Nếu không phải Bạch Nhiễm nhận ra bản thân hơi quá khích thì đâu chỉ một cái ôm, có lẽ cô sẽ hôn Tử Thiêm vài cái để cảm ơn ấy chứ!
Hai người nhanh chóng tách ra, Tử Thiêm có chút lúng túng hắng giọng, nói:
"Tôi có việc phải đi trước."
Dứt lời liền vội vàng rời khỏi căn phòng khiến cho tim anh đập nhanh thất thường kia.
Trước đây không tiếp xúc với phụ nữ nhiều, nhưng kể từ lúc gặp Bạch Nhiễm, không phải hôn, ôm thì cũng là nắm tay nhau, mọi thứ đối với anh đều rất mới mẻ.
Mấy ngày này, hai người đã dần quen với cuộc sống sau hôn nhân, buổi tối ngủ sẽ chặn gối ở giữa để tránh tình trạng say giấc mà động tay động chân như ngày đầu tiên.
Tuy vậy, Tử Thiêm thường xuyên giật mình tỉnh giấc vào nửa đêm vì sợ bản thân vượt qua vách ngăn ấy.
Bạch Nhiễm hồn nhiên không quan tâm.
Trong tiềm thức cô vẫn nghĩ Tử Thiêm là gay, cho dù không gay thật thì anh cũng chỉ cần một người làm lá chắn trước gia đình mà thôi, vậy nên cô tương đối thoải mái.
Nhà chồng đối xử với cô vô cùng tốt, việc duy nhất khiến cô thấy ngại là mẹ chồng thường cho cô ăn đồ bổ với hy vọng giúp cô tăng khả năng mang thai.
Ngẫm lại, đâu chỉ có Nam Cung gia, Bạch gia hình như cũng đang ngóng trông mỗi ngày để được bế cháu!
Thời gian trôi qua trong chớp mắt, Bạch Nhiễm đặt báo thức, tỉnh dậy từ sớm và chuẩn bị quần áo đẹp, cẩn thận trang điểm để đến buổi triển lãm tranh gặp thần tượng của mình.
Tử Thiêm ngẩng đầu nhìn thử, phát hiện cô vợ mới cưới đang chăm chút tô son trước gương.
Anh bò dậy, đồng hồ treo tường mới điểm sáu giờ sáng!
Thấy anh mang vẻ mặt ngái ngủ, Bạch Nhiễm quan tâm hỏi:
“Anh còn mệt à?”
“Ừm.” Đêm qua anh tan ca trễ, lúc về nhà thì Bạch Nhiễm đã yên giấc.
Hai người chào hỏi xong, Bạch Nhiễm cầm lấy túi xách nói:
“Tôi ra ngoài đây.”
“Chờ một chút.” Tử Thiêm gọi cô lại, sau đó cầm điện thoại gọi cho cấp dưới, dặn dò: “Lâm Tinh à? Cậu lái xe đưa thiếu phu nhân ra ngoài giúp tôi.”
“Vâng, tôi sẽ đến ngay.”
Bạch Nhiễm đứng ở cửa nhìn Tử Thiêm một lúc, trong lòng thầm cảm động.
Tuy rằng chỉ là kết hôn giả nhưng người đàn ông này vẫn luôn rất quan tâm đến cô, không giống như làm cho có, cô nghĩ bản thân cũng phải chú ý hơn về sinh hoạt của anh.
Ngày hôm đó, Bạch Nhiễm đã thực hiện được ước mơ của kiếp trước là đi gặp Đoàn Nghị.
Từ Nam Cung gia đi đến phòng triển lãm mất hơn hai tiếng đồng hồ, lúc cô vào từ cửa VIP bên hông thì phát hiện trong đó đã có vài người đang đi lại thảo luận về những bức tranh.
Khu vực này không được chụp ảnh, vì vậy điện thoại phải để bên ngoài.
Xuất phát từ sự tôn trọng Đoàn tiên sinh, Bạch Nhiễm cũng giao nộp phương tiện liên lạc của mình.
Mỗi một bức tranh ở đây đối với cô đều là một chân trời mới.
Cô chìm đắm vào thế giới riêng của mình, đứng ngắm chăm chú, mãi cho đến khi bên cạnh vang lên giọng nữ mềm mại:
“Là Bạch tiểu thư sao?”
Bạch Nhiễm hơi nghiêng đầu nhìn cô gái vừa nói chuyện, khuôn mặt xinh xắn phúc hậu của cô ta rất quen mắt.
Còn không phải tình nhân của Quý Thần sao? Cho dù trẻ ra rất nhiều nhưng cô vẫn nhớ kỹ lắm.
Cô ta vào đây bằng cách nào vậy?
Cô im lặng, xoay người đi sang chỗ khác.
Vương Hân thấy vậy đuổi theo, lôi kéo tay cô:
“Chờ một chút! Bạch tiểu thư, tôi là Vương Hân, là bạn của Quý Thần!”
Bạn? Hay tình nhân? Bạch Nhiễm dừng bước, chán ghét nhìn bàn tay của cô ta, mày nhíu lại:
“Chia tay một năm rồi mà anh ta vẫn bị ám ảnh bởi hình bóng của tôi sao?”
Nói rồi vuốt ve lọn tóc dài của mình, cười cong cả mắt:
“Tôi không ngờ mị lực của mình lớn đến thế đấy.”
“Cô không có chút áy náy nào với Quý Thần sao? Anh ấy đâu làm gì có lỗi chứ? Hai người bên nhau nhiều năm như vậy, trước giờ anh ấy chưa từng làm cô buồn, hết mực cưng chiều cô kia mà.
Đột nhiên nói chia tay không lý do, sau đó còn đi lấy chồng như vậy thật sự rất quá đáng!”
“Cô và Quý Thần không chột dạ thì thôi, sao tôi phải áy náy nhỉ? Bạn của Quý Thần mà còn rõ cả chuyện tình cảm giữa tôi và anh ta hơn cả mẹ anh ta đấy!”
Bạch Nhiễm đanh mặt nhìn Vương Hân, lúc vào đây cô hứng thú dào dạt muốn thưởng thức tranh, nhưng bây giờ thì chẳng còn tâm trạng ngắm nữa, một đóa hoa sen trắng, một túi trà xanh đang chắn ngay mắt kia mà!