Percy Jackson Tập 3: Lời Nguyền Của Thần Titan

Chương 17

Điều kinh khủng là: tôi có thể thấy nét tương đồng trong gia đình này. Atlas cũng có biểu hiện vương giả như Zõe, ánh mắt lạnh lùng đầy tự hào mà thỉnh thoảng người ta bắt gặp ở Zõe mỗi lần cô ta điên tiết, mặc dù ở ông ta ánh mắt đó ma quỷ gấp cả ngàn lần. Ông ta là tất cả những gì mà trước đây tôi không thích ở Zõe, và không có điểm tốt nào cả.

“Hãy để nữ thần Artemis đi,” Zõe yêu cầu.

Atlas bước lại gần vị nữ thần bị xích. “Chắc ngươi muốn đội trời hộ cô ta hả? Xin mời, cứ tụ nhiên.”

Zõe mở miệng định nói, nhưng nữ thần Artemis đã nói trước, “Không! Không được làm thế, Zõe! Ta cấm em.”

Atlas cười tự mãn. Hắn quỳ xuống cạnh nữ thần Artemis và cố chạm vào mặt cô ấy, nhưng vị nữ thần cắn gần như đứt hẳn ngón tay hắn.

“Hô-hô,” Atlas cười khục khục. “Thấy chưa con gái? Quý cô Artemis rất thích công việc mới này. Ta nghĩ ta sẽ làm cho tất cả các vị thần trên Đỉnh Olympus lần lượt giúp ta đỡ cái mớ gánh nặng này, một khi Chúa tể Kronos quay lại thống trị và đây là trung tâm lâu đài của chúng ta. Nó sẽ dạy cho những kẻ yếu đuối kia một bài học về sự thấp kém yếu hèn của chúng.”

Tôi nhìn Annabeth. Cô ấy đang cố nói cho tôi điều gì đó. Cô ấy hất đầu về phía Luke. Nhưng tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là nhìn cô ấy chăm chăm. Trước đó tôi không để ý, nhưng có điểm gì ở cô ấy đã thay đổi. Mái tóc vàng óng của cô ấy nay xen kẽ với tóc bạc.

“Vì phải đội bầu trời đấy,” Thalia lẩm bẩm, như thể cô ấy đọc được suy nghĩ của tôi. “Trọng lượng đó đáng lẽ có thể giết chết cô ấy rồi.”

“Tôi không hiểu,” tôi nói. “Sao nữ thần Artemis không buông tay ra?”

Atlas cười lớn. “Mày thiếu trí khôn quá, nhóc ạ. Đây là điểm đầu tiên nơi trái đất và bầu trời gặp nhau – nơi Ouranos[19] và Gaia[20] lần đầu tiên sinh ra các đứa con thần thánh của mình, các thần khổng lồ Titan. Bầu trời vẫn khát khao ôm chặt lấy mặt đất. Phải có ai đó giữ nó ở lại ở phía cuối cùng, nếu không nó sẽ sập xuống nơi này, và ngay lập tức san bằng ngọn núi và bất cứ thứ gì trong vòng vài trăm kilomet. Một khi ngươi đã nhận trọng trách này thì không thể thoát ra được.” Atlas mỉm cười. “Trừ khi ai đó đội thay ngươi.”

Hắn tiến đến, dò xét tôi và Thalia. “Vậy đây là những anh hùng tuổi thiếu niên giỏi nhất của thời đại đây hả? Không có gì nổi bật nhỉ.”

”Thử ra đòn đi,” tôi nói. “Để xem.”

“Bọn thần thánh không dạy các ngươi cái gì à? Một người bất tử không bao giờ trực tiếp chiến đấu với một con người. Danh dự của chúng ta không cho phép. Nhưng thay vào đó Luke sẽ đập nát các ngươi.”

“À, lại một kẻ hèn nhát nữa,” tôi nói.

Mắt Atlas rực lên vẻ căm phẫn. Hắn khó khăn chuyển sự chú ý sang Thalia.

“Còn ngươi, con gái của thần Zeus, hình như Luke đã nhầm về ngươi.”

“Tôi không nhầm,” Luke phân bua. Trông hắn yếu ớt vô cùng, và mỗi từ ngữ mà hắn nói được cũng đượm vẻ đau đớn. Nếu không phải vì tôi ghét hắn đến tận xương tủy thì có lẽ tôi đã thấy tội nghiệp cho hắn. “Thalia, cậu vẫn có thể gia nhập với chúng tôi. Hãy gọi Ophioturus. Nó sẽ tới mà. Nhìn này!”

Luke vẫy tay, và cạnh chúng tôi, một hồ nước xuất hiện – một cái ao được viền bằng đá cẩm thạch đen, đủ lớn cho Ophiotaurus. Tôi có thể tưởng tượng ra Bessie trong cái hồ đó. Thực ra, tôi càng nghĩ nhiều về nó, tôi càng chắc chắn rằng mình nghe thấy tiếng kêu của Bessie.

Đừng nghĩ về nó nữa! Bỗng nhiên tiếng của Grover vang lên trong đầu tôi. Nhờ sợi dây giao cảm giữa hai người, tôi có thể cảm nhận được cảm xúc của cậu ta. Cậu ta đang hoảng sợ. Tớ đang để mất Bessie. Không được nghĩ nữa!

Tôi cố để đầu mình trống rỗng. Tôi cố nghĩ đến các cầu thủ bóng rổ, ván trượt, các loại kẹo khác nhau trong cửa hàng của mẹ tôi. Bất cứ cái gì, trừ Bessie.

“Thalia, gọi Ophiotaurus đi,” Luke khăng khăng. “Và cậu sẽ mạnh hơn các vị thần nhiều.”

“Luke…” Giọng cô ấy đấy đau đớn. “Điều gì đã xảy ra với cậu thế?”

“Cậu không nhớ những lúc mình nói chuyện với nhau sao? Những lần chúng ta nguyền rủa các vị thần? Cha chúng ta chẳng làm gì cho chúng ta cả. Họ chẳng có quyền gì mà thống trị thế giới!”

Thalia lắc đầu. “Thả Annabeth ra. Hãy để cô ấy đi.”

“Nếu cậu tham gia với tớ,” Luke hứa hẹn. “Thì chúng ta sẽ lại như xưa. Ba người chúng ta. Chiến đấu vì một thế giới tốt đẹp hơn. Xin cậu đấy, Thalia, nếu cậu không đồng ý…”

Giọng hắn ngập ngừng. “Đây là cơ hội cuối cùng của tớ. Hắn sẽ dùng cách khác nếu cậu không đồng ý. Xin cậu đấy.

Tôi không hiểu Luke có ý gì, nhưng nỗi sợ hãi trong giọng hắn nghe có vẻ thật. Tôi tin là Luke đang trong tình trạng nguy hiểm. Cuộc sống của Luke giờ dựa vào việc Thalia có tham gia với hội của mình hay không. Và tôi sợ rằng Thalia cũng đang tin vào lời Luke.

“Đừng, Thalia,” Zõe cảnh báo. “Chúng ta phải đánh lại chúng.”

Luke vẫy tay lần nữa, và một ngọn lửa xuất hiện. Một lò than bằng đồng giống như cái ở trại. Ngọn lửa hiến tế.

“Thalia,” tôi nói. “Không.”

Đằng sau Luke, chiếc quách vàng bắt đầu phát sáng. Trong khi đó, tôi thấy những hình ảnh hiện lên trong màn sương xung quanh chúng tôi – những bức tường đen bằng đá cẩm thạch đang nhô lên, đống tàn tích đang trở thành một tòa lâu đài nguyên vẹn, đẹp đẽ và đầy khủng khiếp xung quanh chúng tôi. Nó được tạo thành từ nỗi sợ hãi và bóng tối.

“Chúng ta sẽ đặt Núi Othrys ở ngay đây.” Luke hứa, bằng một giọng căng thẳng đến nỗi chẳng còn giống giọng hắn nữa. “Một lần nữa, nó sẽ trở nên mạnh hơn, vĩ đại hơn cả Đỉnh Olympus. Nhìn kìa, Thalia. Chúng ta không hề yếu ớt.”

Hắn chỉ ra biển, và tim tôi đau nhói. Bước lên sườn núi, từ bãi biển nơi chiếc tàu Công chúa Andromeda thả neo là cả một đội quân hùng vĩ. Dracaene và Laestrygonians, quái vật và con lai, chó săn địa ngục, các nữ yêu quái mình người cánh chim, và nhiều sinh vật khác mà tôi không biết gọi tên là gì. Cả con tàu có lẽ đã không tồn tại, vì có tới hàng trăm người, nhiều hơn số tôi thấy vào mùa hè năm ngoái lúc ở trên tàu rất nhiều. Và bọn chúng đang hành quân đến chỗ chúng tôi. Chỉ trong vài phút, bọn chúng sẽ nhanh chóng tiến tới đây.

“Đây chỉ là một phần của những gì sắp diễn ra thôi,” Luke nói, “khi bọn tớ chiếm được Trại Con Lai, và sau đó là Đỉnh Olympus nữa. Tất cả những gì bọn tớ cần là sự hợp tác của cậu.”

Trong một chốc, Thalia do dự. Cô ấy nhìn Luke, ánh mắt đầy đau đớn, như thể điều cô ấy muốn trên thế gian này là được tin tưởng hắn. Sau đó cô ấy giơ cây giáo lên. “Ngươi không phải là Luke. Ta chẳng biết ngươi.”

“Ồ, có chứ, Thalia,” hắn biện hộ. “Tớ xin cậu đấy. Đừng làm tớ… Đừng khiến ngài ấy tiêu diệt cậu.”

Không còn thời gian nữa. Nếu đội quân đó trèo được lên đỉnh núi này, chúng tôi sẽ bị bao vây. Tôi lại bắt gặp ánh mắt của Annabeth lần nữa. Cô ấy gật đầu.

Tôi nhìn Thalia và Zõe. Chiến đấu bên cạnh những người bạn như họ thì dù có phải chết cũng không phải là điều quá tồi tệ.

“Bắt đầu thôi,” tôi nói.

Cùng nhau, chúng tôi bắt đầu tấn công.

Thalia đi thẳng tới chỗ Luke. Sức mạnh từ chiếc khiên của cô ấy lớn tới mức những con yêu tinh mình rắn của Luke cũng hoảng hốt chạy trốn, làm rơi cả cỗ quan tài bằng vàng và bỏ lại hắn lại một mình. Mặc dù ngoại hình yếu ớt, Luke vẫn sử dụng thanh gươm rất linh hoạt. Hắn gầm lên như một con thú hoang và đánh trả lại. Khi lưỡi kiếm Backbiter của Luke chạm vào khiên của Thalia, một quả cầu sét nổ ra giữa họ, nấu chín cả bầu không khí với những tia năng lượng màu vàng.

Riêng tôi, tôi đã làm cái điều ngu xuẩn nhất trong đời, đó là nói quá nhiều. Tôi công kích thần khổng lồ Titan – Atlas.

Hắn ta cười khi tôi tiến đến. Một chiếc lao lớn xuất hiện trong tay hắn. Bộ vét bằng lụa biến thành một bộ giáp chiến binh Hi Lạp. “Vậy thì bắt đầu đi!”

“Percy!” Zõe nói. “Cẩn thận đấy!”

Tôi biết cô ấy cảnh báo tôi về điều gì. Bác Chiron đã nói với tôi cách đây lâu lắm rồi: Những đấng bất tử thường bị dính chặt với những luật lệ cổ xưa. Nhưng một anh hùng thì có thể đi bất cứ đâu, thách thức với bất kỳ ai, chỉ cần người đó có gan. Một khi tôi tấn công thì Atlas có quyền trực tiếp đánh lại, với tất cả quyền năng của hắn.

Tôi vung kiếm và Atlas gạt tôi sang một bên bằng cán dao của hắn. Tôi bay qua không khí và đâm sầm vào một bức tường màu đen. Nó không còn là sương mù nữa. Cả cung điện đang dâng lên, từng viên gạch một. Nó đang trở thành thực.

“Đồ ngu!” Atlas reo lên hân hoan, hất bay một trong những mũi tên của Zõe. “Ngươi nghĩ đơn giản là vì người có thể thách đấu với tên thần chiến tranh tầm thường đó thì cũng thách đấu được với ta sao?”

Việc hắn đề cập đến thần Ares làm cho tôi choáng váng. Tôi lắc đầu cho hết choáng và tấn công lần nữa. Nếu tôi có thể tới được chỗ hồ nước đó, tôi có thể nhân đôi sức mạnh của mình.

Mũi giao lao về phía tôi như cái liềm hái. Tôi giơ cây Thủy Triều lên, dự định sẽ cắt đôi vũ khí của hắn bằng một nhát, nhưng cánh tay tôi nặng như chì. Thanh kiếm của tôi bỗng nhiên nặng như cả tấn.

Và tôi nhớ lại lời cảnh báo mà thần Ares đã nói trên bờ biển ở Los Angeles, từ rất lâu rồi: Khi ngươi cần nó nhất thì thanh kiếm sẽ phản lại ngươi.

Không phải bây giờ! Tôi khẩn khoản. Nhưng chẳng có tác dụng gì. Tôi cố gắng né tránh, nhưng cây lao vẫn đâm trúng ngực tôi và cho tôi bay như một con búp bê rách. Tôi đâm sầm xuống sàn, đầu quay quay. Tôi ngẩng lên và thấy mình đang gồng mình trước sức nặng của cả bầu trời.

“Chạy đi, cậu bé,” cô ấy nói với tôi. “Cậu phải chạy đi!”

Atlas đang tiến dần tới chỗ tôi. Kiếm của tôi đã biến đi đằng nào. Nó đã bắn sang rìa hang đá. Nó sẽ lại xuất hiện trong túi tôi – có lẽ là trong vài giây nữa – nhưng điều đó không quan trọng. Lúc đó thì tôi đã chết rồi. Luke và Thalia đang đánh nhau như quỷ dữ, chớp giật xung quanh họ. Annabeth nằm trên sàn, đang cố gắng tháo tay khỏi còng trong tuyệt vọng.

‘Chết đi, anh hùng nhỏ tuổi,” Atlas nói.

Hắn giơ mũi lao chuẩn bị đâm tôi.

“Không!” Zõe hét lên, và một loạt mũi tên bạc được bắn vào khe hở ở dưới nách bộ giáp của Atlas.

“AAAA!” Hắn gầm lên và quay người về phía cô con gái mình.

Tôi vớt xuống và thấy cây Thủy Triều đã quay lại trong túi. Tôi không thể đánh lại Atlas, ngay cả khi có kiếm trong tay. Sau đó một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Tôi nhớ lại lời tiên tri: Một người sẽ phải gánh chịu lời nguyền của thần khổng lồ Titan. Tôi không có hi vọng sẽ đánh được Atlas. Nhưng một người khác sẽ có thể làm điều đó.

“Bầu trời,” tôi bảo nữ thần. “Đưa nó cho tôi.”

”Không, cậu bé,” nữ thần Artemis nói. Trán cô ấy lắm tắm mồ hôi kim loại trông như thủy ngân. “Cậu không biết mình đang nói gì đâu. Nó sẽ nghiền nát cậu đấy!”

“Annabeth cũng từng đỡ nó mà!”

“Cô ấy khó lòng qua khỏi. Cô ấy có linh hồn của một Thợ Săn chân chính. Cậu sẽ không chịu được lâu đâu.”

“Đằng nào tôi chả chết,” tôi nói. “Cứ đưa cả bầu trời đây!”

Không đợi cô ấy trả lời, tôi lôi cây Thủy Triều ra và cắt đứt xích dưới chân cô ấy. Sau đó tôi bước tới gần nữ thần và quỳ một chân xuống, giơ lên va chạm vào đám mây đen xì, nặng nề lạnh lẽo. Trong một chốc, nữ thần Artemis và tôi chịu sức nặng đó cùng nhau. Đó là thứ nặng nhất mà tôi từng cảm nhận được, như thể tôi đang bị đè bẹp dưới một ngàn cái xe cần cẩu vậy. Tôi muốn thoát khỏi cảm giác đau đớn này, nhưng tôi hít thật sâu. Tôi làm được.

Rồi nữ thần Artemis trượt người ra khỏi cái gánh nặng đó. Và tôi giữ nó một mình.

Sau này, tôi đã nhiều lần cố giải thích cái cảm giác đó như thế nào, nhưng không thể.

Mọi cơ bắp trong tôi như biến thành lửa. Xương cốt trong người như đang tan chảy ra. Tôi muốn gào thét nhưng không có đủ sức lực để mở miệng ra. Tôi bắt đầu lún xuống, thấp dần, thấp dần xuống dưới mặt đất. Cả sức nặng của bầu trời đang đè nặng lên người tôi.

Chiến đấu lại nó! Giọng nói của Grover vang lên trong tâm trí tôi. Đừng bỏ cuộc.

Tôi tập trung vào việc hít thở. Nếu vậy tôi có thể giữ bầu trời lâu hơn được vài giây. Tôi nghĩ về Bianca, người đã đổi cả mạng sống của cô ấy để chúng tôi được tới đây. Nếu cô ấy có thể làm được thì tôi cũng giữ được bầu trời.

Mắt tôi bắt đầu nhòa đi. Mọi thứ trở nên đỏ rực. Tôi lờ mờ nhìn thấy trận chiến dưới kia, nhưng tôi không chắc mình nhìn thấy rõ. Atlas đang trong bộ giáp chiến binh, tay cầm chiếc dao, cười như điên dại. Và nữ thần Artemis , là một đống lờ mờ màu bạc. Cô ấy có hai chiếc dao của thợ săn, mỗi cái dài bằng cả cánh tay cô ấy. Cô ấy chém liên tiếp vào gã thần khổng lồ Titan, tránh đòn và nhảy qua nhảy lại trông vô cùng duyên dáng. Cô ấy dường như thay đổi vô cùng khéo léo. Lúc là con hổ, lúc là linh dương, gấu, rồi đại bàng. Hoặc có lẽ chỉ là do đầu tôi đang lên cơn sốt. Zõe bắn tên vào cha cô ấy, nhắm vào các kẻ hở trên bộ giáp chiến binh. Hắn gào lên mỗi khi mũi tên trúng đích, nhưng vết thương cũng chỉ như ong đốt mà thôi. Hắn trở nên điên loạn hơn và chiến đấu điên cuồng.

Thalia và Luke đánh nhau với giáo và kiếm, chớp vẫn giật xung quanh họ. Thalia đẩy Luke lùi ra sau bằng luồng khí phát ra từ chiếc khiên. Cho dù hắn không dị ứng với luồng hơi đó. Luke lùi lại, cau có và gào thét trong thất vọng.

“Đầu hàng đi!” Thalia hét. “Cậu không bao giờ đánh bại được tôi, Luke!”

Hắn cười nhăn nhở. “Cứ thử xem, bạn cũ.”

Mồ hôi chảy chan chứa trên mặt tôi. Tay tôi đang trơn trượt. Vai tôi chắc cũng sẽ la hét vì đau đớn nếu chúng có thể làm như vậy. Tôi cảm thấy như từng đốt sống của tôi đang được gắn vào nhau như một cái đèn hàn.

Atlas xông tới, gây sức ép với nữ thần Artemis. Cô ấy đã rất nhanh, nhưng sức mạnh của hắn đúng là không thể ngăn cản nổi. Chiếc lao của hắn lao xuống mặt đất, nơi nữ thần Artemis đứng chỉ một phần mấy giây trước đó, và một vết nứt mở ra trên đá. Cô ấy đang dẫn hắn quay lại chỗ tôi.

Chuẩn bị nhé, cô ấy nói thầm trong đầu tôi.

Tôi mất hết cả khả năng suy nghĩ. Phản ứng của tôi đại khái là: Agggghh-owwwwwwwww.

“Một cô gái chiến đấu như vậy cũng tuyệt đấy,” Atlas cười lớn. “Nhưng cô không phải là đối thủ của ta.”

Hắn làm động tác giả với đầu ngọn dao, và nữ thần Artemis né nó. Tôi có thể thấy thủ đoạn của hắn. Ngọn lao của Atlas quét lên mặt đất và đập vào chân nữ thần Artemis, khiển hất chân của cô ấy khỏi mặt đất. Cô ấy ngã, và Atlas nhặt chiếc dao lên, chuẩn bị đâm.

“Không!” Zõe hét lên. Cô ấy nhảy đến giữa cha mình và nữ thần Artemis rồi bắn một mũi tên vào chính giữa trán của gã khổng lồ Titan, trông nó như một cái sừng kì lân. Atlas rống lên trong cơn thịnh nộ. Hắn gạt cô con gái sang bên bằng mu bàn tay, và cô ấy bay vào các tảng đá đen.

Tôi muốn gào tên cô ấy, chạy đến giúp cô ấy. Nhưng tôi không thể nói, cũng không thể động đậy được chút nào. Tôi thậm chí còn không nhìn thấy cô ấy ngã xuống ở đâu. Sau đó Atlas quay sang nữ thần Artemis với một cái nhìn khải hoàn trên khuôn mặt. Nữ thần Artemis có vẻ đã bị thương. Cô ấy không đứng dậy.

“Cái chết đầu tiên trong cuộc chiến mới này,” Atlas nhìn hau háu. Và hắn chọc mũi giáo xuống.

Nhanh như cắt, nữ thần Artemis nắm lấy cán giáo của Atlas, và mũi giáo đâm xuống đất, ngay cạnh chỗ cô ấy nằm. Rồi nữ thần đẩy nó ra sau, sử dụng chiếc lao như một cái đòn bẩy, đá mạnh vào gã khổng lồ Titan, khiến hắn bay qua người cô. Tôi thấy hắn đang lao về phía tôi và tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra. Tôi nới lỏng người ra khỏi bầu trời, và khi Atlas đâm sầm vào tôi, tôi không cố giữ bầu trời nữa. Tôi mặc kệ cho mình bị hất văng ra khỏi đó và lăn ra xa.

Sức nặng của bầu trời giờ đè lên lưng Atlas, khiến hắn suýt thì bẹp dí, cho đến khi hắn quỳ được trên hai đầu gối, cố gắng thoát khỏi sức nặng đáng nguyền rủa của bầu trời, nhưng đã quá muộn.

“KHÔNGGGG!” Hắn rống vang lên đến nỗi ngọn núi rung chuyển. “KHÔNG THỂ THÊM MỘT LẦN NỮA!”

Atlas lại bị bẫy quay lại với gánh nặng xưa cũ của mình.

Tôi cố đứng dậy nhưng lại ngã xuống, loạng choạng vì kiệt sức. Cả người tôi cảm giác như đang bốc cháy.

Thalia dồn Luke đến bờ một vách đá, nhưng họ vẫn tiếp tục chiến đấu bên cạnh chiếc quan tài vàng. Thalia đang đầy nước mắt. Luke có một vết chém rớm máu trên ngực, và khuôn mặt xanh xám của hắn đầy mồ hôi.

Hắn lao vào Thalia và cô ấy dùng khiên để chắn. Thanh Backbiter, thanh kiếm của Luke bay ra khỏi tay và đập vào vách đá. Thalia chĩa giáo vào cổ Luke.

Trong giây lát, tất cả đều im lặng.

“Vậy là?” Luke hỏi. Hắn cố lảng tránh, nhưng tôi cảm nhận được nỗi sợ hãi trong giọng hắn.

Thalia run lên vì giận dữ.

Đằng sau cô ấy, Annabeth đang bò tới, cuối cùng thì cũng thoát khỏi chiếc còng tay. Mặt cô ấy thâm tím và bẩn thỉu, “Đừng giết anh ấy!”

“Hắn là kẻ phản bội,” Thalia nói. “Một kẻ phản bội!”

Trong cơn choáng váng, tôi nhận ra nữ thần Artemis đã không còn ở chỗ tôi. Cô ấy đã chạy tới tảng đá chỗ Zõe vừa ngã.

“Chúng ta sẽ đem Luke trở lại,” Annabeth khẩn khoản. “Về Đỉnh Olympus. Cậu ấy… cậu ấy sẽ có ích.”

“Đó không phải là điều cậu muốn sao, Thalia?” Luke nhếch mép. “Trở về Đỉnh Olympus trong vinh quang? Làm hài lòng cha cậu sao?”

Thalia do dự, và Luke liều lĩnh nắm lấy ngọn giáo của cô.

“Không!” Annabeth gào lên. Nhưng đã quá muộn. Không chút suy nghĩ, Thalia đá Luke văng ra. Hắn mất thăng bằng, nỗi kinh hoàng hiện ra trên khuôn mặt. Và Luke rơi xuống vực.

“Luke!” Annabeth gào thét.

Chúng tôi đều chạy ra vách núi. Dưới đó, đội quân từ chiếc tàu Công chúa Andromeda đã dừng lại vì sửng sốt. Chúng đang bàng hoàng nhìn Luke ngã dập nát trên nền đá. Dù tôi vô cùng ghét Luke, tôi cũng không thể chịu được khi nhìn cảnh đó. Tôi muốn tin là Luke vẫn còn sống, nhưng không thể. Độ cao ít nhất là mười mấy mét, và hắn đang nằm bất động.

Một trong những người khổng lồ ngước nhìn và hô, “Giết chúng đi!”

Thalia đờ đẫn vì đau khổ, nước mắt tuôn xuống hai má cô ấy. Tôi kéo cô ấy lại trước khi một đợt lao bay tới tấp qua đầu chúng tôi. Chúng tôi chạy tới chỗ những tảng đá, mặc kệ những lời nguyền hay những lời đe dọa từ Atlas, khi chúng tôi chạy qua.

“Nữ thần Artemis!” tôi gọi.

Nữ thần nhìn lên, mặt cô ấy cũng đầy đau khổ như Thalia. Zõe đang nằm trong tay vị nữ thần. Cô ấy vẫn đang thở. Mắt cô ấy đang mở. Nhưng…

“Vết thương này có độc.” Nữ thần Artemis nói.

“Atlas hạ độc cô ấy sao?” tôi hỏi.

“Không,” nữ thần nói. “Không phải Atlas.”

Cô ấy chỉ cho chúng tôi vết thương trên người Zõe. Tôi suýt nữa đã quên lúc cô ấy đối mặt với con rồng Ladon. Vết cắn tệ hơn Zõe tưởng. Tôi hầu như không dám nhìn vào vết thương. Cô ấy đã tham gia vào cuộc chiến với cha mình, cùng với vết thương nghiêm trọng trên người đã làm cô ấy yếu đi rất nhiều.

“Những ngôi sao,” Zõe lẩm bẩm. “Tôi không nhìn thấy chúng.”

”Bánh và rượu thần,” tôi nói. “Đi nào! Chúng ta phải lấy cho cô ấy.”

Chẳng có ai chuyển động. Nỗi đau khổ bao trùm cả không gian. Quân đội của Kronos đã sắp tới nơi. Ngay cả nữ thần Artemis cũng quá sốc để có thể di chuyển. Có lẽ ngày tận thế đã đến với chúng tôi, chính ở đây, nhưng sau đó tôi nghe thấy một âm thanh vù vù đấy kỳ lạ.

Ngay khi quân đội quái vật vừa xuất hiện trên đỉnh đồi, một chiếc Sopwith Camel từ trên trời nhào xuống,

“Tránh xa con gái ta ra!” Tiến sĩ Chase gọi với xuống, và chiếc súng máy của ông bắn liên tiếp, rãi lên mặt đất những lỗ đạn và làm cho đội quân quái vật chạy tán loạn.

“Cha?” Annabeth không thể tin vào mắt mình.

“Chạy đi!” ông gọi lớn, giọng của ông nhòa đi khi chiếc máy bay hai tầng vụt qua.

Điều này lôi được nữ thần Artemis ra khỏi sự đau khổ. Cô ấy ngước nhìn lên chiếc máy bay cổ lỗ, giờn đang vòng lại để oanh tạc đợt hai.

“Một người đàn ông dũng cảm,” nữ thần Artemis nói với vẻ đồng tình. “Nào, chúng ta phải đưa Zõe ra khỏi đây.”

Cô ấy đưa chiếc sừng lên môi và âm thanh của nó vang vọng cả thung lũng. Đôi mắt Zõe khẽ rung động.

“Cố chịu nhé!” Tôi bảo cô ấy. “Sẽ ổn thôi!”

Chiếc Sopwith Camel lao xuống một lần nữa. Một vài gã khổng lồ bắt đầu ném lao, và một chiếc đã bay trúng chỉnh giữa hai chiếc cánh máy bay, nhưng súng máy vẫn nổ. Tôi ngạc nhiên nhận ra rằng tiến sĩ Chase chắc phải bằng cách nào đó có được chất liệu đồng celestial để làm đạn. Hàng yêu tinh rắn đầu tiên quằn quại khi loạt đoạn súng máy cho chúng ngập giữa bột lưu huỳnh vàng.

“Đó là… cha tôi!” Annabeth nói trong sự kinh ngạc.

Chúng tôi không có thời gian để ngưỡng mộ tài phi công của ông ấy. Những gã khổng lồ và bọn yêu tinh rắn đã hoàn hồn sau một hồi kinh ngạc. Tiến sĩ Chase sẽ sớm gặp nguy hiểm.

Ngay lúc đó, ánh trăng sáng hẳn lên, và một cỗ xe ngựa xuất hiện trên bầu trời, được kéo bởi những con tuần lộc đẹp nhất mà tôi từng thấy. Nó đậu ngay cạnh chúng tôi.

“Lên đi,” nữ thần Artemis nói.

Annabeth giúp tôi đưa Thalia vào. Sau đó tôi giúp nữ thần Artemis đưa Zõe vào trong. Chúng tôi cuốn Zõe trong một cái chăn trong khi nữ thần Artemis điều khiển cỗ xe tuần lộc bay lên khỏi ngọn núi.

“Giống cỗ xe của ông già Nôel nhỉ,” tôi lẩm bẩm, người vẫn còn bải hoải vì đau nhức.

Nữ thần Artemis giờ mới có thời gian nhìn tôi. “Đúng là như thế, anh chàng con lai trẻ tuổi. Và cậu có biết truyền thuyết đó từ đâu mà ra không?”

Nhìn thấy chúng tôi chạy thoát an toàn, tiến sĩ Chase quay đầu và đi theo chúng tôi như một người cận vệ trung thành. Có lẽ đó là một trong những cảnh lạ lùng nhất từ trước đến nay, ngay cả khi ở Vịnh Area – một cỗ xe bạc do tuần lộc kéo, hộ tống bởi chiếc Sopwith Camel.

Đằng sau chúng tôi, đội quân của Kronos đang gầm rống trong tức giận khi chúng tôi tụ tập trên đỉnh Núi Tamalpais. Nhưng âm thanh to nhất là tiếng nguyền rủa các vị thần của Atlas khi hắn một lần nữa phải chịu đè nén dưới sức nặng của bầu trời.
Bình Luận (0)
Comment