Quãng thời gian còn lại của mùa hè năm đó dường như thật lạ vì nó trôi đi quá bình yên. Những hoạt động hằng ngày vẫn tiếp diễn: bắn cung, leo núi, cưỡi ngựa pegasus. Chúng tôi chơi trò cướp cờ (mặc dù tất cả chúng tôi đều né tránh Nắm Tay của thần Zeus). Chúng tôi ca hát bên lửa trại, đua xe ngựa rồi chơi khăm những nhà khác. Tôi đã dành rất nhiều thời gian với Tyson, chơi đùa cùng cô chó O’Leary, nhưng tối đến nó vẫn tru tréo vì nhớ người chủ cũ. Tôi và Annabeth gần như tránh gặp nhau. Tôi thấy vui khi ở cùng cô ấy, nhưng nó cũng là một kiểu tổn thương. Và lại càng tổn thương hơn khi không được gặp nhau.
Tôi muốn nói chuyện với Annabeth về Kronos, nhưng tôi không thể làm điều đó mà không nhắc đến Luke. Và Luke chính là chủ đề mà tôi không thể nào đề cập tới. Annabeth sẽ ngăn tôi lại nếu tôi có ý
Tháng Bảy trôi qua với màn bắn pháo hoa trên bãi biển vào ngày Quốc khánh. Thời tiết tháng Tám nóng nực đến nỗi những trái dâu tây đã bắt đầu rám nắng trên những cánh đồng. Cuối cùng thì ngày khép lại hội trại cũng đã đến. Một bức thư được theo mẫu chuẩn xuất hiện trên giường tôi sau bữa sáng. Bức thư cảnh báo rằng các yêu nữ mình người cánh chim làm vệ sinh sẽ sơi tái tôi nếu tôi ở lại quá trưa.
Đúng mười giờ, tôi đứng trên đỉnh Đồi Con Lai để chờ xe của trại đến chở tôi vào thành phố. Tôi đã sắp xếp để O’Leary lại trại, nơi bác Chiron hứa sẽ chăm sóc nó. Tôi và Tyson sẽ thay nhau đến thăm nó trong năm.
Tôi đã hy vọng Annabeth cũng tới Manhattan, nhưng cô ấy chỉ đến tiễn tôi. Annabeth nói muốn ở lại trại thêm một thời gian nữa. Cô ấy sẽ chăm sóc bác Chiron cho đến khi chân bác ấy bình phục hoàn toàn, đồng thời nghiên cứu laptop của Deadalus, việc đã chiếm hết thời giờ của cô trong suốt hai tháng vừa qua. Sau đó cô ấy sẽ về thăm cha ở San Francisco.
“Tớ sẽ theo học tại một trường tư ở đó,” Annabeth nói. “Có thể tớ sẽ ghét nó nhưng mà...” cô ấy nhún vai.
“Ừ, nhớ gọi điện cho tớ nhé.”
“Tất nhiên rồi,” Cô ấy nói một cách miễn cưỡng. “Tớ sẽ để ý nếu có tin tức của...”
Lại thế nữa rồi. Luke. Cô ấy không thể nói tên hắn ta mà không kèm theo nỗi đau, lo âu và tức giận.
“Annabeth này,” tôi nói. “Đoạn cuối của Lời Sấm Truyền đó là gì?”
Cô ấy cứ dán mắt vào khu rừng phía xa mà không nói câu nào.
“Ngươi sẽ đi vào bóng tối của mê cung vô tận,” tôi nhớ lại. “Người chết, kẻ phản bội và người mất tích sẽ được triệu hồi. Chúng ta đã gọi nhiều linh hồn đã chết. Chúng ta đã cứu Ethan Nakamura, người hóa ra là kẻ phản bội. Chúng ta đã tìm thấy linh hồn của thần Pan, người mất tích.”
Annabeth lắc đầu có ý muốn tôi ngừng lại.
“Ngươi sẽ đứng lên hoặc ngã xuống dưới bàn tay của ma vương,” tôi tiếp tục. “Đó không phải là Minos như tớ từng nghĩ. Mà là Nico. Cậu ấy đã cứu chúng ta khi quyết định đứng về phía bọn mình. Và sự kháng cự cuối cùng của đứa con của nữ thần Athena – đó chính là Daedalus.”
“Phá hủy với hơi thở cuối cùng của một anh hùng. Giờ thì điều đó đã có nghĩa. Daedalus đã chết để phá hủy Mê Cung. Nhưng còn điều cuối...”
“Mất đi tình yêu còn tệ hơn là cái chết.” Annabeth rưng rưng nước mắt. “Đó chính là dòng cuối cùng đấy, Percy. Cậu vừa lòng chưa?”
Mặt trời bỗng nhiên trở nên lạnh giá hơn trước đó. “Ồ,” tôi nói. “Vậy là Luke...”
“Percy, tớ không biết lời tiên tri đó ám chỉ ai. Tớ không biết nếu...” Cô ấy ngập ngừng đầy bất lực. “Tớ và Luke... trong nhiều năm, anh ấy là người duy nhất thực sự quan tâm đến tớ. Tớ đã nghĩ....”
Trước khi Annabeth tiếp tục nói, một chùm ánh sáng hiện ra ngay cạnh chúng tôi, giống như ai đó mở ra một tấm rèm bằng vàng trong không khí.
“Con không có gì phải ân hận cả, Annabeth yêu quý.” Đứng trên ngọn đồi là một người phụ nữ rất cao trong bộ đồ màu trắng, mái tóc đen của bà được tết lại vắt ngang vai.
“Nữ thần Hera,” Annabeth nói.
Nữ thần mỉm cười. “Con đã tìm được câu trả lời đúng như ta nghĩ. Cuộc tìm kiếm của con đã thành công.”
“Thành công sao?” Annabeth nói. “Luke đã ra đi. Daedalus đã chết. Thần Pan đã chết. Làm sao có thể...”
“Gia đình chúng ta đã an toàn,” nữ thần Hera nhấn mạnh. “Những con người đó nên ra đi. Ta tự hào về con.”
Tôi nắm chặt bàn tay lại. Tôi không thể tin là bà ta lại có thể nói những điều này. “Chính bà đã trả tiền cho Geryon để chúng tôi đi qua nông trại đó đúng không ?”
Nữ thần Hera nhún vai. Bộ đồ của bà ta lấp lánh trong sắc màu của cầu vồng. “Ta chỉ muốn giúp mọi người tăng tốc thôi.”
“Nhưng bà đã không hề quan tâm đến Nico. Bà vui sướng khi cậu ta đứng về phía các thần Titan.”
“Ôi thôi nào.” Nữ thần Hera phẩy tay một cách đầy miệt thị. “Con trai của Hades cũng tự biết mà. Không ai muốn sự hiện diện của cậu ta cả. Nó không thuộc về nơi này.”
“Thần Hephaestus đã đúng. Bà chỉ quan tâm đến cái gia đình hoàn hảo của bà mà thôi, chứ không quan tâm đến con người thực sự.” Tôi hét lên
Đôi mắt nữ thần bỗng rực sáng đầy nguy hiểm. “Cẩn thận đấy, con trai của Poseidon. Trong mê cung, ta dẫn đường cho ngươi nhiều hơn những gì ngươi biết. Ta về phe ngươi khi ngươi đối mặt với Geryon. Ta giúp cho mũi tên của ngươi bay thẳng hướng. Ta đưa ngươi tới đảo của Calypso. Ta mở đường cho ngươi đến ngọn núi của các thần Titan. Annabeth, con yêu, con thấy ta đã giúp đỡ thế nào chưa? Ta sẽ rất vui nếu có một vật hiến tế cho những nỗ lực của ta.”
Annabeth đứng ngây như tượng. Có thể cô ấy đã nói lời cám ơn. Có thể đã hứa sẽ tổ chức buổi nướng thịt ngoài trời cho nữ thần Hera và quên hết đi mọi chuyện. Nhưng Annabeth nghiến chặt răng ngoan cố. Trông vẻ mặt cô ấy hệt như khi đối mặt với con Nhân sư – cô ấy sẽ không chấp nhận trả lời một cách dễ dàng, cho dù nó có thể mang lại cho cô biết bao phiền toái. Tôi nhận ra đó là một trong những điều tôi thích nhất ở Annabeth.
“Percy nói đúng.” Annabeth quay lưng về phía nữ thần. “Bà mới chính là người thừa, nữ hoàng Hera ạ. Vì vậy lần sau, xin cám ơn... à mà thôi, xin khỏi.”
Nụ cười mỉa mai của nữ thần Hera còn tệ hơn của ả empousa. Thân hình bà bắt đầu rực sáng. “Ngươi sẽ phải hối tiếc vì sự lăng mạ này, Annabeth. Ngươi sẽ phải hối tiếc rất nhiều.”
Tôi ngoảnh đi khi nữ thần Hera trở về hình dạng thánh thần thực sự và biến mất trong vệt sáng chói lòa.
Đỉnh đồi bình yên trở lại. Phía trên cây thông, con rồng Peleus vẫn ngủ dưới Bộ Lông Cừu Vàng như thể không hề có chuyện gì xảy ra.
“Tớ... tớ xin lỗi,” Annabeth nói với tôi. “Tớ phải quay lại thôi. Tớ sẽ giữ liên lạc với cậu.”
“Nghe này Annabeth...” Tôi nghĩ về ngọn núi St. Helen, về hòn đảo Calypso, về Luke, Rachel Elizabeth Dare và về việc mọi chuyện bỗng nhiên trở nên phức tạp thế nào. Tôi muốn nói với Annabeth rằng tôi thật sự không muốn trở nên xa cách với cô ấy.
Rồi Argus bóp còi xe dưới đường và tôi đã bỏ mất cơ hội.
“Cậu nên đi đi,” Annabeth nói. “Cẩn thận nhé, Óc Tảo Biển.”
Cô ấy chạy xuống đồi. Tôi nhìn theo cho đến khi cô ấy vào trong nhà mình. Annabeth không ngoái lại lấy một lần.
Hai ngày sau là sinh nhật tôi. Tôi chưa bao giờ báo cho mọi người vì ngày sinh nhật rơi đúng kỳ nghỉ hè nên sẽ người bạn nào ở trại có thể đến, và tôi cũng không có nhiều bạn là người thường. Ngoài ra, trở nên già đi cũng chẳng phải điều gì hay ho mà ăn mừng khi tôi đã nhận được Lời Sấm Truyền rằng mình sẽ hủy diệt hoặc cứu lấy thế giới vào năm mười sáu tuổi. Hiện giờ tôi đang chuẩn bị bước sang tuổi mười lăm và thời gian của tôi đã gần hết.
Mẹ tổ chức cho tôi một bữa tiệc nhỏ tại căn hộ. Paul Blofis ghé qua nhưng cũng không sao vì bác Chiron đã dùng Màn Sương Mù để thuyết phục mọi người tại trường Goode rằng tôi chẳng liên quan gì đến vụ nổ ở phòng học nhạc. Giờ thì Paul và những người làm chứng còn lại tin rằng Kelli là một hoạt náo viên điên loạn và ném bom liều chết, trong khi tôi chỉ là một kẻ ngoài cuộc vô tội đã sợ hãi và bỏ chạy khỏi hiện trường. Tôi vẫn được phép quay trở lại trường làm tân học sinh vào tháng tới. Nếu tôi muốn được lưu trong học bạ là năm nào cũng bị đuổi khỏi trường thì tôi sẽ phải cố gắng hơn nhiều.
Tyson cũng đến dự bữa tiệc sinh nhật của tôi và mẹ tôi đã nướng thêm hai chiếc bánh xanh chỉ cho riêng mình cậu ấy. Trong lúc Tyson giúp mẹ tôi thổi những quả bóng thì Paul nhờ tôi giúp việc trong bếp.
Khi chúng tôi đổ rượu bân, ông nói, “Ta nghe nói mẹ đã đăng kí cho cháu lớp học lái xe mùa thu này.”
“Vâng, thật tuyệt. Cháu rất háo hức.”
Thật sự là tôi đã luôn muốn lấy bằng lái xe, nhưng có lẽ tôi chẳng mấy thiết tha với việc đó nữa và Paul cũng nhận ra điều này. Thật lạ là đôi lúc Paul khiến tôi nhớ về bác Chiron, làm sao ông ấy có thể nhìn bạn và biết bạn đang nghĩ gì. Có lẽ đó là bản năng của một người thầy giáo.
“Cháu đã trải qua một mùa hè dữ dội,” Paul nói. “Ta đoán cháu đã mất đi một người rất quan trọng. Và... gặp vấn đề với một cô gái đúng không?”
Tôi trố mắt nhìn Paul. “Tại sao chú biết? Có phải mẹ cháu đã...”
Ông đưa hai tay lên. “Mẹ cháu không nói điều gì hết và ta cũng chẳng dò hỏi. Ta chỉ biết điều gì đó bất thường xảy đã ra với cháu thôi, Percy. Có rất nhiều điều thuộc về cháu mà ta không thể hiểu. Nhưng ta cũng đã trải qua tuổi mười lăm rồi và ta chỉ suy đoán từ nét mặt của cháu thôi... cháu đã trải qua một giai đoạn khó khăn.”
Tôi gật đầu. Tôi đã hứa với mẹ rằng sẽ nói với Paul sự thật về mình, nhưng giờ không phải lúc. “Cháu đã mất đi một vài người bạn trong trại,” tôi nói. “Ycháu là tuy không phải bạn thân nhưng vẫn...”
“Ta rất tiếc.”
“Vâng. Và còn về chuyện có liên quan đến phụ nữ...”
“Nào.” Paul đưa cho tôi ít rượu bân. “Mừng sinh nhật cháu mười lăm tuổi. Mong tuổi mới tốt lành đến với cháu.”
Chúng tôi cụng ly nhựa và uống.
“Percy này. Ta thấy hơi áy náy khi khiến cháu phải bận tâm thêm về điều này,” Paul nói. “Nhưng ta muốn hỏi cháu một điều.”
“Vâng ạ?”
“Chuyện về con gái đó.”
Tôi cau mày. “Ý chú là gì?”
“Ta đang nghĩ đến chuyện ngỏ lời cầu hôn mẹ cháu.”
Tôi suýt đánh rơi cốc rượu. “Ý chú là cưới mẹ cháu ấy à? Chú và mẹ cháu?”
“Ta có ý như thế. Ý cháu thế nào?”
“Chú đang xin phép cháu đấy à?”
Paul gãi râu mình. “Ta không chắc liệu đó có phải là xin phép không, nhưng bà ấy là mẹ cháu. Và ta biết cháu cũng đã trải qua nhiều chuyện. Ta sẽ thấy không thoải mái nếu như không nói chuyện đó với cháu trước. Như hai người đàn ông với nhau.”
“Hai người đàn ông ư,” tôi nhắc lại. Nghe thật lạ. Tôi nghĩ đến mẹ tôi và Paul, đến việc mẹ tôi cười nhiều hơn mỗi khi có Paul ở bên, đến việc Paul đã phá lệ để xin cho tôi vào trường trung học. Tôi nghe thấy giọng nói của mình vang lên: “Tuyệt đó Paul, cố lên.”
Ông ấy cười rất tươi. “Cạn ly nào Percy. Hãy nhập tiệc nào.”
Tôi đang chuẩn bị thổi nến thì tiếng chuông cửa vang lên.
Mẹ tôi cau mày. “Ai vậy nhỉ?”
Thật là lạ vì khu nhà chúng tôi mới chuyển đến có người gác cổng, nhưng ông ấy không hề gọi điện báo hay gì cả. Mẹ tôi mở cửa và kinh ngạc.
Đó là cha tôi. Ông mặc chiếc quần soóc Bermuda, áo sơmi Hawaii và đi đôi Birkenstocks như mọi khi. Bộ râu đen của ông được cắt tỉa gọn gàng cùng với đôi mắt xanh biển lấp lánh. Ông đội chiếc mũ méo mó được trang trí bằng mồi câu cá. Trên đó có ghi, Chiếc Câu Cá May Mắn Của Hải Vương.
“Pos...” mẹ tôi ngừng lại. Bà đỏ mặt đến tận chân tóc. “Ừm xin chào.”
“Xin chào Sally.” Poisedon nói. “Nàng trông vẫn xinh đẹp như mọi khi. Ta có thể vào không?”
Mẹ tôi kêu một tiếng không rõ là “đồng ý” hay “kêu cứu”. Thần Poisedon cho đó là lời đồng ý và bước vào.
Paul nhìn tới nhìn lui, cố gắng đọc nét mặt của chúng tôi. Cuối cùng ông ấy cũng bước lên và nói: “Xin chào, tôi là Paul Blofis.”
Thần Poisedon rướn lông mày khi hai người bắt tay. “Có phải ông nói là Cá Nóc không?”
“À không, thật ra là Blofis.”
“Ồ, tôi hiểu rồi.” Thần Poisedon nói. “Thật ngại. Tôi khá thích loài cá nóc. Tôi là Poseidon.”
“Poseidon à. Cái tên nghe thật thú vị.”
“Tôi rất thích cái tên đấy. Tôi có nhiều cái tên khác nhưng tôi vẫn thích Poseidon hơn.”
“Giống như tên của vị thần biển cả ấy nhỉ.”
“Ờ, đại loại như vậy.”
“Được rồi.” Mẹ tôi cắt ngang. “Mọi người rất vui khi anh có thể ghé qua đấy. Paul, đây là cha của Percy.”
“À.” Paul gật đầu, dù trông ông ấy không thoải mái cho lắm. “Ra thế.”
Thần Poseidon mỉm cười với tôi. “Con trai ta đây rồi. Và cả Tyson nữa à. Chào con.”
“Cha!!!” Tyson nhảy tới và ôm chặt lấy thần Poseidon, suýt chút nữa làm rơi chiếc mũ đi câu của ông.
Paul há hốc miệng. Ông quay sang nhìn mẹ tôi. “Tyson là...”
“Không phải con em đâu.” Mẹ tôi nói. “Đó là câu chuyện dài.”
“Ta không thể bỏ lỡ sinh nhật lần thứ mười lăm của Percy được,” thần Poseidon nói. “Vì sao ư, vì nếu như đây là thành phố Sparta thì hôm nay Percy đã là người đàn ông thực thụ rồi.”
“Đúng vậy” Paul nói. “Tôi cũng đã từng dạy lịch sử cổ đại.”
Đôi mắt thần Poseidon lấp lánh. “Đó là tôi. Lịch sử cổ đại. Sally, Paul, Tyson... mọi người có phiền không nếu tôi mượn Percy một lát?”
Ông khoác tay qua vai tôi rồi hướng tôi vào phía nhà bếp.
Khi còn lại hai người. Nụ cười của ông chợt tắt.
“Con thế nào, con trai của ta?”
“Con khỏe. Con đoán thế.”
“Ta đã nghe chuyện rồi.” thần Poseidon nói. “Nhưng ta muốn nghe trực tiếp từ con. Hãy kể cho ta mọi chuyện đi.
Tôi kể lại. Mặc dù tôi kể chuyện khá ấp úng nhưng ông vẫn lắng nghe chăm chú. Ánh mắt của ông không hề rời đi chỗ khác, nét mặt ông không hề thay đổi trong suốt câu chuyện. Khi tôi kể xong, ông khẽ gật đầu.
“Vậy là Kronos thực sự quay trở lại sao? Không lâu nữa một cuộc chiến sẽ ập đến?”
“Còn Luke thì sao ạ?” tôi hỏi. “Có phải anh ta đã ra đi thật rồi không?”
“Cha không biết Percy. Điều đó thật khó chịu.”
“Nhưng cơ thể anh ta là người thường. Liệu cha có thể tiêu diệt hắn ta không?”
Thần Poseidon suy tư. “Người thường ư, có thể. Nhưng có điều gì đó khác thường về Luke, con trai của ta. Ta không biết cậu ta đã được chuẩn bị để tiếp đón tiếp linh hồn của thần Titan như thế nào, nhưng cậu ta sẽ không dễ dàng bị giết đâu. Nhưng ta e rằng cậu ta sẽ bị giết nếu như chúng ta đưa Kronos quay trở lại địa ngục. Ta sẽ phải suy nghĩ thêm về chuyện này. Nhưng thật không may là ta còn có những vấn đề riêng nữa.”
Tôi nhớ những điều mà Tyson đã nói với tôi từ đầu hè. “Những vị thần già của biển cả?”
“Đúng vậy. Cuộc chiến xảy đến với ta trước, Percy. Ta không thể nán lại lâu. Thậm chí ngay cả lúc này đại dương cũng đang xung đột với chính nó. Đó là tất cả những gì ta có thể làm để giữ cho những cơn cuồng phong và bão táp không phá hủy thế giới bề mặt của con, cuộc chiến vô cùng căng thẳng.”
“Hãy để con xuống đó, hãy để con giúp.”
Mắt của thần Poseidon nheo lại khi ông cười. “Chưa được đâu con trai. Ta có cảm giác mọi người sẽ cần có con ở đây. Nó làm ta nhớ đến...” Ông lấy ra một đồng sand dollar và dúi nó vào tay tôi. “Quà sinh nhật của con. Nhớ chi tiêu đúng mực
“Hả, chi tiêu bằng sand dollar sao?”
“Đúng vậy, thời của ta một đồng sand dollar có thể mua được rất nhiều thứ. Ta nghĩ con vẫn có thể mua được nhiều thứ với nó nếu như con dùng đúng lúc.”
“Lúc nào ạ?”
“Khi thời điểm đến,” thần Poseidon nói. “Ta nghĩ con sẽ biết.”
Tôi nắm đồng sand dollar trong tay nhưng có điều gì đó làm tôi băn khoăn.
“Cha” tôi nói. “Khi con ở trong mê cung, con đã gặp Antaeus. Anh ta nói... anh ta nói rằng anh ta là con trai cưng của cha. Anh ta trang trí vũ đài thi đấu bằng đầu lâu và...”
“Nó đã dâng lên cho ta,” thần Poseidon nói. “Và con đang băn khoăn tại sao lại có người làm một chuyện khủng khiếp như vậy dưới tên của ta đúng không?”
Tôi miễn cưỡng gật đầu.
Thần Poseidon đặt bàn tay chai sạn lên vai tôi. “Percy này, những kẻ thấp bé làm những điều tồi tệ nhân danh thánh thần. Điều đó không có nghĩa các vị thần chúng ta đồng ý với điều đó. Cách mà con cái chúng ta hành động nhân danh tên chúng ta... ừm, nó thường chỉ rõ hơn về chính bản thân chúng hơn là của chúng ta. Và con, Percy, con mới là đứa con trai mà ta yêu quý nhất.”
Ông mỉm cười, và giây phút ấy, được ở cạnh ông trong căn bếp đã là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà tôi nhận được. Tiếng mẹ tôi vang lên trong trong phòng khách: “Percy ơi, nến đang chảy ra rồi kìa.”
“Con ra ngoài đó đi,” thần Poseidon nói. “Nhưng Percy này, có một điều cuối cùng mà con cần biết. Việc ở núi St Helens...”
Lúc đó tôi tưởng rằng ông ấy sẽ nói về việc Annabeth hôn tôi và tôi đỏ mặt. Nhưng rồi tôi nhận ra ông nói về một điều quan trọng hơn rất nhiều.
“Núi lửa vẫn tiếp tục phun trào,” ông nói. “Typhon đang cựa mình. Rất có thể sẽ sớm thôi, trong vài tháng hoặc nhiều nhất là một năm, hắn sẽ thoát khỏi xiềng xích.”
“Con xin lỗi,” tôi nói. “Con không cố ý.”
Thần Poseidon đưa tay lên. “Đó không phải lỗi của con, Percy ạ. Chuyện đó sớm muộn gì cũng xảy ra, với việc Kronos đánh thức những con quái vật cổ đại. Nhưng hãy thận trọng, nếu như Typhon cựa mình... nó sẽ không ư bất cứ thứ gì con đã đối mặt trước đó. Trước đây trong lần đầu hắn xuất hiện, tất cả sức mạnh của núi Olympus cũng không đủ để hạ hắn. Và lần này khi hắn cựa mình trở lại, hắn sẽ đến đây, đến New York. Rồi hắn sẽ thẳng tiến đến đỉnh Olympus.
Đó quả là một cái tin tuyệt vời dành cho ngày sinh nhật của tôi, nhưng thần Poseidon vỗ lên vai tôi như thể mọi chuyện vẫn vô cùng ổn thỏa. “Cha phải đi đây. Ăn bánh ngon nhé.”
Và thế là ông biến thành bụi nước và bay ra ngoài cửa sổ trong cơn gió biển ấm áp.
Tôi phải mất một chút công sức để thuyết phục Paul tin rằng cha tôi đã đi ra bằng thang thoát hiểm. Nhưng vì con người không thể tan biến vào trong hư vô được nên ông ấy đành phải tin như vậy.
Chúng tôi ăn bánh ngọt màu xanh và kem cho đến khi no căng. Sau đó chúng tôi chơi những trò như đố chữ và cờ tỉ phú. Tyson không giỏi chơi trò đoán chữ. Thay vì phải giữ bí mật thì nó lại cứ gào lên kết quả. Nhưng cậu nhóc chơi trò cờ tỉ phú rất giỏi. Cậu ấy đã đánh bại tôi sau đúng năm vòng đầu và sau đó khiến mẹ tôi và Paul phá sản. Tôi để họ chơi và đi vào phòng ngủ.
Tôi đặt một lát bánh xanh chưa ăn lên mặt tủ và tháo dây chuyền của Trại Con Lai đặt trên thành cửa sổ. Trên dây có ba hạt cườm tượng trưng cho ba mùa hè ở trại: một cái đinh ba, Lông Cừu Vàng, và một cái gần đây nhất: mê cung rối rắm – biểu tượng cho Cuộc chiến ở Mê Cung, như các trại viên bắt đầu gọi. Tôi suy nghĩ không biết hạt của năm sau sẽ trông thế nào nếu như tôi vẫn còn cơ hội giành thêm một hạt. Nếu như trại tồn tại được đến hè năm sau.
Tôi nhìn chiếc điện thoại cạnh giường. Tôi định gọi điện cho Rachel Elizabeth Dare. Khi mẹ hỏi tôi có muốn gọi ai đến bữa tiệc tối nay nữa không, tôi đã nghĩ đến Rachel. Nhưng tôi đã không gọi. Tôi không hiểu tại sao. Ý nghĩ đó khiến tôi lo lắng như khi mình đứng trước cánh cửa bước vào Mê Cung.
Tôi vỗ lên túi quần và lôi mọi thứ ra – Thủy Triều, khăn giấy Kleenex và chìa khóa căn hộ. Và tôi sờ thấy một cục nhỏ khi vỗ lên túi áo. Tôi thậm chí không nhận ra tôi đang mặc chiếc áo cotton trắng mà Calypso tặng tôi ở Ogygia. Tôi lấy ra một mảnh vải nhỏ, tháo ra và thấy một hạt giống cây Mảnh Trăng. Đó là một chồi non nhỏ xíu đã khô cong sau hai tháng nhưng tôi vẫn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của khu vườn ma thuật đó. Nó khiến tôi buồn.
Tôi nhớ lại yêu cầu cuối cùng của Calypso: Hãy trồng một khu vườn ở Manhattan cho tôi nhé, được không? Tôi mở cửa sổ và bước ra lối thoát hiểm.
Mẹ tôi có giữ một hộp trồng cây ở ngoài đó. Vào mùa xuân bà thường trồng hoa vào đấy nhưng bây giờ chỉ toàn đất là đất, chúng đang chờ đợi một điều mới đến. Bầu trời đêm hôm đó thật trong, mặt trăng tròn trịa chiếu trên con đường số 82. Tôi trồng chồi khô của cây Mảnh Trăng vào đấy rồi phun một ít rượu thánh từ bình nước trại.
Lúc đầu chẳng có điều gì xảy ra.
Sau đó, một thân cây bạc nhỏ xíu nhú lên từ mặt đất. Một cây Mảnh Trăng bé tẹo sáng lấp lánh trong một buổi tối mùa hè ấm áp.
“Cây đẹp đấy,” một giọng nói vang lên.
Tôi giật mình. Nico Di Angelo đứng ở cửa thoát hiểm ngay sát tôi. Cậu ta vừa mới xuất hiện ở đó.
“Xin lỗi,” cậu ta nói. “Không cố ý làm anh giật mình.”
“Không... không sao cả. Em làm gì ở đây vậy?”
Nico đã cao hơn một chút trong vài tháng vừa qua. Mái tóc cậu ta là một mớ bờm xờm màu đen. Cậu ta mặc áo phông đen, quần jean đen và đeo một cái nhẫn bạc mới có hình đầu lâu. Thanh kiếm sắt Stygian màu đen được đeo bên hông.
“Em đã thực hiện được một vài cuộc thăm dò,” cậu ta nói. “Em nghĩ anh muốn biết chuyện này, Daedalus đã bị trừng phạt rồi.”
“Cậu gặp ông ấy rồi sao?”
Nico gật đầu. “Minos muốn đun sôi ông ấy trong nước sốt bơ mãi mãi, nhưng cha em lại có ý khác. Deadalus sẽ xây cầu vượt và các dốc ra ở Asphodel. Nó sẽ giúp giảm tình trạng ách tắc giao thông. Thật sự em nghĩ ông ấy rất thích thú với ý tưởng đó. Ông ấy vẫn xây dựng. Vẫn sáng tạo. Và ông ấy được gặp con trai và Perdix vào dịp cuối tuần.”
“Tốt lắm.”
Nico gõ nhẹ lên chiếc nhẫn bạc. “Nhưng đó không phải lý do em đến đây. Em đã tìm ra vài thứ. Em muốn cho anh một vài gợi ý.”
“Gì cơ?”
“Cách đánh lại Luke,” cậu ấy nói. “Nếu em đúng, đó là cách duy nhất anh sẽ có cơ hội.”
Tôi hít một hơi thật sâu. “Được rồi, anh lắng nghe đây.”
Ni vào bên trong phòng tôi. Cậu ta nhíu mày. “Đó... đó có phải bánh sinh nhật màu xanh không?”
Cậu ta có vẻ đang đói, dường như hơi chút thèm khát. Tôi tự hỏi không biết liệu cậu bé đáng thương ấy có bao giờ được tổ chức sinh nhật không, hay thậm chí chỉ là được mời đến dự một bữa tiệc sinh nhật...
“Vào bên trong ăn bánh ngọt và kem đi,” tôi nói. “Có vẻ như chúng ta có rất nhiều chuyện để nói đấy.”
***
Đọc tiếp
Percy Jackson Tập 4.5: Hồ Sơ Á Thần