Part Of Me

Chương 12

Vô là vùng đất của những ước mơ, hoài bảo và mơ mộng. Nhưng tại nơi đây, Vô cũng là nỗi kinh hoàng của mọi người khi hiện diện sự thù hằn của Tà Ác. Ánh sáng huy hoàng, chói lọi của vùng đất hạnh phúc này đã hấp dẫn bóng tối ùa đến. Sự cạnh tranh khốc liệt càng trở nên gay gắt hơn giữa hai thế lực thần thánh và tà ác. Đó là diện mạo của Vô, vùng đất của những chuỗi giấc mơ và những cơn ác mộng.

Cánh đồng ở phía Tây thành là nơi mọi người vẫn đồn với nhau có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ. Và vẻ đẹp nơi đây như một bức tranh khắc hoạ được cái tinh khôi của chốn thiên đường. Những cụm hoa thuỷ tiên mọc rải rác khắp nơi, uất kim hương cũng khoe đủ màu sắc trong cái không gian thơ mộng cùng với hướng dương, cẩm chướng, mẫu đơn và tường vi. Thế giới được gom gọn nơi đây là những dảy màu của sắc hoa, sắc lá, sắc trời, và niềm tin vui của cả con người.

Thiên Tuấn là một cậu bé mười lăm tuổi, dáng người cao, dõng dạc đầy uy nghiêm. Cậu có mái tóc màu đen cổ điển, đôi mắt đen láy sâu hun hút, chiếc mũi vừa và một cái môi hơi to một tí những không làm mất cái vẻ nam tính điển trai. Cậu là dân phương Bắc, đang cố rong ruổi về phía Tây Nam thành chỉ để kiếm tặng đối tượng mình thầm thích một nhánh hướng dương xanh.

Cậu choáng ngợp với một cách đồng hoa đẹp lạ kì, và mênh mông huyền hoặc. Thiên Tuấn đắm mình trong cảm giác dễ chịu và thư thái vô cùng, cậu thả hồn như những hương hoa, để gió cuốn bay khắp nơi trên bầu trời xanh ngắt. Cậu mê say, vui chơi và rong ruổi đi tìm một nhành hướng dương xanh. Nhưng dường như sự thật đang phũ phàng với cậu, khi nơi đây, hướng dương chỉ nhuộm một màu vàng có nắng, gió và mặt trời. Đi mãi, mà chẳng thể kiếm được nó ở nơi nào, và định dạng nó ra sao, có giống loại hướng dương thường hay không.

Một người đàn ông cao to, vạm vỡ với mái tóc dài ánh màu đỏ cam chói lọi đang bế một đứa nhỏ khoảng ba tuổi đi về phía cậu. Một cái gật đầu lễ phép khiến con người cao lớn kia mỉm cười trìu mến và xoa đầu bảo ban Thiên Tuấn. Cậu ngước lên và nhìn thấy đứa trẻ đang được con người cao to kia bế, đang cầm một nhánh hoa màu xanh lam kì lạ.

“Đó là hoa gì vậy ạ?”

“Hướng dương!” Người đàn ông trả lời.

“Hướng Dương có màu xanh sao? Cháu chỉ toàn thấy màu vàng.” Thiên Tuấn cố nén vẻ thèm muốn khi ngắm nghía nhánh hoa kia, và cậu đã thốt lên một lời nói dối, chẳng hiểu tại vì đâu.

“Nơi ta nhiều lắm. Cháu muốn không ta sẽ tặng cháu bông hoa này.”

Cậu như muốn phát khóc lên vì sung sướng khi nhận được lời đề nghị đó. Nhanh chóng, cậu đã gật đầu nhận lời và chìa tay ra đón nhận bông hoa đó. Thiên Tuấn mau chóng quay về phương bắc đề đem tặng người cậu yêu mến bông hoa hướng dương màu xanh theo đúng ý thích của cô, tim cậu như muốn nhảy nhào ra ngoài khi cảm thấy rộn lên niềm vui sướng khó tả.

“Cám ơn ngài, tôi sẽ không quên ơn ngài. Tôi là Thiên Tuấn, còn ngài là ai ạ?” Cậu vừa chạy, vừa ngó lại phía sau mà nói với theo.

Người đàn ông mỉm cười hiền hoà và nhỏ nhẻ trả lời “Ta là Juu Đệ Nhị. Rất vui khi biết được một cậu bé thú vị như nhóc.”

“Đại nhân Juu Đệ Nhị à. Tôi sẽ không quên cái tên này, sẽ không bao giờ quên ngài, quên cái ơn này.”

Cánh đồng hoa như đổ rập trước mắt cậu bé. Cậu cứ chạy, cứ hướng phía Bắc, nơi quê hương cậu đang sống mà tiến tới, trên tay cầm nhánh hoa hướng dương xanh trong cái run vui sướng, và tâm trí nhảy múa bởi sự hân hoan. Những bông hoa dần che lấp lấy cậu, và bóng dáng nhỏ xíu ấy dần mất hút trong một khoảng trời rộng bao la.

Juu Đệ Nhị mỉm cười rồi dần tan biến, làn khói đen túa ra khắp cơ thể của người đàn ông, và giờ đây hiển hiện trên cánh đồng hoa xinh đẹp này là một đám khói đen với hai đốm sáng trông như thể là hai con mắt. Còn đứa bé khi nãy hắn bế trên tay thì lại hoá ra là một con kì nhông xấu xí với một cái đuôi dài đầy gai. “Điều thú vị sẽ đến với thành Bắc của VÔ. Đón chờ xem nhé nhóc cưng.” Làn khói thì thào nói, và tạo thành một bàn tay đầy vuốt nhè nhẹ vuốt ve con kì nhông gớm ghê.

Aly là một cô bé mười bốn tuổi, xinh đẹp với mái tóc dài màu đỏ hung thật tinh tế. Cô nàng có đôi mắt màu nâu thật quyến rũ, cái môi khá dày gợi cảm và một làn da bánh mật khoẻ khoắn. Aly đang ngồi chơi cùng các bạn trò chơi được gọi là Tatuti.

Đó là một trò chơi khá phổ biến đối với bọn trè thành Bắc của VÔ. Hình thức chơi đơn giản khi cả đám con nít chia nhau thành ba phe và bắt đầu trò chơi. Ba cái vòng tròn được vẽ đủ lớn để một phe có thể đông đủ ở trong mỗi cái vòng. Thành viên ở mỗi phe có thể chạy ra ngoài và kéo những thành viên của phe khác ra khỏi vòng của họ, và bắt về làm tù binh trong vòng của phe mình. Một trò đơn giản đến mức đơn điệu nhưng lại rất được ưa chuộng với bọn trẻ nơi đền thần Huyền Vũ.

“Aly, anh về rồi đây. Anh đã mang về cho em nhành hoa hướng dương màu xanh em hằng mong ước đây này.”

Chưa thấy bóng dáng xuất hiện, thì tiếng của Thiên Tuấn đã vang vọng khắp nơi trong không gian. Và khi Aly trông thấy lờ mờ người bạn trai thân thiết của mình chạy tới, vẫy vẫy trên tay là một nhánh hoa màu lam thật đẹp, thì cô đã nở một nụ cười tươi hạnh phúc mà chạy đến bên bạn mình. Khi đã đủ gần để có thể nhìn kĩ nhau, Thiên Tuấn chỉ có thể trông rỏ lần cuối đôi mắt đẹp đẽ của Aly một lần duy nhất. Cái nhánh hoa trên tay cậu lại bỗng tan thành một làn khói đèn, và trông chốc lát, nó lại biến thành một con dơi hung hãn và lao tới, cắm phập răng vào cổ Aly mà hút cạn máu lẫn sinh lực của cô bé. Cô té phịch xuống nền đất, mắt trợn trắng, môi tím tái và không còn thở nữa. Thiên Tuấn hốt hoảng ôm chầm lấy Aly mà gào thét thảm hại, đau đớn với cái hậu quả vừa mới xảy ra mà bất lực chẳng biết làm gì.

Thiên Tuấn bế Aly chạy dọc theo hành lang đến bên cung điện của Huyền Vũ Piro đệ nhất. Cậu quì xuống van nài lão bà lụm khụm cứu chữa cho người bạn gái mà cậu yêu mến. Piro buồn bã nhìn cô bé mà lắc đầu không thể làm được gì, thở dài bà nói.

“Một đòn chí mạng, ta e cô bé sẽ không qua nổi.”

“Xin Đại nhân hãy cứu lấy Aly, tôi bằng lòng làm tất cả chỉ mong cô ấy sống lại và vui tươi như ngày nào.” Nước mắt đầm đìa chảy trên khuôn mặt đau khổ của cậu.

Piro lắc đầu buồn bã, “Ta không thể làm gì để cứu nó hết. Ta không thể.” Bà già bước từng bước chậm chạp đến, xoa đầu cậu bé như an ủi, bà thều thào nói tiếp, “Nhưng ta có thể đóng băng Aly lại, để cô bé mãi mãi vẫn nằm trong tình trạng như hiện nay. Hi vọng ngày sau có cách cứu chữa, khi đó cậu sẽ cứu được cô ấy.”

Đôi mắt đẫm lệ của Thiên Tuấn nhìn Piro đầy vẻ biết ơn, và cậu nhanh chóng nhận lời, những cái gật đầu nhanh nhạy như thay cho những gì cậu muốn nói. Và ngay sau đó, bà tay nhăn nhúm của Huyền Vũ Piro đệ nhất sờ nhẹ lên thân thể Aly, và ngay lập tức toàn thân cô bé dần được bao phủ bằng một lớp băng mỏng, và rồi từ từ, lớp băng mỗi lúc càng dày hơn.

“Đừng buồn nữa nhóc con. Đó đã là số phận.” Piro xoa đầu cậu bé thêm một lần nữa rồi biến mất khỏi cung điện uy nghi. Không gian bây giờ chỉ còn lại là một toàn lâu đài uy nghiêm, những thứ phù hoa hoành tráng, và một con người với một trái tim bơ vơ lạc lõng, đang buồn đau đứng nhìn cái xác xinh đẹp của người mình yêu quí nằm ngủ sâu mãi mãi sau lớp bằng dày cộm kia. Hình ảnh nụ cười hiền hoa của người đàn ông đó lại dần hiện ra trong tâm trí của cậu bé, cậu nhớ cái nụ cười đầy thánh thiện ấy, nhớ luôn cái khuôn mặt ngây ngô của đứa bé ông bế trên tay, nhớ từng câu nói mà ông đã nói. “Ta là Juu Đệ Nhị.” Rồi chính nụ cười hạnh phúc loé lên trong kí ức của Thiên Tuấn, cậu thấy chính mình đã vui sướng như thế nào khi nhận được món quà đó, “Tôi sẽ không bao giờ quên ngài và đặc ân mà ngài đã ban cho.” … “Tôi sẽ không bao giờ quên ngài đâu Juu Đệ Ngũ, nhưng không phải vì lòng biết ơn hay kính trọng trong trái tim tôi, mà ngược lại nó là sự thù hận và căm phẫn. Hãy chờ xem, sẽ có cái ngày tôi sẽ nghiền nát ông và đồng loại của ông.” Thiên Tuấn nghiến chặt răng, và những câu chữ cứ từ tốn từng chút một len lỏi ra khỏi cái sự đay nghiến đó.

Tuyết cứ quấn quanh lấy mọi thứ, và gió gì cứ thốc lên khốc liệt vào bất cứ cái gì nó có thể chạm tới. Từng chút, từng chút một, nó rú lên từng hồi thê thảm và vặt trụi mọi hi vọng có thể ươm mầm nơi sâu tâm trí của một cậu bé đau khổ ngồi buồn bã trong một xó của cô nhi viện. Thiên Tuấn nhớ lại cậu đã từng vui như thế nào vào cái ngày cậu gặp được Aly, đó là phút giây đẹp đẽ bừng dậy trong tâm hồn buồn bã của cậu, thời khắc hạnh phúc đến với cả hai vào năm cậu vừa lên mười. Năm năm trôi qua, cả Thiên Tuấn và Aly khắn khít với nhau như chưa từng rời bỏ nhau, cả hai đồng cảm, cùng sẽ chia sẻ và cùng nhau đón nhận. Cậu vẫn hay trêu cái làn da xấu xí của Aly, và đáp lại cho lời chọc tức đó chỉ là một nụ cười, và cậu biết mình yêu cái nụ cười ấy biết bao nhiêu. Nhưng giờ đây, trong lúc cậu buồn đau nhất nụ cười ấy lại không hiện hữu, và dường như nó bỏ trốn cậu mà bay theo cả đám gió lạnh và lũ tuyết dở hơi kia. Thiên Tuấn ngồi ôm khư khư cái gối mà lòng nặng trĩu bao nhiêu hoài niệm và kí ức cậu đã góp nhặt trong những năm qua, nhưng giờ đây, chỉ là vô nghĩa.

“Cậu có vẻ cóng dữ lắm nhỉ, tại sao không lại gần lò sưởi cùng với đám bạn của mình.”

Thiên Tuấn chẳng buồn ngó lên xem đó là ai mặc dù cậu chưa từng nghe giọng nói của người này trước giờ. Chỉ lắc đầu, và vẫn cúi ghìm xuống, giấu khuôn mặt sau đôi gối đang ôm chặt trong tay.

“Có lẽ cậu đang rất buồn khi phải chia tay mãi mãi với người ấy, người mà với cậu là quan trọng nhất trong cuộc đời.”

Cậu bé không lắc đầu, nhưng vẫn không ngó lên xem đó là ai.

“Sao cậu không đi tìm Juu Đệ Nhị. Ta nghĩ cậu nên tìm ông ta, ông ta là một bậc vĩ nhân, có thể cứu rất nhiều người.” Giọng nói đó vẫn tiếp tục vang lên.

“Ông ta chỉ là một tên bịp bợm. Một kẻ giết người.” Cậu nhóc trả lời, nhưng vẫn cứ cúi gầm một chổ.

“Thế à, ta lại cho rằng ông ta là một người độ lượng và thần thánh.”

“Ông ta là một kẻ dối trá. Kẻ giết người. Ta hận ông ấy.” Nước mắt chảy ròng trên khuôn mặt non choẹt của cậu bé, và đôi mắt cậu đang tìm kiếm cái con người đang nói chuyện với cậu nãy giờ. Nhưng đôi mắt Thiên Tuấn lại dần lộ ra cái vẻ sợ sệt khi thấy đó là một miếng vải trùm kín mít và chỉ có hai đóm sáng loé ra như hai con mắt của quỉ dữ, chực chờ nuốt chửng cậu.

“Ông là ai?” Rồi cậu quay sang, ngó xung quanh, rồi lại kinh hoảng khi thấy mình không còn ngồi trong cái phòng của cô nhi viện, mà xung quanh cậu là cảnh vật đau buồn tại đền thờ của thần Piro Huyền Vũ đệ nhất, và bên cạnh cậu là khối băng bảo phủ thân thể của Aly. “Tại sao tôi lại ở nơi đây?”

Hai đốm sáng ấy như đang xoáy xâu và tâm hồn của cậu, rồi với những lời mê hoặc, hắn nhẹ nhàng nói như một điệu nhạc du dương của giai điệu có thể cướp đi sinh mạng của bất kì ai. “Ta đến đây theo tiếng gọi của trái tim đau khổ của cậu. Chính cậu đã gọi ta và vì thế ta có mặt nơi đây.” Hắn lượn lờ xung quanh khối băng, “Và ta sẽ chỉ cho cậu cách mang mạng sống của Aly quay về thế giới này.” Hắn vẫn cứ nhỏ nhẹ nói, nhưng lại nhấn mạnh lại thêm một lần nữa việc được người quan trọng của Thiên Tuấn trở về.

Chút sửng sốt hiện lên trên khuôn mặt của cậu bé, và tiếp đó là vẻ rạng ngời và sự xúc động dữ dội. Thiên Tuấn chồm tới, nhìn ngắm Aly nằm vùi trong tảng băng, rồi lại nhìn cái vật lơ lửng kia, giọng nói gấp gáp mang hơi hướm của sự van xin. “Hãy cứu Aly, xin hãy cứu cô ấy.”

“Ta thì không làm được điều đó. Nhưng…” Hắn thở dài, giọng ngập ngừng.

“Nhưng thế nào? Làm thế nào để có thể cứu sống Aly? Ông hãy nói đi, xin hãy cứu sống cô ấy.” Tiếng thở lẫn tiếng tim cậu bé như muốn loạn cả lên, và đôi mắt thì cố giương lên và như muốn lồi cả ra chỉ vì khao khát được biết phép màu nào sẽ mang Aly về bên cậu.

Hai đốm sáng ấy giờ đây đang rất gần, và đôi diện với mắt của Thiên Tuấn, hắn tiếp tục, vẫn với cái giọng điệu nhỏ nhẹ của mình. “Máu của Juu Đệ Nhị, chính thứ máu đó sẽ làm tan chảy lớp băng đóng xung quanh cơ thể và trái tim con bé. Máu của Phượng Hoàng có thể làm hồi sinh tất cả. Nhưng… nhưng chỉ một lần.”

“Ý ông có nghĩ là?”

“Là dù cho cậu đã tái sinh cô ấy, nhưng nếu Aly chết thêm một lần nữa, thì dù cho có tắm trong dòng sông bằng máu của loài chu tước đó, thì cô ta cũng chỉ là một cái xác.” Đôi mắt ấy như loé sang hơn bao giờ hết, “Cho nên hãy cố nâng niu cái mạng sống quí báu của cô ta. Nhưng, điều cậu cần làm hiện giờ là phải giết chết hắn, để có được loại dịch quí báu đó.”

“Nhưng…nhưng tôi sẽ phải làm gì để đối mắt với ông ta?”

“Hãy dùng sức mạnh của ta.” Cái bóng lượn lờ đề nghị và chỉ trong một phút nhanh chóng, một thứ gì đó chui ra khỏi lớp vải bao trùm lấy tên kì quái đó mà lao đến bên Thiên Tuấn. Nó cắn nhẹ vào cổ cậu và phả vào đó một thứ sức mạnh. Cậu cảm thấy cơ thể mình đang trào lên một dòng quyền năng kì lạ, nhưng sau đó cơ thể cậu co giật và mắt cậu lại đờ ra.

“Khi nào cậu tiếp nhận được hoàn toàn sức mạnh này, thì hãy tìm và giết chết Juu Đệ Nhị. Nhớ, chỉ có thể là Juu Đệ Nhị, hoặc Juu Đệ Tứ, vì những tên chu tước kia đã từng chết và tái sinh nên máu hắn xem như vô dụng.” Cái giọng vẫn nhẹ nhàng ấy cứ rót đầy vào tai cậu bé. Cậu vẫn cố nghe, cố gom lấy những lời nói đó, nhưng con mắt thì cứ đờ ra, trắng dã, và toàn thân thì vẫn co giật.

Q Bích ngồi nhìn Aly một cách thận trọng và không biết nên mở lời như thế nào. Bởi có lẽ thời gian đã quá cách xa và như thế tạo nên một khoảng trống giữa mối quan hệ của hai người. Aly cũng ngồi đó, không nói gì, nhưng đôi mắt thì cứ dõi theo những hành động bất thường của chủ nhận cửa tiệm Rich Perfect, một thoáng lạ lẫm trong ánh nhìn cô trao cho Q Bích, và cũng đôi lúc lại có những cử chỉ khó hiểu biểu lộ trên khuôn mặt của cô. Mel, hết ngó sang Aly, lại ngó sang Q Bích, cũng không nói gì cả, cô cứ thay phiên ánh mắt của mình mà dõi theo hai con người ấy. Cả gian phòng chìm trong im lặng.

“Thôi nào, tôi muốn chết vì buồn chán đấy. Cái lăng xăng, dí dỏm thường ngày của anh chết đi đâu rồi hả TatuTati.” Mel phá vỡ bầu không khí bằng một cái cười máy móc và một cái vỗ lưng khá mạnh khiến anh chàng muốn té ập về phía trước.

Q Bích vẫn không nói gì, chỉ lắc đầu khe khẽ, rồi nghía sang nhìn Mel một cách khó hiểu, rồi lại nghía sang Aly cũng bằng một thái độ lạ lùng không kém.

“Em bỗng dưng chợt nhớ ra tất cả những gì đã xảy ra của ngày xưa.” Aly cười đượm buồn, “Một khoảng thời gian ít ỏi, không quá dài, nhưng lại tràn đầy hạnh phúc khi em được ở bên anh.” Giờ thì Aly đã nắm lấy được ánh nhìn của Q Bích, và bắt anh cũng phải nhìn cô không thể chối ra, “Anh dạo này thế nào? Cuộc sống có được như mình mong muốn không.”

“À xin lỗi hai người,” Mel chen ngang, “Tôi nghĩ là mình có một số công việc cần giải quyết tại trường. Cho nên tôi sẽ về trước, mọi chuyện tính sao nhé Q Bích.” Mel mỉm cười, rồi bước một nước ra khỏi cửa tiệm.

“Cô ta là ai Thiên Tuấn?” Giọng Aly hơi đanh lại.

“Một người bạn.” Q Bích trả lời qua loa.

“Cô ấy quan trọng với anh lắm, đúng không?”

“Chuyện đó không liên quan đến em. Cái việc của em là em đã sai lầm khi tái sinh, em hiểu điều đó không Aly?” Giọng Q Bích đầy vẻ buồn bã.

“Anh không muốn em được tái sinh à?”

“Nếu đó là trong một hoàn cảnh khác, chứ không phải trong bối cảnh như thế này.”

Aly ngó Q Bích trân trân và không thể nói them một lời nào nữa. Phải cố lắm, cô mới phá được cái sự im lặng vốn quá tệ hại đang chiếm giữ nơi đây.

“Anh có biết em là ai không?” Aly nói một cách thật sự khó khăn, “Là mẹ đỡ đầu của Mark, Juu Đệ Tứ đấy. Nếu em muốn hại nó thì em đã rat ay lâu lắm rồi, anh có hiểu không?”

“Nhưng khi ấy em chưa được thức tỉnh kí ức, cho nên khi đó em vẫn với vai trò là một Aly nào khác, chứ không phải là Aly của kiếp trước.”

“Ý anh là, em sẽ gây bất lợi cho cậu ấy, đúng không?”

Một cái gật đầu đầy chắc chắn như một nhát dao đâm thẳng vào tim Aly, và cô nàng như muốn tắt thở ngay lúc ấy khi nhận được hành động đó. Nước mắt căng tràn đôi mắt và cánh mũi thì phập phồng cảm xúc còn tâm hồn thì bị tổn thương sâu sắc.

“Em sống lại lần này là vì muốn tìm kiếm anh chứ không phải vì một lí do nào khác. Việc đấu đá giữa Phi Du Hắc Hà và Tứ thánh thành Vô đối với em không quan trọng, người em cần quan tâm là anh, là anh đó, anh biết không?”

Aly lao tới, ôm chầm lấy Q Bích mà khóc nữa nở. Anh cũng như đang dần thôi không chiếc đấu với ý chiến chống trả lại Aly, anh đưa tay như sắp ôm chầm lấy cô, nhưng thay vào đó, anh nắm chặt tay phải Aly mà ghì xuống.

“Người hiểu em không ai khác là anh, Aly ạ!”

Bàn tay chắc khoẻ của Q Bích đang nắm lấy cái tay mang đầy vuốt nhọn nhễu nhão độc của Aly. Anh hất cô nàng qua một bên, giọng vẫn trầm lặng và đưa đôi mắt buồn nhìn cô.

“Anh cũng đã từng hi vọng em từ bỏ nó nhiều lần, nhưng em đã không như vậy. Thì bây giờ, em vẫn là như vậy mà thôi.”

Aly xấu hổ, thu những thứ vuốt độc ấy vào cơ thể mình, mặt cúi gầm nhìn xuống sàn, không dám nhìn Q Bích, môi mấp máy, ngập ngừng nói muốn không thành lời.

“Anh…anh vẫn tha thứ cho em dù em đã làm sai điều gì đúng không?”

“Anh đã từng nói như thế, khi em còn bé. Nhưng bây giờ thì không, chính em phải chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm.”

“Anh sẽ giết em à?”

“Có thể!”

“Anh sẽ giết em à?”

“Có thể!”

Thiên Tuấn cố gắng trong vô vọng ngăn cản không cho Aly đi tìm Juu Đế Tứ. Anh nắm ghì tay cô và vì thế đã nhận lấy một vuốt vô tình chém vào tay.

“Thiên Tuấn, em xin lỗi, em không cố ý!” Aly hốt hoảng nhìn anh chàng nhăn nhó vì vết cắt trên tay.

“Có thể nào từ bỏ việc đó được không Aly? Tại sao em lại phải làm như thế?”

“Tà Ác nói em chỉ có thể sống mười năm bằng dòng máu của Juu Đệ Nhị trong người, nhưng muốn nó kéo dài thêm nhiều hơn, em cần phải có máu của Juu Đệ Tứ.”

“Đó là một điều quá tham lam và ngu xuẩn. Em hiểu không?”

Aly tức giận ném cho cho Thiên Tuấn cái nhìn cay nghiệt, cô quát, “Em sẽ không cần uống máu của ai nhưng vẫn sống như một người bình thường. Nhưng chính tên Juu Đệ Nhị đã hại em, hắn giết em, và giờ em sống lại chỉ vật vờ bám theo cái dòng máu mà hắn ban cho.”

Thiên Tuấn nghe Aly nói những lời đầy cay đắng, rồi cậu nhớ lại cái đêm hôm ấy…

Thiên Tuấn đến gặp Tà Ác khi anh cảm thấy mình đã bắt kịp nguồn sức mạnh kì lạ chạy trong cơ thể. Hắn cười vang phía sau tấm áo choàng chỉ để lộ hai đốm sáng, giọng cười đầy sự độc ác và hung hãn rồi ném cậu lên con kì nhông thân yêu. Tà Ác đang chở Thiên Tuấn đến gặp Juu Đệ Nhị. “Mình sắp gặp được hắn, mình sẽ giết hắn để trả thù, và sẽ lấy máu hắn để cứu Aly, mình sẽ làm như vậy.” Cậu nghĩ thầm, tay run lên vì cảm giác sợ sệt xen lẫn với nỗi oán giận đang cố kiềm nén ở trong lòng. Mắt Thiến Tuấn giờ đầy chỉ chất đầy hình ảnh nụ cười thần thánh của Juu, và thấy Aly cười sau khi tái sinh bằng dòng máu của chính tên chu tước đó.

“Ngươi cứ chờ ở đây, khi nào thấy đến lúc cần thiết thì lao ra và kết liễu đời hắn.” Tà Ác ra lệnh bằng cái giọng đầy uy quyền mà cậu chưa từng nghe hắn bảo bao giờ. Thế nên Thiên Tuấn phải răm rắp nghe lời và ngồi ẩn phía sau con kì nhông gớm ghiếc.

Cậu trông thấy một người đàn ông xuất hiện. “Đúng là hắn, cái dáng vẻ này, giọng nói này, đôi mắt này, chính là hắn. Hắn chính là Juu Đệ Nhị – kẻ thù của mình.” Tâm trí mach bảo cậu như thế khi nhìn thấy người đàn ông đang đứng đối diện với Tà Ác.

“Hôm nay ta sẽ tiêu diệt luôn phần hồn tà ác còn sót lại của ngươi Phi Du Hắc Hà.”

“Thế đấy, ta cũng đang chờ đợi cái điều mi vừa nói.” Giọng cười nham hiểm vang lên sau tấm khăn choàng, còn đôi mắt hắn thì sáng rực.

Juu Đệ Nhị tung đôi cách khổng lồ, bay lên không trung và cầm cây đao cỡ lớn mà quất từng dòng lửa nóng về phía Tà Ác. Chẳng ngại ngùng một chút nào, hắn phun ra những thứ khói độc, và nó bám lấy những đốm lửa và bóp nát nó trong không khí.

Thiên Tuấn ngó trân mắt, há hốc mồm mà nhìn cảnh tưởng quá kì vĩ, hãi hùng và hoành tráng đó, cậu không thể ngờ và tin vào mắt mình trước cuộc chiến này.

Tiếp đó, một làn khói tạo thành một cách tay đầy vuốt nhọn mà lao thẳng vào đối thủ. Chẳng sợ sệt, lo lắng nào trên khuôn mặt Juu Đệ Nhị, ông bắn những chiếc lông vũ cháy rực ra khỏi đôi cánh khổng lồ rồi ghim phập vào cánh tay ấy, đốt trụi nó trong tít tắc. Tà Ác gào lên đau đớn, rồi vụt bay về phía con kì nhông, tóm lấy Thiên Tuấn mà bỏ chạy.

Juu Đệ Nhị vẫn với phong độ hung dũng của mình mà đuổi theo. Đôi mắt ông dán sát vào con kì nhông, tên Tà Ác và nhất là cậu bé đang bị hắn bắt đi. Chạy được một quãng xa, Tà Ác như mệt lã rồi ném Thiên Tuấn vào không gian mà thở phì phò. Nhanh như cắt, Juu Đệ Nhị chộp lấy cậu rồi từ từ đáp xuống, nở một nụ cười ấp áp, miệng hỏi như đôi mắt cẫn dán vào Tà Ác và đuổi theo.

“Cậu không sao chứ nhóc con?”

“Không!” Cậu đáp cụt ngủn,

“Cậu làm gì ở nơi đây vậy.”

“Tôi không biết, tôi bị lôi vào cái cuộc chiến vô nghĩ này.”

“Cẩn thận đấy nhé, lần sau chắc cậu sẽ không được may mắn như lần này đâu.”

Tà Ác dừng con kì nhông và ung dung đứng trước mặt Juu Đệ Nhị mà cười vang. Hai cái đốm sáng ấy lại loé lên dữ dội. “Đúng lúc rồi đấy!”

“Cám ơn ông đã cứu tôi.”

Câu nói vừa dứt thì những chiếc nanh trên miệng Thiên Tuấn đã cắm phập vào cổ của Juu Đệ Nhị mà rút lấy rút để cho đến cạn dòng máu đang chảy trong con người ông. Dùng chút sức lực còn lại, Juu đánh cậu bay ra khỏi người, đau đớn ôm lấy vết thương nơi cổ.

“Thì ra…”

“Ông đáng bị như thế vì những tội ác ông đã gây ra.” Giọng Thiên Tuấn đầy lạnh lùng, cậu đưa tay chùi những giọt máu đọng lại trên mép.

Tà Ác gầm lên phấn khích, lao đến và tặng một đòn chí mạng dành cho Juu. Cái tay ác quỉ xuyên thủng qua thân thể của người đàn ông tôi nghiệp ấy. Đôi mắt Hắc Hà nhảy múa vui sướng khi thấy vẻ đau đớn, tuyệt vọng còn sót lại trên khuôn mặt của Juu. Hắn tàn nhẫn rút tay, để lại một lổ thủng lớn trên cơ thể của Chu tước đệ nhị. Thiên Tuấn kinh hoảng với những gì mình vừa thấy, cậu choáng ngợp và run sợ.

Ngọn lửa bùng lên sau một vài phút, nó phát sáng cả một vùng trời. Nó mãnh liệt nhảy múa và thiệu rụi cái tấm thân đầy vết tích sau trận chiến của một đấu sĩ anh hùng. Ngọn lửa lụi tắt khi cái cơ thể ấy chỉ còn lại là một nắm tro. Một vài phút sau đó, một con gà to lớn với bộ lông rực lửa một màu đỏ cam sặc sở xuất hiện, rồi nó tách ra làm đôi, bước trong ấy ra là một Juu Đệ Nhị khác, nó khiến cho Thiên Tuấn đầy sửng sốt và kinh ngạc. Nhưng điều kinh ngạc và hoảng hốt nhất cậu cảm thấy không phải là vì con người ấy xuất hiện mà là cái cách Tà Ác vừa làm. Hắn vung tay biến thành một lưỡi đao bén ngót và chém nát thân thể của Juu trong cái sự hãi hùng tột cùng của cậu bé.

“Làm tốt lắm. ta đi cứu Aly thôi.”

Thiên Tuấn cảm thấy thân thể cậu như bị thiêu đốt bởi một thứ lửa gì đó khủng khiếp lắm đang chảy tràn trong huyết mạch của mình. Cậu cảm thấy nóng rang, và dường như mọi bộ phần trong cơ thể đang dần hoá thành tro bởi cái nhiệt độ quá cao, quá nóng đó. Cậu gào lên thảm thiết, nằm quằn quại dưới đám có. Tà Ác phải xốc cậu dậy, đưa đi.

Ánh sáng dần dần chen lấn chiếu rọi vào khe mắt của Thiên Tuấn khi cậu tỉnh lại. Và khuôn mặt đầu tiên cậu thấy là của một người đang rất lo lắng cho cậu, là một người cậu rất quan tâm, người đặc biết nhất, chính là Aly. Aly đang ngồi đó chăm chú nhìn cậu dần tỉnh dậy, cô mỉm cười hiền hoà khi nhận ra điều đó.

“Anh đã tỉnh lại rồi, ba ngày rồi đó, anh đã mê mang cả ba ngày rồi.”

Rồi trí nhớ từ thì nhau ùa về trong cậu. Những hình ảnh của đêm hôm ấy, những cái răng nhọn hoắc của cậu cắm phập vào cổ Juu Đệ Nhị, con gà lửa xuất hiện, rồi cái con dao bén nhót chem. Juu Đệ Nhị tan tát và tiếng người của Tà Ác. Tới giờ đây nó vẫn còn sống động trước mắt cậu.

“Thiên Tuấn này, chính ông ta đã cứu chúng ta.” Aly chỉ về cái làn khói đen sau cái áo choàng rách đang ngồi cạnh vuốt ve con kì nhông hung hãn, “Ông ta bảo chính anh đã là người mang lại mạng sống cho em. Anh có biết điều đó quan trọng và ý nghĩ như thế nào với em không.” Aly mỉm cười rồi cúi xuống, hôn nhẹ lên trán của Thiên Tuấn.

“Cô ấy đã trở về.” Cậu lại nghiên người qua một bên, rồi lại thiếp đi.

Những ngày kế tiếp là những chuỗi ngày của những hạnh phúc và vui vẻ. Thiên Tuấn lại cùng Aly quấn quít bên nhau như chưa từng rời nhau. Cả hai cùng nhau làm mọi thứ. Cùng ăn uống, cùng ngắm sao, tắm sông, đủ cả. Dường như hạnh phúc đang ghé qua vùng đất này, con tim này và nảy chồi nơi đây. Những ngày đó, nụ cười không bao giờ tắt trên đôi môi của cả hai người.

Tà Ác lại xuất hiện vào một đêm trời tối mịt sau một thời gian dài kể từ cái ngày kinh hoảng ấy. Hắn khẽ khàng lay Aly dậy trong sự ngỡ ngàng và một chút mừng rỡ. Hắn nói.

“Ta nghĩ, cô nên tìm giết Juu Đệ Tứ.”

“Tại sao?”

“Máu của Juu Đệ Nhị chỉ có thể giúp cô tái sinh và duy trì mạng sống trong vòng mười năm, nhưng nếu cô uống thêm máu của Juu Đệ Tứ, cô có thể sống lâu hơn rất nhiêu.”

“Tôi… tôi… không biết có nên làm như thế không.” Aly ngập ngừng đầy e dè.

“Hãy hận cái dòng tộc Chu Tước, Aly ạ.”

“Tại sao?”

“Nên nhớ cái chết của cô là do bọn chúng gây ra. Để rồi giờ đây cô sống lại, nhưng phải bám víu vào cái dòng máu dơ bẩn của bọn chúng.”

Đôi mắt đen đúa từ hai đốm sáng soi mói vào tâm trí của Aly, hắn lại nói bằng cái giọng đầy ngọt ngào, nhẹ nhàng như rót mật vào tai cô. Hắn khơi lên cái nỗi oán hận chất chứa đã bị ngủ quên, vùi lấp biết bâo lâu giờ bị xới trộn cả lên. Hắn truyền cái u tối, hắc ám và trái tim non nớt của Aly. Rồi cô gật đầu và một con bọ ngựa đen đúa từ trong cái áo choàng rách ấy xuất hiện, nó cắn vào tay Aly, và dần tan biến vào trong mạch máu của cô.

“Tôi sẽ đi tìm và giết Juu Đệ Tứ.”

Ray nhìn Mark bằng một cặp mắt biết cười. Cậu cảm thấy những khoảnh khắc như thế này đã lâu lắm rồi không ghé qua trong cuộc sống. Những điều lạ lùng xảy ra vừa qua đã khiến cho trí óc cậu rối bời cả lên, và dường như mọi niềm vui trong cuộc sống cứ bị chôn vùi dần theo những gì tồn tại trong quá khứ tái hiện lại. Giờ đây cả hai ngồi thư thả tại một quán kem nhỏ bên con đường Dòng Sông Sương Mù, và Ray đang mỉm cười nhìn anh trai múc từng muỗng kem bự chảng bỏ vào miệng mà phì cười.

“Vẫn cái tật háo ăn không …”

Câu nói chưa dứt thì đã bị chặn ngang. Ray cảm thấy cái đầu lưỡi của mình tê cứng cả lên, và bị một thứ gì đó lành lạnh, thơm tho cuốn lấy. Mark nhe răng cười cái kiểu của John, hai hàm cắn lại với nhau, mắt nhắm tít và hí hửng ngồi run run khi thấy đứa em trai phải khổ sở cố nuốt lấy, nuốt để ngụm kem to đùng, lạnh giá đang nằm trong miệng một cách khó bảo.

“Đó là phần thưởng anh tặng cho nhóc sau những lời than vãn từ nãy giờ.”

“Anh… à…ái…ồ…”

Mark phá lên cười dữ dội hơn khi nghe từng tiếng nói ngọng rất đáng yêu từ đứa em trai y đúc mình. Mọi cười xung quanh liền ném cho cả hai một ánh nhìn tò mò, và đáp lại, Ray thì như tức tưởi muốn gào lên trong bất lực, còn Mark thì chỉ cứ cười và “Không có gì cả, ăn thôi mà, kem ngon, kem ngon.”

Có lẽ tâm trạng con người đang dần phấn chấn lên rất nhiều bởi cái lạnh buốt mùa đông đã qua đi chẳng còn lại dấu tích gì cả. Giờ đây, trong cái trời se lạnh rất đặc trưng của những ngày đầu xuân, ai cũng cảm thấy vui vẻ, phấn khích, Mark và Ray cũng vậy, họ thấy lòng mình thật yên ổn. Rời khỏi tiệm kem, cả hai anh em thả dọc theo con đường Dòng Sông Sương Mù để đến với giao lộ Búp Bê Sứ.

Dòng Sông Sương Mù là một trong những con đường đẹp đẽ, sang trọng, quí phái và rộn rã người qua lại bậc nhất tại thành phố của những hồi ức Ray Juu. Giờ đây, sau những gì rộn ràng, tráng lệ của những đêm đón Giáng Sinh hoành tráng, con đường này nói riêng, và thành phố này nói chung, lại khoác lên mình một bộ y phục mới lộng lẫy không kém. Cả nơi đây, từ phong cảnh đến con người đang háo hức đón chào một mùa xuân, một cái Tết kiểu Á Đông. Những ngọn hoa đăng được thắp sáng và treo lơ lững trên những tầng cao rãi đều khắp con đường. Những chuỗi những ngọn đèn màu nhấp nháy nhưng những con tim nô nức của người dân đi lại nơi đây. Chia tay với những cây thông, người tuyết, những quả châu, các cừa hàng lại bày biện những câu đối đỏ, những hình ảnh của những vị thần mang lại hạnh phúc và may mắn, … Mark nắm nhè nhẹ bàn tay đẹp đẽ của Ray, và cả hai anh em đang thả hồn vào gió, đưa mắt ngắm nghía những chiếc đèn xinh xắn, và cả hai nhìn nhau.

“Cũng lâu lắm rồi, chúng ta không như thế này nhỉ?” Mark nói, mỉm cười rất tươi, dịu dàng nhìn Ray bằng cặp mắt âu yếm của một người tình.

Cậu em chỉ gật đầu, cũng mỉm cười nhẹ, nhưng vẫn cố né tránh rất nhiều việc đón nhận những cử chỉ thân mật khác thường ấy. Ray hơi ngượng ngùng một tí, rồi như lấy lại được lí trí sao một khoảng thời gian thả hồn cùng khung cảnh xung quanh, Ray rút tay lại và bước nhanh về phía trước.

Vẫn không từ bỏ, Mark vẫn cố đặt trên gương mặt mình là những nụ cười tươi rạng rở và hóm hỉnh, chạy nhanh về phía Ray, và choàng tay qua vai cậu em.

“Em chơi xấu, sao vẫn cứ chạy trước, bỏ anh lại phía sau thế.”

Hớn hở trên khuôn mặt, khi Mark đuổi kịp, Ray vui vẻ quay sang nhìn anh rồi bỗng nhưng lại thấy thẹn thùng đến đỏ mặt khi bắt gặp ánh mắt quá kì lạ của Mark. Ray cố chạy tiếp, nhưng không thể, cậu bị Mark ghì chặt, và thế là, cậu đành phải đi thong thả cùng anh trai trong cái quàng vai chặt khít ấy.

“Chạy trốn hoài không được đâu Ray!” Cả giọng nói, lẫn khuôn mặt Mark nghiêm lại đột ngột. “Anh rất sợ một lần nữa nghe em cự tuyệt mối quan hệ yêu đương của chúng ta trong quá khứ. Anh rất sợ.” Mark khẳng định lại câu nói bằng giọng điệu chắc chắn, và bằng đôi mắt đầy nghiêm túc nhìn cậu em, “Nhưng có lẽ giờ đây anh cần biết một điều gì đó. Hay nói đúng hơn, anh nên cho em lựa chọn.”

“Lựa chọn gì đây? Em sẽ lựa chọn ai đây? Anh trai em – Mark, hay là một người tình – Juu Đệ Tứ.” Ray đang phải đấu tranh dữ dội với chính mình khi phải bắt bản thân nghĩ về điều ấy trong lúc này. Trong vòng tay của Mark, cậu bỗng cảm thấy con tim mình đập kì lạ hơn, nhịp điệu của nó cũng loạn xị cả lên, nhưng ý chí thì vẫn cứ mãi phân vân. Ray nhẹ nhàng, đặt cánh tay mà nãy giờ Mark vẫn cố giữ chặt và đặt nó trên đôi vai rắn chắc của đứa em.

“Mark à, em không biết trả lời làm sao với anh nữa.” Cậu ngập ngừng và khó khăn lắm mới nói được trọn vẹn một câu. “Trái tim và tình yêu của Ray Thanh Long cũng đã ngấm sâu vào em, và nó đang thổn thức, mách bảo em hãy ùa đến mà nằm gọn trong vòng tay của anh nghe trái tim anh đập và tìm kiếm nụ hôn nóng bổng từ anh. Nhưng…” Ray không dám nhìn vào mắt Mark vào thời điểm này, cậu sợ. Ray sợ sẽ nói nên cái lời mà làm cho con tim của Mark quặn đau và phải chịu một vết thương rát buốt. Cậu cũng sợ, khi nhìn vào đôi mắt ấy, lại phải yếu mềm và huỷ đi cái kiên định vốn có của mình. “…nhưng… có lẽ em vẫn phải sống với cuộc sống là một đứa em trai song sinh của anh, Mark ạ.”

Cậu anh như đã biết trước được câu trả lời, nhưng vẫn không thể kiềm chế được xúc cảm của mình. Mark ngửa mặt lên mà nhìn những cái đèn ***g lở lửng trên ấy, nhưng mục đích của cậu không phải là thế, hành động đó, chỉ để cố kiềm nén những cái không muốn tuôn trào ra bởi vì đau đớn. Cả hai lại lặng lẽ đi bên nhau, không nói một lời nào. Bàn tay to lớn, rắn rỏi của Mark khẽ giật giật, anh lại định đưa sang mà nắm lấy cánh tay của người em, nhưng lại e dè, sợ sệt, rồi chẳng làm được cái điều đó.

“Thế là, anh không còn một chút hi vọng nào đúng không? Em vẫn sẽ là một Ray em trai của anh, chứ không phải là Ray Thanh Long, người tình của anh trong quá khứ, đúng không?” Giọng nói man mát buồn của Mark thốt ra tựa như cơn gió lạnh đầu xuân quấn quanh con người Ray tìm kiếm cái mầm chồi sót lại sau mưa đông.

Viên ngọc màu xanh trên sợi dây mà Ray vẫn đeo bỗng léo lên một cách yếu ớt và chẳng ai nhận ra được điều ấy. Chẳng ai cả.

Và cho dù, mưa đông đã đi qua, xuân đến, nhưng dường như không một sự nảy mầm nào tồn tại trong nhưng gì Ray vừa mới làm với Mark. Cái lắc đầu thẳng thừng, và chỉ nói vỏn vẹn một câu ngắn, nhưng với giọng điệu đầy sự đấu tranh “Chúng ta là anh em của nhau, anh là Mark, anh trai đáng quí mà em đầy lòng kính yêu.”

Phố xá đông đúc người bước qua lại. Đám đông rộn rã, lòng người rộn ràng. Thế như, cả hai anh em lại cảm thấy lặng lẽ và chia cách kì lạ.

Aly đang ngồi tại căn hộ của mình mà hoài niệm lại những gì đã xảy ra trong quá khứ. Cô cay nghiệt cho chính con người cô, số phận của cô và những gì cô đã làm trong quá khứ. Thế nhưng, giờ đây, khi ngồi nơi đây, nghĩ về những điều đó, cô lại chọn con đường mình đã làm trong quá khứ. Cái gật đầu khe khẽ, đưa Aly về với những ngày xưa.

Những ngày bên Thiên Tuấn là những ngày hạnh phúc và tràn ngập những niềm vui. Aly cảm thấy biết ơn tạo hoá đã ban tặng cho cô một người bạn tuyệt dịu như thế. Nhưng cô cũng lại căm phẫn đấng sáng tạo vì đã khiến cho cuộc sống cô cay nghiệt như thế này. Thời gian cô sống lại, và được giữ trọn niềm vui bên Thiên Tuấn đã gần năm năm. Giờ đây Aly đã trở thành một thiếu nữ mười chín tuổi, đẹp rực rỡ và căng tràn quyến rũ. Thế nhưng cô lại cảm thấy không yên, khi những cơn đau, và nóng rát cứ quấn lấy cô, thỉnh thoảng như thế, và tần số xuất hiện mỗi lúc nhiều hơn. Aly cảm thấy như toàn thể nội tạng trong người, lẫn cái cơ thể nhỏ yếu này không thể làm gì cả, và nó đang bị thiêu đốt bởi một ngọn lửa quái ác nào đó.

Tà Ác trở lại sao một thời gian dài biệt tăm. Trong một đêm tăm tối, hắn lay Aly dậy và bảo.

“Mạng sống của người đang bị rút ngắn dần. Thời gian của người chỉ còn là năm năm để sống. Ngươi không thấy như thế là quá chóng vánh và ít ỏi sao.” Bằng cái giọng đầy hối tiếc, Tà Ác lại thở một hơi dài thườn thược.

“Tôi không hiểu ý ông?”

“Khi uống máu của Juu Đệ Nhị, mạng sống của cô được tái sinh, nhưng nó chỉ có thể giúp cái cơ thể này của cô tồn tại trong mười năm. Chỉ khi nào cô tiếp nhận thêm máu của một con phượng hoàng khác giống như thế, cuộc sống của cô mới trở lại bình thường. Thậm chí còn tuyệt vời hơn nữa.” Giọng điệu của Tà Ác đầy mời gọi.

“Uống thêm máu của một người nữa sao?”

“Hãy giết và sử dụng máu của Juu Đệ Tứ, cô sẽ được sống tốt đẹp hơn bây giờ. Và tình yêu cô dành cho Thiên Tuấn sẽ trọn vẹn hơn.”

“Giết Juu Đệ Tứ?” Aly lặp lại, mắt mở to đầy e ngại và sợ sệt.”

“Hãy hận dòng tộc Chu Tước, Aly ạ.” Giọng nói đầy tiếc rẻ, hắn lượn lờ quanh Aly, “Chính dòng tộc ấy đã khiến cô hứng chịu cái số phận cay nghiệt này. Cô làm thế cũng chỉ vì đòi lại lẽ sống rất đỗi bình thướng.” Hắn vẫn tiếp tục lượn quanh, “Như thế còn quá nhẹ đối với bọn chúng.”

Đốm sáng xoáy sâu vào tâm tư non yếu của Aly. Rồi từ trong tấm áo choàng đen của Tà Ác, một con bọ ngựa đen đúa, xuất hiện, nó lao tới, chui thẳng vào cơ thể của Aly.

“Tôi sẽ tìm và giết Juu Đệ Tứ.”

Aly giật thót người, run rẩy và trở lại với hiện tại. Giờ đây cô cảm thấy đau khổ khi phải lại thực hiện cái công việc mà mình đã làm cách đây cả ngàn năm trước. Giết Juu Đệ Tứ là cái ý niệm đã thôi thúc cô, để sau đó được hưởng cuộc sống bình yên bên cạnh Thiên Tuấn, nhưng giờ đây, giết con Chu Tước ấy đồng nghĩa với việc cô sẽ giết đứa con đỡ đầu của John. Đúng là cay nghiệt cho số phận, cô cảm thấy bế tắc, và trong một chút bối rối, Aly quay số và gọi cho John.

“Alô, anh John đấy à, em đây, Aly đây.”

“Hỏi thăm sức khoẻ anh à.” Giọng cười vẫn đặc trưng của John vang trong ống nghe điện thoại, “Anh đi khám bác sĩ và không có chuyện gì cả.”

“Thế thì tốt quá!”

“Có chuyện gì thế Aly?”

“Chúng ta có thể đi đâu đó, kiếm chút gì ăn, và tâm sự không.” Aly đề nghị.

“Bây giờ à?”

“Ừ, bây giờ!”

Mười phút sau, John đã đến đón Aly, và trong mười lăm phút kế tiếp, họ đã ngồi trong một quán ăn kiểu Việt. Công việc đầu tiên cả hai làm là kêu món ăn, và họ đã chọn cháo trắng với trứng muối và dưa mắm, một món khá đặc sắc kèm với trà xanh.

“Có chuyện gì với em à?”

“Em không biết nữa John. Em cảm thấy có chút phân vân trong một quyết định. Em đã chọn mình nên làm cái gì rồi, nhưng khi làm thì cái cài còn như muốn níu em lại, không cho em thực hiện.”

Anh trấn an Aly bằng một nụ cười mang nhãn hiệu của mình như vô ích. Cô không cảm thấy nhẹ lòng chút nào ngược lại còn cảm thấy có lỗi với người bạn thâm giao đang ngồi trước mặt của mình.

“Anh có thể biết em đã quyết định chuyện gì không?”

“Em muốn giết chết Mark!” thâm tâm cô đã gào lên như thế, anh mắt đau đớn sâu sắn đang dán chặt vào John rồi đỏ hoe như muốn khóc, cái tư tưởng lại trỗi dây trong cô mãnh liệt, cô gào lên không thành tiếng, nhưng nó lại giống một cơn going dữ dội. “Anh sẽ làm gì khi biết rằng em sẽ giết chết Mark?” Trốn tránh cái nhìn ngỡ ngàng, che giấu cảm xúc có lỗi, Aly chỉ gục xuống, lí nhí nói.

“Không gì cả. Chỉ là một quyết định có nên quen với một anh chàng làm ở sở địa chính không hay thôi.”

John lại phì cười, tiếng cười bật thành tiếng. Anh nhẹ nhàng nói với Aly giọng châm chọc.

“Lại thêm một mối tình nữa à, Aly, em có còn trẻ nữa đâu mà ham vui như thế. Dù gì hãy chọn một bến đỗ cho mình đi. Năm nay em cũng ngấp nghé tuổi con dê rồi.”

Aly cảm thấy nhẹ lòng một chút, “Cái anh này, cái đồ quỷ.” Cô ném một cái nhìn hâm doạ đến bạn mình.

“À, thôi chọn anh đi, anh cũng còn ế nè, nhìn cũng được, bảnh trai lắm nè.”

Tâm trí của Aly lại trào lên những cơn bão mới. “Chọn anh để rồi anh biết được vợ mình giết chết con đỡ đầu của mình. Rồi anh lại phải chọn lựa, có nên giết cô ấy không, khi đã làm một điều tàn nhẫn như thế.” Aly gượng cười, khẽ bảo khi đón nhận bát cháo vừa được cô tiếp viên mang ra. “Lấy anh, về nhà chắc chửi nhau suốt, chí choé kiểu ấy, nhà nào chịu cho nổi.”

John gật gù đồng ý, hí hứng múc một muỗng cháo bỏ vào miệng. Rồi lại cười rất tươi.

Q Bích nhớ lại những chuỗi những kí ức không êm đẹp của ngày xưa. Nó lại ùa về và tra tấn anh, và những nỗi đau hằn trong tâm trí anh ngày càng trở nên sâu sắc.

Quyết định của Aly là tìm và giết cho bằng được Juu Đệ Tứ, để cô có thể uống máu và tiếp tục được sống theo cái cách mà Tà Ác đã nói.

“Thiên Tuấn, không lẽ anh muốn em chết sau năm năm nữa sao?”

“Tất nhiên là không.”

“Thế sao anh lại ngăn cản em đi giết tên Chu tước đó?” Giọng cô đầy hậm hực.

“Nếu đúng là em chỉ sống vọn vẹn mười năm, và chúng ta đã đi qua phân nửa chặn đường, thì giờ đây, ta hãy bên nhau trong quãng thời gian còn lại, được không Aly?” Đôi mắt như nói lời cầu xin tìm kiếm sự đồng tình nơi người yêu.

“Em muốn bên anh nhiều hơn, dài hơn, anh hiểu không Thiên Tuấn. Anh có biết em khát khao được bên anh như nào không? Em chỉ muốn nó kéo dài mãi mãi. Nên em đã quyết định làm việc này.”

“Chúng ta đã giết Juu Đệ Nhị, thế đã là quá đủ rồi, Aly ạ.”

“Vẫn chưa đủ. Bởi thật sự, nếu không có bọn chúng, em đã có thể sống lâu hơn và không tạm bợ như bây giờ. Em vẫn sẽ cố giết chết thêm Juu Đệ Tứ.” Từng lời nói kiên định lẫn thù hận được phát ra từ cô. Cô nhìn người yêu tìm kiếm một sự đồng tình.

Thiên Tuấn ôm cái tay bê bết máu của mình do sự vô tình từ vết chém của Aly, anh buồn bã nhìn cô và chỉ có thể yếu ớt nói một câu. “Hãy biết thoả mãn và dừng lại. Thù hận không mang lại hạnh phúc cho con người.” Câu nói chợt bật ra, rồi ngay sau đó cậu lại thấy hổ thẹn cho chính bản thân mình. Chính cậu cũng đã từng vì thù hận mà đi giết Juu Đệ Nhị, vì ích kỉ mà cậu đã rat ay giết chết ông để cứu sống người yêu. Vậy mà giờ đây cậu lại nói những lời nhân nghĩ như thế. Thiên Tứ tự cảm thấy mình xấu hổ và chỉ còn đứng đó, lẳng lặng nhìn Aly vút bay và biến mất vào không trung, anh chẳng làm được them điều gì cả.

Tiếng sét lại đánh ngang tai Thiên Tuấn một lần nữa khi anh biết được cái tin đầy đau đớn. Aly đột nhập vào thành Chu Tước, ra tay với Juu Đệ Tứ, nhưng đã bị hắn ta giết chết. Giọng nói đầy vẻ đau xót của Tà Ác cứ vang lên, vang lên, và tâm trí cậu thì cứ quay cuồng. Nỗi đau sâu sắc lại một lần nữa tìm kiếm tới cậu, sự căm ghét những con người trong dòng tộc ấy một lần nữa trào lên trong con người Thiên Tuấn, bằng cái giọng lạnh lùng, anh đề nghị cùng Tà Ác. “Hãy trao lại cho tôi sức mạnh mà ông đã từng trao. Tôi sẽ giết chết tên Juu Đệ Tứ.” Cùng với cái gật đầu hý hứng, Tà Ác lại phóng một con dơi đen đúa về phía Thiên Tuấn, nó hút cạn máu và sinh lực trong người cậu rồi lại truyền vào đó là sự tà ác và sự phẫn nộ. Chàng thanh niên hai mươi tuổi lực lưỡng ngày nào, giờ đây trong teo tốp như một bộ xương với tấm áo choàng hình cánh dơi quỉ.

Q Bích nhìn chính mình trong gương. Cái thân thể hiện nay của anh rất giống với cái khi anh chọn lựa quyết định đó. Sự đời trêu ngươi nên giờ đây với cuộc sống hiện tại này, anh cứ ngây ngất trong cái khùng cái điên, cái cười ngất ngây của mọi người dành cho anh. “Đó là cái điều ta đáng bị nhận.” Q Bích nghĩ thầm rồi lại thấm thía đau nhớ lại cái ngày hôm ấy, cái ngày không lâu sau khi anh biến thành Ray và hành hạ Juu Đệ Tứ. Piro đến bên anh nhẹ nhàng, bà mang theo một con rùa bằng đá thạch anh, và đưa cho cậu xem những kí ức của cỏ cây mà bà thu lượm được. Thiên Tuấn điếng người kinh hồn, và đớn đau sâu sắc khi trong thấy điều đó. Cái người mà cậu đã gặp trên cánh đồng hoa ngày đó, người trao cho cậu nhánh hoa hướng dương xanh lại là Tà Ác. Cậu chỉ còn biết ngó trân, và chết trong đau khổ. Sau đó Q Bích đã đi theo Ray, sát phạt bọn Tà Ác, cùng với Hắc Tử Điệp, một con bướm bị mù.

Trường Đại học Tổng hợp lại náo động lên như những cuộc bạo động biểu tình. Đám sinh viên như phát rồ khi trông thấy Q Bích lại càng ngày càng thân thiết hơn với cô giáo sự xinh đẹp của bọn họ, Mel C. Có kẻ thì bức tóc, xoa tay, vỗ trán, đủ cả, chỉ vì không chịu nỗi cái cảnh Mel C lại quay về chung sống chung với cái tên quái gở này một lần nữa.

“Có thiệt là cô Mel sẽ lại trở về bến xưa cùng với tên công công đó không?”

“Chắc là cô bị khủng bố tinh thân dữ dội lắm từ hắn nên mới quyết định như thế.”

“Tôi nghĩ chắc có điều gì uẩn khúc trong đây.”

“Chúng ta phải làm gì đi chứ, không thể để cô Mel bị tên đó hành hạ.”

“Hành hạ là hành hạ kiểu nào? Hả? hả?” Giọng Q Bích rú lên bên tai một đám sinh viên khiến cho cả tóc gáy của chúng dựng đứng cả lên, môn bay tứ tán. “Ta cho bọn mi biết nhá, nhá, còn ở không mà ngồi xầm xì chuyện của người khác là ta cho đi đời nhà ma hết nhá, nhá, hiểu chửa?”

Cả tụi sinh viên còn chưa hết hoảng hồn, chúng nhìn trân trối cái dáng vẻ đầy lạ lùng của Q Bích ngày hôm nay mà không biết phải nói gì cả, chỉ lắp lắp không thành câu chữ, chỉ gật gầt đầu nhưng cũng không có động tác rỏ ràng. Cả bọn chỉ há hóc mồm với dáng vẻ kì lạ của Q Bích mà thôi.

“Phải hắn không?”

“Hắn chứ ai.”

“Sao lạ quá vậy?”

“Ai biết, tao cũng như mày mà.”

Cả bọn lại rà mắt từ trên xuống dưới dọc theo thân thể của Q Bích. Anh mặc áo sơ mi đen, lịch lãm cùng với một chiếc quần ống đứng sang trọng, và một cái hoa rất đẹp đính trên ngực áo. Với mái tóc đen bình dị và khuôn mặt không một chút phấn son gì cả, giờ đây chính cái sự bình thường này lại đối với cả đám sinh viên là không bình thường.

Bằng cái giọng mang phong cách đàn ông đích thực mà bọn sinh viên đã rỉ tai nhau như thế, Q Bích nói. “Chuyện giữa ta và Mel không cần quá nhiều người xen vào như thế, hiểu không lũ nhóc.”

Cả đám lại gật đầu lia lịa. Sự ngạc nhiên khác lại tiếp nối trong cảm xúc của cả đám sinh viên, khi một phụ nữ khác lại bước vào và trò chuyện với Q Bích. Một phụ nữ đẹp hấp dẫn, quyến rũ ngất ngây mà cả bọn nghe Q Bích kêu lằ Aly.

“Em đến đây để thăm Mark và Ray. Anh không phiền chứ?”

“Với một ý định gì sao?”

Đôi mắt buồn bả, long lanh của Aly đang do xét tâm tư của Thiên Tuấn, môi mấp máy không thành câu, trong thâm tâm cô đang vọng ra một câu hỏi. “Anh sẽ giết em nếu em đụng vào họ à?”

Ánh mắt đầy cương nghị của Q Bích đang dán sát vào những cảm xúc của Aly, như thấu hiểu rỏ những gì cô đang suy nghĩ. Tâm tư anh cũng trào nên một mạch tư tưởng, “Đúng! Anh sẽ làm thế nếu như em làm thế!”

Ray hí hửng chạy từ phòng học của mình từ tầng hai xuống cùng Mark để gặp mẹ đỡ đầu của mình.

“Cơn gió nào đưa mẹ tới đây vậy?”

“Chỉ ghé thăm hai con một chút xíu rồi mẹ có hẹn với bố John của các con rồi.” Cô liếc sang nhìn Q Bích.
Bình Luận (0)
Comment