Bóng đêm ập đến, người đến nhà hàng ngày càng nhiều. Cái bàn với ba thanh niên trẻ tuổi bảnh bao này cũng bị chú ý ngày càng nhiều.
Vô luận là trai gái già trẻ thì khi đi ngang qua bàn này cũng sẽ nhìn thêm vài lần.
Thạch Cẩn Hành và Đổng Thiếu Khinh thì không cần phải nói gì, từ nhỏ đến lớn luôn là mục tiêu bị chú ý, cho nên cũng quen với ánh mắt vây xem của mọi người.
Có đôi khi Đổng Thiếu Khinh còn đùa rằng mình và Thạch Cẩn Hành hệt như con khỉ trong sở thú, nhưng đừng để ý đến lời đua của anh bởi anh cũng rất thích bị người ta chú ý.
Bản thân Đào Diệp khi đi trên đường cũng rất thu hút ánh nhìn, tuy cậu lớn lên trông bảnh bao, nhưng khi cả ba tụ lại một chỗ lại càng thêm phần hiệu ứng chú ý mãnh liệt.
"Ăn xong rồi, đi thôi." Đổng Thiếu Khinh uống ngụm trà cuối cùng, đứng dậy duỗi lưng đầy biếng nhác.
Đào Diệp đẩy ghế ra rồi đứng lên, đi theo phía sau Thạch Cẩn Hành, bởi vì cậu ăn hơi no, cho nên biểu tình có chút kì quái.
"Đi dạo một chút, tiêu cơm." Thạch Cẩn Hành vươn tay, nắm chính xác lấy cái tay đang rủ bên người của Đào Diệp.
Hai người tay trong tay, đi ở phía sau Đổng Thiếu Khinh, càng chạy càng chậm.
Cuối cùng cũng không còn bị người khác chú ý, Đào Diệp xoay đầu qua một bên, đôi môi như chuồn chuồn lướt nước mà quét ngang má Thạch Cẩn Hành, vừa chạm vào đã rời đi.
"..." Hô hấp của Thạch Cẩn Hành tạm dừng một chút, sau đó lại trở về như cũ.
"Mua xe cho em được không?" Đào Diệp dùng ngón tay chọt chọt lòng bàn tay anh, nói đầy tùy ý.
Thạch Cẩn Hành nghiêng đầu nhìn cậu, ngẫm nghĩ một hồi, nói: "Em có hộ chiếu không?"
"..." Đào Diệp nghẹn, bởi vì cậu không có hộ chiếu, trước đây không nghĩ làm hộ chiếu để làm gì.
Nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Thạch Cẩn Hành, Đào Diệp tùy ý nói: "Mua về xem chơi cũng tốt, làm hộ chiếu xong thì đi."
"Được." Đối phương không chút do dự.
Đào Diệp nói: "Còn muốn nhà nữa."
"Hai người nói thầm gì đấy, đi nhanh chút được không?" Đổng Thiếu Khinh không còn kiên nhẫn để chờ nữa, quay đầu lại thúc giục.
"Nói sau." Thạch Cẩn Hành buông tay cậu ra, khôi tốc độ đi lại như bình thường.
Ba người trực tiếp đến khu thương mại, càn quét đồ vật cho Đào Diệp, họ thích gì thì thẳng tay mua nấy.
Đào Diệp đi theo bọn họ, khóe miệng tràn chút ý cười, đối phương nói muốn mua thứ gì cậu cũng đồng ý hết.
Con trai đi dạo phố, mục đích vô cùng mạnh mẽ.
Hơn một tiếng sau, ba người căn bản tiêu hết phân nửa tiền lì xì mà Đổng Thiếu Khinh cho.
Cái bụng vốn căng lên vì no cũng tiêu xuống. Đào Diệp nhìn đồng hồ, nói muốn đi quán bar.
Họ đã đến quán bar trước tám giờ, Đào Diệp đi vào chuẩn bị lên đài, Thạch Cẩn Hành và Đổng Thiếu Khinh tìm một chiếc bàn trống trong quán bar để uống chút rượu.
"Đây là lần đầu tiên nghe em ấy hát live." Đuôi mắt của Đổng Thiếu Khinh mang đầy ý cười, nhấp một ngụm rượu, bản thân toát đầy vẻ lười nhác.
"Thanh âm thật là gạt người." Thạch Cẩn Hành ngắm nhìn người trên đài, có lẽ đối phương không biết rõ mình, nhưng anh sao lại không biết chứ.
"Mới vừa nói cái gì?"
"Không có."
Nửa giờ trôi nhanh như gió, thanh niên hát xong thì mang theo đàn ghi-ta xuống đài, đi đến chỗ ngồi cạnh họ rồi ngồi xuống.
"Có thể về rồi." Đào Diệp nhìn ly rượu của Thạch Cẩn Hành, cầm lấy uống một hơi, thế nhưng lại ngọt.
Cậu cười thầm trong lòng.
"Anh thấy thiệt có nhiều người mê muội em á." Đổng Thiếu Khinh chống cằm phóng điện với cậu, không biết là đang nói fan trên internet hay người nghe ở quán bar.
"Rất cảm ơn bọn họ." Đào Diệp không muốn nói vấn đề này, cậu không quên Thạch Cẩn Hành và Đổng Thiếu Khinh đã từng nghe qua bài hát xấu hổ kia của mình, lúc đó trong đầu họ nghĩ gì Đào Diệp thật không dám đi tìm tòi nghiên cứu.
"Vậy thì về đi." Ngồi trong chốc lát, Thạch Cẩn Hành mở miệng nói, rủ mắt rồi cầm ly uống hết rượu.
Đây không phải là lần đầu tiên Đào Diệp thấy anh uống như vậy, vừa rồi lúc ăn cơm cũng thế.
"Chúng ta đi siêu thị đi."
"Mua cái gì?"
Mua một ít trái cây tươi ở siêu thị, đồ dùng hằng ngày, lúc tính tiền còn xách theo mấy hộp "áo mưa".
Đào Diệp và Đổng Thiếu Khinh đang tám chuyện, nhìn thấy Thạch Cẩn Hành đang chọn đồ, ngón tay thon dài đang cẩn thận chọn lựa những chiếc hộp được đóng gói cẩn thận.
Giữa mày hơi mang vẻ nghiêm túc, nhưng cũng nhuốm sự biếng nhác, không giống vẻ đứng đứng như thường ngày.
Lúc nhìn anh như vậy, cậu đột nhiên giật mình... Ai cũng ngày ăn ba bữa hết mà, cũng là loại dục vọng sống qua ngày thôi.
"Tui dừng ở đây thôi." Đổng Thiếu Khinh không phải là người biết điều, loại đêm đen tràn đầy tim hồng phất phới này, nếu anh đi theo thì sẽ biến thành cái bòng đèn siêu bự mất.
"Trên đường cẩn thận." Một người mang theo một túi đồ, đứng ở dưới lầu chào tạm biệt với Đổng Thiếu Khinh.
Đi vào căn phòng không người, Đào Diệp bị ánh mắt nóng cháy liếc qua khiến tim cậu đập nhanh.
"Đây là nhà của anh hả?" Cậu muốn tìm đề tài nào đó để giảm nhiệt cái bầu không khí này.
"Không phải, là thuê." Thạch Cẩn Hành hỏi cậu: "Em thích nhà như vậy sao?"
"Thích." Căn nhà lớn mang vẻ cổ kính, nhìn rất xinh đẹp. Đoạn đường này, kích cỡ này, chắc khoảng mấy nghìn vạn.
"Vậy mua nhà này cho em." Thanh niên có tiền bên cạnh không nhíu dù chỉ là một cọng lông mày.
Bọn họ còn chưa tốt nghiệp, xem ra còn phải ở một hai năm, chi bằng mua xuống để làm kỷ niệm.
Hô hấp Đào Diệp ngừng lại, cảm giác như không thể thở nổi, có đáng giá phải làm thế với một người tình không?
"Được."
"Tôi đi xếp đồ, em tắm đi." Thạch Cẩn Hành lấy hết đồ trong tay Đào Diệp, giục cậu đi tắm.
Chuyện gì xảy ra sau khi tắm xong, Đào Diệp cũng không phải không biết. Cậu vào phòng tìm áo ngủ và quần lót của mình, bước vào phòng tắm.
Đây là phòng riêng của Thạch Cẩn Hành, đồ dùng trang trí không nhiều không ít, nhìn sơ qua cũng biết phòng của con trai. Cơ mà tất cả đều chỉnh tề, không có chút hiện tượng lộn xộn nào.
Trong thùng rác cũng không có rác, mà nếu có một chút cũng sẽ bị đem quăng ngay.
Tắm xong thì đánh răng, Đào Diệp vừa lau tóc vừa bước ra, mới đến cửa thì đã bị một vòng tay ôm lấy, nhanh chóng chạy dọc ven áo ngủ rồi mò vào...
Đào Diệp ném khăn đi, cởi chiếc áo ngủ mới mặc vào, không nhiệt tình cũng không chống cự, trong đêm không có tí sức thuyết phục nào.
"Thích tôi khôg?" Thanh âm Thạch Cẩn Hành trầm thấp, truyền vào tai Đào Diệp.
"Thích." Đào Diệp nâng tay lên, ôm chặt anh.
Hình ảnh này thật quyến rũ, Thạch Cẩn Hành nắm cằm của cậu, hôn thật sâu...
Đào Diệp ôm anh thật lâu.
"..." Đại khái Thạch Cẩn Hành có chút cảm xúc được thương mà ngạc nhiên, nên ôm người yêu quậy đến nửa đêm.
Tỉnh lại thì eo mỏi lưng đau, có cảm giác như bị mất sức khi vận động mạnh, cơ mà vẫn có chút sung sướng... Hệt như sự khoái cảm từ một việc điên cuồng nào đó.
"Tỉnh rồi sao?"
Đào Diệp nhìn cửa nhà, thanh niên mặc quần ngủ đứng ở cạnh cửa uống cà phê hoặc thứ gì đó đại loại thế.
"Anh uống gì thế?"
Thạch Cẩn Hành nhìn nhìn chiếc ly của mình, đáp lại: "Sữa đậu nành."
Thì ra là thức uống bình dân thế, sau khi Đào Diệp đứng lên rửa mặt sau cũng uống một ly, không giống như sữa mua ở ngoài, vừa thơm vừa đậm đặc.
Cậu còn ăn một phàn điểm tâm sáng do Thạch Cẩn Hành làm, không Đông không Tây, không biết nên gọi cái gì, dù sao ăn no là được rồi.
"Cám ơn, sữa đậu nành uống rất ngon." Đào Diệp nhào lại, hôn một cái đầy dấu sữa lên mặt Thạch Cẩn Hành. Sau đó ngại ngùng cười: "Chốc nữa em đến trường, trưa anh có đến không?"
"Em hy vọng tôi tới sao?" Thạch Cẩn Hành nói.
"Em hy vọng." Đào Diệp mân môi, cúi đầu uống sữa đậu nành, che dấu sự bình tĩnh trong đáy mắt.
"Vậy tôi đến tìm em." Thạch Cẩn Hành cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó anh thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời nhà.
Trường hai người cách gần nhau, cho nên rất thuận tiện khi đi cùng.
Đây là lần đầu tiên mà Đào Diệp hưởng thụ đãi ngộ được đưa đến trường bằng xe sang, trước khi rời đi còn nắm cằm Thạch Cẩn Hành hôn một cái. Đừng nhìn cậu hôn trông tự nhiên thế, kỳ thật trong lòng bối rối đến mức muốn nổ tung.
Có cảm giác như tay đổ mồ hôi, mặt nóng bừng bừng.
"Em tới lớp rồi, anh đến chưa??"
"Thạch Cẩn Hành, nhìn thấy tin nhắn nhớ hồi âm lại."
"Tôi đến rồi."
"Học có chút chán [ Tình yêu ][ Tình yêu ][ Tnh yêu ], bây giờ em có chút nhớ anh."
"[ Mỉm cười ][ Mỉm cười ][ Mỉm cười ]"
"Nhớ em không?"
Phòng học kín người, giảng viên ở trên giảng bài, có nhiều người cúi đâu nghịch di động.
"Anh hùng bàn phím."
"Không phải." Cậu cúi đầu, gửi một tin thoại với âm lượng nhỏ: "Em rất nhớ anh."
"Đang học, không nghe được."
"Không nghe thì thôi."
Bạn bè biết Đào Diệp vô ý nói: "Ấy Đào Diệp, mặt của cậu đỏ thiệt đó, bị sao vậy?"
Đào Diệp cất điện thoại vào túi, vươn biểu tình hết sức tập trung nghe giảng bài. Cậu tốn thật nhiều khí lực mưới nói ra được những lười này với Thạch Cẩn Hành, nếu đổi tình huống khác, thì sẽ không thể nào nói như vậy.
Đáng sợ là, lúc nói ra thi có chút kích thích, khiến cậu cảm thấy rất vui vẻ.
Hôm nay có bốn tiết, sáng hai tiết trưa hai tiết. Buổi sáng tan học, Đào Diệp chạy đến nới hẹn với Thạch Cẩn Hành, là vườn cây ngoài tường.
"Hôm nay em nói tôi là anh hung bàn phím?"
"Ừ."
Thạch Cẩn Hành mở to hai mắt nhìn Đào Diệp nhào lại đây, ấn một nụ hôn ướt sũng lên môi mình.
Khaongr hai ba phút sau, Đào Diệp đứng thẳng, mân miệng nói với anh: "Rất nhớ anh."
Mặt vẫn rất đỏ, đây là điểm cực hạn.
"Em không phải là..." Thạch Cẩn Hành nói được một nửa rồi dừng.
Anh muốn hỏi Đào Diệp thích anh phải không, phải loại thích trên giường này, cho nên tối hôm qua không tính toán gì hết.
"Trong trường có người thích anh không?" Đào Diệp trưng biểu tình đứng đắn.
Thạch Cẩn Hành liếc cậu một cái, hỏi ngược lại: "Em cho rằng sẽ không có sao?"
Điều này cũng rất bình thường, anh ưu tú như thế, đương nhiên có nhiều người biết thân phận của anh, người muốn cùng chỗ với anh cũng rất nhiều.
"Nếu có thật thì anh xử lý thế nào?" Đào Diệp có chút tò mò thật.
"Không thích thì trực tiếp từ chối, không ghét thì từ chối nhự nhẹ nhàng chút." Thạch Cẩn Hành không phải dạng người khư khư cố chấp, suýt chút nữa cũng đã đồng ý với vài người.
Đào Diệp cách khoảng cách với anh, tựa vào trên tường, cậu suy nghĩ, mình và người khác có cái gì khác nhau, có điểm nào tốt hơn người khác không?
"Anh sẽ đối tốt với em mãi sao? Có thể hứa với em không?"
Bình tĩnh nói xong lời này, dù biết kết quả cuối cùng là cái gì, nhưng vẫn không thể buông bỏ khát vọng trong lòng.
- D/40