cẩn Y Dạ Hành.
"Sư phụ, hai người đang vội hở?" Cậu gửi tin nhắn điện thoại cho Đại Vĩ Ba Lang.
"Không phải, giờ đang ngâm suối nước nóng." Đại Vĩ Ba Lang hồi âm.
"Suối nước nóng? Giờ này hả?" Bây giờ là giữa tuần tháng sáu, Đào Diệp đổ mồ hôi.
"Bên đây ở trên núi, có chút lạnh, em đang làm gì vậy?"
"Không làm gì... Nhị sư phụ đâu?"
"Ở bên cạnh, đang chơi điện thoại."
"À."
Chơi di động cũng không hồi âm cho mình, đây là tình huống giận dỗi à?
Trong lòng Đào Diệp lo sợ bất an, cảm thấy như khó bắt được, cậu tin chắc Cẩn Y Dạ Hành không phải loại người nhỏ mọn vậy, nhưng cũng không khống chế được mà lo lắng.
Không gửi địa chỉ không được, mà gửi cũng không được..
Nếu gửi, thì giải thích sao lúc trước lại không nói?
Nếu không gửi, thì có chắc cam đoan sau này sẽ không bị lộ không? Đến lúc đó chẳng phải là càng khó giải thích sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, Đào Diệp lựa chọn buông lõng mấy cái suy nghĩ này.
"Sư phụ, đây là địa chỉ của em..." Cậu gửi số điện thoại và tên thật của mình.
"..." Đối phương nhanh chóng hồi âm lại.
Đào Diệp có chút hiểu tâm trạng hiện giờ của anh, cho nên gửi một chuỗi tượng thanh cười ngây ngô.
"Lúc trước sao không nói? Không muốn nói tôi biết?" Thạch Cẩn Hành đừng lên từ suối nước nóng, rời khỏi rồi ngồi sang bên cạnh, tập trung nhắn tin với Đào Diệp.
"Vâng..."
"Vì sao?"
"Không có gì."
"Ngày mai về mời em ăn cơm."
Đào Diệp lăn từ trên ghế xuống, ngồi dưới đất mà hồi âm: "Sư phụ, anh đừng dọa em..." Tự do tự tại mà ngâm nước suối của anh đi, được chứ?
"Mười một giờ rưỡi, đón em ỏ trường hay ở nhà."
"Không được."
"Ngày mai làm thêm hả?"
"Không có, anh cứ nghỉ phép đi." Gặp nhau làm gì, gặp nhau xong cũng không vui.
"Không muốn gặp chúng ta?"
"Vâng." Nói thẳng.
"Vì sao?"
"Em hướng nội được không?" Đào Diệp tò mò: "Vì sao sư phụ muốn gặp em?"
"Có chút thích em." Thạch Cẩn Hành dọa người mà không đền mạng: "Về sau không cần hát mấy bài hát kiếu đó trên mạng nữa."
Đào Diệp ngơ ngác, tự động gửi lên nhắn thoại, âm rung: "Ca khúc... gì?"
Thạch Cẩn Hành cũng dùng giọng nói nghiêm túc nhắn thoại lại cho cậu: "Cái bài hát mà em thở đến đầy tình sắc."
"..." Trời ơi.
Trần Duy Vũ Bang chủ vào để gọi Đào Diệp đi ra ngoài chuẩn bị lên đài, lúc vào chỉ nhìn thấy một thanh niên ngẩn người ngồi dưới đất.
"Em trai Đào Diệp, chuẩn bị lên đài."
"Vâng..." Đôi mắt cứng ngắc của Đào Diệp cuối cùng cũng khôi phục sự linh hoạt, nhìn Trần Duy Vũ nói: "Anh Vũ, cho em thêm mấy phút đi."
"Ha, sao vậy?" Nhìn bộ dáng không còn gì luyến tiếc của cậu, Trần Duy Vũ rất tò mò.
"Bị dọa nên ném hồn ở Siberia." Đào Diệp che mặt, lui thành một cục trên nền đất, động tác này được duy trì đến chừng hai ba phút mới được buông lỏng.
Trước khi lên đài, cậu đi đến chỗ em gái hóa trang để trang điểm nhẹ.
Đây là yêu cầu của Trần Duy Vũ, bao gồm cả cách phối hợp quần áo và giày, anh ta yêu cầu Đào Diệp phải mặc đẹp một chút.
Kinh phí này quán bar sẽ chi một nửa, không phải tự mình chi trả hết.
"Anh đây là muốn bồi dưỡng em thành ngôi sao chính hả? Anh Vũ?" Nhìn cái dạng hệt như khổng tước của mình trong gương, Đào Diệp co rút khóe miệng, Trần Duy Vũ ở phía sau giơ di động lên, chụp cho cậu một kiểu.
"Em nghĩ ngôi sao chính là gì chứ, vài phần sắc đẹp là làm được hả?"
Bị châm chọc thực lực, Đào Diệp quay đầu, lộ ra đôi mắt hiện rõ sự bất mãn của mình, sau đó chậm chạp cười lên, vừa thanh khiết vừa quyến rũ.
"Lúc này em bắt chước ai vậy?"
"Marilyn Monroe*."
(*Cái cô diễn viên có màn tốc váy kinh điển á, QT nó dịch là Mrilyn Mộng Lộ QAQ)"Phốc ha ha ha ha ha ha!"
"Cười chết anh."
Cậu bước lên đài.
Trần Duy Vũ đưa cậu lên, hệt như lúc đầu, đi xiên qua đám người phái trước, có cảm giác như một đại ca đang dẫn theo tiểu đệ. "Tháng sau anh sẽ không mang em nữa, tự em đi lại đây."
Đào Diệp ấp úng há miệng, muốn nói sớm cũng không cần anh dẫn đi, cậu cứ nghĩ Trần Duy Vũ thích thú điều này chứ.
"Em có thấy anh dẫn ai đi chưa?"
Đều là vì muốn tốt cho cậu, giống như lo lắng cho chú chim chưa rời tổ.
"Hát cho tốt nhé."
"Vâng."
Đêm nay ở quán bar nhận được tiền boa đầu tiền từ khách hàng thưởng cho, còn thêm một bó hoa hồng nhỏ nữa.
Tuy rằng thưởng không nhiều, nhưng lại khiến cho Đào Diệp vui vẻ đến mặt mày hớn hở, cả người cũng trở nên hoạt bát hơn.
"Em muốn mời anh Vũ đi ăn khuya với em." Cậu mời Trần Duy Vũ.
Trần Duy Vũ hỏi: "Co uống rượu không?"
Đào Diệp nghẹn mặt ngay trong tức khăc: "Làm sao có chứ?" Dời này cạu cũng sẽ không mời Trần Duy Vũ đi uống rượu nữa, bởi vì đối phương có một cái tuyệt kĩ, chính là khi mời rượu, ảnh sẽ dỗ người rượu lại cho mình.
"Ha ha ha ha ha ha ha."
Cuối cùng đi ăn khuya, xin phéo Club nghỉ một ngày, ngày mai là thứ bảy, cậu nói tối thứ sáu tuần sau hát bù thì đổi trưởng mới buông tha.
"Có một người bạn quen tren mạng muốn gặp em."
"Chơi game hả?"
Ánh mắt của Đào Diệp ánh hư hư thục nhìn dòng xe trong thủ đô, tâm tình bình tĩnh vì câu nói chút thích kia của Thạch Cẩn Hành mà gợn sóng.
Một người nói thích một người, có đôi khi rất dễ dàng, có đôi khi rất khó khăn. Có vài người xem lời thích như vàng bạc, có vài người lại nói thối lắm.
"Anh ta là con trai."
Tính hướng của Đào Diệp vẫn không thẻ tự mình xác định được. Cậu nhắm mắt tưởng tượng một chút, nếu như là Cẩn Y Dạ Hành thì cậu có bài xích không?
Nhưng mà không thể nào tưởng tượng, cậu biết rất ít về Cẩn Y Dạ Hành, rất ít rất ít.
"Là bạn?"
"Có thể không tính là bạn." Chính là loại quan hệ rất yếu ớt.
Đào Diệp không nói chuyện này với Trần Duy Vũ nữa, sau khi trở về thì trực tiếp nhắn tin thoại cho Cẩn Y Dạ Hành: "Sư phụ đã ngủ chưa? Mai mười giờ rưỡi em sẽ chờ anh ở tiệm ăn rong rừng phong, em ngồi ở bàn hai mươi ba, bàn cuối trong dãy."
"Được."
Anh nói thích là có thật không?
Câu nói đấy được soạn sẵn trong khung thoại, lẳng lặng yên tĩnh vài giây, cuối cùng vẫn không được gửi ra ngoài, mà bị xóa bỏ toàn bộ.
"Ngủ ngon, sư phụ."
"Ngủ ngon."
nt-siz$墊