“Anh bề ngoài chính trực mà trong đầu chỉ nghĩ đến đó thôi hả?” Bạch Nhiễm chịu thua.
Tử Thiềm thì rất bình tĩnh giải thích:
“Thì em nói mình ghen tỵ với dáng người của thư ký Trần mà? Tôi liên tưởng đến dáng người của em cũng rất bình thường”
Không, có bình thường chút nào đâu! Ai cũng biết cô đang ghen và đang nói lẫy anh vậy thôi, nhưng anh thì ngốc muốn chết, tin là thật, còn nghĩ rằng cô tự ti vì ngực nhỏ hơn người ta sau đó lên tiếng an ủi.
Bạch Nhiễm muốn ngất, rụt tay về rồi chuồn lý:
“Không nói chuyện với anh nữa, được rồi, anh làm việc đi.”
Cô vừa mở cửa ra ngoài liền nhìn thấy một đám người đứng gần đó, ánh mắt thấp thỏm không dám quay đầu về phía cô.
Trông họ chột dạ chưa kìa?
Bạch Nhiễm gọi quản gia một tiếng rồi vội vã về nhà, việc đầu tiên cô làm là tìm thước đây để đo lại vòng một của bản thân.
Nhìn con số 80cm trên đó, cô suy sụp tinh thần.
Mẹ nó! Bé thật đó! Đây là kích cỡ ngực lý tưởng cho phụ nữ cao 1m5, mà cô thì cao tận 1m67.
Chẳng trách lúc Tử Thiêm nhìn cô thì bảo cô ăn nhiều thêm, quả thật mất mặt...!
Trong lúc Bạch Nhiễm khóc ròng về vòng ngực của mình, Tử Thiêm
công ty vừa đụng trúng một nhân viên vệ sinh khi mới bước chân ra khỏi phòng làm việc.
Cô gái kia ngã ngửa ra sàn, đôi mắt to tròn long lanh ướt át nhìn về phía anh, biểu cảm sợ hãi như một chú thỏ nhỏ đáng thương:
“X-Xin lỗi, xin lỗi sếp, tôi không cố ý!”
Tử Thiêm dừng chân, nhìn lướt qua khuôn mặt tỏ vẻ ngây thơ đáng yêu kia, trong lòng không chút thương tiếc, nói:
“Còn có lần sau, cô sẽ bị đuổi việc.”
Dứt lời, anh đi về phía thang máy và ấn nút xuống tầng, còn không thèm đỡ người nọ dậy.
Công ty có quy định bất kỳ một nhân viên vệ sinh nào muốn dọn dẹp tầng mười lăm đều phải chờ đến lúc Tử Thiêm rời khỏi đó, cô ta là nhân viên mới mà không chuyên tâm tìm hiểu kỹ, lại còn trực tiếp đụng vào người anh, anh chưa mắng đã rất may rồi, làm sao có thể vươn tay nâng cô ta chứ? Ngã thì tự biết đường mà đứng lên.
Thái độ của anh nằm ngoài dự đoán của Vương Hân, cô ta ngơ ngác ngồi bệt ở dưới sàn mà không đứng lên được.
“Anh ta sao vậy chứ? Nhìn thấy một cô gái ngã đáng thương thế này mà cũng thờ ơ được? Ít nhất cũng hỏi han một câu mới đúng!”
Vương Hân đã cố gắng tìm hiểu về tính cách và gu bạn gái của
Nam Cung Tử Thiêm, những thứ mà cô ta tìm được là một con số không, trống rỗng, lịch sử tình trường chỉ có một, chính là cô vợ Bạch Nhiễm mới cưới cách đây không lâu.
“Không được rồi, có vẻ như anh ta không thích phụ nữ yếu đuối”
Vì để thực hiện kế hoạch câu dẫn của mình, Vương Hân thậm chí bán rẻ bản thân, xin vào làm lao công ở đây, sau đó đút tiền cho dì lao công phụ trách tầng mười lăm để đổi việc với cô ta.
Vậy nhưng, ngày đầu xuất kích liền thất bại.
“Sao không gọi người đến dọn giúp em?”
“Tự mình làm vẫn hơn mà, những thứ này quý giá lắm đó, đều là đồ tốt cả.”
Bạch Nhiễm dứt lời mới nhớ ra mấy bảo vật mà cô cẩn thận giữ gìn trước mắt đều do Tử Thiêm mua tặng vào tuần đầu tiên cô chuyển đến Nam Cung gia.
Kể cũng lạ, anh ta đôi lúc vô cùng tâm lý, vô cùng bá đạo sủng nịch cô, nhưng đôi lúc thì ngu ngơ không biết gì cả, ngây thơ muốn chết.
Tóm lại, bình thường anh ngầu lắm, nhưng cứ có chuyện liên quan đến vấn đề tình cảm xuất hiện thì anh sẽ trở thành một tên ngốc ngay.
Cô cặm cụi gom rửa sơ cọ vẽ và đặt về chỗ cũ, quay qua quay lại đã thấy Tử Thiêm cũng đang chủ động dọn dẹp với cô.
Ít ra thì anh vẫn rất có nghĩa khí đó chứ.
Anh nói:
“Làm nhanh rồi vào nhà, hình như mẹ muốn hỏi chuyện tuần trăng mật của chúng ta.”
Tuần trăng mật? Ôi, bọn họ cưới một thời gian rồi mà mới đi thì có muộn quá không?