Percy Jackson Tập 3: Lời Nguyền Của Thần Titan

Chương 13

Chúng tôi cưỡi trên lựng con lợn đến lúc mặt trời lặn. Đó cũng là lúc phần lưng của tôi khó có thể chịu đựng được nữa. Hãy thử tưởng tượng bạn đang cưỡi trên một cái bàn chải bằng thép khổng lồ qua quãng đường đầy sỏi cả ngày trời. Như thế cũng đủ hiểu cưỡi con lợn lòi dễ chịu đến thế nào.

Tôi không biết chúng tôi đã đi được bao nhiêu dặm đường nữa, nhưng những ngọn núi đã khuất xa, và thay vào đó là vùng đất bằng phẳng khô nứt. Cỏ và bụi cây thưa dần khi chúng tôi phi nước đại (lợn lòi có phi nước đại không nhỉ?) qua sa mạc.

Khi màn đêm dần buông xuống, con lợn dừng lại gần một con sông cạn trơ đến đáy và khịt khịt mũi. Nó uống thứ nước bùn đó rồi bứt cây xương rồng khỏi mặt đất rồi nhai hết, kể cả gai.

“Nó chỉ đi được đến đây thôi,” Grover nói. “Chúng ta nên trèo xuống khi nó đang ăn.”

Không ai cần thuyết phục thêm, chúng tôi trượt xuống khi con lợn đang mải mê gặm nhấm xương rồng. Sau đó chúng tôi đều lẩn đi với cái lưng đau ê ẩm.

Sau khi ăn xong cây xương rồng thứ ba và uống một hớp nước bùn, con lợn rống lên rồi ợ hơi và quay vòng lại, chạy thẳng về hướng đông.

“Nó thích sống ở núi hơn,” tôi đoán.

“Ta không thể đổ lỗi cho nó,” Thalia nói. “Nhìn kìa.”

Trước mặt chúng tôi là con đường có hai làn đường với một nửa chìm trong cát. Phía còn lại là một vài toà nhà, quá nhỏ để có thể gọi là một thị trấn: một ngôi nhà bịt kín bằng ván, một tiệm bán taco[15] trông có vẻ như chưa từng mở từ khi Zoẽ Nightshade chào đời, và một bưu điện trát vữa với tấm biển GILA CLAW, AZ treo lệch trên cánh cửa. Ở phía xa xa là một dãy đồi… nhưng rồi tôi để ý đó không phải những dãy đồi bình thường. Vùng này quá ư là bằng phẳng để có những dãy đồi đó. Trên những ngọn đồi đó là hàng đống những chiếc xe hơi cũ, đồ điện và chả những tấm kim loại bỏ đi. Đó chỉ là một cái sân đổ rác sẽ tồn tại mãi.

“Ồ!” tôi kêu lên.

“Có điều gì đó cho tớ biết là chúng ta sẽ chẳng thuê được một chiếc xe nào ở đây cả,” Thalia nói. Cô ấy nhìn Grover. “Tớ nghĩ cậu sẽ không có một con lợn lòi nào nữa đâu đúng không?”

Grover đang hít làn gió, trông cậu ấy có vẻ lo lắng. Cậu ấy lấy những quả đấu ra và ném xuống cát rồi thổi ống sáo. Những quả đấu sắp xếp thành một hình mà tôi không thể hiểu nổi, nhưng trông Grover có vẻ chăm chú.

“Chúng ta đấy.” Cậu ta nói. “Năm hạt ở đằng kia kìa.”

“Hạt nào là tớ thế?” tôi hỏi.

“Cái hạt nhỏ méo mó dị dạng kia kìa.” Zoẽ nói.

“Ồ, cậu im đi.”

“Đống hạt ở đăng kia,” Grover nói và chỉ tay về phía trái. “Đấy là rắc rối.”

“Một con quái vật ư?” Thalia hỏi.

Grover trông có phần không thoải mái. “Mình không đánh hơi thấy thứ gì cả, mình không thể hiểu nổi. Nhưng những quả đấu không biết nói dối đâu. Thử thách tiếp theo của chúng ta là…”

Cậu ta chỉ thẳng về phía sân rác. Với ánh nắng mặt trời gần như tắt hẳn, ngọn đồi đầy kim loại trông giống như một thứ gì đó trên hành tinh của người ngoài hành tinh.

Chúng tôi quyết định cắm trại qua đêm rồi khám phá sân rác đó vào sáng hôm sau. Không ai trong chúng tôi lại muốn bới rác trong đêm tối cả.

Zoẽ và Bianca lôi năm túi ngủ và đệm xốp ra từ ba lô của họ. Tôi không hiểu sao họ lại làm thế được vì những chiếc túi đều nhỏ xíu. Nhưng chắc chắn chúng đã được phù phép để giữ được nhiều đồ hơn. Tôi cũng để ý thấy cung và nỏ của họ cũng được phù phép. Tôi chưa bao giờ nghĩ về điều đó – nhưng khi hội Thợ Săn cần chúng, chúng hiện ra sau lưng họ. Và khi họ không cần nữa thì chúng biến mất.

Buổi tối, trời trở nên lạnh khá nhanh, vì thế mà tôi và Gover đi thu lượm những tấm gỗ ở những ngôi nhà đổ nát còn Thalia hạ gục chúng với một cú điện giật và tạo thành một đống lửa trại. Chỉ sau một lúc chúng tôi đã cảm thấy khá dễ chịu như thể được bước vào giữa một khu phố ma đổ nát giữa chốn đồng không mông quạnh.

“Những vì sao đã hiện ra.” Zoẽ nói.

Cô ấy nói đúng. Có cả triệu vì sao, và chả có ánh điện thành phố nào mà bầu trời có màu cam.

“Thật kỳ diệu,” Bianca nói. “Em chưa từng nhìn thấy dải ngân hà bao giờ cả.”

“Như thế này đã là gì,” Zoẽ nói. “Ngày xưa còn có nhiều sao hơn rất nhiều. Nguyên cả một chòm sao đã biến mất vì ô nhiễm ánh sáng do loài người mang lại.”

“Cậu nói như thể cậu không phải là con người vậy.” Tôi nói.

Zoẽ rướn một bên lông mày. “Tôi là Thợ Săn. Tôi quan tâm đến những gì xảy ra với những vùng hoang dã của thế giới. Điều đó có đúng với nhà ngươi không?”

“Với cậu,” Thalia chữa lại. “Không phải ngươi.”

“Nhưng các cậu chỉ dùng từ đó ở đầu câu.”

“Và ở cuối câu nữa” Thalia nói. “Không phải là các ngươi, nhà ngươi. Chỉ là cậu mà thôi.”

Zoẽ hất tay lên trong giận dữ. “Tôi ghét thứ ngôn ngữ này, nó thay đổi quá thường xuyên.”

Grover thở dài. Cậu ta vẫn đang nhìn lên bầu trời như thể vẫn đang suy nghĩ về vấn đề ô nhiễm ánh sáng. “Giá mà thần Pan ở đây, thần ấy sẽ giải quyết được mọi chuyện.”

Zoẽ gật đầu buồn bã.

“Có thể đó chính là cà phê.” Grover nói. “Tớ đang uống cà phê và gió thổi tới. Có lẽ nếu như tớ uống thêm cà phê…”

Tôi khá chắc chắn rằng cà phê chẳng có gì liên quan đến chuyện đã xảy ra ở Clouldroft, nhưng tôi chẳng thể nào nói với Grover về điều đó. Tôi nghĩ về con chuột cao su và con chim giấy bỗng nhiên biến thành vật thật khi cơn gió thổi tới. “Grover này, cậu có nghĩ đó là do thần Pan không? Ý tớ là, tớ biết là cậu muốn như vậy.”

“Thần đã giúp chúng ta.” Grover khẳng định. “Tớ không hiểu tại sao và như thế nào nhưng thần đã ở đó. Sau khi cuộc tìm kiếm này kết thúc, tớ sẽ quay trở lại New Mexico và uống thật nhiều cà phê. Đó là bước tiến triển tuyệt nhất mà bọn tớ có được trong hai nghìn năm. Tớ đã ở rất gần rồi.”

Tôi không trả lời. Tôi không muốn phá tan hy vọng của Grover.

“Điều mà tôi muốn biết,” Thalia nói rồi nhìn Bianca, “là em đã tiêu diệt một trong những con ma đấy như thế nào. Bọn chúng còn rất đông. Chúng ta phải tìm cách tiêu diệt chúng.”

Bianca lắc đầu. “Em cũng không biết. Em đâm nó một nhát rồi chiến binh đó bốc cháy.”

“Có lẽ thanh kiếm của em có điều gì đó đặc biệt.” Tôi nói.

“Nó cũng giống thanh kiếm của tớ thôi,” Zoẽ nói. “Đồng celestial, đúng là như vậy. Nhưng con dao của tớ lại không thể tiêu diệt được bọn chiến binh theo cách đó được.”

“Có lẽ cô ấy phải đâm bộ xương vào một điểm đặc biết nào đó.” Tôi nói.

Trông Bianca hơi bối rối khi mọi người đều chú ý đến.

“Đừng bận tâm,” Zoẽ nói với cô ấy. “Chúng ta sẽ tìm lời giải đáp thôi. Trong thời gian đó chúng ta nên lập phương án cho kế hoạch sắp tới. Sau khi vượt qua được sân rác này, chúng ta sẽ tiếp tục tiến về phía tây. Nếu như tìm ra được đường, chúng ta có thể xin đi nhờ xe đến thành phố gần nhất. Tôi nghĩ đó sẽ là Las Vegas.”

Tôi đang định phản đối rằng tôi và Gover đã có những trải nghiệm tồi tệ ở thành phố đó thì Bianca đã xen vào.

“Không!” Cô ấy nói. “Không phải ở đấy.”

Trông cô ấy rất hoảng loạn như thể cô ấy bị ngã ra khỏi vòng quay siêu tốc.

Zoẽ nhíu mày. “Tại sao?”

Bianca run rung thở. “Em… em nghĩ bọn em đã ở đó một thời gian. Nico và em. Khi bọn em đi du lịch. Rồi sau đó, em không thể nhớ nữa…”

Đột nhiên, tôi có một suy nghĩ vô cùng tồi tệ. Tôi nhớ Bianca đã kể với tôi về lúc cô ấy và Nico đã từng ở khách sạn. Tôi bắt gặp ánh mắt của Grover và tôi có cảm giác cậu ấy cũng có suy nghĩ như tôi.

“Bianca này,” Tôi nói. “Cái khách sạn mà em ở có phải tên là Sòng bài Hoa sen không?”

Cô ấy mở to mắt. “Làm sao mà anh biết vậy?”

“Ồ tuyệt thật,” tôi nói.

“Đợi chút đã.” Thalia nói. “Sòng bài Hoa sen là gì?”

“Cách đây vài năm,” tôi nói. “Grover, Annabeth và tớ đã bị kẹt lại ở đó. Nó khiến cho cậu không hề muốn bỏ đi. Chúng tớ ở đó khoảng một giờ đồng hồ. Nhưng khi bọn tớ ra khỏi đó thì đã là năm ngày. Nó khiến thời gian trôi nhanh hơn.

“Không,” Bianca nói. “Không, không thể như thế được.”

“Em đã nói có ai đó đã đến và đưa hai chị em em ra khỏi đó.” Tôi nhớ lại.

“Đúng vậy”

“Ông ta trông như thế nào? Ông ta đã nói gì?”

“Em… em không nhớ. Xin mọi người đấy, em không muốn nói về chuyện này nữa.”

Zoẽ ngồi rướn về phía trước, nhíu mày lo lắng. “Em nói rằng Washington D.C đã thay đổi khi em quay trở lại mùa hẻ năm ngoái. Em không hề nhớ rằng đã có tàu điện ngầm ở đó, đúng không?”

“Đúng vậy, nhưng …”

“Bianca này” Zoẽ nói, “em có thể cho chị tên của tổng thống Hoa Kỳ hiện giờ không?”

“Đừng ngốc nghếch như vậy.” Bianca nói. Cô ấy gọi đúng tên của vị tổng thống.

“Và ai là vị tổng thống trước đó?” Zoẽ hỏi.

Bianca nghĩ một lúc. “Roosevelt.”

Zoẽ nuốt nước miếng. “Theodore hay là Franklin?”

“Franklin.” Bianca nói. “F.D.R”

“Giống đường FDR sao?” Tôi hỏi. Vì thực chất đó là tất cả những gì tôi biết vè F.D.R.

“Bianca,” Zoẽ nói. “F.D.R không phải là vị tổng thống trước đó. Ông ấy là tổng thống cách đây khoảng bảy mươi năm.”

“Không thể thế được.” Bianca nói. “Em… em không thể già đến mức đấy được.”

Cô ấy nhìn tay mình như thể để dám chắc là không có nếp nhăn.

Đôi mắt Thalia bỗng đượm buồn. Tôi đoán cô ấy biết thế nào là cảm giác thời gian trôi trong một lúc. “Không sao cả Bianca, điều quan trọng nhất là em và Nico đã an toàn. Em đã giải quyết được mọi việc rồi mà.”

“Nhưng sao lại như vậy?” Tôi nói. “Bọn anh mới chỉ ở đó khoảng một giờ và cũng đã thoát ra. Tại sao em lại bị kẹt lại ở đó lâu đến thế?”

“Em đã nói với anh rồi.” Cô ấy trông như sắp khóc vậy “Một người đàn ông đã đến và nói đến lúc phải đi. Và…”

“Nhưng ông ta là ai? Tại sao ông ta lại làm như vậy?”

Trước khi cô ấy có thể trả lời. Có một ánh đèn sáng rọi đến chúng tôi từ dưới con đường. Ánh đèn pha của xe ô tô bỗng hiện ra từ trong không khí. Tôi thầm hy vọng đó là thần Apollo đến để đưa chúng tôi đi một lần nữa, nhưng tiếng động cơ quá nhỏ so với một cỗ xe mặt trời, và hơn nữa, lúc này đang là buổi tối. Chúng tôi túm lấy túi ngủ rồi kéo ra khỏi đường đi khi chiếc xe limousine màu trắng bệch ngừng lại trước mặt chúng tôi.

Cửa sau của chiếc xe mở ra ngay cạnh tôi. Trước khi tôi kịp lùi bước thì mũi kiếm đã kề ngay cổ họng.

Tôi nghe thấy tiếng Bianca và Zoẽ kéo nó. Khi người cầm kiếm bước ra khỏi ô tô, tôi chậm rãi lùi lại. Tôi phải làm như vậy vì ông ta ấn mũi kiếm vào cằm tôi.

Ông ta cười nham hiểm. “Sao chẳng nhanh nhẹn chút nào thế, thằng nhóc?”

Ông ta rất to lớn với mái đầu húi cua, chiếc áo khoác da đen, quấn bò đen, áo trắng bó sát và đôi bốt trận. Chiếc kính râm che đi đôi mắt của ông ta, nhưng tôi biết có gì đằng sau đôi mắt kính đó – một hốc mắt rỗng tuếch, được lấp đầy bằng ngọn lửa.

“Thần Ares.” Tôi càu nhàu.

Vị thần chiến tranh liếc sang nhìn những người bạn của tôi rồi nói. “Bình tĩnh nào mọi người.”

Ông ta bật tách ngón tay và vũ khí của họ rơi xuống đất.

“Đây chỉ là một cuộc gặp gỡ thân mật thôi mà.” Ông ta dĩ lưỡi kiếm xa hơn một chút dưới cằm tôi. “Dĩ nhiên ta thích được lấy đầu ngưoi làm chiến lợi phẩm, nhưng có một người muốn gặp ngươi. Và ta cũng không bao giờ chặt đầu đối phương trước mặt một quý bà.”

“Quý bà nào?” Thalia hỏi.

Thần Ares ngoảnh sang nhìn cô ấy. “Nào, nào, ta nghe nói cô đã trở lại.”

Ông ta hạ kiếm xuống rồi đẩy tôi ra.

“Thalia, con gái thần Zeus.” Ares trầm ngâm. “Cô đang giao du với những người bạn không tốt lắm đâu.”

“Ông đến đây có việc gì?” Cô ấy hỏi. “Ai ở trong xe thế?”

Thần Ares cười, thích thú vì sự chú ý của mọi người. “Ồ, không biết cô ấy có muốn gặp tất cả các ngươi không. Nhất là hai người họ…” Hắn ta hất cằm về phía Zoẽ và Bianca. “Tại sao các cô không đi kiếm mấy chiếc bánh trong khi chờ đợi? Ta chỉ cần mấy phút với Percy thôi.”

“Chúng ta sẽ không để cậu ta một mình với ông đâu, thần Ares.” Zoẽ nói.

“Với lại,” Grover nói. “Cửa hàng bán bánh đã đóng cửa rồi.”

Ares bật ngón tay một lần nữa. Ánh đèn trong cửa hàng bỗng sáng lên. Tấm ván cửa bị bật tung và tấm biển ghi ĐÓNG CỬA lật lại thành MỞ CỬA. “Cậu đang nói gì thế nhỉ, anh chàng dê?”

“Các cậu cứ đi đi,” tôi nói với các bạn. “Tớ sẽ lo vụ này.”

Tôi cố gắng tỏ ra tự tin hơn. Tôi không nghĩ thần Ares sẽ bị lừa.

“Các ngươi nghe thấy cậu ta nói rồi đấy.” Thần Ares nói. “Cậu ta đã khôn lớn và có thể kiếm soát mọi việc.”

Các bạn tôi miễn cưỡng tiến về phía cửa hàng bánh. Thần Ares coi tôi như kẻ thù nhưng giờ ông ta mở cửa xe cho tôi như một người tài xế.

“Vào trong đi anh bạn.” Ông ta nói. “Và chú ý cách cư xử đấy. Cô ấy không dễ tha thứ những hành động hỗn xược như ta đâu.”

Tôi há hốc miệng khi nhìn thấy người phụ nữ ấy.

Tôi quên tên mình. Tôi quên mắt mình đang ở đâu. Tôi không thể nói những câu hoàn chỉnh.

Bà ấy mặc chiếc váy sa tanh đỏ với mái tóc xoăn rủ xuống như thác nước. Bà ấy có gương mặt xinh đẹp nhất mà tôi từng biết – trang điểm hoàn hảo, đôi mắt lấp lánh và nụ cười có thể thắp sáng cả một vùng tối của mặt trăng. Sau này nghĩ lại, tôi cũng không thể nói với các bạn rằng trông bà ấy như thế nào. Hay thậm chí là màu tóc và màu mắt của bà ấy. Hãy chọn lấy một nữ diễn viên xinh đẹp nhất mà bạn có thể nghĩ đến. Vị nữ thần đó còn xinh đẹp gấp mười lần. Hãy chọn lấy màu mắt, màu tóc bạn yêu thích hay cái gì cũng được. Nữ thần cũng có tương tự như thế.

Khi bà ấy nhìn tôi mỉm cười, trong giây lát tôi thấy bà ấy có chút gì giống với Annabeth. Và rồi lại giống một nữ diễn viên trên ti vi mà tôi từng yêu thích khi còn học lớp năm. Và… thôi, các bạn cũng biết rồi đấy.

“À cậu đây rồi, Percy,” nữ thần nói. “Ta là thần Aphrodite.”

Tôi trượt vào ngồi ghế đối diện với bà ấy và nói những thứ như kiểu: “Ừm, ah à, ừ.”

Bà ấy mỉm cười. “Cậu chẳng phải là người tốt sao? Hãy giữ lấy cái này.”

Bà ấy đưa cho tôi chiếc gương bóng loáng cỡ bằng một chiếc đĩa ăn và nhờ tôi giơ nó lên. Bà ấy rướn về phía trước rồi tô son môi, mặc dù vậy tôi không thấy phiền chút nào cả.

“Cậu có biết vì sao cậu lại ở đây không?” bà ấy hỏi.

Tôi muốn trả lời. Nhưng không hiểu sao tôi lại không nói được một câu hoàn chỉnh? Bà ấy chỉ là một quý bà mà thôi. Một quý bà cực kì xinh đẹp. Với đôi mắt như hồ nước mùa xuân… Whoa.

Tôi tự cấu vào tay mình thật mạnh.

“Cháu… cháu không biết,” tôi cố gắng.

“Ôi, cháu yêu quý.” Cô ấy nói. “Cậu vẫn phủ nhận hả?”

Tôi vẫn nghe thấy tiếng thần Ares cười khúc khích bên ngoài xe. Tôi có cảm giác rằng ông ta nghe rõ từng lời chúng tôi nói. Ý nghĩ rằng ông ta đang đứng ngoài khiến tôi vô cùng tức giận và nó giúp đầu óc tôi minh mẫn hơn.

“Cháu không biết cô đang nói gì,” tôi nói.

“Vậy thì thế này, tại sao cậu lại tham gia vào cuộc tìm kiếm này?”

“Nữ thần Artemis đã bị bắt.”

Nữ thần Aphrodite đảo mắt. “Ồ Artemis sao, cho ta xin. Đây đúng là một trường hợp vô vọng. Ý ta là khi họ bắt cóc một nữ thần thì cô ta phải là một tuyệt thế giai nhân, cậu có đồng ý không? Ta thấy tiếc cho những kẻ tội nghiệp đã phải bắt giữa Artemis. Thật nhàm chán.”

“Nhưng nữ thần ấy đang đuổi theo một con quái vật,” tôi phản pháo lại. “Một con quái vật vô cùng, vô cùng tồi tệ. Chúng cháu phải tìm bằng được nó.”

Nữ thần Aphrodite bảo tôi nâng chiếc gương cao hơn chút nữa. Có vẻ như bà ấy tìm thấy một khiếm khuyết nhỏ ở khóe mắt nên đã chấm mascara lên. “Lúc nào cũng là một con quái vật nào đó. Nhưng Percy yêu quý, đó là lí do tham gia vào cuộc tìm kiếm này của những người khác. Nhưng ta đặc biết muốn biết lí do của cậu hơn.”

Tim tôi đập mạnh. Tôi không muốn trả lời, nhưng ánh mắt bà ấy như khiến tôi làm như vậy. “Annabeth đang gặp nguy.”

Nữ thần Aphrodite tươi cười. “Chính xác!”

“Cháu phải giúp cô ấy,” tôi nói. “Cháu luôn có những giấc mơ ấy.”

“A, cậu còn mơ về con bé ư? Thật dễ thương làm sao.”

“Không, ý cháu là… đó không phải là ý cháu muốn nói.”

Bà ấy tặc lưỡi. “Percy này, ta đứng ở phe cậu. Ta là lý do vì sao cậu ở đây.”

Tôi chằm chằm nhìn bà ấy. “Cái gì cơ?”

“Chiếc áo phông tẩm độc mà anh em nhà Stoll tặng cho Phoebe đó,” bà ấy nói. “Cậu có nghĩ đó là do vô tình sao? Cho Blackjack đến tìm cậu? Rồi việc giúp cậu trốn khỏi trại?”

“Cô đã làm việc đó ư?”

“Dĩ nhiên. Vì thực sự hội Thợ Săn vô cùng nhàm chán. Một cuộc truy tìm con quái vật nào đó, vân vân. Giải cứu Artemis. Ta cho rằng hãy để cô ta mất tích như vậy. Nhưng một cuộc tìm kiếm vì tình yêu đích thực…”

“Đợi đã, cháu chưa từng nói…”

“Ôi cháu yêu. Cậu không cần phải nói. Cậu quá hiểu là thiếu chút nữa thì Annabeth gia nhập hội Thợ Săn đúng không?”

Tôi đỏ mặt. “Cháu không chắc…”

“Con bé suýt chút nữa đã tự vứt bỏ cuộc đời mình! Và cậu, cậu có thể cứu giúp con bé. Điều đó thật vô cùng lãng mạn!”

“Uh…”

“Ồ, cậu có thể bỏ tấm gương xuống, trông ta đã ổn.” Nữ thần Aphodite ra lệnh.

Tôi không hề nhận ra là mình đang giữ chiếc gương nhưng ngay sau khi tôi đặt nó xuống, tôi thấy cánh tay mình đau nhức.

“Hãy nghe này Percy,” nữ thần Aphrodite nói. “Hội Thợ Săn là kẻ thù của cậu, hãy quên chúng, Artemis và con quái vật đó đi. Chuyện đó không quan trọng. Cậu chỉ việc tập trung giải cứu Annabeth mà thôi.”

“Cô có biết Annabeth đang ở đâu không?”

Nữ thần Aphrodite xua tay. “Không không, cậu hãy tự đi tìm chi tiết. Nhưng đã rất lâu rồi chúng ta mới có một cuộc tình bi thương như thế này.”

“Whoa, đầu tiên là cháu chưa từng nhắc gì đến tình yêu cả. Thứ hai, sao lại có bi thương ở đây?”

“Tình yêu chiến thắng tất cả,” nữ thần Aphrodite hứa. “Hãy nhìn Helen và Paris mà xem. Họ có để thứ gì xen lẫn giữa hai người bọn họ không?”

“Chẳng phải họ đã gây nên cuộc chiến thành Troy và khiến hàng nghìn người bị giết sao?”

“Pfff. Đó không phải là vấn đề. Hãy làm theo điều con tim mách bảo.”

“Nhưng… cháu không hiểu nó sẽ hướng cháu đến nơi nào nữa. Ý cháu là trái tim cháu.”

Bà ấy mỉm cười đầy cảm thông. Trông bà ấy thật tuyệt đẹp. Không chỉ bởi bà ấy có một gương mặt xinh đẹp hay bất cứ thứ gì khác. Bà ấy quá tin vào tình yêu. Thật khó mà không cảm thấy choáng váng khi nghe bà ấy nói về tình yêu.

“Không biết là một nửa trò vui đấy,” nữ thần Aphrodite nói. “Vô cùng đau đớn, đúng không? Không chắc là cậu yêu ai và ai yêu cậu? Ôi cậu đúng là đồ trẻ con. Thật dễ thương làm sao, ta sắp khóc rồi đây.”

“Không không” tôi nói. “Đừng khóc.”

“À mà cậu cũng không phải lo lắng gì đâu,” bà ấy nói. “Vì cậu, ta sẽ không để chuyện này dễ dàng và nhàm chán đâu. Không, ta đang để dành một vài bất ngờ thú vị đây. Đau đớn. Do dự. Cậu cứ hãy chờ đợi.”

“Được thôi,” tôi nói với nữ thần. “Đừng quá rắc rối là được.”

“Cậu thật dễ thương. Ta mong sao tất cả các con gái của mình có thể làm tan nát trái tim của một anh chàng đáng yêu như cậu.” Nữ thần Aphrodite rơm rớm nước mắt. “Giờ cậu hãy đi đi. Nhớ là hãy cẩn thận trong lãnh địa của chồng ta đấy, Percy. Đừng lấy bất cứ thứ gì. Ông ta rất quý những đồ vật vớ vẩn rẻ tiền và rác.”

“Gì cơ?” tôi hỏi. “Ý cô là thần Hephaetus sao?”

Nhưng cửa xe bật mở và thần Ares túm lấy vai tôi, kéo tôi ra khỏi ô tô và vứt tôi trở lại bóng đêm của sa mạc.

Thời gian yết kiến của tôi với nữ thần tình yêu đã kết thúc.

“Cậu gặp may đấy, anh bạn trẻ ạ.” Thần Ares đẩy tôi ra xa khỏi chiếc limo. “Hãy biết ơn.”

“Vì điều gì?”

“Vì chúng ta đã cư xử vô cùng tử tế. Nếu mà là ta thì…”

“Vậy sao ông chưa giết tôi?” tôi trả treo lại. Thật là ngu xuẩn khi nói những lời lẽ đó với thần chiến tranh. Nhưng khi ở gần ông ta, tôi thấy vô cùng tức giận và táo bạo.

Thần Ares gật đầu. Như thể cuối cùng thì tôi cũng nói điều gì đó có lý.

“Ta thật sự rất muốn giết ngươi,” ông ta nói. “Nhưng hãy xem, tình huống như thế này. Theo lời từ trên Đỉnh Olympus thì cậu có thể sẽ gây ra cuộc chiến tranh lớn nhất trong lịch sử. Ta không thể liều lĩnh động đến cậu được. Hơn nữa Aphrodite lại nghĩ cậu là một ngôi sao phim truyền hình hay gì đó. Nếu như ta giết cậu, ta sẽ để lại một hình ảnh không tốt trong mắt cô ấy. Nhưng đừng lo, ta chưa quên lời hứa đâu. Một ngày nào đó thật gần, cậu nhóc… sẽ sớm thôi… cậu sẽ phải giơ thanh kiếm lên để chiến đấu với ta và cậu sẽ nhớ thế nào là sự phẫn nộ của thần chiến tranh.”

Tôi nắm chặt bàn tay lại. “Tại sao lại phải chờ? Tôi đã đánh bại ông một lần. Vết thương mắt cá chân của ông đã hồi phục ra sao rồi?”

Ông ta cười nham hiểm. “Không tồi, nhưng cậu chẳng là gì so với bậc thầy chế nhạo đâu. Ta sẽ bắt đầu cuộc đấu khi ta thấy ổn và sẵn sàng. Còn từ giờ đến lúc đó thì… Biến đi.”

Ông ta bật tách ngón tay rồi mọi thứ đảo lộn, tạo nên một đám mây bụi màu đỏ. Tôi ngã ra đất.

Khi tôi đứng dậy trở lại, chiếc xe limo đã biến mất. Con đường, cửa hàng bánh, cả thị trấn Gila Claw đều biến mất. Tôi và các bạn đang đứng giữa sân rác, giữa những ngọn núi đầy mảnh vụn kim loại kéo dài về mọi hướng.

“Bà ta muốn gì vậy?” Bianca hỏi khi tôi kể cho họ về nữ thần Aphrodite.

“Ừm, ừm, tớ cũng không rõ,” tôi nói dối. “Bà ấy nói là phải thật cẩn thận trong sân rác của chồng bà ấy. Bà ấy nói không được nhặt bất cứ thứ gì cả.”

Zõe nheo mắt. “Nữ thần tình yêu sẽ không dành một chuyến thăm đặc biệt như vậy chỉ để nói với cậu điều đó. Hãy cẩn thận Percy. Nữ thần Aphrodite đã khiến cho nhiều người hùng đi chệch hướng.”

“Chỉ lần này thôi, tớ đồng ý với Zõe,” Thalia nói. “Cậu không thể tin nữ thần Aphrodite được.”

Grover nhìn tôi vẻ rất buồn cười. Cậu ta cảm thông với tôi. Cậu ấy thường đọc được cảm xúc của tôi. Tôi có cảm giác cậu ấy biết chính xác những gì mà nữ thần Aphrodite đã nói.

“Vậy thì,” tôi run run nói để đổi chủ đề. “Làm thế nào để thoát khỏi đây bây giờ?”

“Hướng đó,” Zõe nói. “Hướng Tây đó.”

“Sao cô biết?”

Trong ánh trăng tròn, tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy cô ấy đảo mắt về phía tôi rõ đến mức nào. “Chòm sao Đại Hùng[16] ở phía Bắc,” cô ấy nói, “điều đó có nghĩa rằng kia phải là hướng Tây.”

Cô ấy chỉ về phía Tây rồi về chòm sao ở phía Bắc. Nhưng thật khó để nhận ra chòm sao đó vì có quá nhiều vì sao khác.

“Ờ đúng rồi,” tôi nói. “Hình con gấu.”

Zõe tỏ vẻ phật ý. “Tôn trọng một chút đi nào. Đó là một con gấu tốt. Một đối thủ đáng được kính trọng đấy.”

“Cô làm như nó có thật vậy.”

“Các cậu,” Grover chêm vào. “Nhìn kìa!”

Chúng tôi chạm đỉnh của ngọn núi rác. Từng đống vật bằng kim loại lấp lánh dưới ánh trăng. Cái đầu đã vỡ của một con ngựa bằng đồng, những cái chân bằng kim loại của những tượng người, những chiếc xe ngựa đã nát, hàng tấn khiên, gươm và các loại vũ khí khác, cùng với những đồ hiện đại khác như ô tô lấp lánh ánh vàng và bạc, tủ lạnh, máy giặt và màn hình máy tính. Đống đồ vật như tiếp nối đến vô tận.

“Whoa.” Bianca nói. “Một vài trong số chúng… trông giống vàng thật.”

“Đó là vàng thật đó,” Thalia nói. “Nhưng như Percy đã nói đấy, đừng động vào bất cứ thứ gì. Đây là bãi rác của các vị thần.”

“Rác á?” Grover nhặt một chiếc vương miện tuyệt đẹp làm bằng vàng, bạc và đồ trang sức. Nó đã bị vỡ một mặt như thể đã bị một chiếc rừu xẻ đôi. “Cậu gọi đây là rác sao?”

Cậu ta cắn đầu nhọn và nhai. “Ngon đấy.”

Thalia hất chiếc vương miện ra khỏi tay Grover. “Tớ không đùa đâu!”

“Nhìn này,” Bianca nói. Cô ấy chạy xuống bên dưới, nhảy qua những cuộn dây đồng và những đĩa bằng vàng. Cô ấy nhặt một cây cung lên và nó lấp lánh ánh bạc dưới ánh trăng. “Cây cung của Thợ Săn!”

Cô ấy kêu lên ngạc nhiên khi chiếc cung co lại và trở thành một chiếc trâm cài tóc hình giống trăng lưỡi liềm. “Trông nó giống với thanh kiếm của Percy!”

Mặt Zõe nghiêm nghị. “Bỏ đi Bianca.”

“Nhưng…”

“Nó ở đây là có lý do. Bất cứ thì gì bị vất tại sân rác này sẽ phải ở đúng trong này. Vì nó có khuyết điểm gì đó hoặc đã bị nguyền rủa.”

Bianca miễn cưỡng đặt chiếc trâm cài tóc xuống.

“Tớ không thích nơi này,” Thalia nói. Cô ấy nắm chặt lấy cán cây giáo.

“Thế cậu nghĩ chúng ta sẽ bị tấn công bởi những chiếc tủ lạnh giết người hay sao?” tôi hỏi.

Cô ấy lườm tôi. “Zõe nói đúng đấy, Percy. Những đồ vật bị vất ở đây là có lý do. Giờ thì đi thôi, hãy thoát khỏi chỗ này.”

“Đó là lần thứ hai cậu đồng tình với Zõe,” tôi càu nhàu nhưng Thalia lờ tôi đi.

Chúng tôi đi qua những ngọn đồi và thung lũng rác. Đống đồ vẫn kéo dài vô tận và nếu không nhờ chòm sao Đại Hùng thì chúng tôi đã lạc đường. Hầu như những ngọn đồi này trông giống hệt nhau.

Tôi muốn nói là chúng tôi đã không động đến đống đồ đó, nhưng có quá nhiều thứ hay ho khó lòng bỏ qua. Tôi tìm thấy một chiếc đàn ghi ta điện có hình dáng như cây đàn lia của thần Apollo. Nó dễ thương đến mức tôi đã phải nhặt lên. Grover tìm thấy một cái cây làm bằng kim loại đã bị vỡ. Nó đã bị vỡ thành nhiều mảnh nhưng vẫn có vài chú chim bằng vàng gắn trên một số cành cây và chúng xoay tròn định vỗ cánh bay đi khi Grover nhặt lên.

Cuối cùng chúng tôi cũng nhìn thấy rìa của sân rác cách chúng tôi khoảng nửa dặm về phía trước. Ánh đèn từ đường cao tốc chiếu qua sa mạc. Nhưng ở giữa chúng tôi và con đường…

“Đó là cái gì vậy?” Bianca há hốc.

Trước mặt chúng tôi là một ngọn đồi lớn hơn và to hơn những ngọn đồi còn lại. Trông nó giống như một núi kim loại bằng phẳng, có chiều dài của một sân bóng đá và cao bằng cột gôn. Phía cuối là một hàng gồm mười cột kim loại được xếp chặt lấy nhau.

Bianca nhíu mày. “Trông chúng giống như…”

“Ngón chân vậy,” Grover nói.

Bianca gật đầu. “Những ngón chân cực kỳ, cực kỳ to lớn.”

Zõe và Thalia nhìn nhau lo lắng.

“Chúng ta hãy đi vòng qua nó,” Thalia nói. “Cách xa một chút.”

“Nhưng đường cái đã ngay kia rồi.” Tôi phản đối. “Chỉ cần leo qua nó là tới rồi.”

Ping.

Thalia nhấc cây giáo lên và Zõe kéo căng cung tên nhưng rồi tôi nhận ra chỉ có mình Grover. Cậu ta ném một mẩu kim loại về phía những ngón chân và trúng một ngón, tạo nên âm thanh vọng lại như thể đó là những chiếc cột rỗng.

“Sao cậu lại làm vậy?” Zõe hỏi.

Grover khúm núm. “Tớ không biết. tớ không thích chân giả.”

“Đi nào” Thalia nhìn tôi. “Đi vòng qua nó.”

Tôi không cãi lại. Những ngón chân đó bắt đầu khiến tôi thấy ghê rợn. Ý tôi là ai đã tạc những ngón chân cao ba mét và dính nó và sân rác chứ.

Sau một phút đi bộ, chúng tôi cuối cùng cũng đã bước lên đường cao tốc – một con đường bị bỏ hoang nhưng được thắp đèn.

“Chúng ta đã thoát.” Zõe nói. “Tạ ơn các vị thần.”

Nhưng có vẻ như các vị thần không muốn được cám ơn. Lúc đó tôi nghe thấy tiếng như thể một nghìn chiếc xe ủi rác đang nghiến lên đống kim loại.

Tôi quay đầu lại. Đằng sau chúng tôi là ngọn núi kim loại đang sôi và chuyển động. Mười ngón chân đổ nhào và tôi nhận ra tại sao chúng lại giống những ngón chân đến vậy. Đó chính là những ngón chân. Cái vật đang đứng dậy từ ngọn núi là một con người khổng lồ bằng đồng với bộ áo giáp Hi Lạp. Nó vô cùng cao lớn – một toà nhà chọc trời có tay và chân. Nó phát sáng yếu ớt đầy nguy hiểm dưới ánh trăng. Nó cúi đầu xuống nhìn chúng tôi với khuôn mặt dị dạng. phía bên trái đã tan chảy một phần. Các khớp của nó đã rỉ sét, trên ngực áo giáp là hai chữ :RỬA TỘI được viết bằng những ngón tay khổng lồ trên mặt lớp bụi dày.

“Talos” , Zõe há hốc miệng.

“Talos là ai cơ?” , tôi lắp bắp miệng.

“Một trong các tác phẩm của thần Hephaestus.” Thalia nói. “Nhưng đó không hẳn là Talos. Nó quá bé. Có thể là một bản copy. Một bản khiếm khuyết.”

Con quái vật khổng lồ không thích từ khiếm khuyết.

Con quái vật đưa tay về dây đeo kiếm rồi rút vũ khí ra. m thanh kéo kiếm ra khỏi bao mới kinh khủng làm sao - đó là âm thanh của kim loại cọ xát vào kim loại. Thanh kiếm dài cả mấy chục mét. Trông nó có vẻ rỉ sét và cùn, nhưng tôi không nghĩ diều đó có ảnh hưởng gì. Bị cái đó đánh trúng không khác gì việc bị đập phải một chiếc chiến hạm.

“Ai đó đã lấy thứ gì ư?” Zõe nói. “Ai đó đã lấy thứ gì vậy?”

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt cáo buộc.

Tôi lắc đầu. “Tớ có thể làm nhiều chuyện nhưng tớ tuyệt đối không lấy cắp thứ gì cả.”

Bianca không nói gì cả. Tôi thề là cô bé có vẻ mặt đầy hối lỗi. Nhưng tôi không có đủ thời gian để nghĩ về chuyện đó, vì người khổng lồ khiếm khuyết Talos tiến bước gần về phía chúng tôi, rút ngắn khoảng cách lại và khiến mặt đất run lên.

“Chạy!” Grover hét lên.

Lời khuyên thật tuyệt ngoại trừ nó thật vô vọng. chỉ cần đi dạo nhẹ nhàng thôi, anh chàng Talos khiếm khuyết này cũng đã có thể dễ dàng vượt xa chúng tôi rồi.

Tôi và mọi người chia ra như lần chúng tôi chiến đấu với con sư tử Nemean. Thalia lấy khiên và giơ ra khi cô ấy chạy dọc theo đường cao tốc. Talos khiếm khuyết vung cây kiếm, tạo ra một vệt năng lượng nổ tung và quét xuống đường chạy của Thalia.

Những mũi tên của Zõe bay vút vào mặt nó nhưng rồi vỡ tan khi đạp vào miếng kim loại đó. Grover kêu lên như dê con và leo lên ngọn núi kim loại.

Còn tôi và Bianca cùng nhau trốn sau cỗ xe ngựa bị gãy.

“Em đã lấy thứ gì đúng không?” tôi nói. “Cái cung tên đó.”

“Em không lấy gì cả” Bianca nói. Nhưng giọng của cô bé run run.

“Hãy trả lại đi” tôi nói. “Vứt nó xuống.”

“Em không lấy chiếc cung đó! Hơn nữa mọi chuyện đã quá trễ rồi.”

“Thế em lấy cái gì vậy?.”

Trước khi cố ấy có thể trả lời, tôi nghe thấy một tiếng gãy rất lớn và một bóng tối che kín cả bầu trời.

“Chạy đi!” Tôi vội vàng phi xuống ngọn đồi. Bianca chạy theo chân tôi khi chân người khổng lồ tạo một miệng hố chỗ khi nãy chúng tôi ẩn náu.

“Này Talos!” Grover hét lên, nhưng con quái vật giơ thanh kiếm lên rồi nhìn xuống tôi và Bianca.

Grover thổi một giai điều có tiết tấu nhanh bằng ống sáo của cậu ấy. Phía trên đường cao tốc, những dải năng lượng bắt đầu nhảy múa. Tôi hiểu Grover định làm gì chỉ một phần giây khi nó xảy ra. Một trong những vệt năng lượng bay xuống chân của người khổng lồ và quấn lấy bắp chân nó. Dòng năng lượng toé sáng rồi truyền một xung điện lên lưng nó.

Con Talos quay lại. Người nó kêu cọt kẹt và toé lửa. Grover đã cứu nguy cho chúng tôi vài giây.

“Nhanh nào Bianca” tôi nói. Nhưng cô ấy đứng như trời trồng. Cô ấy lôi từ trong túi ra một bức tượng nhỏ bằng kim loại - bức tượng một vị thần. “Đó... là dành cho Nico. Đó là bức tượng duy nhất mà nó không có.”

“Làm sao mà em có thể nghĩ đến Bộ bài Thần thoại lúc này được?” tôi nói.

Bianca rưng rưng nước mắt.

“Ném nó xuống” tôi nói. “May ra gã khổng lồ đó có thể để chúng ta được yên.”

Cô ấy miễn cưỡng vứt nó xuống nhưng không có chuyện gì xảy ra cả.

Gã khổng lồ tiếp tục đuổi theo Grover. Nó đâm thanh kiếm vào đống kim loại, chỉ cách Grover có mấy mét, nhưng những mảnh kim loại vụn như núi lở trùm lên Grover và tôi không còn nhìn thấy cậu ta nữa.

“Không!” Thalia hét lên. Cô ấy giơ thanh giáo ra và bắn một luồng điện màu xanh ra, đập vào đầu gối rỉ sắt của gã khổng lồ và khiến nó oằn xuống. Gã khổng lồ ngã sụp xuống nhưng rồi đứng lên lại ngay. Thật khó nói liệu nó có cảm thấy gì không. Chẳng có xúc cảm nào trên phần mặt còn lại của mặt quái vật cả. Nhưng tôi có cảm giác nó như một cú đập nhẹ lên con quái vật cao đến hai mươi tầng nhà.

Khi con quái vật đưa chân lên, tôi nhìn thấy lòng bàn chân nó như chiếc đế giày thể thao. Có một cái lỗ ở gót chân của nó - giống như nắp miệng cống và có dòng chữ đỏ được sơn quanh đấy mà tôi chỉ đọc được khi nó hạ chân xuống: DÀNH ĐỂ BẢO TRÌ.

“Đã đến giờ của những ý tưởng kỳ quái” tôi nói.

Bianca lo lắng nhìn tôi. “Gì cũng được.”

Tôi nói với cô ấy về của hầm bảo trì. “Chắc phải có một cách nào đó kiểm soát con quái vật này. Công tắc hay cái gì đó. Anh sẽ vô trong đó.”

“Làm cách nào? Anh sẽ phải đứng dưới chân nó. Anh sẽ bị nó nghiền nát mất.”

“Em hãy đánh lạc hướng nó” tôi nói. “Ta sẽ phải tính toán thời gian sao cho đúng.”

Bianca nghiến hàm lại. “Em sẽ đi.”

“Em không thể đâu. Em chưa quen với những việc như thế này. Em sẽ bỏ mạng mất.”

“Vì em mà chúng ta mới bị con quái vật ấy đuổi theo,” Bianca nói. “Đây là trách nhiệm của em.” Cô ấy nhặt bức tượng thần nhỏ nhét vào tay tôi. “Nếu có chuyện gì xảy ra, anh hãy đưa bức tượng này cho Nico. Nói với nó... nói với nó là em xin lỗi.”

“Bianca, không!”

Nhưng cô ấy không nghe tôi nói mà tiến thẳng về phía chân trái của con quái vật.

Thalia đã đánh lạc hướng được nó trong chốc lát. Cô ấy nhận ra rằng con quái vật tuy to lớn nhưng rất chậm chạp. Nếu bạn có thể tiến lại gần và không bị nghiến nát, bạn có thể chạy vòng quanh nó mà vẫn còn sống. Ít nhất thì cách đó cũng có hiệu quả cho đến thời điểm này.

Bianca tiến lại gần ngay sát chân phải con quái vật khổng lồ, cố gắng giữ thăng bằng trên đống kim loại đang rung chuyển vì trọng lượng của nó.

Zõe hét lên “Em đang làm cái gì vậy?”

“Đang tìm cách để nó giơ chân lên.” Bianca nói.

Zõe bắn một mũi tên thẳng vào mặt con quái vật và đã chui tọt vào một lỗ mũi của nó. Nó đứng thẳng dậy và lắc đầu.

“Này anh bạn!” tôi hét lên. “Ở đây mà.”

Tôi chạy lại ngón chân cái của nó rồi dùng cây Thuỷ triều đâm mạnh vào đó. Thanh kiếm thần rạch một đường dài trên miếng đồng.

Thật không may là kế hoạch của tôi lại thành công. Con Talos cúi xuống nhìn tôi rồi giơ chân lên để nghiền nát tôi như nghiền một con bọ. Tôi không nhìn thấy Bianca đang làm gì. Tôi phải quay lại và bỏ chạy. Bàn chân con quái vật đặt xuống cách tôi vài centimet và tôi bị bắn lên không trung. Tôi đã đập vào vật gì đó cưng cứng. Tôi ngồi dậy choáng váng. Tôi đã bị ném vào chiếc tủ lạnh của các vị thần.

Con quái vật đang chuẩn bị giết tôi nhưng Grover bằng cách nào đó chui ra khỏi đống kim loại. Cậu ấy thổi sáo một cách điên cuồng và âm thanh đó lại khiến một vệt năng lượng khác tiến đến đập vào đùi con quái vật. Lẽ ra Grover phải bỏ chạy nhưng có lẽ cậu ấy đã kiệt sức vì dùng quá nhiều phép thuật. Cậu ấy bước hai bước rồi gục ngã và không vực dậy được nữa.

“Grover!” cả tôi và Thalia đều chạy về phía cậu ấy nhưng chúng tôi biết rằng chúng tôi sẽ không kịp.

Con quái vật giơ thanh kiếm lên để đâm mạnh vào Grover. Nhưng nó đột nhiên bất động.

Talos vểnh mặt lên về một hướng như đang lắng nghe một thứ âm nhạc lạ lùng. Nó bắt đầu cử động tay chân một cách lạ lùng, nhảy theo điệu con gà. Rồi nó nắm tay lại tự đấm vào mặt mình.

“Cố lên Bianca” tôi hét lên.

Zõe hoảng loạn “Cô ấy ở bên trong sao?”

Con quái vật loạng choạng và tôi nhận ra rằng chúng tôi vẫn đang gặp nguy hiểm. Tôi và Thalia túm lấy Grover và chạy về phía đường cao tốc. Zõe chạy ngang trước chúng tôi. Cô ấy thét lên “Bianca sẽ thoát ra bằng cách nào đây?”

Con quái vật lại tự đập vào đầu nó rồi vứt thanh kiếm xuống. Toàn thân con quái vật bỗng rung lên và sau đó nó tiến loạng choạng về phía dòng điện.

“Cẩn thận!” tôi hét lên nhưng đã quá trễ.

Mắt cá chân con quái vật đã vướng vào dòng điện và một dòng điện xanh chạy khắp người nó. Tôi hy vọng rằng phần bên trong không bị tác động. Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra bên trong đó. Con quái vật ngã nhào về phía sân rác và cánh tay phải của nó rụng ra, đổ RẦM xuống đống kim loại.

Cánh tay trái của nó cũng lỏng ra. Các bộ phận con quái vật đều rời ra.

Con Talos bắt đầu bỏ chạy.

“Đợi đã!” Zõe hét lên. Chúng tôi đuổi theo nó nhưng không thể nào bắt kịp. Từng bộ phận của con quái vật rơi rụng dần và chắn đường chúng tôi.

Con quái vật sụp đổ từ trên xuống - đầu, những mẩu kim loại trên ngực và cuối cùng thân và chân của nó cũng đã đổ sầm xuống. Khi chạm tới đống đổ nát, chúng tôi điên cuồng tìm kiếm, hò hét tên Bianca. Chúng tôi bò xung quanh bộ ngực trống rỗng khổng lồ, và đôi chân và cả thân mình con quái vật nữa. Chúng tôi tìm đến khi mặt trời mọc nhưng không có chút may mắn nào.

Zõe ngồi xuống bật khóc. Tôi sững người lại khi nhìn thấy cô ấy khóc.

Thalia gào thét trong giận dữ và đâm kiếm vào khuôn mặt nát bét của con quái vật.

“Chúng ta có thể tiếp tục tìm kiếm” tôi nói. “Trời đã sáng rồi. Chúng ta sẽ tìm được cô ấy thôi.”

“Không, chúng ta không tìm được cô ấy đâu.” Grover nói một cách đáng thương. “Mọi chuyện đã được sắp đặt như vậy.”

“Cậu đang nói gì vậy?” tôi hỏi.

Grover ngước đôi mắt đẫm nước nhìn tôi “Lời Sấm truyền, một người sẽ biến mất trong vùng đất không mưa.”

Tại sao tôi lại không hiểu rõ Lời Sấm truyền đó? Tại sao tôi lại để cô ấy làm việc đó?

Chúng tôi đang có mặt ở đây trên sa mạc và Bianca di Angelo đã biến mất.
Bình Luận (0)
Comment