Percy Jackson Tập 2: Biển Quái Vật

Chương 18

“Một chọi một,” tôi thách thức Luke. “Anh sợ cái gì chứ?”

Luke bặm môi lại. Các chiến binh đang dự định giết chúng tôi bỗng ngần ngừ, chờ đợi anh ấy ra lệnh.

Trước khi anh ấy có thể nói được điều gì, Agrius – người gấu – đã lao nhanh lên boong, dẫn theo một con ngựa bay. Đó là con pegasus đen tuyền đầu tiên mà tôi từng thấy với đôi cánh, nó trông rất giống một con quạ khổng lồ. Con ngựa này nhảy cong người lên và hí vang. Tôi có thể hiểu được suy nghĩ của nó. Nó đang gọi Agrius và Luke bằng vài cái tên tệ tới mức bác Chiron sẽ phải rửa mõm nó bằng loại xà phòng dùng để làm sạch và giữ da thú mất thôi.

“Thưa ngài,” Agrius lên tiếng, tránh một cú đá của con ngựa. “Chiến mã của ngài đã sẵn sàng!”

Luke vẫn nhìn tôi.

“Tao đã nói với mày từ hè năm ngoái, Percy à,” Anh ấy cất tiếng. “Mày không thể nhử ta vào cuộc đấu này.”

“Và anh tiếp tục tránh né,” tôi nhận xét. “Sợ lính mình nhìn thấy anh bị đánh bại phải không, Luke?”

Luke nhìn chằm chằm vào đám lính của mình và thấy tôi đã bẫy được anh ấy. Nếu anh ấy thoái lui bây giờ, anh ấy sẽ nom hèn kém đi. Nếu anh ấy chiến đấu với tôim anh ấy sẽ mất đi thời gian quý báu để đuổi theo Clarisse. Về phần tôi, thứ tốt nhất mà tôi có thể hy vọng được là làm anh ấy rối trí, để cho các bạn tôi có cơ hội trốn thoát. Nếu ai đó có thể nghĩ cho họ một kế hoạch để thoát ra khỏi đây thì người đó chính là Annabeth. Mặt khác, tôi biết rõ Luke là một tay kiếm giỏi như thế nào.

“Tao sẽ giết mày thật nhanh,” Luke quyết định và giơ cao thanh kiếm lên. Cây kiếm của anh ta dài hơn của tôi một foot. Lưỡi kiếm của nó tỏa ra thứ ánh sáng vàng- và- xám vàng quỷ dị, và ở phần thân kiếm có thể chém được người thường nó lại có màu đồng pha xanh. Tôi hầu như có thể cảm nhận được lưỡi kiếm ấy đang đối chọi lẫn nhau, giống như hai nam châm trái dấu hút nhau vậy. Tôi không biết lưỡi kiếm đó được làm như thế nào nhưng tôi cảm nhận được một bi kịch. Ai đó đã chết trong quá trình tạo ra thanh kiếm. Luke huýt sáo và một trong số các thuộc hạ của anh ấy đã vứt cho anh một cái khiên tròn bằng da và đồng.

Anh ấy cười với tôi một cách ranh mãnh.

“Luke,” Annabeth kêu lên, “Ít nhất phải cho cậu ấy một cái khiên chứ.”

“Xin lỗi Annabeth,” anh ấy nói. “Các em hãy tự mang các trang bị cần thiết của chính mình cho bữa tiệc này.”

Cái khiên là một vấn đề. Chiến đấu bằng hai tay chỉ với một thanh kiếm cho bạn nhiều sức mạnh hơn, nhưng chiến đấu chỉ dùng một tay với một chiếc khiên sẽ giúp bạn phòng vệ tốt hơn và linh hoạt hơn. Có nhiều di chuyển hơn, nhiều phương án hơn, nhiều cách hơn để giết chết đối thủ. Tôi lại nghĩ về bác Chiron – người đã nói với tôi rằng tôi phải ở lại trại cho dù có xảy ra vấn đề gì đi chăng nữa và học cách chiến đấu. Giờ tôi sắp phải trả giá vì không chịu nghe lời bác ấy.

Luke bất thình lình tấn công và suýt giết chết tôi từ lần tấn công đầu tiên. Thanh kiếm của anh ấy đâm vào ngay dưới cánh tay tôi, chém rách áo sơ mi và làm xước xương sườn của tôi.

Tôi nhảy lùi lại về phía sau, sau đó phản công bằng thanh Thủy Triều, nhưng Luke đã dùng khiên chặn được đường kiếm của tôi.

“Percy của ta,” Luke quở trách. “Mày đã không luyện tập gì cả.”

Anh ấy lại tấn công bằng một cú vụt mạnh vào đầu. Tôi đỡ được nhát chém của Luke và đáp trả bằng một đâm mạnh. Anh ấy dễ dàng né sang một bên.

Vết xước trên sườn tôi đau nhói. Tim tôi đang đập dồn dập. Khi Luke tấn công tiếp, tôi nhảy tùm xuống cái bể bơi phía sau và cảm thấy sức mạnh trào dâng. Tôi xoay tròn bên dưới nước, tạo nên một đám mây hình phễu và sau đó từ phía đáy sâu kia của bể bơi vọt lên lao thẳng vào mặt Luke.

Sức mạnh của luồng nước quật anh ấy ngã nhào, phun phì phì và không nhìn thấy gì. Nhưng trước khi tôi có thể tấn công, anh ấy đã lăn sang một bên và đứng dậy.

Tôi tấn công và chém mất một phần gờ của tấm khiên nhưng điều đó chẳng hề làm anh ấy bối rối. Anh ấy thụp người xuống và đâm mạnh vào chân tôi. Đùi tôi đột nhiên nóng rãy cùng với sự nhức nhối nơi vết thương đã khiến tôi ngã quỵ xuống. Quần jeans của tôi bị xé toạc lên phía trên đầu gối. Tôi bị thương. Tôi không biết nó nặng tới mức nào. Luke chém mạnh xuống và tôi lăn ra sau một cái ghế xếp. Tôi cố gắng đứng lên nhưng chân tôi không thể giữ được trọng lượng.

“Perrrrrrcy!” Grover kêu the thé.

Tôi lại lăn tròn khi lưỡi kiếm của Luke xẻ cái ghế ra làm đôi, những ống kim loại và mọi thứ lổn nhổn.

Tôi cố bò về phía bể bơi, cố gắng hết sức để không bị ngất đi. Tôi chưa bao giờ bị vậy. Luke cũng hiểu điều đó. Anh ấy di chuyển chậm rãi và mỉm cười. Gờ kiếm của anh ấy đang nhuốm đầy máu.

“Một điều mà tao muốn mày thấy trước khi chết, Percy.” Anh ấy nhìn về phía gã người gấu Oreius – vẫn đang túm chặt cổ Annabeth và Grover. “Bọn bây có thể ăn bữa tối ngay bây giờ được rồi đấy, Oreius. Chúc ngon miệng!”

“He-he! He-he!” Tên người gấu này nhấc bổng các bạn tôi và nhe bộ răng ra.

Đó là khi tất cả các chuyện xấu đều xảy ra.

Vèo!

Một mũi tên có lông đỏ cắm thẳng vào miệng Oreius. Với cái nhìn đầy kinh ngạc trên gương mặt lông lá, hắn đổ sụp xuống boong tàu.

“Anh!” Agrius kêu gào. Hắn để dây cương của con pegasus lỏng ra đủ dài để con chiến mã đen này đá vào đầu hắn và anh bay tự do qua vịnh Miami.

Trong một giây bối rối đó, đám thuộc hạ của Luke quá sững sờ không biết làm gì trừ việc ngắm thân hình hai gã người gấu biến mất trong đám khói.

Tiếp theo đó là một dàn hợp xướng của những tiếng kêu gọi chiến tranh và tiếng móng guốc gõ lên tấm kim loại đầy điên cuồng. Một tá nhân mã tấn công ở phần cầu thang chính.

“Ngựa con kìa!” Tyson kêu lên đầy vui sướng.

Bộ nhớ của tôi lại gặp rắc rối trong việc xử lí tất cả những gì tôi nhìn thấy. Bác Chiron đang đứng giữa đám đông, nhưng họ hàng nhà bác hầu như không giống bác. Đó là các nhân mã có thân là ngựa đực Ả Rập đen tuyền. Một số khác lại có lông màu vàng hoặc những đốm da cam và trắng như ngựa vẽ. Một số con mặc áo phông sáng màu với dòng chữ phát sáng viết rằng: BUỔI TIỆC CỦA CÁC CHÚ NGỰA CON: PHN HỘI FLORIDA. Một số được trang bị cung tên làm vũ khí, một số khác là gậy đánh bóng chày hoặc các khẩu súng paintball. Một nhân mã có gương mặt được vẽ như một chiến binh Comanche và đang vẫy vẫy một bàn tay bằng xốp to lớn màu cam tạo nên hình số Nột. Một nhân mã khác để ngực trần và được vẽ hoàn toàn bằng màu xanh lá cây. Nhân mã thứ ba có cặp kính có đôi mắt tròn lớn với những nhãn cầu mắt lồi quanh sợi dây lò xo và một trong số những chiếc mũ bóng chày cùng đồ phụ kiện được làm bằng lon soda và ống hút ở tay bên kia.

Họ đổ bộ vào boong tàu với vẻ tàn bạo và đầy màu sắc khiến Luke sững sờ trong chốc lát. Tôi không thể nói được rằng họ đến để ăn mừng hay tấn công nữa.

Có lẽ là cả hai. Khi Luke nâng thanh kiếm lên để trấn tĩnh đám lính của mình, một nhân mã bắn một mũi tên tự làm với một cái găng đấm bốc bằng da ở đuôi của mũi tên. Nó quất vào mặt Luke và tống anh ấy ngã nhào xuống bể bơi.

Đám lính của Luke chạy tán loạn. Tôi không thể trách họ. Đối mặt với những chiếc móng guốc ngựa đực được chăn nuôi cũng đủ kinh hoàng. Nhưng khi đó lại là một nhân mã được trang bị cung tên và hò reo với chiếc mũ chứa soda thì ngay cả chiến binh dũng cảm nhất cũng phải rút lui.

“Lên thôi!” một trong các nhân mã kêu to.

Họ bắt đầu bắn ra các viên đạn màu. Một loạt đạn màu xanh nước biển và vàng được bắn về phía đám lính của Luke, khiến chúng không nhìn thấy được và phủ đầy màu từ đầu xuống chân chúng. Chúng cố gắng bỏ chạy nhưng kết quả thu được chỉ là trượt chân và ngã oành oạch.

Bác Chiron phi nước đại về phía Annabeth và Grover, nhẹ nhàng nhấc bổng hai người khỏi boong và đặt xuống phía sau lưng mình.

Tôi cố gượng dậy nhưng cái chân bị thương vẫn như đang ở trong lửa vậy.

Luke đang trườn ra khỏi bể bơi.

“Tấn công đi, lũ ngu!” Anh ấy ra lệnh cho đám lính. Đâu đó bên dưới boong, một quả chuông báo động lớn vang lên.

Tôi hiểu rằng chỉ trong ít giây nữa thôi chúng tôi sẽ bị đám quân tiếp viện của Luke vây quanh. Đám lính của anh ấy giờ đây đã hết kinh ngạc, đang tiến về phía các nhân mã với kiếm và giáo được rút ra.

Tyson quật hơn một nửa trong số đám lính đó sang một bên, đánh bay chúng qua cả hàng rào bảo vệ, bay thẳng xuống vịnh Miami. Nhưng vẫn còn nhiều chiến binh vẫn tiếp tục xông lên cầu thang.

“Các anh em, rút lui thôi!” Bác Chiron hô to.

“Ngươi sẽ không thể dễ dàng rời khỏi đây như vậy đâu, đồ người ngựa à!” Luke hét lớn. Anh ấy giơ gươm lên nhưng lại bị một mũi tên găng đấm bốc khác đập tiếp vào mặt và ngã phịch xuống một cái ghế xếp.

Một nhân mã lông vàng nhấc bổng tôi lên phía sau lưng mình. “Gọi anh bạn to lớn của cậu đi, cậu nhóc!”

“Tyson!” tôi kêu lớn. “Đi thôi!”

Tyson vứt luôn hai chiến binh mà cậu ấy đang định thắt lại với nhau và chạy bộ về phía chúng tôi. Cậu ấy nhảy phắt lên lưng con nhân mã.

“Thằng bé này!” con nhân mã kêu rên, gần như oằn mình dưới sức nặng của Tyson. “Cụm từ ‘ăn kiêng low-carb’ có ý nghĩa gì với cậu không hả?”

(*) Low-carb hay Low-carbohydrate diets là chế độ ăn kiêng hạn chế sự tiêu thụ carbohydrate, thường áp dụng cho việc kiểm soát cân nặng hay được áp dụng trong việc điều trị béo phì. Các loại thức ăn có chứa nhiều carbohydrate dễ tiêu hóa như bánh mì, các loại mì ống bị cấm hoàn toàn và được thay thế bằng các loại thức ăn có chứa nhiều protein và chất béo như thịt, các sản phẩm làm từ đậu nành và các thực phẩm khác chứa ít carbohydrate như các loại rau lá xanh. (ND)

Đám lính của Luke đang tập hợp lại thành đội hình pha lăng, nhưng ngay khi chúng sẵn sàng tấn công thì đám nhân mã đã phi nước đại tới rìa boong tàu, mạnh dạn nhảy qua các thanh chắn như thể đó là một cuộc đua vượt rào và không phải cách mười tầng so với mặt đất. Tôi chắc chắn rằng chúng tôi sẽ chết. Chúng tôi lao thẳng xuống bến tàu, nhưng các nhân mã vấp phải mặt đường làm từ đá giăm và nhựa đường mà không xày ra bất cứ xóc nảy nào và không ngừng phi nước đại, hí vang và la hét về phía con tàu công chúa Andromeda khi chúng tôi chạy vào các con đường ở khu thương mại Miami.

Tôi không hình dung được người dân Miami nghĩ gì khi thấy chúng tôi phi ngang qua.

Đường phố và những tòa nhà bắt đầu mờ dần khi các nhân mã tăng tốc. Tôi có cảm giác như thể không gian đang rắn lại – như thể mỗi bước chân của nhân mã đưa chúng tôi đi hàng dặm, hàng dặm một. Ngay lập tức, chúng tôi đã bỏ thành phố lại sau lưng. Chúng tôi lao băng qua những khu đầm lầy với các cánh đồng cỏ cao, các hồ nước và cây cối còi cọc.

Cuối cùng, tôi thấy chính mình đang ở tại một bãi xe moóc bên rìa một cái hồ. Các xe móoc đều là xe moóc của ngựa, được trang trí bằng những chiếc ti vi, tủ lạnh mini và vợt bắt muỗi. Chúng tôi đang ở trong một trại nhân mã.

“Này anh bạn!” một con ngựa trong nhóm kêu lên khi anh ta tháo yên cương xuống. “Cậu có nhìn thấy gã người gấu đó không? Hắn giống như kiểu, ‘Ôi trời! tớ có một cái tên trong mồm!’”

Nhân mã mang cặp kính có hình tròng mắt lồi ra cười phá lên. “Thật tuyệt! Một phát dính ngay đầu!”

Hai nhân mã đó lao vào nhau bằng tất cả sức lực và cụng đầu vào nhau, rồi lảo đảo bỏ đi theo theo hai hướng khác nhau với nụ cười ngu ngốc trên mặt.

Bác Chiron thở dài. Bác đặt Annabeth và Grover xuống một tấm chăn đi picnic kế bên tôi. “Bác thực sự ước gì đám họ hàng nhà bác không đâm đầu vào nhau như vậy. Họ chẳng có các tế bào não để dự trữ đâu.”

“Bác Chiron à,” tôi nói, vẫn choáng váng bởi sự thật là bác ấy ở đây. “Bác đã cứu chúng cháu.”

Bác cười với tôi héo hắt. “Giờ ổn rồi, bác không thể để cháu chết được, đặc biệt từ khi cháu giúp bác giải được oan ức.”

“Nhưng làm sao bác biết được chúng cháu đang ở đâu?” Annabeth hỏi.

“Kế hoạch tiên tiến mà, cháu yêu. Bác cho rằng các cháu sẽ dạt vào gần Miami nếu còn sống sót thoát khỏi Biển Quái Vật. Hầu hết mọi thứ kì lạ đều dạt vào gần Miami.”

“Được! Cảm ơn bác!” Grover lầm bầm.

“Không! Không!” bác Chiron thanh minh. “Bác không có ý... Ôi, cũng chẳng sao. Bác rất vui được gặp lại cháu, thần rừng trẻ trung à. Vấn đề là bác có thể nghe trộm thông điệp Iris của Percy và lần ra dấu vết. Iris và bác là bạn bè hàng thập kỉ qua. Bác đã yêu cầu bà ấy báo cho bác về bất kì cuộc trò chuyện quan trọng nào trong khu vực này. Rồi bác cũng không cần mất nhiều công sức để thuyết phục họ hàng bác đuổi theo viện trợ cho các cháu. Như cháu thấy đấy, các nhân mã có thể di chuyển rất nhanh khi chúng ta mong ước. Khoảng cách đối với loài nhân mã của bác không giống như khoảng cách của con người.”

Tôi nhìn ra phía ngọn lửa trại, nơi có ba con ngựa đang giảng dạy cho Tyson cách điều khiển khẩu súng paintball. Tôi hy vọng họ hiểu được họ đang làm gì.

“Và giờ thì sao hả bác?” Tôi hỏi bác Chiron, “Chúng ta chỉ để Luke đi như vậy sao? Anh ấy đã đưa Kronos lên con tàu đó. Dù sao đi chăng nữa thì cũng chỉ là các phần của ông ta.”

Bác Chiron quỳ xuống, cẩn thận gập chân trước xuống dưới thân. Bác mở cái túi thuốc nhỏ nơi thắt lưng và bắt đầu trị thương cho tôi. “Percy à, bác e rằng hôm nay chỉ là một trận đấu hòa. Chúng ta không đủ sức mạnh để chiếm con tàu đó. Luke không đủ sức tổ chức để đuổi theo chúng ta. Không ai thắng ai cả.”

“Nhưng chúng ta có được Bộ lông Cừu Vàng!” Annabeth nói. “Clarisse đang trên đường quay về trại cùng nó.”

Bác Chiron gật đầu, mặc dù nom bác ấy vẫn rất lo lắng. “Tất cả các cháu đều là những người anh hùng thực sự. Và ngay sau khi chúng ta chữa lành vết thương của Percy, các cháu phải quay trở lại Đồi Con Lai ngay. Các nhân mã sẽ đưa các cháu đi.”

“Bác cũng đi cùng chứ?” Tôi hỏi.

“Ừ, Percy à. Bác thấy nhẹ nhõm khi được về nhà. Những người anh em của bác ở đây đơn giản không khoái nhạc của Dean Martin. Hơn nữa, bác phải nói vài câu với ngài D. Còn có cả mùa hè cho việc lên kế hoạch. Có quá nhiều chương trình huấn luyện cần được thực hiện. Và bác muốn nhìn thấy... bác tò mò về Bộ Lông Cừu Vàng.”

Tôi không biết chính xác ý của bác Chiron là gì, nhưng nó làm tôi lo lắng về điều mà Luke từng nói: Anh sẽ để cho cậu em lấy đi Bộ Lông Cừu Vàng... một khi làm xong việc.

Có phải anh ấy nói dối không nhỉ? Tôi học được rằng với Kronos mà nói luôn có một kế hoạch nằm trong một kế hoạch. Vị thần Titan này được gọi là Người Không Thật Thà không phải là không có lý do. Ông ta có nhiều cách để bắt mọi người phải làm theo điều ông ta muốn và họ không bao giờ nhận ra được mục đích thật sự của ông ta.

Bên lửa trại, Tyson đang chiến đấu với khẩu súng thuốc vẽ. Một viên đạn xanh được bắn mạnh về phía một trong số các nhân mã, đẩy mạnh anh ta ngã nhào xuống hồ. Con nhân mã đó leo khỏi hồ, cười toe toét, được phủ kín bởi rác ở đầm lầy và giơ hai ngón tay cái lên với Tyson.

“Annabeth này,” bác Chiron nói, “Có lẽ cháu và Grover sẽ đi giám sát Tyson và đám họ hàng nhà bác trước khi họ, à, dạy lẫn nhau các thói xấu, được không?”

Annabeth nhìn vào mắt bác Chiron. Có một kiểu thỏa thuận nào đó diễn ra giữa hai người họ.

“Dĩ nhiên rồi, bác Chiron,” Annabeth nói “Đi thôi, chàng dê.”

“Nhưng tớ không thích thuốc vẽ.”

“Có. Cậu sẽ thích thôi.” Cô ấy kéo móng của Grover và kéo cậu ấy về phía lửa trại.

Bác Chiron đã băng xong cái chân của tôi. “Percy à, bác đã nói chuyện với Annabeth trên đường đến đây. Câu chuyện về lời Sấm Truyền.”

Ừm, ồ, tôi nghĩ bụng.

“Đó không phải là lỗi của bạn ấy,” tôi cất tiếng. “Cháu đã buộc bạn ấy phải nói với cháu.”

Mắt bác Chiron lóe lên sự cáu kỉnh. Tôi chắc bác ấy sẽ ca cẩm tôi, nhưng rồi ánh mắt bác trở nên mệt mỏi. “Bác cho rằng bác không thể giữ bí mật đó mãi mãi.”

“Vậy cháu là người được nói đến trong Lời Sấm Truyền phải không ạ?”

Bác Chiron nhét lại cuộn băng gạc vào lại trong túi. “Bác ước gì có thể biết được, Percy à. Cháu chưa đủ mười sáu tuổi. Cho tới giờ, chúng ta phải huấn luyện cháu giỏi hết mức chúng ta có thể làm được và để việc tương lai cho Ba nữ thần số phận Moirae.”

(*)Ba nữ thần số phận Moirae: gồm ba chị em. Chị cả là Atropos, người nắm giữ tương lai của cả con người và thần linh, nhiệm vụ của bà ta là cắt những sợi tơ tượng trưng cho cuộc sống của một người, khi cắt đứt sợi tơ đồng nghĩa với việc lấy đi mạng sống của một người. Lahkesis là người thứ hai trong ba chị em, nắm quyền quyết định hiện tại của mọi sinh linh, nhiệm vụ của bà ta là kéo sợi tơ sinh mệnh của mọi người để quyết định cuộc đời hiện tại của người đó. Người em út là Clotho, là người nắm giữ quá khứ của vạn vật, nhiệm vụ chính của bà ta là cuốn những sợi tơ sinh mệnh vào một cái guồng quay khổng lồ tượng trưng cho tất cả quá khứ của mọi sinh linh trên mặt đất cũng như trên trời.(ND)

Ba nữ thần Moirae. Tôi không hề nghĩ tới ba bà già này trong một thời gian dài, nhưng ngay khi bác Chiron nhắc tới họ, có gì đó được kích hoạt trong đầu tôi.

“Đó là điều mà nó ám chỉ sao?” tôi hỏi.

Bác Chiron cau mày. “Những điều mà nó ám chỉ... là sao cơ?”

“Vào mùa hè năm ngoái. Điềm báo từ ba nữ thần Moirae, khi cháu nhìn thấy họ cắt dây đời của ai đó. Cháu đã nghĩ điều đó có nghĩa là cháu sẽ chết ngay nhưng thực tế còn tệ hơn thế. Nó có gì đó liên quan với Lời Sấm Truyền của bác. Cái chết mà họ báo trước – nó sẽ xảy ra khi cháu tròn mười sáu tuổi.”

Đuôi của bác Chiron lúng túng vẫy đi vẫy lại trên cỏ. “Chàng trai của ta ơi, cháu không thể chắc chắn được điều đó. Chúng ta thậm chí còn không biết liệu Lời Sấm Truyền có phải nói về cháu không nữa.”

“Nhưng không còn đứa con lai nào của Bộ Tam Vĩ Đại cả!”

“Chúng ta biết điều đó.”

“Và Kronos đang sống lại. Ông ta sẽ phá hủy đỉnh Olympus!”

“Ông ta sẽ cố làm điều đó,” bác Chiron nhất trí với ý kiến của tôi. “Và kéo theo cả Nền Văn Minh Phương Tây nếu chúng ta không ngăn ông ta lại. Nhưng chúng ta sẽ ngăn ông ta lại. Cháu sẽ không đơn độc trong trận chiến này.”

Tôi biết bác Chiron đang cố gắng giúp tôi thấy khá hơn, nhưng tôi nhớ về điều mà Annabeth đã nói với tôi. Nó sẽ giáng xuống trên mỗi một anh hùng. Một quyết định dẫn đến việc cứu vớt hay hủy diệt cả phương Tây. Và tôi chắc chắn rằng Ba nữ thần Moirae đã đưa cho tôi ít nhiều cảnh báo về điều này. Có thứ gì đó kinh khủng sắp diễn ra, hoặc đối với tôi hoặc đối với ai đó mà tôi gần gũi.

“Cháu chỉ là một đứa trẻ, bác Chiron à,” Tôi nói bằng giọng đáng thương. “Có tốt đẹp gì khi một anh hùng nhóc tì miệng còn hôi sữa chống lại kẻ như Kronos?”

Bác Chiron gượng cười. “Có tốt đẹp gì khi một anh hùng nhóc tì miệng còn hôi sữa? Joshua Lawrence Chamberlain từng nói với bác tương tự như vậy, chỉ trước khi cậu ta đơn độc thay đổi tiến trình Nội chiến của đất nước cháu đấy.”

(*)Joshua Lawrence Chamberlain: (8/9/1828 – 24/2/1914) là một giáo sư đại học người Mỹ đến từ bang Maine, ông đã từ bỏ sự nghiệp giảng dạy để gia nhập quân đội Liên Bang trong cuộc Nội chiến. Mặc dầu không có kiến thức về chiến lược quân sự, nhưng ông đã trở thành một sĩ quan của quân đội Liên Bang được mọi người hết sức kính trọng, được thăng cấp Chuẩn tướng. Với hành động dũng cảm của ông ở trận Gettyburg, ông đã được Quốc hội tặng thưởng Huân chương Danh dự. Ông cũng được vinh dự điều khiển quân đội Liên bang tại nghi lễ đầu hàng của đội quân bộ binh do Robert E. Lee chỉ huy ở Appomattax, Virginia. Sau chiến tranh, ông đã tham gia chính trị với tư cách của một người thuộc đảng Cộng hòa và làm hết bốn nhiệm kỳ một năm thống đốc thứ 32 của bang Maine. Ông theo dạy và là chủ tịch của trường Đại học Bowdoin. (ND)

Bác Chiron kéo ra một mũi tên và quay cái đầu mũi tên sắc nhọn như dao cạo khiến nó lấp lánh trong ánh lửa. “Đồng được lấy từ đỉnh Olympus đấy, Percy à. Một vũ khí bất tử. Điều gì sẽ xảy ra nếu cháu bắn nó vào một con người?”

“Chẳng có gì xảy ra cả,” tôi đáp. “Nó sẽ đi xuyên qua con người.”

“Đúng vậy,” bác Chiron xác nhận. “Con người không cùng tồn tại với những người bất tử. Họ thậm chí không bị thương bởi vũ khí của chúng ta. Nhưng cháu – Percy à – cháu là nửa thần nửa người. Cháu sống ở cả hai thế giới. Cháu có thể bị hại bởi cả hai phía và cũng có thể tác động tới cả hai phía. Đó chính là điều khiến các anh hùng trở nên quá đặc biệt. Cháu mang theo những kỳ vọng của loài người vào vương quốc của sự bất diệt. Lũ quái vật cũng không bao giờ chết. Chúng sẽ vẫn được tái sinh từ sự hỗn loạn và man rợ, những thứ luôn sôi sùng sục bên dưới nền văn minh. Thứ rác rưởi đó khiến Kronos trở nên mạnh hơn. Chúng phải bị đánh bại hết lần này tới lần khác, phải bị giữ lại dưới vịnh sâu. Các anh hùng hiện thân cho cuộc đấu tranh đó. Cháu đánh những trận này, loài người phải thắng, tất cả các thế hệ, để sống thành người. Cháu có hiểu không?”

“Cháu... cháu không biết.”

“Cháu phải cố gắng, Percy à. Vì dù cháu có là người trong lời Sấm Truyền hay không, Kronos vẫn nghĩ cháu như vậy. Và sau ngày hôm nay, rốt cuộc ông ta sẽ tuyệt vọng trong việc xoay chuyển cháu về phía mình. Đó là lý do duy nhất khiến ông ta vẫn chưa giết cháu, cháu biết không. Ngay khi ông ta chắc chắn rằng ông ta không thể dùng cháu được nữa, ông ta sẽ hủy hoại cháu.”

“Bác nói như thể bác rất hiểu ông ta.”

Bác Chiron mím môi. “Đúng là bác rất hiểu ông ta.”

Tôi nhìn bác chằm chằm. Đôi khi tôi quên mất bác Chiron bao nhiêu tuổi. “Đó có phải là lý do ngài D. trách cứ bác khi cây thông Thalia bị đầu độc phải không ạ? Tại sao bác nói có một số người không tin bác?”

“Đúng vậy đấy.”

“Nhưng bác Chiron ơi... ý cháu là, thôi nào. Tại sao họ nghĩ bác phản bội trại vì Kronos cơ chứ?”

Mắt bác Chiron trở nên nâu sẫm, tràn ngập nỗi buồn hàng ngàn năm. “Percy, hãy nhớ những gì cháu được huấn luyện nhé. Hãy nhớ về những thần thoại mà cháu đã học. Mối liên hệ giữa bác và thần Titan là gì?”

Tôi cố gắng nghĩ, nhưng tôi luôn làm cho các câu chuyện thần thoại tôi biết được bị xáo trộn cả lên. Thậm chí tới giờ, khi nó đã quá thật, quá quan trọng đối với cuộc sống của chính tôi, tôi vẫn gặp rắc rối trong việc nhớ được tất cả các tên và sự kiện. Tôi lắc đầu. “Bác, ừ, thì bác nợ Kronos một món ân tình hoặc cái gì đó phải không? Ông ta từng cứu mạng bác sao?”

“Percy,” bác Chiron nói. Giọng bác mềm xìu. “Thần Titan Kronos là cha của bác.”
Bình Luận (0)
Comment