Đào viên, Câu Lạc Bộ Golf.
Đại sảnh thiết kế tỉ mỉ, kiến trúc đồ sộ hoa lệ, tầm nhìn rộng lớn, khí thế phi phàm; mà bên ngoài cảnh đẹp khí thế hào hùng, sơn cảnh ( phong cảnh núi non) bát ngát vô tận làm lòng người vui vẻ thoải mái.
Từ bên trong lẫn bên ngoài hồ bơi, mười phần giống Hawai phong tình, vô luận dưới ánh mặt trời hoặc dưới ánh trăng du dương, đồng dạng làm cho người ta cả thể xác và tinh thần khoan khoái dễ chịu. Khác có thiết kế sân Golf, sân bóng rổ, sân Tennis, để cho khách dừng chân sử dụng.
Sân đánh Golf với diện tích mênh mông, chơi được trận đấu cấp 18 lỗ bóng, gậy Golf tiêu chuẩn là 72 cái, trong đó thiết kế sáu cái hồ nhân tạo làm chướng ngại cũng kiêm làm chức năng điểm tô cho cảnh đẹp, cộng thêm đồi hố cát, thật đáng giá để các nhân sĩ đến đây thử một lần khả năng.
Thẩm Thiếu Dương mời Quách Phượng Hề tới nơi này vào cuối tuần, thuận tiện luyện tập kỹ thuật bóng.
Đây còn là trung tâm hội nghị cấp quốc tế, kiêm làm phòng ở, hội nghị, hưu nhàn giải trí, còn có hành lang gấp khúc rất nghệ thuật dài đến 100 mét, cộng thêm ở bên trong, sự kiện mỹ thực cơm Tây, đủ để giải tỏa tất cả áp lực, xa xỉ mà tận nắm lấy lục ý cảnh đẹp động lòng người.
Mỹ nhân, rượu nguyên chất, đàn ông còn có thể yêu cầu xa vời thêm sao?
"Tôi thường thường mỗi tháng sẽ tới một lần, cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không quản, hoàn toàn tự mình chạy xe tới đây, thuần túy sống phóng túng." Thẩm Thiếu Dương lười biếng dùng cánh tay chống đỡ đầu, tựa vào trên ghế sa lon.
"Trụ sở bí mật của cậu bé ?" Phượng Hề dương lên tiếng cười thanh thúy, ngay tại bên lỗ tai anh. Tâm tình của anh thật buông lỏng, có phần uống hơi nhiều, dường như uống hai, ba ly, vẫn lại là bốn ly rượu đỏ.
"Tương tự đi!" Anh khẽ nở nụ cười.
"Không mang theo chị Điệp Y cùng tới?"
"Không." Đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch."Chỉ với em." Cho dù nhiều yêu một người, đều cần có một chút không gian riêng, nếu không hai bên đều sẽ hít thở không thông.
Ảo giác sao? Tại sao cô cảm thấy được tình yêu của anh rất chân thành, trong mắt chỉ có một mình cô?
A, ánh mắt của anh làm chi mà chăm chú nhìn cô đến nghiêm túc như vậy, Phượng Hề nghĩ muốn né tránh, lại bị anh hếch cằm lên, nhìn thẳng vào mắt cô; anh nhìn chằm chằm như vậy khiến hai gò má cô nóng lên, liền thân thể cũng nóng lên.
Anh nâng gương mặt cô lên, tỉ mỉ vuốt ve.
"Chúng ta phải ở chỗ này qua đêm, giống như tất cả vị hôn phu hôn thê như vậy. . . . . ." Thẩm Thiếu Dương sáp đến Phượng Hề, "Đêm này chỉ thuộc về hai người chúng ta."
Dễ dàng chiếm lấy môi anh đào mềm mại ngọt ngào biết bao nha!
Anh thuần thục hôn, cho cô nụ hôn sâu ngọt ngào nhất; Phượng Hề đã sương mù, không tự chủ được đáp lại anh, hưởng thụ nhịp thở của anh, anh mút hôn cùng với anh vỗ về đến mất hồn.
Tròng mắt say mê, cô nhìn đến vị hôn phu tuấn mỹ kia của cô, đang ôn nhu mà hướng cô cười, thì thầm tên của cô, trút đi quần áo của cô, chỉ đối với một mình cô cười, giống như cô là người phụ nữ đẹp nhất trên đời.
Loại cảm giác này, cỡ nào làm tim cô đập thình thịch, tâm trạng một phen nhộn nhạo. . . . . .
"A. . . . . ." Cô say, chỉ muốn chìm vào trong sự dịu dàng nỉ non kia, không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.
Người đàn ông thâm tình vuốt ve người cô, khiến cho cô cả người đều đắm chìm trong một loại không khí hạnh phúc, loại ngọt ngào này làm cho người ta khoái cảm mất hồn, là cô chưa từng có trải qua, đây cũng là nam nữ yêu nhau đi!
Đây mới thật sự là yêu đi! Cảm thấy được thế giới là như vậy tốt, ngọt ngào làm cho cô mê say.
Cô lần đầu tiên cảm nhận được.
Sóng triều vui sướng, ập cuốn tới.
*************************
Cơ hồ đạo ánh mặt trời đầu tiên ở sáng sớm rơi vào trong phòng đồng thời, Thẩm Thiếu Dương liền tỉnh lại.
Phượng Hề quả nhiên giống như anh tưởng tượng, có một thân hình uyển chuyển tương xứng.
Anh thỏa mãn thở dài một hơi, lần nữa nằm lại trên giường.
Vốn là anh cũng không có nghĩ nhanh như vậy biến cô thành người phụ nữ của anh, anh thậm chí nguyện ý chờ đến đêm tân hôn, cho nên đặt trước hai căn phòng.
Chẳng qua là giữa trưa ngày hôm qua khi bọn họ đến, ở đại sảnh thượng nghênh đón tân khách, không phải là Giám đốc Hoàng anh quen biết, mà là có một người thanh niên trẻ tuổi bước đi tới, nhìn dáng dấp không tới ba mươi tuổi, tự giới thiệu mình là Phó giám đốc. Này cũng không cái gì, mà là Quách Phượng Hề vừa mở miệng liền hô lên "Học trưởng" !
Phạm Thần không chút nào giữ lại mà cấp cho cô một nụ cười rực rỡ nhất ."Anh còn thật lo lắng em không nhớ rõ anh, anh nhưng là chưa từng quên em, Phượng Hề học muội."
Phượng Hề vội vàng thay hai bên giới thiệu, thì ra Phạm Thần là lưu học sinh lúc cô đi nước Mĩ du học một năm khi đó nhận thức, mới vừa lấy đến học vị Tiến sĩ trở về tiếp nhận gia nghiệp.
"Không nghĩ em trẻ tuổi như vậy liền đính hôn rồi." Phạm Thần không có che giấu trong giọng nói của anh ta có nỗi mất mác.
"Bởi vì sợ anh ấy bị phụ nữ khác cướp đi a!" Phượng Hề trêu ghẹo nói, không có để ý anh ta ý ở ngoài lời.
Thẩm Thiếu Dương nhưng là từ nhỏ tại trong ngươi lừa ta gạt ông cháu đấu pháp lăn lộn tới đây, ngay tại chỗ chỉ là nhíu mày, anh cũng sẽ không cho bất luận kẻ nào có cơ hội phá hư kế hoạch cuộc đời của anh.
Ừ! Thẩm Thiếu Dương cười hướng bọn họ gật đầu, chính mình hướng quầy đăng kí, lúc này Giám đốc Hoàng tới đây chào hỏi, thuận miệng vừa hỏi, liền biết được Phạm Thần là Nhị thiếu gia của Đổng sự trưởng Câu Lạc Bộ Gofl này, mới có thể vừa về nước liền thuận lợi lên làm Phó giám đốc. Giám đốc Hoàng trước mắt mặc dù chức vị so với anh ta cao hơn, nhưng không lâu về sau nhất định sẽ núp bên dưới anh ta.
Thẩm Thiếu Dương không nói hai lời, hủy bỏ hai căn phòng đắt tiền nhất, trực tiếp chỉ muốn một phòng cho 'Tổng thống', không chuẩn bị buông ra Quách Phượng Hề rồi.
Anh cũng không đem Phạm Thần làm tình địch mà đối đãi, Phạm Thần vẫn còn không nên trò trống, chỉ là anh không nghĩ muốn lãng phí thời gian hoặc tinh lực đi phòng tình địch công thành chiếm đất, phương pháp đơn giản nhất chính là bắt được lòng của Quách Phượng Hề.
Một người trừ phi không muốn ngoại tình, thì chỉ cần có ý nghĩ, rằng muốn làm ái muội, phòng cũng không phòng được.
Anh lựa chọn tin tưởng vị hôn thê, để cho cô trở thành người bên gối là muốn ám chỉ Phạm Thần chết tâm đi.
Nhưng không thể phủ nhận, trải qua cả đêm lưu luyến triền miên, anh thật sự hưởng thụ đến tư vị mừng như điên, thân thể dán lên thân thể, cảm thấy vô cùng mềm mại, thoải mái, dịu dàng phủ tận mỗi một tấc da thịt anh, vĩnh viễn không chút dừng lại nụ hôn nóng bỏng, quấn lấy nhau, cùng nhau ở trong cảnh giới vui thích, thật lâu không thể tự kềm chế.
Ngọt ngào nỉ non, một đêm hoàn mỹ, hạnh phúc cao trào. . . . . .
Mãi cho đến sức cùng lực kiệt mới ngừng.
Thẩm Thiếu Dương thật không nghĩ tới, thân thể của hai người càng như thế phù hợp.
Loại cảm giác này, sẽ nghiện, nhưng có quan hệ gì đây? Bọn họ là một đôi.
Lần đầu tiên, Thẩm Thiếu Dương nhìn thẳng vào tình cảm chính mình đối với Quách Phượng Hề, may mắn vị hôn thê của mình là cô, không riêng gì thuận theo chỉ thị của ông nội, mà là thật sự khát vọng nghĩ muốn cùng cô ở cùng một chỗ.
Cảm xúc này chắc chắn không cần hoài nghi.
Khẽ chạm, anh một phen rồi lại một phen cắn môi Phượng Hề, đùa trêu chọc cô từ trong mộng đẹp nửa mê nửa tỉnh tỉnh lại, nhìn thấy con ngươi anh lại biến nóng rực, bên trong lẻn ra một cỗ dục vọng khó tả.
"Thiếu Dương ──" Thân thể mềm mại của Phượng Hề cơ hồ hoàn toàn bị lồng ngực tráng kiện nóng bỏng của anh gắt gao dán lấy, hô hấp nóng rực lướt nhẹ qua, vén lên một đạo lại một đạo lửa dục thâm trầm.
Trời mới biết anh làm sao sẽ giống như cậu bé không biết thoả mãn, như thế khát vọng phủ lên thân thể mảnh khảnh a!
Phượng Hề lại một lần nữa động tình, chìm hãm tại trong anh mang tới cho cô hành hạ ngọt ngào.
"Thiếu Dương, em yêu anh!" Tất cả tâm tư hóa thành vô hạn tình yêu, chặt chẽ nhốt chặt cô.
Say đắm lòng người như trong cơn bão tình.
"Anh yêu em." Nhẹ nhàng hôn lên cánh môi đỏ mọng.
Phượng Hề thâm tình ôm anh, cô thật yêu anh, mới nguyện ý giao mình cho anh, một câu "Anh yêu em", càng làm cho cô xác định cả đời này đều muốn cùng người đàn ông này gắt gao đi theo rồi.
Tình yêu, đích xác rất kỳ diệu.
Khiến thân cùng tâm dán được thật gần thật gần, không còn có khoảng cách.
Tình yêu của cô cập tại trong bến bờ của anh.
Trong không khí, tràn đầy tư vị hoan ái ngọt ngào. . . . . .
Cho đến mặt trời lên cao.
Sau một cuộc tình ái lưu luyến yêu say đắm, Phượng Hề mệt mỏi cực độ tựa vào trước ngực Thẩm Thiếu Dương, lắng nghe tiếng tim đập hơi nhanh của hai người, trong lòng ngọt ngọt ngào ngào.
Cô thật yêu anh a! Phóng mắt nhìn đi, toàn bộ thế giới tựa như thành một mảnh tràn ngập tình yêu cuồn cuộn.
"Em yêu anh, Thiểu Dương." Cô thật là thỏa mãn ôm chặt hông của anh, nhắn nhủ đối với anh vô số tình yêu."Nghe được anh đối với em nói anh yêu em, em càng thêm cảm động, ngực tràn đầy hạnh phúc."
Anh thật nói ra miệng sao?
"Anh sẽ thật tốt quý trọng em, Phượng Hề." Anh hứa hẹn tâm tình của mình, chỉ là này đã là cực hạn rồi.
"Nói lại lần nữa xem."
"Uh?" Anh yêu thương khẽ vuốt mặt cô.
"Nói với em, ‘ anh yêu em ’ ý."
Anh thấp giọng nói."Anh ngượng ngùng nói." Anh vuốt vuốt tóc cô, "Từ nhỏ anh được dạy bảo không dễ dàng lộ ra cảm xúc, trừ phi. . . . . ."
"Trừ phi cái gì?" Cô ngẩng mặt lên, u oán mà liếc mắt nhìn anh một cái.
Anh phát ra một tiếng cười khẽ, "Trừ phi em có thể khiêu khích anh mất đi lý trí, vậy thì cái gì cũng đều tùy em rồi." Trong mắt chảy qua tình ý ấm áp, "Đến đây đi! Anh hôm nay tùy em xử trí."
Ai nha nha nha!"Anh. . . . . . Anh. . . . . ." Như thế nào sắc như vậy nha!
Thật sự là mắc cỡ chết người, trên mặt Phượng Hề sớm đã hồng thấu, dùng ga giường bao chặt chính mình, xấu hổ chạy đến trong phòng tắm, đưa tới tiếng cười mỉa của anh cùng tiếng đóng cửa.
Một tiếng sau, đi ra khỏi phòng cho 'Tổng thống', hai người đã khôi phục bộ dạng thân sĩ cùng thục nữ.
Thẩm Thiếu Dương ghé vào lỗ tai cô nói nhỏ: "Chúng ta vẫn là đi xuống phòng ăn ăn cơm đi! Kêu khách phòng phục vụ, anh sợ anh sẽ nhịn không được lại đem em ôm đến trên giường đi."
Phượng Hề giả bộ làm không có nghe thấy, nhưng cô biết chính mình đã đỏ mặt, nóng gò má.
Cho đến tại nhà hàng Tây thì nhanh nhẹn đi vào, chọn xong món ăn, cô mới có dũng khí nhìn thẳng vào anh.
"Chị Điệp Y căn bản là đang gạt người, nói anh chưa từng quen qua bạn gái." Ngoài miệng hờn dỗi, nhưng trong lòng là vui mừng, cả người cũng toát ra phong thái toả sáng.
"Điệp Y đơn thuần như vậy, muốn gạt người cũng lừa gạt không đến." Thẩm Thiếu Dương ngược lại bình tĩnh."Thật sự anh không có ở trước mặt chị ấy quen qua bạn gái." Ở Đài Loan là nghỉ đông, nghỉ hè khi đó Thẩm đại lão phái người đem Điệp Y đưa tới nước Mĩ giao cho anh chiếu cố, mà trước đó anh cũng vừa lúc ngừng đeo đuổi bạn gái!
"Xin hỏi, em đánh số thứ mấy?" Phụ nữ ghen tuông không thể khinh thường.
"Một vị sau cùng."
Xem đi! Thẩm Thiếu Dương chính là Thẩm Thiếu Dương, một dạng Bất Động Như Sơn (bình tĩnh, vững vàng như núi), bất luận ném ra cái dạng vấn đề gì, đều rất khó dao động tâm tình của anh. Nhưng Phượng Hề chính là không tự chủ được chịu anh hấp dẫn, yêu anh say đắm.
Đàn ông như vậy, vô cùng thận trọng, rất có cảm giác an toàn a!
Hưởng dụng bữa ăn Tây ngon miệng, hai người thuận miệng tán gẫu.
"Chị bị anh rể đón về nhà đi?" Phượng Hề cơ hồ khẳng định nói, nếu không anh sẽ không qua đêm ở bên ngoài.
"Ừ, anh rể tham muốn chiếm hữu rất mạnh." Thẩm Thiếu Dương lạnh nhạt nói.
Với anh tám lạng nửa cân đi!
"Xế chiều hôm đó sau khi em đưa chị ấy trở về, đã xảy ra chuyện gì? Nghe Dì cả em nói, ông Lôi hạ lệnh hủy bỏ cho nhân viên đi du lịch tại ‘khách sạn JR Ôn Tuyền’, kết quả các bộ phận ngoan ngoãn sửa đổi hành trình, còn rõ ràng phát tiền thưởng thay thế, đến sau cùng chỉ có anh họ em dẫn đầu bộ phận PR kiên trì tiến về phía trước, cuối cùng giữ được một chút mặt mũi cho chị họ em." Phượng Hề chỉ là tò mò trong đó có nội tình gì.
Không có lực sát thương nhất Thẩm Điệp Y, như thế nào phá hư cuộc làm ăn lớn của Phan Vinh Mỹ đây? Mặc dù ra mặt "Quát tháo" chính là Lôi Tổng, nhưng Phượng Hề trực giác là vì Điệp Y.
Thẩm Thiếu Dương với vẻ mặt bình thản."Điệp Y không ăn cơm, cái gì cũng không chịu ăn."
"Chị ấy tuyệt thực kháng nghị?" Thật không nghĩ tới nha!
"Không. Không phải kháng nghị. Chị ấy thực phiền não, phiền não đến cái gì cũng ăn không vô, tựa vào trên ghế quý phi ngẩn người."
Phượng Hề tưởng tượng một phen hình ảnh kia, một vị tuyệt thế mỹ nhân mềm mại yếu ớt, ưu sầu nghiêng dựa vào trên ghế quý phi, đôi mày thanh tú nhẹ nhăn mày, muốn làm không tốt còn là đôi mắt đẹp rưng rưng. . . . . .
Oa oa, không đem đàn ông làm được điên rồi mới là lạ!
"Anh làm như thế nào?"
"Thật may là chị ấy rất nghe lời anh, anh dỗ dành chị ấy một hồi lâu, chị ấy liền đem hết thảy phiền não nói cho anh biết." Thẩm Thiếu Dương chậm rãi nói: "Anh hoài nghi, chị họ Phan Vinh Mỹ của em có hay không có di truyền bệnh thần kinh? Kéo làm ăn buôn bán dùng đến thủ đoạn cũng là thôi, như thế nào trắng trợn sẵng giọng muốn cướp chồng người ta ? Cô ta là dựa vào cái gì chứ? Cũng chỉ là dáng người cô ta xinh đẹp? Cô ta tới cùng là quá mù quáng tự tin hay là quá ngu xuẩn?"
"Thật xin lỗi, em. . . . . ."
"Vì cái gì em muốn nói xin lỗi? Hành động việc làm của Phan Vinh Mỹ cùng em không liên quan." Anh ấm giọng trấn an cô, chậm rãi nói: "Điệp Y rất đơn thuần, quả thật đối với người khác là dễ dàng uy hiếp. Bởi vì chị ấy rất yêu anh rể, dễ dàng trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Chị ấy phiền não tới đến nỗi cái gì ăn cũng không vô, đối với ông nội gấp gáp muốn ôm chắt trai mà nói, so trời sập xuống còn nghiêm trọng hơn, anh chỉ tốt đem nguyên do chuyển cáo ông nội, không nghĩ tới ông nội luôn là bình tĩnh nhưng lại lập tức đánh điện thoại cho Lôi Tổng, anh cũng không ngờ được Lôi Tổng lại hạ lệnh hủy bỏ du lịch."
Quách Phượng Hề mặc dù cảm thấy Phan Vinh Mỹ tâm thuật bất chính, hành động quá, cũng không phải là cô gái hiền thục, nhưng tốt xấu cũng là thân thích một nhà, cũng không hy vọng cô ta có kết quả không tốt.
"Sau lại chị ấy đã chịu ăn cơm chưa?"
"Anh mở thiết bị nghe nhìn cùng anh rể liên lạc với, khiến Điệp Y cùng anh rể nói, ‘ cởi chuông phải do người buộc chuông ’, không bao lâu liền nhìn thấy chị ấy thật vui vẻ xuống lầu ăn cơm."
"Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm đi!" Liền Thẩm đại lão cũng đều kinh động, có thể nghĩ tới tâm tình của người làm.
"Ừ, tất cả mọi người có thể bình thường hít thở rồi."
"Em đoán, chị ấy cũng không rõ ràng lực ảnh hưởng của mình."
"Chị ấy sẽ không tưởng quá nhiều, chỉ là đơn thuần mà yêu chồng của chị ấy. Anh hi vọng đây sẽ là hành vi ngu xuẩn cuối cùng của Phan Vinh Mỹ." Thẩm Thiếu Dương dừng lại chốc lát, phát đi hiểu ý mỉm cười, "Điệp Y nhà anh là bông hoa dưỡng tại nhà ấm, chỉ biết là trời xanh mây trắng, không biết gió táp mưa sa. Phượng Hề, em cũng tán thành đi!"
Phượng Hề suy nghĩ sâu xa nhìn anh một lúc lâu."Em tán thành."
"Thật cao hứng chúng ta đạt thành nhận thức chung."
Cái gì nhận thức chung? Điệp Y là chủng loại hoa hiếm có, thỉnh cùng gia nhập hàng ngũ bảo hộ.
Chị em yêu thương nhau là một chuyện tốt, nhưng vị tiên sinh này có thể hay không quá khoa trương một chút rồi?
Nhưng Phượng Hề tin tưởng, anh cực kỳ nghiêm túc.
Anh không dễ dàng lộ ra nụ cười, nhưng chỉ cần có Điệp Y ở đấy, vẻ mặt của anh luôn là rất ôn hòa, thanh âm vô cùng dịu dàng, hơn nữa tuyệt không phải cố ý làm bộ, mà là thoải mái lộ xuất một mặt nhân tính thật tốt.
Này không phải là ý muốn đơn thuần bảo hộ quá thừa.
Bởi vì anh đối với Điệp Y cũng không có lưu luyến lạ thường, buông tay để cho cô ấy đầu nhập lồng ngực Lôi Húc Nhật, cửa hôn sự này nghe nói chính là anh cực lực thúc đẩy. Cho nên Phượng Hề cũng không có ghen tỵ sự tồn tại của Điệp Y, ngược lại, cô vô cùng thích Điệp Y, chẳng qua là nhịn không được tò mò là nguyên nhân gì tạo thành loại tâm tính này cho Thẩm Thiếu Dương.
Thẩm Thiếu Dương không tính toán giải thích nỗi khổ riêng núp ở sâu trong nội tâm của anh, chỉ hy vọng Phượng Hề cũng đối xử tốt với Điệp Y.
Bất kỳ người nào đối với Điệp Y không thân thiện, rất tự nhiên sẽ bị anh loại bỏ bên ngoài.
Phượng Hề cười híp mắt hớp một ngụm cà phê sau bữa ăn, chí ít cô dễ dàng vạch trần được điểm mấu chốt của anh ở đâu.
Kỳ thật, chuyện lại đơn giản vô cùng, Thẩm Điệp Y vừa hạnh phúc vừa vui vẻ, đương nhiên tiếp tục dương lên nụ cười tràn đầy hạnh phúc, đây cũng là mong muốn chân thành của Thẩm Thiếu Dương rồi.
Hai người đã có ăn ý, đều là người thông minh, nhất điểm liền thông.
Lúc Phạm Thần đi tới chào hỏi thì Thẩm Thiếu Dương nhận được điện thoại của Húc Nhật, nghe tin bất ngờ Thẩm đại lão đột nhiên huyết áp tăng cao, không hạ xuống được, đã đưa vào bệnh viện theo dõi.
Thẩm Thiếu Dương cùng Quách Phượng Hề lập tức kết thúc ngày nghỉ, rất nhanh thu thập xong vật phẩm tùy thân, hủy bỏ phòng cho 'Tổng thống', tài xế cùng vệ sĩ đã ở đại sảnh chờ, hai người nắm tay nhau mà đi, lộ xuất ra quan hệ thân mật không gì sánh kịp.
Phạm Thần trơ mắt nhìn Quách Phượng Hề ngồi lên xe Thẩm gia nghênh ngang rời đi, một chút biện pháp cũng không có.
Cho là cô trẻ tuổi như thế, chờ anh ta trở về nước triển khai hành động theo đuổi vẫn còn kịp, ai ngờ chậm đi vài bước, giai nhân chẳng những đã đính hôn, còn cùng vị hôn phu cùng ngủ phòng cho 'Tổng thống', vợ chồng son ân ân ái ái một dạng.
Lúc ấy đã muộn.
Anh ta nên chết tâm đi? !
****************
Thẩm đại lão đột nhiên nằm viện, Thẩm gia không có đối với bên ngoài công khai, nhưng khó miễn để lộ tin tức, kinh động đến Lôi Tổng, Quách Tổng, Thái đổng, Trần đổng. . . . . . Cùng một nhóm bạn già thương giới đến thăm bệnh.
Thẩm đại lão đối với mỗi một nhân vật quan trọng đến thăm bệnh, đều là nét mặt già nua nhíu lại, xúc động mà nói: "Không thấy Thiếu Dương lấy vợ sinh con, tôi chết không nhắm mắt a!"
(Bé Con: quả ko hổ danh là lão hồ ly à nha..)
Này đối với vợ chồng Quách Tùng Diên cùng Quách Phượng Hề tạo thành một cỗ áp lực không nói được, giống như không nhanh đem hôn lễ xử lý một lần, Thẩm đại lão sẽ ôm hận mà chết đi! Cái tiếc nuối này ai có thể san bằng?
Một người cao tuổi, cho dù nhìn như trạng thái khỏe mạnh, nhưng ai cũng nói không được chính xác có thể hay không đột nhiên có việc không hay xảy ra. Huống chi, tâm nguyện của lão nhân gia cũng không phải loại vấn đề khó khăn như là lên trời hái sao, chỉ là nghĩ muốn có thể giúp cháu trai duy nhất chủ hôn, nhìn cháu trai sinh hạ con cháu, rất quá đáng sao?
Tuyệt không, những vị Đổng sự trưởng, Tổng giám đốc đến nhóm bạn già kia, ngược lại đều đã lòng có lưu luyến, hữu ý vô ý ở trước mặt Quách Tùng Diên đánh thức một phen. Người đồng này tâm, tâm đồng này lễ thôi!
Chỉ có Thẩm Thiếu Dương nhìn thấu ông nội lại đang giở trò lừa bịp.
"Làm thế nào đây? Điệp Y vô cùng lo lắng." Lôi Húc Nhật chỉ để ý cưng chiều thương tiếc vợ yêu cùng đứa nhỏ trong bụng cô, đau đầu nói: "Nếu không phải anh kiên trì không cho cô ấy rời giường, thì trời vừa sáng cô ấy đã muốn chạy tới bệnh viện bồi ông rồi."
Thẩm Thiếu Dương cười nhạt nói: "Người tốt sống không lâu, tai họa do trời, người thuộc kiểu ông nội mà không sống đến 100 tuổi mới sẽ không ngoan ngoãn chết đi, bởi vì Diêm Vương không nghĩ muốn thu!"
"Anh có thể đối với Điệp Y nói những lời này sao?" Lôi Húc Nhật lành lạnh hỏi.
"Dĩ nhiên không được."
"Cậu cũng biết không được, nên là còn chưa có bị ông nội tức quá."
"Cũng không sai biệt lắm." Thẩm Thiếu Dương cười lạnh.
"Nhưng liền là ‘kế bức hôn ’, khó có lật được cậu?" Lôi Húc Nhật bĩu bĩu môi, kỳ quái hỏi: "Nghĩ rõ ràng rất thích Quách Phượng Hề, hai người còn cùng đi nghỉ ngơi, kết hôn trước thời gian rất khó khăn sao?"
"Không khó, nhưng trong lòng cực kỳ khó chịu."
"Đổi lại góc độ suy nghĩ xem, không phải vừa vặn có thể tương kế tựu kế, tránh khỏi bên Quách gia kia lấy lý do vì con gái còn nhỏ, cho cậu kéo dài đến hai ba năm." Lôi Húc Nhật ngoài cuộc tỉnh táo, bình tĩnh phân tích nói.
Này đều không phải là chuyện không có khả năng, Thẩm Thiếu Dương trong lòng rất rõ ràng.
"Nhanh hạ quyết định, khiến ông sớm ngày xuất viện, cậu nhẫn tâm nhìn Điệp Y cả ngày ôm cái bụng bự hướng bệnh viện chạy sao? Anh chính là mỗi ngày lo lắng đề phòng."
Thẩm Thiếu Dương khuất phục, bởi vì Điệp Y đối với ông nội tình cảm không giống với anh, cô vẫn rất sùng bái vị cường nhân như ông nội, lại là tại bên người ông nội lớn lên. Ông nội nhất trụ ở viện, cô lập tức hoa lê đẫm lệ, sầu thượng chân mày, vô cùng lo lắng ông nội có bất trắc gì.
"Anh rể, chuyển cáo Điệp Y không cần đến bệnh viện, bởi vì ông nội sẽ rất mau xuất viện rồi."
"Rốt cuộc hạ quyết tâm, rất tốt. Muốn anh dạy cậu như thế nào cầu hôn không?"
"Không cần phải." Dám coi rẻ anh thử xem xem!
Lôi Húc Nhật cười cười, đi khỏi.
Thẩm Thiếu Dương xoay người tiến vào phòng bệnh của ông nội, được một đám bác sĩ cùng y tá chiếu cố tận tình Thẩm đại lão, Tinh, Khí, Thần đều tốt, làm sao có thể sẽ có nguy hiểm tính mạng đây?
Anh cùng với Quách Phượng Hề qua cả đêm ở bên ngoài, ông nội lập tức huyết áp tăng cao phải nằm viện, trong này hàm nghĩa không thể không làm anh suy tư.
Ông nội cáo già rõ ràng là mượn lực dùng lực, ép Quách Phượng Hề trước thời gian suy tính chuyện hôn nhân.
Nếu như trong quá khứ, anh sẽ thuận thế mà làm, vui vẻ tiếp nhận, sớm ngày kết hôn sớm ngày tiếp nhận sự nghiệp.
Nhưng hiện giờ, anh đối với Phượng Hề có tình cảm thật, cũng không hi vọng cô là bị ép ở tại bất đắc dĩ mới gả cho anh. Anh có tự tin ở tương lai không lâu sẽ khiến cho Phượng Hề đồng ý lời cầu hôn, ông nội cần gì vội vã nâng một cước?
Việc đã đến nước này, anh nên như thế nào kết thúc?
Thẩm Thiếu Dương ra hiệu cho bác sĩ, y tá toàn bộ rời khỏi phòng bệnh, hai ông cháu bọn họ cần lại một lần nữa đàm phán.
Thẩm đại lão liếc anh."Như thế nào?"
Này lão nhân gia quả nhiên là cố ý!
Con ngươi màu đen thoáng chốc rùng mình, Thẩm Thiếu Dương thẳng nhìn vào ông nội. "Như ông mong muốn, cháu rất nhanh sẽ đi hướng Phượng Hề cầu hôn, ông chuẩn bị thưởng cháu cái ưu đãi gì?"
Thẩm đại lão với ánh mắt thâm trầm khó lường ngưng lại."Đưa cháu lên làm Phó Tổng giám đốc tập đoàn, từ nay vể sau sinh tử tồn vong của công ty do cháu phụ trách, cháu mất hứng có thể đem chúng Game Over cũng không sao cả."
"Biết rõ cháu hẳn không làm loại chuyện này, ông chơi xấu?"
"Không sai. Cháu sẽ vững vàng cầm kim quyền lực lượng, hơn nữa tốt dùng bọn họ, ngoài ra lòng tự ái của cháu sẽ không để cho cháu té xuống đỉnh Kim Tự Tháp, cũng vì bảo đảm Điệp Y được vinh hoa phú quý." Thẩm đại lão rất rõ ràng, tiếp qua vài năm, chờ đôi cánh của Lôi Húc Nhật thành thục, Thẩm Thiếu Dương nhất định sẽ từng bước từng bước giúp anh rể mình đi lên cái ghế của Tổng giám đốc công ty Lôi thị, một cước đá văng ra Lôi Chi Phàm.
Thẩm Thiếu Dương hít sâu một cái."Ông luôn cho rằng Điệp Y là điểm yếu của cháu, cũng vẫn bắt lấy không tha."
Thẩm đại lão lãnh tình bất động thanh sắc."Hiện tại lại nhiều một cái, Quách Phượng Hề, cháu để ý cái nhìn của cô bé đó, không hy vọng bị nó xem nhẹ, cháu nhất định sẽ ngồi vững vàng vị trí Phó Tổng giám đốc."
"Ông nói Phượng Hề cũng thành điểm yếu của cháu sao?" Hừ hừ!
"Ta tò mò chuyện, lúc nào thì Quách Phượng Hề sẽ thay thế được vị trí của Điệp Y ở trong lòng cháu?"
Người già, đều nhàm chán như vậy sao?
Thẩm Thiếu Dương lười phải tiếp tục phụng bồi."Ông nội, làm phiền ông ít nhất sẽ vất vả thêm tám năm, mười năm nữa, cháu không muốn làm Tổng giám đốc quá sớm!" Há có thể để cho ông quá rảnh rỗi, cả ngày tìm anh phiền toái.
Thẩm đại lão thật có phần bất ngờ.
"Mặt khác, mời ông nhanh xuất viện đi! Điệp Y chịu không được bôn ba mệt nhọc."
Thẩm Thiếu Dương nói xong, trở lại công ty trấn thủ.
Thẩm đại lão thật không nghĩ tới, cháu trai vẫn luôn cùng ông đối chọi gay gắt, lẫn nhau không cho sắc mặt hòa nhã, thế nhưng cũng không hy vọng ông chết sớm! Ông đột nhiên cảm thấy cuộc sống lại có tư vị rồi.
*************************
Thẩm Thiếu Dương mua một chiếc nhẫn kim cương 5 Carat hướng Quách Phượng Hề cầu hôn, tại một đêm, kia Câu Lạc Bộ Gofl Đào Viên, phòng cho 'Tổng thống', bữa tối lãng mạn dưới nến sau cùng món điểm tâm ngọt, sự thanh nhã để trên bàn không phải là bánh ngọt, mà là hộp trang sức nhung gấm màu xanh, một chiếc nhẫn kim cương lớn bày hiện ở trước mắt khiến phụ nữ khó có thể kháng cự.
Phượng Hề biết đại biểu cái gì: hôn lễ trước thời gian cử hành.
Thẩm Thiếu Dương trước lúc đính hôn tự nhiên từng hướng cô cầu hôn, hi vọng sớm một chút lập thành danh phận. Lúc ấy điều kiện của cô là có thể đính hôn, 1 năm sau sẽ cử hành lễ cưới. Anh đã đồng ý, nhưng bây giờ không thể không nuốt lời.
"Chị cùng anh rể nhưng là đính hôn một năm rưỡi sau mới kết hôn." Cô không khỏi do dự. Thẩm đại lão nằm viện năm ngày sau xuất viện, cha mẹ cô ít nhiều cũng hướng cô nói ra một chút áp lực Thẩm Thiếu Dương thân là người đàn ông duy nhất Thẩm gia, ngụ ý là hy vọng cô phải hiểu được và thông cảm cho vị hôn phu.
"Khi đó Điệp Y vẫn còn đang học đại học, tự nhiên phải chờ đến tốt nghiệp mới có thể kết hôn." Thẩm Thiếu Dương dùng ánh mắt nhu tình nhìn thẳng vào đáy lòng cô."Phượng Hề, gả cho anh rất khó khăn sao?"
"Anh cũng không phải là người bình thường a!" Gả đi vào, phiền não không phải là củi gạo dầu muối, mà là tiền bạc danh tiếng.
"Em cũng không phải là cô gái nhỏ đột nhiên gả vào hào môn, cần tâm tình lo sợ đối mặt." Thẩm Thiếu Dương với vẻ mặt đương nhiên, "Làm vợ của anh có lẽ không dễ dàng, nhưng anh tin tưởng em không thành vấn đề."
"Anh nói như vậy, căn bản không để cho em có cơ hội cự tuyệt thôi!"
"Đó là đương nhiên, bị em cự tuyệt, lòng tự tôn của anh bị thương thì tìm ai bồi đây?" Người đàn ông lý trí ngẫu nhiên đùa bỡn chút ít vô lại, ngược lại khiến phụ nữ cảm thấy thật đáng yêu.
"Được rồi! Kết hôn liền kết hôn, chỉ là anh phải đồng ý với em một điều kiện."
"Lại nữa rồi!" Thẩm Thiếu Dương cảm thấy bất đắc dĩ."Phượng Hề, anh vui với làm quân tử giữ chữ tín, bất đắc dĩ anh trên có ông nội, có lúc thật sự cũng không phải do anh làm chủ, cho nên em ngàn vạn đừng nói lên điều kiện anh không cách nào hứa hẹn, anh không muốn về sau nghe được em mắng anh là tên đại lường gạt."
Cô thất thần.
"Chúng ta đều còn trẻ tuổi, tình cảm cũng chưa nói tới thắm thiết, có thể chờ hay không hai năm sau rồi mới thảo luận tới trọng trách đảm đương sinh đứa nhỏ ? Ông nội anh liền loại chuyện này cũng can thiệp sao?"
Sẽ không mới là lạ! Nếu không có vội vã muốn ôm chắt trai, Thẩm đại lão sao cần giả bộ bệnh?
Thẩm Thiếu Dương thật sự rõ ràng, lấy lui làm tiến, cười nhạt nói: "Phượng Hề, thẳng thắn nói cho em biết, ông nội bức anh trước thời gian kết hôn, trong lòng anh thật ra không hề kháng cự."
"Tại sao?"
"Anh khát vọng cùng em trải qua cuộc sống vợ chồng, buổi tối có thể cùng ngủ một chỗ, nhưng anh cũng không khát vọng làm cha!" Cười nhìn bộ dạng đỏ mặt của cô, anh bình tâm tĩnh khí nói tiếp: "Anh đồng ý với em, trừ phi chính em khát vọng muốn làm mẹ, nếu không anh sẽ không cần yêu cầu em mang thai."
Cô gái nhỏ ngốc nghếch, người em phải gả nhưng là Thiếu đổng của "tập đoàn Đế Khánh", bên cạnh em ba cô sáu bà bảy thím chín dì tự nhiên mà vậy sẽ gây áp lực cho em, không ngừng cổ xuý em sớm ngày sinh hạ con trai con gái, tốt cũng cố địa vị.
Thẩm Thiếu Dương vui lòng làm người tốt."Anh sẽ không rất muốn làm cha, cho nên sẽ không ép em mang thai, điểm này anh có thể khẳng định đồng ý với em."
Phượng Hề có loại cảm giác không vui."Anh không khát vọng có đứa nhỏ của chính mình?"
"Anh từ giờ trở đi có thể nghĩ muốn chứ?" Anh một bộ không đành lòng với giọng điệu có chút thất vọng.
"Vì sao anh lại không khát vọng làm cha?" Theo lẽ thường nói, anh thuở nhỏ cha mẹ đều mất, rất muốn sớm ngày kết hôn tạo thành một gia đình bình thường, như thế nào không hy vọng sớm một chút có đứa nhỏ?
Phượng Hề cho là chính mình tất phải hao hết lời lẽ để thuyết phục anh, tình cảm chưa thành thục vợ chồng không nên quá sớm sinh con, trong thời gian hưởng thụ thế giới hai người trước học tập khai thông. . . . . . Đỡ phải kết quả, toàn bộ không tốt.
Thẩm Thiếu Dương với biểu tình thật sâu."Anh chiếu cố Điệp Y nhiều năm như vậy, nói là ‘ em thay cha ’ cũng không sai biệt lắm, trừ bỏ không thể mắng chị ấy, hung chị ấy, sai bảo chị ấy, làm cha nên làm anh không sai biệt lắm hết thảy bao, cho tới bây giờ anh vẫn đối với chị ấy không yên lòng, đây không phải là cảm giác của người làm cha thì là cái gì? Sự khác biệt ở chỗ, anh sẽ không yêu cầu chị ấy hồi báo lại."
Chỉ cầu bỏ ra, không cầu hồi báo, cha mẹ tốt nhất cũng chỉ như thế.
Phượng Hề trợn tròn mắt, cô chưa bao giờ biết anh thật lấy tấm lòng của người làm cha đi nuông chiều Điệp Y, nhiều lắm là cảm thấy có phần nghi hoặc thôi!
Anh lại vẫn hướng cô cười."Cho nên em yên tâm đi, anh tuyệt đối là người chồng tốt sẽ không ép buộc vợ mình mang thai! Điều kiện đàm thỏa rồi, chúng ta kết hôn đi!" Cầm lên chiếc nhẫn kim cương lớn, hướng ngón áp út của cô đeo vào.
Nếu không có lý trí còn tại, Phượng Hề thật muốn lập tức mang thai, để cho anh thể nghiệm một phen tư vị chân thật làm cha.
Thẩm Thiếu Dương nói thật còn không có khát vọng muốn làm cha, điều kiện của Phượng Hề đối với anh mà nói quá đơn giản, chỉ cần cô có thể chịu đựng những người bên cạnh cho cô áp lực sinh con, trong vòng 5 năm không sinh đứa nhỏ thì anh cũng không sao cả.
Ôm vợ đi vào giấc ngủ, mới là mong muốn thật sự của anh
Dĩ nhiên ở trước đi vào giấc ngủ, làm một lần vận động trên giường, thì càng ngủ ngon rồi.
Anh muốn, kỳ thật rất đơn giản.
Chỉ là một phần cảm tình đơn thuần, có thể khiến cô an tâm về quan hệ vợ chồng.
Bởi vậy anh đem màn cầu hôn bố trí tại Câu Lạc Bộ Gofl này, tiếp nhận Phó giám đốc Phạm Thần chu đáo chiêu đãi, đội đầu bếp cơm Tây tự nhiên sẽ lộ ra kế hoạch cầu hôn vào tối nay của anh.
Khiến cho tình địch vỗ ngực liên tục, hối hận không hiểu, cũng là một chút lạc thú nho nhỏ của ác ma nha!
--- Hết chương 6 ---