Cậu ấy mở nắp một chai nước thánh và nhỏ từng giọt lên khắp vai tôi. Điều này rất nguy hiểm – tất cả các á thần chỉ có thể chịu đựng được chỉ một hớp loại nước đó – nhưng cơn đau của tôi lập tức biến mất. Cùng nhau, Thalia và Nico băng bó vết thương cho tôi, và tôi đã ngất đi chỉ một vài lần.
Tôi không thể đoán được đã mất bao lâu thời gian, nhưng điều tiếp theo tôi nhớ được là tôi tựa lưng vào một tảng đá. Vai tôi đã được băng bó. Thalia đang đút cho tôi những mẫu nhỏ xíu loại bánh thánh có mùi sô-cô-la.
“Bọn Keres đâu rồi?” tôi thì thầm.
“Đi rồi,” cô ấy nói. “Cậu làm tớ cực kỳ lo lắng đấy Percy, nhưng tớ nghĩ cậu xứng đáng với điều đó.”
Nico nép mình kế bên chúng tôi. Cậu ấy đang giữ chậu hoa cẩm chướng. Chỉ còn lại năm cánh hoa trên bông hoa.
“Bọn Keres đó sẽ quay lại,” cậu ấy cảnh báo. Cậu ấy nhìn vai tôi với vẻ mặt đầy quan tâm. “Vết thương đó... bọn Keres đó là các linh hồn của bệnh tật và bệnh dịch cũng như sự hung bạo. Chúng ta chỉ có thể làm chậm đi sự lây nhiễm của nó, nhưng cuối cùng anh cần một sự chữa trị nghiêm túc. Ý em là sức mạnh của một vị thần. Ngoài ra...”
Cậu ấy không kịp nói hết lời.
“Anh ổn mà.” Tôi cố đứng lên và ngay lập tức cảm thấy buồn nôn.
“Từ từ nào,” Thalia nói. “Cậu cần nghỉ ngơi trước khi cậu có thể di chuyển.”
“Không có thời gian đâu.” Tôi nhìn bông cẩm chướng. “Một trong những con ma nữ đó đã nhắc đến Iapetus. Liệu tớ có nhớ đúng điều đó không? Đó là một thần khổng lồ Titan phải không?”
Thalia gật đầu đầy khó chịu. “Anh trai của Kronos, cha của Atlas. Ông ta được biết đến như là thần khổng lồ Titan của phương tây. Tên ông ta có nghĩa là ‘Mũi Khoan’ vì đó là những gì ông ta muốn làm với kẻ thù của mình. Ông ta đã bị ném vào Tartarus cùng với những người anh em của mình. Đáng lẽ ông ta hiện vẫn phải đang ở dưới đó chứ.”
“Nhưng nếu thanh kiếm của thần Hades có thể giải thoát được cái chết?” tôi hỏi.
“Cũ có thể thế lắm,” Nico nói, “nó còn có thể triệu hồi những linh hồn bị đọa đày ra khỏi Tartarus. Chúng ta không thể để chúng làm điều đó.”
“Chúng ta vẫn không biết chúng là ai,” Thalia nói.
“Con lai làm việc cho Kronos,” tôi nói. “Chắc chắn là Ethan Nakamura. Và hắn ta đang bắt đầu tuyển chọn một trong số các thuộc hạ của thần Hades về phe mình – như bọn Keres. Những con ma nữ đó nghĩ rằng nếu Kronos giành được phần thắng, chúng sẽ làm cho sự hỗn loạn và xấu xa không thể kiểm soát được.”
“Chúng có thể đúng,” Nico nói. “Cha em cố giữ cho mọi việc được cân bằng. Ông ấy kiểm soát được các linh hồn hung dữ hơn. Nếu Kronos chỉ định một trong số các anh em mình làm chúa tể Địa ngục...”
“Như anh chàng Iapetus này chẳng hạn,” tôi nói.
“... thì Địa ngục sẽ càng tệ hại hơn,” Nico nói. “Bọn Keres sẽ thích điều đó. Cả Melinoe cũng thế.”
“Em vẫn chưa nói cho bọn anh nghe Melinoe là ai.”
Nico cắn cắn môi mình. “Bà ta là nữ thần của các loại ma – một trong những tay sai của cha em. Bà ta giám thị vô số những người đã chết quay trở lại trái đất. Hằng đêm, bà ta đi lên từ Địa ngục để dọa con người.”
“Bà ta có con đường riêng để đi lên phía trên kia sao?”
Nico gật đầu. “Em nghi ngờ việc nó sẽ bị khóa. Thông thường, không ai dám nghĩ đến việc xâm phạm vào hang động của bà ta. Nhưng nếu tên trộm á thần này đủ dũng cảm để thương lượng với bà ta...”
“Hắn ta có thể quay lại thế giới loài người,” Thalia bổ sung, “và mang thanh kiếm đến cho Kronos.”
“Là người sẽ sử dụng nó để giải thoát cho các anh em mình khỏi Tartarus,” tôi đoán. “Và chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn.”
Tôi gượng đứng dậy. Một cơn buồn nôn gần như ngất đi, nhưng Thalia đã tóm lấy tay tôi.
“Percy,” cô ấy nói, “cậu không đủ sức...”
“Tớ phải làm.” Tôi nhìn khi một cánh hoa khác héo đi và rụng xuống khỏi bông cẩm chướng. Chỉ còn bốn cánh trước ngày tận thế. “Hãy đưa tớ chậu hoa. Chúng ta phải tìm ra hang động của Melinoe.”
Khi chúng tôi bước đi, tôi nghĩ về những điều tích cực: các cầu thủ bóng rổ yêu thích nhất của tôi, cuộc đối thoại mới nhất của tôi với Annabeth, những món mẹ tôi sẽ nấu trong đêm Giáng sinh – bất cứ điều gì ngoài sự đau đớn. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy như hàm răng cọp sắc bén đang cắn vào vai tôi. Tôi sẽ không thực sự tốt cho trận đấu, và tôi nguyền rủa chính mình vì đã để sơ hở. Tôi không nên để mình bị thương. Giờ Thalia và Nico sẽ phải giúp đỡ tôi trong toàn bộ nhiệm vụ.
Tôi quá đắm chìm trong cảm giác hối tiếc của chính mình đến nỗi tôi đã không nhận ra âm thanh gào thét của nước cho đến khi Nico nói, “Uh-oh.”
Khoảng mười lăm mét phía trước bọn tôi, một dòng sông đen bắn nước tung tóe xuyên qua hẻm đá núi lửa. Tôi đã từng nhìn thấy sông Styx, và con sông này không giống cùng một con sông. Nó hẹp và chảy nhanh hơn. Nước đen như mực. Ngay cả bọt nước cũng có màu đen. Bờ đối diện cách bờ bên này khoảng mười mét, nhưng nó quá xa để nhảy qua và ở đây chẳng có lấy một cây cầu.
“Sông Lethe.” Nico nguyền rủa bằng tiếng Hy Lạp cổ. “Chúng ta sẽ không bao giờ qua được bờ bên kia.”
Bông hoa lại hướng về phía bên kia – về phía ngọn núi tối tăm và một con đường dẫn đến một hang động. Phía trên ngọn núi, các bức tường thành của Địa ngục hiện ra lờ mờ như một bầu trời bằng đá granite đen. Tôi đã không nghĩ là Địa ngục có một bức tường thành bao quanh bên ngoài, nhưng điều trước mắt tôi chứng minh điều đó là có thật.
“Chắc phải có con đường nào để qua bên đó chứ,” tôi nói.
Thalia quỳ sát bờ sông.
“Cẩn thận đấy!” Nico nói. “Đây là Dòng sông Quên lãng. Chỉ cần một giọt nước của nó rơi vào người chị, chị sẽ bắt đầu quên mất chị là ai.”
Thalia lùi lại. “Chị biết nơi này. Luke đã từng kể cho chị nghe trước đây. Các linh hồn sẽ đến đây nếu họ lựa chọn được tái sinh, vì thế họ hoàn toàn quên hết cuộc sống trước đây của mình.”
Nico gật đầu. “Bơi trong dòng nước đó và tâm trí bạn sẽ được xóa sạch. Bạn sẽ giống như một em bé mới sinh.”
Thalia nghiên cứu bờ đối diện. “Tôi có thể bắn tên sang phía bên kia, có thể nó sẽ cắm vào một trong những lớp đá đó.”
“Chị muốn phó mặc sức nặng của chị vào một sợi dây không được cột chặt sao?” Nico cất t hỏi.
Thalia cau mày. “Em nói đúng. Điều đó chỉ xuất hiện trên phim, nhưng... không. Liệu em có thể triệu hồi một vài người đã chết đến giúp chúng ta không?”
“Em có thể, nhưng họ chỉ xuất hiện ở phía bên chúng ta mà thôi. Dòng nước đang chảy hoạt động như một rào chắn ngăn cản các linh hồn. Họ không thể vượt qua nó.”
Tôi cau mày. “Kiểu luật lệ nào lại ngu xuẩn như thế cơ chứ?”
“Này, em không phải là người tạo ra nó.” Cậu ấy săm soi khuôn mặt tôi. “Anh trông thật tệ, Percy. Anh nên ngồi xuống.”
“Anh không thể. Các cậu cần anh mà.”
“Cần điều gì?” Thalia hỏi. “Cậu còn không thể đứng lên.”
“Nó là nước, không phải sao? Tớ sẽ kiểm soát được nó. Hoặc tớ có thể ngăn dòng nước đủ lâu để chúng ta có thể vượt sông.”
“Với tình trạng hiện giờ của anh sao?” Nico nói. “Không đâu. Em cảm thấy an toàn hơn với phương án mũi tên.”
Tôi lảo đảo đi ra phía bờ sông.
Tôi không biết liệu mình có làm được điều đó không. Tôi là con trai của thần Poseidon, vì thế việc kiểm soát nước biển không là vấn đề gì. Những con sông bình thường... có thể, nếu linh tinh sông cảm thấy muốn hợp tác. Các con sông ma thuật ở Địa ngục? Tôi không biết.
“Lùi lại,” tôi nói.
Tôi tập trung vào dòng nước – dòng nước đen dữ dội đang chảy ngang qua. Tôi tưởng tượng nó là một phần cơ thể của chính mình. Tôi có thể kiểm soát dòng chảy, khiến nó đáp lại ý muốn của tôi.
Tôi không chắc lắm, nhưng tôi nghĩ dòng nước bắn tung tóe và nổi tăm một cách mãnh liệt, như thể nó có thể cảm nhận được sự hiện diện của tôi. Tôi biết tôi không thể ngừng dòng sông hoàn toàn. Dòng chảy sẽ nổi giận và làm ngập toàn thung lũng, bắn tung tóe vào chúng tôi ngay khi tôi để nó quay về trạng thái ban đầu. Nhưng không còn lựa chọn nào khác.
“Chẳng có gì xảy ra cả,” tôi làu bàu.
Tôi đưa hai tay mình lên như thể tôi đang nhấc cái gì đó quá đầu tôi vậy. Phần vai bị thương của tôi nóng như dung nham núi lửa, nhưng tôi cố lờ nó đi.
Dòng sông dâng cao. Nó tràn lên hai bên bờ, dâng lên rồi hạ xuống lại theo hình vòng cung lớn – một cầu vồng nước đen giận dữ cao sáu mét. Lòng sông trước mặt chúng tôi biến thành bùn khô, một đường hầm bên dưới con sông chỉ rộng đủ cho hai người cùng đi qua.
Thalia và Nico liếc nhìn tôi đầy kinh ngạc.
“Đi đi,” tôi nói. “Tớ không thể giữ cái này lâu được đâu.”
Những điểm vàng đang nhảy nhót trước mắt tôi. Đôi vai bị thương của tôi gần như gào thét vì cơn đau. Thalia và Nico trườn vào lòng sông và đi băng qua con đường bùn nhớp nháp đó.
Không được rơi một giọt nước nào. Mình không thể để bất cứ một giọt nước nào chạm vào họ.
Sông Lethe chống lại tôi. Nó không muốn bị buộc ra khỏi hai bờ của nó. Nó muốn dội xuống trên hai người bạn của tôi, xóa sạch ký ức của họ, và nhấn chìm họ. Nhưng tôi đã giữ vòng cung.
Thalia leo lên bờ đối diện và quay lại giúp Nico.
“Qua đây nào, Percy!” cô ấy nói. “Đi đi!”
Đầu gối tôi bắt đầu rung rung. Hai cánh tay tôi run rẩy. Tôi bước lên trước một bước và gần như té nhào. Dòng nước bắt đầu bắt đầu rung lên.
“Tớ không thể,” tôi gọi lớn.
“Có, cậu có thể!” Thalia nói. “Bọn tớ cần cậu!”
Bằng cách nào đó tôi cố gắng leo xuống lòng sông. Một bước, rồi bước nữa. Dòng nước cuồn cuộn phía trên đầu tôi. Đôi giày của tôi kêu lóc bóc trong bùn.
Khi đi qua được nửa con sông, tôi trượt chân. Tôi nghe tiếng Thalia hét lên, “Không!” Và sự tập trung của tôi nhanh chóng bị phá vỡ.
Khi Sông Lethe đổ ầm xuống trên người tôi, tôi chỉ có đủ thời gian cho một ý nghĩ liều lĩnh cuối cùng: Khô ráo.
Tôi nghe được tiếng ầm ào và cảm nhận được sức nặng của hàng tấn nước khi con sông trở lại trạng thái tự nhiên của nó. Nhưng...
Tôi mở mắt ra. Bao quanh tôi là bóng tối, nhưng tôi hoàn toàn khô ráo. Một lớp không khí bao quanh tôi như một lớp da thứ hai, bảo vệ tôi khỏi ảnh hưởng của d. Tôi cố gắng đứng lên. Ngay cả nỗ lực nhỏ giữ cho mình được khô ráo – một điều tôi đã từng làm nhiều lần trước đây trong nước bình thường – tôi cũng khó có thể điều khiển được. Tôi ì ạch đi xuyên qua dòng nước đen xì về phía trước, không nhìn thấy gì và gập đôi người lại vì cơn đau.
Tôi leo ra khỏi Sông Lethe, khiến Thalia và Nico đầy kinh ngạc, hai người đã phải nhảy lùi ước chừng khoảng hơn một mét. Tôi đi loạng choạng về phía trước, đổ ụp người xuống trước mặt những người bạn của mình, và bất tỉnh với sự lạnh buốt.
Mùi vị của rượu thánh làm tôi dần tỉnh lại. Vai tôi dường như đang trở nên khá hơn, nhưng trong tai tôi lại vang lên những tiếng rì rầm đầy khó chịu. Hai mắt tôi nóng bừng như thể tôi đang bị sốt vậy.
“Chúng ta không thể cho cậu ấy uống thêm rượu thánh nữa,” Thalia đang nói. “Cậu ấy sẽ bốc cháy mất.”
“Anh Percy,” Nico nói. “Anh có nghe em nói không?”
“Lửa,” tôi làu bàu. “Đã biết.”
Tôi từ từ đứng dậy. Vai tôi đã được thay băng mới. Nó vẫn đau, nhưng tôi có thể đứng được.
“Chúng ta đã đến gần,” Nico nói. “Anh có thể đi bộ không?”
Ngọn núi hiện ra lờ mờ phía trước chúng tôi. Một con đường mòn đầy bụi uốn lượn lên cao khoảng ba mươi mét dẫn đến miệng của một cái hang. Con đường được lót bằng xương người với cảm giác ấm cúng.
“Một cái hang thật rợn gáy,” tôi nói. “Nữ thần của những con ma. Có gì mà không giống chứ?”
Như thể đáp lại lời tôi vừa nói ra, một tiếng rít lên vang vọng khắp ngọn núi. Sương trắng dâng lên cuồn cuộn từ cái hang như ai đó đã mở máy làm khô đá.
Trong màn sương, một hình ảnh hiện ra – một người phụ nữ cao lớn với mái tóc vàng xõa ra. Bà ta mặc một chiếc áo choàng tắm màu hồng và có một ly rượu trong tay. Khuôn mặt bà ta lạnh lùng và đầy chê trách. Tôi có thể nhìn xuyên thấu bà ta, vì thế tôi biết bà ta là một kiểu linh hồn nào đó, nhưng giọng nói của bà ta khá thật.
“Giờ thì ngươi đã quay lại,” bà ta càu nhàu. “Ừm, giờ đã quá muộn rồi!”
Tôi nhìn Nico và thì thầm, “Melinoe sao?”
không trả lời. Cậu ấy đứng như tượng, nhìn chằm chằm vào linh hồn trước mặt mình.
Thalia hạ cung của mình xuống. “Mẹ ư?” Nước mắt dâng đầy trong mắt cô ấy. Đột nhiên cô ấy trông như vừa mới lên bảy.
Linh hồn quẳng ly rượu trong tay bà ta xuống. Nó vỡ tan và biến mất trong màn sương. “Đúng vậy, con gái. Đó là lỗi của con! Con đã ở đâu khi mẹ chết? Sao con lại bỏ đi khi mẹ cần con?”
“Con... con...”
“Thalia,” tôi nói. “Nó chỉ là một cái bóng. Nó không thể làm đau cậu được.”
“Ta còn nhiều hơn thế,” linh hồn càu nhàu. “Và Thalia biết điều đó.”
“Nhưng... mẹ đã bỏ rơi con,” Thalia nói.
“Ngươi là một đứa con gái đáng thương! Một đứa trẻ bỏ nhà đi hoang bạc bẽo!”
“Ngừng lại!” Nico bước tới trước với thanh kiếm chĩa thẳng vào bà ta, nhưng con ma đó đã thay đổi hình dáng và đối diện với cậu ấy.
Thật khó để nhìn thấy được con ma này. Bà ta là một người phụ nữ mặc một chiếc áo đầm nhung đen lỗi mốt với một chiếc mũ phù hợp. Bà ta mang một chuỗi ngọc và găng tay trắng, và mái tóc đen được buộc đằng sau.
Nico ngừng lại. “Không thể...”
“Con trai của ta,” con ma nói. “Ta đã chết khi con còn quá nhỏ. Ta đã rời bỏ thế giới trong sự tiếc thương vô hạn, và sự lo lắng cho con và chị gái con.”
“Mẹ?”
“Không, đó là mẹ của chị,” Thalia lẩm bẩm, như thể cô ấy vẫn còn nhìn thấy hình ảnh đầu tiên vậy.
Những người bạn của tôi đang cần giúp đỡ. Sương mù dần dày đặc hơn quanh chân chúng tôi, quấn chặt quanh chân chúng tôi như những dây leo. Màu sắc dường như dần biến mất trên áo quần và khuôn mặt họ, như thể họ đang dần trở thành những cái bóng vậy.
“Đủ rồi,” tôi nói, nhưng giọng nói của tôi dường như chẳng hiệu quả mấy. Bất chấp cơn đau, tôi nhấc thanh kiếm lên và bước về phía con ma. “Ngươi chẳng phải là mẹ của bất cứ ai!”
Con ma quay lại đối diện với tôi. Hình ảnh lập lòe và tôi được Nữ thần của những con ma trong hình dáng thật.
Bạn sẽ nghĩ một lát sau tôi sẽ ngừng việc chết khiếp bởi vẻ bề ngoài của những con ma Hy Lạp, nhưng Melinoe lại khiến tôi cực kỳ ngạc nhiên. Phần bên phải của bà ta trắng bệch như thể bà ta bị hút máu ra khỏi cơ thể vậy. Phần bên trái của bà ta đen như mực và rắn chắc, như da của xác ướp. Bà ta mặc một chiếc áo đầm vàng và một cái khăn choàng vàng. Đôi mắt bà ta trống rỗng, và khi tôi nhìn vào chúng, tôi cảm thấy như đang nhìn thấy cái chết của chính mình.
“Những bóng ma của ngươi ở đâu?” bà ta cáu kỉnh gặng hỏi.
“Của tôi... tôi không biết. Tôi không có.”
Bà ta càu nhàu. “Mọi người đều có bóng ma – những con người đã chết mà người luôn hối tiếc. Tội lỗi. Sự sợ hãi. Tại sao ta lại không thấy được của ngươi?”
Thalia và Nico vẫn đang bị mê hoặc, nhìn chằm chằm vào bà ta như thể đó chính là người mẹ đã mất từ lâu của họ. Tôi nghĩ về những người bạn khác mà tôi đã nhìn thấy họ chết – Bianca di Angelo, Zôe Nightshade, Lee Fletcher, đến một số tên đại loại như thế.
“Tôi đã chúc phúc cho họ,” tôi nói. “Họ đã qua đời. Họ không phải là những con ma. Giờ, hãy tránh xa những bạn tôi ra!”
Tôi chém mạnh vào Melinoe. Bà ta nhanh chóng lùi lại, càu nhàu với sự thất vọng. Màn sương quanh các bạn tôi đang dần tan đi. Họ đứng đó chớp chớp mắt nhìn con ma phía trước mặt như thể họ vừa nhìn thấy hình dạng gớm ghiếc của bà ta.
“Đó là cái gì?” Thalia nói. “Ở đâu...”
“Đó là một cái bẫy,” Nico nói. “Bà ta đã lừa chúng ta.”
“Các ngươi đã quá muộn rồi, lũ á thần đáng ghét,” Melinoe nói. Một cánh hoa cẩm chướng nữa rơi xuống, chỉ còn lại một cánh duy nhất trên bông hoa. “Sự thỏa thuận đã được thiết lập.”
“Thỏa thuận nào?” tôi gặng hỏi.
Melinoe đang tạo ra những tiếng suỵt suỵt, và tôi nhận ra rằng đó là cách bà ta cười. “Có rất nhiều con ma, anh bạn á thần trẻ tuổi à. Họ mong ước được giải thoát. Khi Kronos thống trị thế giới, ta sẽ có thể tự do đi giữa những con người bình thường cả ngày và đêm, gieo rắc nỗi kinh sợ vì họ đáng nhận được điều đó.”
“Thanh kiếm của Hadđâu?” tôi hỏi. “Ethan đâu?”
“Kết thúc rồi,” Melinoe hứa. “Ta sẽ không ngăn ngươi. Ta không cần làm thế. Nhanh thôi, Percy Jackson, ngươi sẽ có rất nhiều con ma. Và ngươi sẽ nhớ ta.”
Thalia kéo cung và hướng nó về phía con ma. “Nếu ngươi mở một đường lên thế giới loài người, ngươi có thực sự nghĩ rằng Kronos sẽ tưởng thưởng cho ngươi sao? Ông ta sẽ quẳng ngươi xuống Tartarus cùng với tất cả các bề tôi của thần Hades.”
Melinoe nhe răng ra, “Mẹ của ngươi đã đúng, Thalia. Ngươi là một đứa con gái chỉ biết giận dữ. Giỏi việc bỏ trốn. Ngoài ra chẳng có gì nữa.”
Mũi tên được bắn ra, nhưng khi nó chạm vào Melinoe bà ta biến mất trong màn sương, chẳng để lại gì ngoài tiếng cười khó nghe của bà ta. Mũi tên của Thalia bắn vào tảng đá và hoàn toàn không nguy hại gì.
“Con ma ngu ngốc,” cô ấy làu bàu.
Tôi có thể nói cô ấy thực sự run rẩy. Đôi mắt cô ấy rươm rướm đỏ. Hai tay cô ấy run run. Nico trông khá choáng váng như thể ai đó đánh vào giữa đôi mắt của cậu ấy vậy.
“Tên trộm...” cậu ấy nói. “Chắc chắn ở trong động. Chúng ta phải ngăn hắn ta trước khi...”
Ngay lúc đó, cánh hoa cuối cùng rơi xuống. Đóa hoa biến thành màu đen và héo rũ.
“Quá trễ,” tôi nói.
Tiếng cười của một người đàn ông vang lên từ phía bên dưới ngọn núi.
“Ngươi nói đúng về điều đó,” một giọng nói vang lên. Có hai người đàn ông xuất hiện ở miệng hang – một cậu nhóc với miếng che ở mắt và một người đàn ông cao ba mét trong bộ áo quần liền nhau rách rưới. Tôi nhận ra cậu nhóc: Ethan Nakamura, con trai của Nemesis. Trong tay cậu ta là thanh kiếm chưa hoàn chỉnh - một lưỡi kiếm hai lưỡi được làm bằng sắt Stygian đen với thiết kế hình bộ xương được khắc nổi bằng bạc. Nó không có cán, nhưng ở cuối lưỡi kiếm là một chiếc chìa khóa vàng, y như hình ảnh tôi được nữ thần Persephone cho thấy.
Gã khổng lồ đứng cạnh hắn ta có đôi mắt bằng bạc nguyên chất. Khuôn mặt ông ta được bao phủ bởi lớp râu lởm chởm và mái tóc xám nhô ra một cách mất trật tự. Ông ta trông mảnh khảnh và phờ phạc trong bộ áo quần tù rách nát, như thể ông ta vừa trải qua một vài ngàn năm trước đây ở đáy một cái hố, nhưng ngay cả khi trong tình trạng yếu ớt như thế ông ta trông khá là đáng sợ. Ông ta đưa một tay mình ra và một cái giáo khổng lồ xuất hiện. Tôi nhớ những gì Thalia đã nói về Iapetus: Tên ông ta có nghĩa là ‘Mũi Khoan’ vì đó là những gì ông ta muốn làm với kẻ thù của mình.
Tên khổng lồ Titan cười đầy độc ác. “Và giờ ta sẽ hủy diệt bọn bây.”
“Ông chủ!” Ethan cắt ngang. Hắn ta mặc bộ quần áo dã chiến với chiếc balô đeo lủng lẳng sau lưng. Miếng che mắt của hắn vểnh lên, khuôn mặt hắn phủ đầy bồ hóng và mồ hôi. “Chúng ta đã có thanh kiếm. Chúng ta nên...”
“Được rồi, được rồi,” tên khổng lồ Titan nói với vẻ sốt ruột. “Ngươi đã làm rất tốt, Nawaka.”
“Là Nakamura thưa ông chủ.”
“Gì cũng được. Ta chắc em trai Kronos của ta sẽ tưởng thưởng cho ngươi. Nhưng giờ chúng ta đang có việc giết người cần phải chú tâm.”
“Chúa tể của tôi,” Ethan kiên trì thuyết phục. “Ngài chưa thực sự có được toàn bộ sức mạnh. Chúng ta nên đi lên và triệu tập các em trai ngài ở thế giới trên kia. Chúng ta được lệnh phải bỏ trốn.”
Tên khổng lồ Titan quay đầu lại về phía hắn ta. “BỎ TRỐN? Ngươi vừa mới nói BỎ TRỐN?”
Mặt đất rung chuyển. Ethan ngã nện mông xuống đất và bò lùi ra sau. Thanh kiếm chưa hoàn chỉnh của thần Hades kêu lách cách khi va vào các tảng đá. “Ô-ô-ông chủ, làm ơn...”
“IAPETUS KHÔNG BỎ TRỐN! Ta đã chờ đợi ba niên kỷ để được gọi ra khỏi cái hố đó. Ta muốn trả thù, và ta sẽ bắt đầu làm điều đó bằng cách giết hết những kẻ yếu đuối này!”
Ông ta chĩa mũi giáo vào tôi và tấn công.
Nếu ông ta có đủ sức mạnh, tôi hoàn toàn không nghi ngờ ông ta sẽ đâm xuyên qua giữa người tôi. Ngay cả khi yếu ớt và vừa mới ra khỏi hố, ông ta khá nhanh. Ông ta di chuyển như một cơn lốc xoáy, chém cực kỳ nhanh đến độ tôi khó có thời gian né cú tấn công trước khi thanh giáo của ông ta đâm xuyên qua tảng đá nơi tôi vừa mới đứng.
Tôi choáng váng đến độ khó có thể giữ thanh kiếm của mình. Iapetus giật mạnh thanh giáo ra khỏi mặt đất, nhưng khi ông ta quay lại đối đầu với tôi, Thalia đã bắn tên vào bên sườn, từ vai đến đầu gối của ông ta. Ông ta rống lên và quay sang cô ấy, trông còn giận dữ hơn là bị tổn thương.han Nakamura cố rút thanh kiếm của hắn ta ra, nhưng Nico đã hét lên, “Ta nghĩ ngươi không nên làm điều đó!”
Mặt đất trước mặt Ethan nứt ra. Ba tên lính xương được vũ trang xuất hiện giao chiến với hắn ta và đẩy hắn ta lùi lại. Thanh kiếm của thần Hades vẫn nằm trên các tảng đá. Nếu tôi có thể lấy được nó...
Iapetus chém mạnh thanh giáo vào Thalia và cô ấy nhảy ra khỏi hướng đi của nó. Cô ấy thả cây cung của mình xuống để có thể rút dao của mình ra, nhưng cô ấy sẽ không cầm cự được lâu trong trận chiến gay go này.
Nico để Ethan lại cho các chiến binh xương và tấn công Iapetus. Tôi đang ở phía trước mặt ông ta. Tôi cảm thấy vai mình sắp nổ tung, nhưng tôi lao vào tên khổng lồ Titan đó và đâm mạnh thanh Thủy Triều xuống xuyên qua bắp chân của tên khổng lồ Titan đó.
“AHHHH!” máu vàng thần thánh chảy ra từ vết thương. Iapetus xoay người lại và cán giáo của ông ta quất mạnh vào người tôi, hất tôi văng ra xa.
Tôi đâm sầm vào các tảng đá, sau đó rơi xuống kế bên Sông Lethe.
“MÀY CHẾT TRƯỚC!” Iapetus rống lên khi ông ta đi khập khiễng về phía tôi. Thalia cố gây chú ý bằng cách hạ gục ông ta bằng cung lửa điện từ các cây dao của cô ấy, nhưng đòn tấn công của cô ấy chỉ như những con muỗi mà thôi. Nico đâm ông ta bằng thanh kiếm của mình, nhưng Iapetus đã hất cậu ấy văng sang một bên mà chẳng thèm nhìn. “Ta sẽ giết tất cả các ngươi! Sau đó ta sẽ quăng linh hồn của các ngươi vào trong bóng tối bất tận của Tartarus!”
Mắt tôi nhìn thấy toàn các vết đen. Tôi hoàn toàn không thể di chuyển. Chỉ thêm một vài phân và tôi sẽ rơi lộn cổ vào dòng sông.
Dòng sông.
Tôi nuốt mạnh, hy vọng giọng nói của tôi vẫn còn hoạt động. “Ngươi... ngươi thậm chí còn xấu hơn cả con trai mình,” tôi chế giễu tên khổng lồ Titan. “Ta có thể hiểu được gã Atlas có được sự ngu ngốc của hắn từ nơi nào.”
Iapetus gầm gừ. Ông ta đi khập khiễng về phía tôi và nâng thanh giáo của ông ta lên.
Tôi không biết liệu tôi có còn đủ sức mạnh hay không, nhưng tôi phải thử. Iapetus đâm mạnh thanh giáo xuống và tôi lăn qua một bên. Thanh giáo đâm xuyên qua mặt đất kế bên nơi tôi đang đứng. Tôi vươn tay lên và nắm lấy cổ áo của ông ta, hy vọng vào sự thật là ông ta đang bị thương và mất cân bằng. Ông ta cố đứng vững, nhưng tôi đã duhết sức lực của mình để kéo ông ta về phía trước. Ông ta trượt chân và ngã xuống, nắm chặt lấy tay tôi trong cơn hoảng loạn, sau đó chúng tôi cùng nhau rơi vào sông Lethe.
TOOOOÕM! Tôi nhanh chóng chìm vào trong dòng nước đen xì.
Tôi cầu nguyện thần Poisedon bảo vệ tôi, và khi tôi lặn xuống đáy, tôi chợt nhận ra mình hoàn toàn khô ráo. Tôi biết quyền lợi của bản thân. Và tôi vẫn đang giữ chặt cổ áo của tên khổng lồ Titan.
Dòng chảy ắt đã tách ông ta ra khỏi tay tôi, nhưng không biết sao dòng sông tự đổi hướng xung quanh tôi, để chúng tôi lại với nhau.
Với một ít sức mạnh còn lại của mình, tôi leo ra khỏi dòng sông, kéo theo Iapetus bằng cánh tay lành lặn của mình. Chúng tôi đổ ập người xuống bên bờ sông – tôi hoàn toàn khô ráo, tên khổng lồ ướt nhẹp. Đôi mắt bạc của ông ta giờ mở lớn như mặt trăng.
Thalia và Nico đứng và nhìn xuống tôi với vẻ mặt đầy kinh ngạc. Ở phía trên hang động, Ethan Nakamura vừa mới chém xong chiến binh xương cuối cùng. Hắn ta quay người lại và hóa đá khi nhìn thấy người khổng lồ Titan đồng minh của mình đang nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
“Chúa tể... chúa tể của ta?” Cậu ta gọi.
Iapetus ngồi dậy và nhìn chằm chằm vào hắn ta. Sau đó ông ta quay lại và mỉm cười với tôi.
“Chào,” ông ta hỏi. “Tôi là ai?”
“Ông là bạn của tôi,” tôi buột miệng. “Ông là... Bob.”
Điều đó dường như khiến ông ta rất hài lòng. “Ta là bạn của cậu, Bob.”
Cố nhiên, Ethan có thể nhận ra là mọi việc không diễn ra theo như mong đợi. Hắn ta liếc nhìn thanh kiếm của thần Hades đang nằm trên mặt đất, nhưng trước khi hắn ta có thể lao tới, một mũi tên bạc được bắn ra cắm chặt lên mặt đất ngay trước mắt cậu ta.
“Không phải hôm nay, thằng nhóc,” Thalia cảnh cáo. “Chỉ thêm một bước nữa thôi, tao sẽ ghim bàn chân mày vào đá đấy.”
Ethan bỏ chạy – chạy thẳng vào hang động của Melinoe, Thalia ngắm vào lưng hắn ta, nhưng tôi nói, “Không. Để cho hắn đi.”
Cô ấy cau mày nhưng hạ cây cung xuống.
Tôi không chắc tại sao tôi lại muốn thả Ethan. Tôi đoán đã có đủ trận đánh trong một ngày, và thành thật mà nói, tôi cảm thấy hối tiếc cho thằng bé. Nó sẽ gặp đủ rắc rối khi tường thuật mọi chuyện lại cho Kronos.
Nico cúi xuống cầm thanh kiếm của thần Hades một cách tôn sùng. “Chúng ta đã lấy lại được. Chúng ta thực sự đã lấy lại được thanh kiếm.
“Chúng ta đã?” Iapetus hỏi. “Tôi có giúp gì nhiều không?”
Tôi cố trưng ra một nụ cười yếu ớt: “Có đấy, Bob. Cậu đã làm rất tốt.”
Chúng tôi có một chuyến đi tốc hành về cung điện của thần Hades. Nico đã chuyển lời trước, nhờ có những hồn ma mà cậu ấy gọi lên khỏi mặt đất, và chỉ trong vòng vài phút, Ba Nữ Thần Báo Thù tự đến đưa họ quay trở về. Họ không thích thú gì việc mang theo Bob – vị thần Titan, nhưng tôi không đành để ông ta lại một mình, đặc biệt sau khi ông ta nhìn thấy vết thương trên vai tôi, nói, “Ôi chao,” và đã chữa lành nó chỉ với một cái chạm nhẹ.
Dù sao đi nữa, vào thời điểm chúng tôi đến phòng ngai của thần Hades, tôi cảm thấy thật tuyệt. Vị thần của cái chết ngồi trên chiếc ngai làm bằng xương, nhìn trừng trừng vào chúng tôi và vuốt vuốt bộ râu đen của mình như thể ông ta đang suy ngẫm cách tốt nhất để tra tấn chúng tôi. Nữ thần Persephone ngồi kế bên ông ta, không nói một lời, khi Nico giải thích về cuộc phiêu lưu của chúng tôi.
Trước khi chúng tôi đưa trả lại thanh kiếm, tôi khăng khăng buộc thần Hades phải thề không sử dụng nó chống lại các vị thần. Đôi mắt ông ta lóe sáng như thể muốn thiêu cháy tôi vậy, nhưng cuối cùng ông ta nghiến răng đưa ra lời thề.
Nico đặt thanh kiếm ở chân cha mình và cúi đầu, chờ đợi sự tưởng thưởng từ cha mình.
Thần Hades nhìn vợ mình. “Nàng đã không tuân theo mệnh lệnh trực tiếp của ta.”
Tôi không chắc ông ấy đang nói gì, nhưng nữ thần Persephone không phản ứng, ngay cả với cái nhìn xem thường từ ông ấy.
Thần Hades quay lại nhìn Nico. Ánh mắt ông ấy dịu đi chỉ một giây, như đá mềm hơn thép. “Con sẽ không nói chuyện này ra với mọi người.”
“Vâng, thưa ngài,” Nico đồng ý.
Ông ấy liếc nhìn tôi. “Và nếu các bạn của con không giữ mồm giữ miệng, cha sẽ cắt lưỡi chúng.”
“Xin cứ tự,” tôi nói.
Thần Hades nhìn thanh kiếm. Đôi mắt ông ấy đầy giận dữ và một điều gì khác nữa – nó tương tự như sự khao khát. Ông ấy búng ngón tay. Nữ Thần Báo Thù hạ cánh xuống từ trên đỉnh ngai của ông ấy.
“Mang lưỡi kiếm này quay trở về lại xưởng rèn,” ông ta nói với họ. “Ở đó với các thợ rèn cho đến khi nó hoàn tất, và sau đó đem nó trở lại cho ta.”
Nữ Thần Báo Thù biến mất trong không khí cùng với vũ khí, và tôi tự hỏi còn bao lâu nữa sẽ đến ngày tôi hối hận vì những gì xảy ra ngày hôm nay. Luôn có những cách để lách khỏi lời thề, và tôi nghĩ rằng thần Hades sẽ tìm ra được một trong số chúng.
“Người thật khôn ngoan, chúa tể của ta,” nữ thần Persephone nói.
“Nếu ta khôn ngoan,” ông ta làu bàu, “ta sẽ nhốt nàng trong phòng nàng. Nếu nàng không tuân lời ta một lần nữa...”
Ông ta không nói hết lời đe dọa của mình. Sau đó ông ta búng tay và biến mất vào bóng tối.
Nữ thần Persephone trông còn xanh xao hơn so với bình thường. Bà ấy mất một lúc để vuốt thẳng lại áo đầm, sau đó quay về phía chúng tôi. “Các ngươi đã làm rất tốt, các á thần.” Bà ta vẫy tay và ba bông hồng đỏ xuất hiện dưới chân chúng tôi. “Đè nát những bông hồng này, các ngươi sẽ quay trở lại thế giới của các ngươi. Các ngươi có được lời cảm ơn từ chúa tể của ta.”
“Tôi có thể cho là thế,” Thalia càu nhàu.
“Tạo ra thanh kiếm là ý tưởng của bà,” tôi đột nhiên hiểu rõ. “Đó là lý do tại sao thần Hades đã không có mặt ở đây khi bà trao cho chúng tôi nhiệm vụ. Thần Hades đã không biết đến chuyện thanh kiếm biến mất. Ông ta thậm chí không biết đến sự tồn tại của nó.”
“Nhảm nhí,” nữ thần nói.
Nico nắm chặt nắm tay. “Percy nói đúng. Bà muốn thần Hades tạo ra thanh kiếm này. Ông ấy đã nói “Không” với bà. Ông ấy biết việc đó quá nguy hiểm. Các vị thần khác sẽ không bao giờ tin ông ấy. Việc đó sẽ xóa bỏ sự cân bằng về sức mạnh.”
“Rồi nó bị đánh cắp,” Thalia nói. “Bà đã đóng cửa Địa Ngục, không phải thần Hades. Bà không thể nói với ông ấy chuyện đã xảy ra. Và bà cần chúng tôi tìm thanh kiếm về trước khi thần Hades biết chuyện. Bà đã lợi dụng
Nữ thần Persephone liếm môi mình. “Điều quan trọng là Hades giờ đã chấp nhận thanh kiếm. Ông ấy sẽ hoàn tất nó, và chồng ta sẽ trở nên mạnh mẽ như thần Zeus hoặc thần Poseidon. Vương quốc của chúng ta sẽ được bảo vệ để chống lại Kronos... hoặc bất cứ ai cố đe dọa chúng ta.”
“Và chúng tôi là nguyên nhân,” tôi nói đầy khốn khổ.
“Các ngươi đã rất hữu ích,” nữ thần Persephone đồng ý. “Có lẽ một phần thưởng cho sự im lặng của các ngươi...”
“Biến đi,” tôi nói, “trước khi tôi mang bà ném xuống sông Lethe. Bob sẽ giúp tôi. Phải không, Bob?”
“Bob sẽ giúp cậu!” Iapetus đồng ý đầy phấn khởi.
Mắt nữ thần Persephone mở lớn, và sau đó bà ta biến mất trong một cơn mưa hoa cúc.
Nico, Thalia, và tôi nói lời tạm biệt ở ban công nhìn ra Asphodel. Bob thần Titan ngồi bên trong, đang xây nhà bằng các khúc xương và cười vui vẻ mỗi khi nó sụp đổ.
“Em sẽ xem chừng ông ta,” Nico nói. “Ông ta giờ đã vô hại. Có thể... em không biết. Chúng ta có thể huấn luyện cho ông ấy làm điều gì đó thật tốt, chẳng hạn.”
“Em chắc là em muốn ở lại đây chứ?” tôi hỏi. “Nữ thần Persephone sẽ khiến cuộc sống của em vô cùng khốn đốn.”
“Em phải ở lại,” cậu bé khẳng định. “Em muốn ở gần cha em. Ông ấy cần một người cố vấn tốt hơn.”
Tôi không thể tranh cãi về điều đó. “Ừm, vậy nếu em cần bất cứ điều gì...”
“Em sẽ lên tiếng,” cậu bé hứa. Cậu bé bắt tay với Thalia và tôi. Cậu bé quay lại để rời đi, nhưng cậu bé nhìn tôi thêm một lần nữa. “Percy, anh không quên lời đề nghị của em chứ?”
Một sự ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. “Anh vẫn còn đang nghĩ đến điều đó.”
Nico gật đầu. “Được rồi, bất cứ khi nào anh sẵn sàng.”
Sau khi cậu bé rời đi, Thalia hỏi. “Đề nghị gì thế?”
“Một điều cậu bé đã nói với tớ vào mùa hè năm ngoái,” tôi nói. “Một cách hợp lý để chiến đấu với Kronos. Nó quá nguy hiểm. Và tớ thì đã có quá đu nguy hiểm cho một ngày rồi.”
Thalia gật đầu. “Trong trường hợp đó, vẫn còn muốn ăn tối chứ?”
Tôi không thể không mỉm cười. “Sau tất cả những chuyện này, cậu vẫn còn đói bụng sao?”
“Này,” cô ấy nói, “ngay cả các vị thần cũng phải ăn. Tớ nghĩ về món hamburger thịt băm có lẫn pho mát ở quán McHale’s.”
Và chúng tôi cùng nhau đạp nát những bông hồng dẫn lối quay về thế giới con người.
***
Đọc tiếp
Percy Jackson Tập 5: Vị Thần Cuối Cùng